Chu chưởng quỹ chỉ là Tiết gia chưởng quỹ hiệu buôn, khả năng lôi kéo vẫn cần đề cao,
Tỉ như: Giả mẫu đã làm thế nào lôi kéo? Lễ vật văn nhã, thủ pháp không thể so sánh nổi.
Kỳ thực, hắn gọi lại Chu chưởng quỹ, có ý tứ trông nom, không nể mặt sư, cũng nể mặt phật. Đến giờ hắn không hiểu rõ ngày đó đến cùng thế nào đắc tội Bảo Trâm... mặt mũi nàng đỏ lên, tức giận, lời lẽ nghiêm khắc.
Chà...
Hắn muốn giúp đỡ Tiết gia coi như bồi thường, quan hệ lạnh nhạt, sau này gặp mặt lúng túng, khó chịu… Nếu chỉ là mười tám tuổi thanh niên, có lẽ hăng say giúp đỡ chỉ cần đổi lại nụ cười mỹ nhân, tiếc rằng hắn đã ngoài ba mươi (30), tâm trí thành thục.
…
Giả Hoàn nói:
- “Ân, chuyện này ta đáp ứng, nhưng làm sao xử lý, các ngươi phải nghe ta.” Giả Hoàn tính toán trở lại nha môn Tuần phủ, đi tìm Trương Thừa Kiếm thương lượng chuyện này
Ba người hàn huyên một lát, Chu chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ hai người tiễn đưa Giả Hoàn về, hai người thở ra một hơi nhìn theo bóng lưng cao gầy mang tùy tùng như đắm mình dưới ánh nắng buổi chiều tà, vàng rực rỡ,...
Sau đó, mỗi người quay về chỗ ở viết thư cho các chủ tử ở Kinh thành.
...
...
Mặt Trời dần khuất sau đỉnh núi, khắp nơi như giăng một màn sương mỏng mờ mịt,
Huyện thành Tuân Hóa tập tụ nhiều thương nhân, dân phu,...rộn ràng náo nhiệt không nghỉ. Tại nha môn Tuần phủ, trong phòng lờ mờ có thể nghe được âm thanh huyên náo truyền tới trong đêm.
Trong sảnh, thân hình mập tròn của Trương Thừa kiếm ngồi nghe Giả Hoàn thuật lại tình huống, một chút trầm tư. Giả Hoàn không cuống cuồng thúc dục Trương Thừa Kiếm, nhẹ uống trà.
Một cơn gió lùa trong phòng, quét qua người khiến hắn rùng mình,
…
Xuất tràng phí 200 lượng bạc, Giả Hoàn không coi là gì, cần mượn dùng uy danh Tuần phủ của Sơn trưởng, nếu như để Trương Thừa Kiếm trực tiếp nói, chỗ tốt tự nhiên dành cho y. Cái mà hắn động tâm là đơn phương nung đồ sứ, tại sao Chu chưởng quỹ lại đưa ra, hẳn có liên quan tới Đông Trang Trấn, chính là thứ hắn đang cần.
Đông Trang Trấn khuếch trương đại quy mô, đến một ngày sẽ bão hòa, đối diện với cục diện thu hẹp thị trường, thừa nhân công. Cho tới khi xã hội phần lớn người ta dừng lại ở mức ăn no mặc ấm, hướng phát triển, thị trường phải hướng ra phía ngoài trấn.
Vì vậy, chuyển dịch dần từ nung gạch sang nung sứ, biến Đông Trang Trấn thành đại công xưởng sản xuất đồ sứ, từ các loại bát chén cấp thấp tới một loạt đồ sứ cao cấp, đồ xa xỉ,...cung cấp xung quanh, tiến tới “xuất siêu”.
...
Trương Thừa Kiếm suy tư rất lâu, nhìn về phía Giả Hoàn, hỏi:
- “Tử Ngọc có ý tứ là ta cùng Hứa quản sự đàm luận?” ngôn ngữ hơi do dự.
Giả Hoàn gật đầu, cười nói:
- “Thế huynh không cần gánh ưu. Trịnh Quốc Cữu trong Kinh thành ngang ngược, nhưng chưa hẳn dám chọc Sơn trưởng. Ngươi là nhi tử Sơn trưởng, mà Hứa quản sự chỉ là tôi tới Trịnh gia phủ thượng. Vượt qua hắn là đương nhiên.”
Trương Thừa Kiếm khẽ cười cười. Lời hữu ích, người người đều thích nghe.
