Tuân Hóa;
Nha môn Tuần phủ,
Sinh hoạt cổ đại tiết tấu tương đối chậm chạp.
Công văn, tin tức đều ỷ lại dịch trạm, tốc độ quá chậm. Thường ngày, rất ít sự vụ phải giải quyết, gọi là quan, lại, đa số là ngồi chơi xơi nước. Kể cả công việc to tát đang làm như điều động dân phu xây dựng công trình thủy lợi, Khi đã sắp xếp, phân công đâu vào đấy, thời gian rảnh rỗi khá nhiều.
Chính vì vậy, Giả Hoàn tại Tuân Hóa trong khoảng thời gian này, mới có đầy đủ thời gian học tập, chỉnh lý, lắng đọng.
Giả Hoàn đối với tương lai, có đầy đủ thanh tỉnh nhận biết. Không có bất kỳ kế hoạch nào chế định một lần là xong, liền có thể lập tức thực hiện, mà phải chạy theo diễn biến. Hắn ở Tuân Hóa cách Kinh thành mấy trăm dặm nhìn ra xa xa hướng Kinh sư, dạng sân khấu cao cấp nhất.
Bây giờ, còn xa không đến thời điểm hắn lên tràng.
…
…
Giống con sóc qua mùa đông, từ từ thu tập các loại “quả hạch”.
Tại Ung Trị năm thứ mười, Giả Hoàn trong một tiểu viện vắng lặng tại huyện thành nhỏ, giữa mùa đông lạnh lẽo, hắn đang tích góp lực lượng của mình. Học tập văn chương, học lề thói quan trường, cảm nhận càng sâu sắc hơn xã hội cổ đại,... trước tiên chờ đợi ba năm sau thi đấu Xuân Khuê (Thi Hội), chờ đợi cơ hội lên tràng,...
Rèn sắt cần tự thân cứng rắn.
Hắn muốn thôi động Giả Chính hoạn lộ, thuyết phục Giả Chính đặt cược, mấu chốt nhất là chính hắn nói chuyện cần đủ phân lượng. Biểu hiện ra là hắn trở thành tiến sĩ, tiến vào hoạn lộ, vào quan trường chém giết. Và hắn muốn tăng quyền lên tiếng trong Vinh quốc phủ, cả trong Giả gia.
…
Lịch sử ghi chép lại:
"Một năm kia, Hoàn, thời niên thiếu chưa để râu, trầm tĩnh đứng giữa huyện thành Tuân Hóa, nơi chứa đầy trầm tích lịch sử, dõi mắt về hướng Tây: Là khinh cuồng sau trúng cử nhân? Là tuổi nhỏ thành danh chây lười? Hay là tự do sau cơn say?"
...
Có lẽ, dùng một chút từ ngữ văn thanh,
Trong đêm đông trong trẻo và lạnh lẽo, vào lúc tiểu tuyết phiêu tán trong không gian, Giả Hoàn ngồi trước bàn sách, dưới ngọn nến sáng tỏ viết thư cho Tam tỷ tỷ, Giả Thám Xuân, tên hiệu “Hoa hồng” về tâm tình lúc này.
.
Hạ tuần tháng mười một, lúc trận tiểu tuyết đầu tiên rơi xuống Tuân Hóa huyện thành, Giả Hoàn viết cho Thám Xuân một phong thư. Trong thư ân cần thăm hỏi Triệu di nương, Thám Xuân, Vinh quốc phủ các tỷ tỷ muội muội, hỏi thăm sinh hoạt thường ngày. Từ chối nhã nhặn thỉnh cầu hai nha hoàn Tình Văn, Như Ý muốn tới Tuân Hóa. Đồng thời cáo tri Thám Xuân trong tháng chạp sẽ trở lại Kinh thành. Hành trình đi Giang Nam sẽ kéo dài thời hạn.
Cuối thư, hỏi thăm Bảo tỷ tỷ tình hình gần đây.
Một lời viết xuống, ngòi bút giống như quệt nhẹ mặt hồ tạo ra một gợn sóng, trong lòng hiện lên nét mặt nàng đang tức giận.
...
...
Ngày thứ hai, Tuân Hóa,
Trong huyện thành từ từ náo nhiệt lên. Thương nhân từ Thuận Thiên phủ, Vĩnh Bình phủ, trong Kinh thành, lục tục đi tới
Bởi vì, ngày mười sáu tháng mười một, Thuận Thiên nha môn Tuần phủ đối với thuộc hạ hạt các châu huyện phát ra công văn: “Khởi công xây dựng thuỷ lợi, phương thức tiến hành quyên góp thuế ruộng. Trừ các huyện ủng hộ thuế ruộng, sẽ hướng thương nhân quyên tập thuế ruộng. Thương nhân quyên tặng thuế ruộng sẽ tại được miễn trừ các loại thương thuế tại hai phủ Thuận Thiên, Vĩnh Bình.”
