Vọng Nguyệt Cư;
Giả Hoàn che kín chăn, ngủ mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng bàn luận xôn xao của Tình Văn, Như Ý, lúc xa lúc gần, không quá rõ ràng.
Như Ý nhỏ giọng thì thầm:
- “Tình Văn tỷ tỷ, mang đến một lão cô nương làm chủ mẫu, hai chúng ta làm sao bây giờ?”
Tình Văn che miệng cười híc híc:
- “Ngươi đừng dắt ta. Ta chỉ là nha hoàn của Gia, cũng không phải người trong phòng đâu.”
Như Ý lỗ mũi thở mạnh “hừ” một tiếng, nàng mới không tin đâu. Nàng không phải đứa trẻ ba tuổi, ‘Tình Văn tỷ tỷ rất thích Gia a’, trực tiếp bỏ qua câu nói của Tình Văn, nói tiếp:
- “Trong phủ có tiếng đồn nói Bảo cô nương với Gia thật xứng đôi ...”
Nói lên hôn sự của Tam gia, Tình Văn rất có hứng thú, nói:
- “Ta biết a. Trước đây một năm không phải truyền thuyết Bảo cô nương muốn gả cho cái người mang ngọc sao? Bảo cô nương là cực tốt a. Huống hồ còn tính là thầy của chúng ta..., Oanh nhi cùng chúng ta rất hợp tính...làm người một nhà thì tốt”
Như Ý cười híp cả mắt:
- “Tình Văn tỷ tỷ, đây không phải nói ‘chúng ta’ sao? Hảo tỷ tỷ ...nha.”
“A” Tình Văn kêu lên một tiếng: “Ta không phải có ý này…”
...
Giả Hoàn ngủ say một giấc, tỉnh táo lại mới rửa mặt, xuyên qua quần áo, trầm ngâm suy nghĩ, thấy hai nha đầu lắc lư đi đi lại lại trước mặt hắn, liền hỏi:
- “Tình Văn, Như Ý, các ngươi có phải hay không có chuyện gì?”
Như Ý rất thẳng thắn:
“Gia, chúng ta đang sầu vị chủ mẫu là ai đây. Trong phủ đều nói đem cái vị cô nương Phó Thu Phương phối cấp cho người.”
Giả Hoàn nghe vậy giật thót một cái, tin tức này quá sốc, lập tức lắc đầu:
- “Các ngươi a..., quá nhọc lòng lo lắng.”
Giả Hoàn vỗ về hai nha hoàn, hắn về thì biết Giả Chính muốn tìm hắn đàm luận hôn sự, trước kia còn sợ cái gọi “phụ mẫu chi mệnh”, nhưng giờ hắn thong dong mà đi ngủ trưa,
Vì cái gì?
Lấy thân phận của hắn, Giả Chính khẳng định phải trưng cầu ý kiến của hắn. Đã sớm chứng minh hắn không thể tùy ý bị người sắp đặt, táy máy.
…
…
Lúc này Giả Chính đã phái người tới truyền lời, để cho Giả Hoàn đi Mộng Pha Trai.
Vẫn căn thư phòng kiểu cách tinh xảo, Giả Chính một thân một mình nửa dựa nửa nằm, bộ dáng hơi say, thấy Giả Hoàn đi vào, thẳng vào vấn đề:
- “Thuận Thiên phủ Phó Thông Phán là môn sinh của ta, hắn muốn đem muội muội của hắn gả cho ngươi, ngươi ý tưởng gì?”
Giả Hoàn trước tiên cho Giả Chính hành lễ, tiếp đó tế nhị từ chối:
- “Bẩm phụ thân, Nhi tử tuổi còn quá nhỏ, hôn nhân đại sự tạm chờ mấy năm lại từ phụ thân làm chủ.”
Giả Chính liếc nhìn Giả Hoàn, thứ nghiệt tử này hôm nay lời nói ngược lại rất lọt vào tai, lại nói:
- “Kim Lăng Chân gia cùng nhà ta là thế giao. Phủ thượng Đại cô nương, Nhị cô nương bây giờ đều gả ở Kinh thành. Tam cô nương niên kỷ cùng ngươi tương tự. Ý tứ kết thân đã truyền đến Lão thái thái nơi đó.”
Kim Lăng Chân gia đại danh Giả Hoàn đương nhiên biết, đưa đẩy một chút nói:
- “Chân gia trước nay đều Hoàng thất chỉ cưới gả, Giả gia hà tất cần trộn lẫn vào làm gì?”
Giả Chính hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Giả Hoàn biết những sự tình này, lại nói:
- “Hồ Quảng Tả Tham Chính, Kỷ Tham Chính là tiến sĩ xuất thân, năm đó cùng ta có giao tình cũ, Kỷ đại nhân dưới gối chỉ có một đứa con gái, niên linh nhỏ hơn ngươi một tuổi, dung mạo xuất chúng, muốn cùng ngươi đính hôn.”
…
Giả Hoàn nghe cái lời bình này, nhạy bén biết ý nghĩ chân thực của Giả Chính, nguyên lai Chính lão cha vừa ý Kỷ tiểu thư này, nhưng hắn là người hiện đại, muốn tự mình chinh phục nữ nhân, đối với sự tình ‘mù cưới câm gả’ không có hứng thú, mới nói:
- “Nhi tử tạm thời không có ý định dính vào nữ tình trường, thỉnh phụ thân qua ba năm, năm năm lại định đoạt.”