Giả Hoàn nói:
- “Ta với thế huynh cùng đi. Thật muốn Sơn trưởng biết điệu bộ Trịnh phủ, sợ là quở mắng một tiếng: Thô bỉ chi đồ, sao nhận xằng nhận bậy là Quốc Cữu gia.”
...
Trương Thừa Kiếm trên mặt tròn nụ cười mở rộng. Đây là một câu lời nói thật, Quốc Cữu gia theo lễ pháp chỉ có huynh đệ của Hoàng Hậu mới có thể xưng hô. Phụ thân hắn là Ngự Sử xuất thân, lại là danh nho. Huấn một câu là chắc chắn.
Trương Thừa Kiếm tâm đồng ý đề nghị, nói:
- “Tử Ngọc, như ngươi nói, đơn phương nung đồ gốm sứ trọng yếu hơn lò gạch, ta chiếm một thành cổ phần, trong tâm khó bình an, vẫn là đưa cho ta sinh ý lò gạch a.”
Giả Hoàn khuyên nhủ:
- “Thế huynh không cần quan tâm mấy thứ này, coi như tấm lòng của các đệ tử và thư viện đối với Sơn trưởng.”
Sơn trưởng khó khăn tiền bạc, kỳ thực, biện pháp tốt nhất là bán tranh chữ, chung quy hiệu quả quá chậm. Lò gạch một thành cổ phần, giá trị 2 ngàn lượng bạc. Đoán chừng, quyết định này Hàm Hanh thương hội sẽ không phản đối.
- “Cái này...” Trương Thừa Kiếm do dự một chút, cuối cùng đồng ý.
Nhìn xem Giả Hoàn, Trương Thừa Kiếm xúc động, càng thêm cảm thán, hắn mới niên kỷ bao lớn, nói chuyện lúc này mơ hồ đại biểu cho cả thư viện.
Trương Thừa Kiếm khu trừ lúng túng khi lấy cổ phần lò gạch từ Thư viện, nhớ tới Giả Hoàn muốn đi Đông Lăng, nên đổi chủ đề nói:
- “Tử Ngọc khẩu khí, tựa hồ muốn đi Đông Lăng nhìn qua. Ách..., Quốc triều Đế Lăng, ngươi như thế nào đi vào?”
Giả Hoàn liền cười:
- “Ta là phụ tá Tuần phủ, chỉ là vào xem phong cảnh có cái gì khó?”
Trương Thừa Kiếm vỗ nhẹ cái trán, không còn gì để nói, vị đệ tử của Phụ thân hắn làm việc thật đúng là “nhanh nhẹn”.
...
...
Ngày hai mươi bốn tháng mười một,
Mộc hưu,
Giả Hoàn, Trương Thừa Kiếm cùng Chu, Lý hai chưởng quỹ hẹn gặp mặt Hứa quản sự của Trịnh gia tại tửu lâu cách Đông Lăng hai mươi dặm, thỏa đàm.
Tiết gia hiệu buôn, Tiết Phong hào, Hạ gia hiệu buôn, Hạ Ký, cùng thoả thuận mua bán 500 đá hộc liệu, theo “giá gốc” trả tiền, Chuyện này dừng ở đây.
Đường về tới cổng Huyện thành, Chu chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ hai người thiên ân vạn tạ cáo từ rời đi.
Hai người vị chưởng quỹ nhìn nhau cười hàm súc, vốn là sợ Trịnh phủ “hố” thảm, không nghĩ tới còn tranh thủ bán được năm trăm đá hộc liệu…Cái này năm trăm đá hộc liệu báo “giá vốn” chừng 5000 lượng bạc, Hứa quản sự chỉ chịu trả 4000 lượng bạc, nhưng đây là mánh khóe buôn bán, trừ nhân công, chi phí, vẫn kiếm lời 1500 lượng. Thực sự là niềm vui ngoài ý muốn, sao có thể không cười.
Mà Đông Lăng sổ sách mua sắm, 1000 lượng chênh lệch "giá gốc" rơi vào túi Hứa quản sự, đôi bên đều vui.
...
...
Từ Đông Lăng trở về,
Giả Hoàn sinh hoạt như thường lệ. Trương Thừa kiếm lại lộ ra rất hưng phấn, mấy ngày sau đó trong nha môn Tuần phủ xử lý công văn, âm thanh đều cao hơn mấy phần, tinh thần mười phần, khiến cho Bàng Trạch, Hà Mạc Liêu, Điền sư gia, Tả sư gia mấy người có chút kinh ngạc.