Thương Thuế, chủ yếu là thu thuế ra vào địa phương trong nội hạt hai phủ Thuận Thiên, Vĩnh Bình đối với thương nhân mang theo hàng hóa. Ngoài trừ phạm vi Kinh thành.
Nha môn Tuần phủ hướng thương nhân thế nào nhường lợi, thế nào chiêu thương, thế nào cùng thuộc hạ Châu Huyện đánh nước bọt kiện cáo, cân đối phân phối lợi ích, Giả Hoàn hết thảy mặc kệ, toàn bộ đều ném cho Bàng Trạch, Trương Thừa Kiếm phụ trách.
...
Tới ngày 22, tháng 11, chiêu thương kết thúc, thống kê chung mộ tập hơn một vạn lượng bạch ngân. Đầy đủ tu sửa thủy lợi hai phủ, lúc này hành văn các Châu Huyện lập tức mộ tập dân phu khởi công.
Hôm sau, Giả Hoàn đứng ra mở tiệc chiêu đãi Bàng Trạch, Trương Thừa Kiếm, Hà phụ tá, cả thảy bảy người tại Tam Nguyên tửu lầu. Lời cảm tạ tốt nhất là từ Trương Thừa Kiếm Trương thế huynh tới nói. Đương nhiên, phương án là Giả Hoàn ra , hắn yếu lược làm biểu thị.
Tam Nguyên tửu lầu, số ít ỏi kiến trúc hai tầng lầu, gần kín khách, bởi gần đây nha môn Tuần phủ chiêu thương, trong Tuân Hóa, thương nhân lớn nhỏ đều tới kiếm cơ hội làm ăn. Xung quanh ước chừng mười mấy bàn đều là các phú thương, viên ngoại mang sai vặt, tôi tớ, tụ tập đàm tiếu.
Trong bữa tiệc nói tới sự tình vạch tội gian lận án, Sa Đề Học từ nhiệm, tiếp thụ Tam Pháp ti điều tra, tẩy trừ hiềm nghi. Mà theo lệ cũ Quốc triều, sau một nhiệm kỳ học chính, sẽ thăng quan.
Đang trò chuyện, bên trong lầu hai một người trung niên xốc cả bàn ăn lên, chỉ vào hai người trung niên ngồi cùng bàn, mắng:
- “Các ngươi hai nhà hoàng thương tính là thứ gì, cho thể diện mà không cần? Ngươi đi Kinh thành hỏi thăm một chút Trịnh phủ chúng ta? Đừng nói các ngươi Tiết gia, Hạ gia sa sút. Coi như không có, lại như thế nào?”
Ba người hò hét chử mắng, hấp dẫn tất cả ánh mắt của người trong tửu lầu.
...
Giả Hoàn, Bàng Trạch mấy người cũng không ngoại lệ.
Nhìn xem đồ ăn rơi bừa bộn khắp mặt đất, Giả Hoàn nhấp miếng canh nóng, tĩnh quan trong lòng hơi động một chút. Hoàng Thương, tên như ý nghĩa, chuyên môn kinh doanh sinh ý trong Cung, Triều đình mua sắm,...lớn đến xây dựng quy mô, nhỏ thì son phấn, tơ lụa,...đồ đạc hậu cung phi tần, nữ quan, thái giám,... đãi ngộ, lợi nhuận phong phú...
Quốc triều Hoàng thương, họ Tiết chắc chắn là nhà Tiết Bàn, Bảo Trâm.
Trung niên của Trịnh phủ chỉ vào mũi hai vị chưởng quỹ Tiết, Hạ tiếp tục mắng:
- “Cuộc làm ăn này, các ngươi không tiếp cũng phải tiếp. Bằng không, kết quả các ngươi ước lượng lấy thôi” Dứt lời, mang theo tùy tùng xuống lầu, nghênh ngang rời đi.
Tiết gia, Hạ gia, hai chưởng quỹ liếc nhau, cười khổ gợn gợn. Việc này bọn hắn xử lý không được, phải báo trong Kinh thành để các chủ tử quyết đoán. Hai người sửa sang quần áo dính đầy nước canh, lúc muốn rời đi, Giả Hoàn gọi lại:
- “Hai vị chưởng quỹ dừng bước.”
Giả Hoàn đứng dậy, nói với mấy người Bàng Trạch, Trương Thừa Kiếm:
- “Gặp phải người trong nha của bạn cũ, ta đến hỏi tình huống.”
Bàng Trạch, Trương Thừa Kiếm “Phải” một tiếng, cười ẩn ý “hẳn là người thiếu niên thích bênh vực kẻ yếu a”
...
...
Tiết gia, Hạ gia hai chưởng quỹ thấy một thiếu niên gần cửa sổ đi tới. Dáng người dong dỏng cao, vẻ mặt non nớt không giấu được niên kỷ còn rất nhỏ, mặc lam sam, đội tứ phương bình định khăn, điển hình trang phục thư sinh, ánh mắt hữu thần, có khí độ trầm tĩnh.
Hai người liếc nhìn nhau, khom lưng chào:
- “Gặp qua tiểu Tướng công. Không biết tiểu tướng công gọi ta lại có gì chỉ giáo?”
Thiếu niên này xem ra là người đọc sách, mặc kệ có công danh Tú tài hay không, phần khí độ này, kêu một tiếng tướng công cũng không sai.
Giả Hoàn cười cười:
- “Ta là Giả Hoàn. Vị nào là Tiết gia chưởng quỹ?”
Tiết gia chưởng quỹ họ Chu, tuổi trung niên, nhanh nhẹn tháo vát, trên mặt có nhiều vết tích sương gió, nghe tên Giả Hoàn, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống, hướng về trên mặt đất quỳ xuống, miệng nói:
- “Nô tài Chu Tam Phúc gặp qua Hoàn Tam gia.”
...
Kim Lăng Tứ đại gia tộc Giả Vương Sử Tiết, quan hệ thông gia trăm năm, lẫn nhau liên hệ chặt chẽ, thường xuyên. Mà Tiết gia, ba vị chủ tử đang ở Vinh quốc phủ trong Kinh thành, dạng lão nhân gia, tất nhiên biết tình huống.
Đối ngoại, Giả tam gia chính là người một nhà.
Hắn cùng Lý chưởng quỹ hai người không phải tới tham gia chiêu thương, mà sinh ý bên ngoài Đông Lăng, tên tuổi Tiểu Tuần phủ đương nhiên đã từng qua. Một mực vô duyên tiếp kiến. Hôm nay đúng là ngoài ý muốn, vui mừng kinh hỉ. Giả tam gia rất có năng lực, cứ nghe Tiết gia, Lưu quản sự kinh doanh vải vóc tại Đông Trang trấn, luôn miệng bội phục Giả tam gia thì biết,...
Cho nên, Chu Tam Phúc mới có thể phản ứng kịch liệt như thế.
Giả Hoàn trước nay đối với nô tài không thích hở chút là quỳ, tiến lên đỡ Chu Tam Phúc, không để hắn quỳ xuống, nói:
- “Không cần. Chu chưởng quỹ, chuyển sang nơi khác nói chuyện a.”
Giả Hoàn xin lỗi mấy người Bàng Trạch, Trương Thừa Kiếm, lưu người hầu Tiền Hòe chờ lấy tính tiền, mang theo Hồ Tiểu Tứ, đi theo Chu Tam Phúc, Lý chưởng quỹ ra khỏi tửu lâu, tìm một gian thực phô ngồi nói chuyện.
Lý chưởng quỹ phân phó tiểu nhị dâng trà, một lần nữa cho Giả Hoàn chào:
- “Gặp qua tiểu Giả lão gia.”
Giả Hoàn mỉm cười gật đầu, hỏi:
- “Ngươi là Hạ gia, Hoa Quế Hạ gia?”
Lý chưởng quỹ cười nói: “Đúng vậy.”
...
Giả Hoàn có tính toán, Tiết Bàn tương lai cưới Hạ Kim Quế. Hai nhà cùng là Hoàng Thương, treo danh nghĩa Hộ bộ.
Hạ gia cự phú, trong Hoàng Cung hoa quế đều do Hạ gia cung phụng, bên ngoài Hoa Quế cục cũng là Hạ gia . Nói cách khác, Hạ gia lũng đoạn thị trường hoa cỏ, mà Hạ Kim Quế là Hạ gia độc nữ, không có huynh đệ, trên chỉ có một lão mẫu. Cửa hôn sự này, chỉ sợ có ý vị khác mới là bình thường.
Tên Ngốc Bá Vương Tiết Bàn cưới sư tử Hà Đông về nhà, trực tiếp ngược đãi hại chết Hương Lăng.
Thực sự để cho thường nhân khó tiếp thu, loại chuyện bi kịch này Giả Hoàn hắn không muốn thấy...Giờ đã lưu lại Giả gia, đương nhiên nguyện ý thay đổi.