-“Thế huynh, thế là có cái gì tốt tin tức? Không biết thuận tiện cáo tri không?” Điền sư gia tò mò cười hỏi.
Trương Thừa Kiếm cười hắc hắc lắc đầu:
- “Không có, không có.” Việc này không thể nói. Hắn chỉ có thể vui trộm với 200 lượng bạc, một thành cổ phần lò gạch còn Giả Hoàn cầm đơn phương nung gốm sứ.
Giả Hoàn cười không nói gì, sửa sang tiến độ khởi công xây dựng các nơi, trùng hợp Sơn trưởng Trương An Bác và Tuân Hóa Cao Huyện lệnh đi thị sát trở về, đem Trương Thừa Kiếm gọi vào trong phòng dạy dỗ vài câu.
.
Nguyên nhân là: Hỉ nộ lộ rõ trên mặt, cá nhân tu dưỡng không đủ.《 Luận Ngữ - Công trị Trường 》, Tử Trương hỏi: “Lệnh doãn Tử Văn, ba lần ra làm Lệnh doãn, mặt không có sắc vui mừng, ba lần bị miễn quan, mặt không có sắc oán giận. Làm được không?” Đây mới là đại thần phong phạm.
Việc này trong nha môn Tuần phủ hứng truyền tai đàm luận.
Hai ngày sau, công văn triều đình truyền đến Tuân Hóa, yêu cầu Trương An Bác mau chóng hồi Kinh thành, tự biện án gian lận Lục Di khảo thí.
Tin tức này đến, nha môn Tuần phủ công việc lu bù lên. Bởi vì, nha môn Tuần phủ đang thôi động khởi công xây dựng thuỷ lợi công trình các nơi, chủ quan đi Kinh thành ảnh hưởng tới hiệu suất và cục diện chung. Trương An Bác quyết định lưu lại đại bộ phận phụ tá, lấy Bàng Trạch chủ trì xử lý sự vụ liên quan, chỉ đem đại nhi tử Trương Thừa Kiếm, và Giả Hoàn hai người đồng thời mấy cái lão bộc hồi Kinh.
…
…
Tuân Hóa đón một đợt rét lạnh, bóng đêm bao phủ le lói từng đèn đuốc trong huyện thành kéo dài một đường.
Giả Hoàn đến dự gia yến Trương Thừa Kiếm, trong căn quan xá hơi cũ, bố trí rất ấm áp. Tiểu thiếp của Trương Thừa Kiếm bày xếp chút thịt rượu, từng cái đưa ra. Trương Thừa Kiếm cười nói:
- “Như Vân, chậm đi đã. Đây là đệ tử phụ thân Giả Tử Ngọc, không phải ngoại nhân. Nàng kính Tử Ngọc một chén.”
Vị tiểu thiếp trên hai mươi, dáng người nhỏ nhắn khá xinh xắn, ôn uyển giơ ly rượu lên hướng Giả Hoàn mời. Giả Hoàn đứng lên khách sáo đáp tạ, hắn biết ý tứ Trương Thừa Kiếm muốn nội quyến kết thân, nếu là Giả Hoàn còn muốn kêu vị nữ tử này ngồi chung dùng bữa cơm gia đình… Phép lịch sự tối thiểu hiện đại mà thôi.
Bất quá ý nghĩ này chỉ tưởng tượng. Xã hội phong kiến cấp bậc sâm nghiêm, ngồi bồi rượu lại toàn kỹ nữ, nội quyến mời chén rượu xong thì đi xuống.
Trương Thừa Kiếm rất hài lòng cười, đối với Giả Hoàn nói:
- “Tử Ngọc, lần này thực sự là đa tạ ngươi. Ngươi biết Chu chưởng quỹ đưa bao nhiêu bạc cho ta?”
Giả Hoàn rất phối hợp hỏi một câu: “Bao nhiêu?”
Trương Thừa Kiếm cười ha ha, duỗi ra một bàn tay lung lay:
- “Năm trăm lượng.”
Giả Hoàn cười lên, cụng ly với Trương Thừa Kiếm nói:
- “Chu chưởng quỹ làm việc vẫn là đâu ra đấy, có đi có lại.”
Chớ thấy Giả Hoàn trong Vinh quốc phủ lừa đảo, lộng mấy ngàn lượng bạc, đó là bởi Giả Dung, Vương Hi Phượng có tiền.
...
Thời đại giá trị của bạc mạnh vô cùng. Một hộ dân bình thường một năm chi tiêu, chỉ 20 lượng bạc. Khoản 500 lượng thực ngoài dự kiến. Tất nhiên Giả Hoàn, Trương Thừa Kiếm không biết hai vị chưởng quỹ chia nhau 1000 lượng, mới mạnh tay lại quả 500 lượng.
Trương Thừa Kiếm vui vẻ nói:
- “Tử Ngọc, phụ thân cho ta biết, ngày mai đi, ngươi còn có vấn đề gì không?”
“ Ân.” Giả Hoàn cười gật đầu.
Hắn trở lại Kinh thành.
...
...
Vinh quốc phủ;
Lê Hương Viện,
Nguyệt hoa như nước, dịu dàng như mật lan tỏa mọi nơi, làm cho cảnh vật ban đêm trở nên lung linh, huyền ảo.
Chính phòng, đèn nến sáng tỏ. Tiết Di Mụ, Tiết Bảo Trâm, Tiết Bàn vừa ăn cơm xong, ở trong phòng nói chuyện, Oanh nhi, Hương Lăng, mấy cái tiểu nha hoàn một bên phục dịch...
Tuân Hóa nơi đó, Chu chưởng quỹ mới đưa tin tới.
Tiết Di Mụ đem sự tình nói với Tiết Bàn, Tiết Bàn với mấy chuyện này không chú ý, quơ đầu to, nói:
- “Ngược lại kì quái. Hoàn lão tao đối với nhi tử kêu đánh kêu giết, với muội muội ý tứ ngược lại là nịnh nọt nha...”
Tiết Bảo Trâm y phục đạm thủy vàng nhạt thanh nhã, dịu dàng nói:
- “Ca ca nói cái gì vậy? Thân thích ở bên ngoài gặp khó xử, thuận tay giúp đỡ, cũng là tình cảm. Chúng ta nên nghĩ thế nào tạ Hoàn huynh đệ mới là đúng lý.”
Tiết Bàn trước giờ làm sao nói lại muội muội đầy miệng đạo lý, bất mãn lắc đầu.
...
Tiết Di Mụ trừng Tiết Bàn nói:
- “Cái thứ đồ không biết điều. Ngươi nói cái gì mê sảng? Hoàn ca nhi chỉ nói ngươi một câu, ngươi liền nhớ. Đã làm gì ngươi chưa?”
Tiết Bàn tự có đạo lý, phản kháng nói:
- “Nương, như thế nào lại là ta không biết tốt xấu? Ta ngày xưa đối với hắn như thế nào, coi như huynh đệ, bằng hữu. Sau lưng hắn muốn đâm ta một dao. Nương còn trách ta?” Dứt lời lười nhác nghe mẫu thân lải nhải, cũng không đem chuyện Giả Hoàn cứu Tiết Phong Hào để trong lòng, nhanh chân về phòng ngủ.
Tiết Di Mụ tức khí:
- “Tên nghiệp chướng này, cả ngày chỉ biết tiệc tùng, uống rượu, chính sự không làm. Vật liệu đá sinh ý một năm lợi tức hai, ba ngàn bạc. Không phải Hoàn ca nhi hỗ trợ, sang năm không nghèo túng? Hắn ngược lại không để trong lòng.”
.
Bảo Trâm an ủi mẫu thân:
- “Ca ca trong lòng có uất ức, Hoàn huynh đệ cả ngày ở bên ngoài. Hơn một tháng nữa liền đến Tết, sẽ có thời điểm gặp mặt, nói ra được sẽ tiêu trừ uất khí.”
Tiết Di Mụ thở dài:
- “Hi vọng là như vậy, chờ Hoàn ca nhi trở về, mời hắn qua nhà uống rượu.”
Hàn huyên với mẫu thân một lúc, Bảo Trâm về phòng, sâu kín thở dài. Nàng sớm hiểu lầm Hoàn huynh đệ khinh bạc, mạo phạm nàng, tỏ thái độ, nói mấy câu nặng lời. Về sau biết hiểu lầm, muốn tìm cơ hội nói chuyện một hai, lúc này, Hoàn huynh đệ còn đại độ giúp hiệu buôn nhà nàng.
Nàng…
Nàng biết, “ý tứ nịnh nọt” chắc chắn không phải. Hoàn huynh đệ không phải người như vậy.
“Hoàn huynh đệ đối với nàng, đến cùng là ý nghĩ gì đây?” Bảo Trâm suy nghĩ miên man, nhìn lên bầu trời trong trẻo, ánh trăng sáng vằng vặc, điểm vài ngôi sao lấp lánh,...thật lâu, thật lâu…
.......