...
...
Giả Hoàn thu hồi suy nghĩ, uống hớp trà xanh, nói:
- “Chu chưởng quỹ, nói một chút, chuyện gì xảy ra?”
Chu Tam Phúc thở dài:
- “Hoàn Tam gia, vừa rồi đó là Trịnh gia, Trịnh Quốc Cữu,...trong phủ Hứa quản sự. Trịnh Quốc Cữu mưu một sinh ý cung ứng gạch đá xây Hoàng Lăng của Thái Thượng Hoàng. Phái quản sự ở đây nhìn chằm chằm. Nô tài cùng Lý chưởng quỹ tại Tuân Hóa buôn bán vật liệu đá. Hứa quản sự muốn chúng ta ưu tiên cung ứng Hoàng Lăng, lại không chịu trả trước định ngân. Chúng ta đang khó xử không biết làm sao. Nếu đem vật liệu đá giao tới, Hứa quản sự quỵt nợ, tính mệnh cả nhà chúng ta đều phải bồi vào.”
Giả Hoàn kỳ quái nói: “Trịnh Quốc Cữu?” Hắn đối với sự tình trong Hoàng cung không rõ lắm.
Chu Tam Phúc giải thích:
- “Hắn là huynh đệ của Trịnh Quý phi. Trong Kinh thành làm việc phong bình không tốt.”
Lý chưởng quỹ buồn bực nói:
- “Nào chỉ không tốt? Quả thực là cưỡng đoạt. Cho hắn để mắt tới thương gia nào, có mấy nhà có cuộc sống tốt? Hai nhà chúng ta nếu không đáp ứng, nói không chừng muốn xóa tên trong Hoàng thương.”
Giả Hoàn gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
...
Quyền cùng Tiền, trong triều dài lịch sử, tới hậu thế thì quyền lực vĩnh viễn cao hơn vốn liếng. Trịnh Quốc Cữu loại quyền quý này, muốn chỉnh trị hai nhà Hoàng thương đã xuống dốc không quá khó khăn. Tiết gia có thể cầu trợ Giả gia, Vương gia, Hạ gia hẳn có một hai hậu trường. Nhưng các loại hậu trường này có dám va chạm với Trịnh Quốc Cữu nguyện ý trả giá đại giới cỡ nào.
Chu Tam Phúc do dự một chút, khẩn cầu:
- “Nô tài mặt dày, muốn mời Tam gia cùng Hứa quản sự gặp mặt nói chuyện một lần. Chỉ cần hắn chịu trả tiền, liều mạng bán giá vốn cung ứng vật liệu đá cho hắn, nô tài cũng nhận.”
Lý chưởng quỹ nói giúp vào:
- “Lường trước lấy Tam gia hổ uy, cân lượng họ Hứa kia bất quá chỉ là một quản sự, như thế nào dám cự tuyệt? Chúng ta...”
Giả Hoàn vẻ mặt như cười mà không phải cười nhìn Lý chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ đang tận lực thổi phồng bỗng im bặt dừng lại, ngượng ngùng cười. Hắn trầm ngâm tính toán “coi hắn là đứa trẻ ba tuổi a, còn chơi một bộ này. Tu kiến Hoàng Lăng, hơi không cẩn thận, chính là rơi đầu, ai dám dễ dàng trộn lẫn?”
Chu Tam Phúc lôi kéo Lý chưởng quỹ đến một bên, trong ống tay áo lấy tay khoa tay, thỏa đàm giá cả, rồi mới đến trước mặt Giả Hoàn nói:
- “Tam gia, tu kiến Hoàng Lăng, môn đạo chính xác rất nhiều. Giống chúng ta đem vật liệu đá đưa qua, Hứa quản sự bên kia chỉ cần hướng quan trên, thái giám báo cái không hợp cách, liền có thể đường hoàng bắt giữ, một mặt khác, kiếm chác đầy bồn đầy bát. Hai nhà Tiết gia, Hạ gia vốn là đem vật liệu đá đưa đến Thừa Đức bán, bên kia hàng năm đều xây dựng sơn trang nghỉ mát. Lại có người quen chiếu cố, giá tiền không thấp. Chưa từng nghĩ để Hứa quản sự để mắt tới. Nô tài với Lý chưởng quỹ nguyện ra bạc ròng 200 lượng, một phần đơn phương nung đồ sứ. Thỉnh Tam gia đứng ra, để Hứa quản sự miễn đi một lần này cho chúng ta. Nô tài cảm kích khôn cùng.”
Giả Hoàn mỉm cười,
......