Nhìn Giả Hoàn một hồi, Chính lão cha mới khua tay: “Được rồi, ngươi đi thôi”
Giả Hoàn hành lễ tiêu chuẩn, quay người rời khỏi Mộng Pha Trai, ung dung vượt qua thử thách.
Sự tình chính là đơn giản như vậy, quyền chủ đạo trong tay Giả Chính, Vương phu nhân không giả, mà hắn có quyền lựa chọn nhất định. Đây là địa vị của hắn. Ở tầm cao hơn, hôn sự của hắn là thẻ đánh bạc chính trị của Giả gia, không phải cứ dễ dàng quyết định như vậy.
...
...
Ngay trong ngày, Giả Hoàn ngồi xe ngựa tự mình đi mấy trăm dặm đến Tuân Hóa.
Liên quan tới hôn sự của Giả Hoàn, một tin tức truyền ra: “Niên kỷ quá nhỏ, qua ba năm, năm năm lại nói”. Phong ba theo đó lắng lại. Mà Bảo Mặt To thấy Giả Hoàn tránh quả đắng thì vò đầu bứt tai không cam lòng, tất nhiên khỏi cần nói, hắn còn trước mặt Lâm muội muội cảm khái một phen.
Các cô nương khác biết tin thở phào, cưới một thê tử hơn mười tuổi thật muốn chết, trong đó Bảo Trâm đang nghĩ gì, không có ai biết.
Đông phủ, Tần Khả Khanh nhận được tin tức Bảo Châu bẩm báo, mắt đẹp lưu ba, cười nhẹ nhàng ý tứ.
Đây cũng không phải là phong cách hành xử của Hoàn thúc hay sao? Chuyện của nàng cũng là kéo dài thời gian mới xuất hiện chuyển cơ.
Hoàn thúc tạm thời không kết hôn, nội tâm nàng điểm ưu sầu có thể được giải tỏa.
...
...
Sáng hôm sau,
Lý Hoàn, Đại Ngọc, Bảo Trâm, Tam Xuân, Tương Vân, lần này có thêm cả Bảo Ngọc đoàn người hướng Vọng Nguyệt Cư tới tìm hắn chơi, mới biết Giả Hoàn đã rời phủ…
Lý Hoàn cảm thán: “Hoàn huynh đệ thủ đoạn lăng lệ, hời hợt liền xử lý tốt.”
Rất rõ ràng, Giả Hoàn là “đỉnh núi mới” trong Vinh quốc phủ, địa vị đã được củng cố. Dạng khoa trường tiền bối, đề điểm Giả Lan, không biết tốt hơn bao nhiêu Tộc học lý.
…
Giữa trưa hôm sau,
Trương An Bác chỉnh lý y quan, tới công phòng làm việc, mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, tinh lực dồi dào, làm việc nhiệt huyết.
Công phòng, vài tên phụ tá đang làm việc thư biện, đứng dậy chào hỏi
Trương An Bác ra hiệu sáu phụ tá và trưởng tử tuỳ tiện ngồi, cười hỏi:
- “Có chuyện gì khẩn cấp?”
Hà Mạc Liêu trả lời:
- “Đông ông, Xương Bình Châu hồi âm vào mùa đông dọn dẹp đường sông điều dân phu 500 người không thể hoàn thành đúng kỳ hạn.”
Trương An Bác do dự mấy giây: “Thúc giục nữa đi.”
...
Lão quản lý Thuận Thiên phủ, Vĩnh Bình Phủ muốn ỷ lại cường lực phụ tá trong thư viện. Nguyên bản có tám Tú Tài, đều là người thư viện, bạn cũ đề cử hai gia sư và trưởng tử Trương Thừa Kiếm phụng dưỡng bên cạnh. Sau thi Hương, chỉ còn lại Bàng Trạch trở lại, 4 Tú Tài trở lại thư viện giảng dạy và học hành, một phần vì đãi ngộ của Thư viện phi thường tốt, hơn hẳn làm phụ tá.
Nhân lực giảm bớt, cảm giác xử lý sự tình có chút quá sức, thật muốn đưa tin cho thư viện, chiêu mộ vài đệ tử đến hiệu lực. Mấy tên đã qua tay Giả Hoàn dạy dỗ, tự đảm nhiệm hoặc phối hợp làm việc vô cùng tốt.
Một người hầu thân tín từ cửa hông đi vào, trực tiếp tiến lên thấp giọng bẩm:
- “Lão gia, Giả Cử Nhân tới.”
Trương An Bác sững sờ, phản ứng lại lập tức thoải mái cười to, đem công văn bỏ trên án thư:
- “Chư vị, đem sự việc trong tay thả một chút. Tử Ngọc tới. Đêm nay thiết yến chiêu đãi. Bá Miêu, ngươi đi trước an bài.”
Trương Thừa Kiếm đứng lên hành lễ: “Vâng, phụ thân.”
Nha môn Tuần phủ đám tiểu lại việc tay chân lu bù chuẩn bị tiệc rượu, Công phòng bên trong lập tức một hồi ồn ào. Bàng Trạch ngạc nhiên đứng lên, chờ lệnh nói:
- “Sơn trưởng, đệ tử đi đón Tử Ngọc tới.”
Trương An Bác vuốt râu cười: “ n. Dẫn Tử Ngọc đến phòng khách phía sau.”
Đang ngồi chờ trong sảnh nha môn, Giả Hoàn không biết hắn đến để cho cả Tuần phủ nha môn, nghỉ làm nửa ngày.
...
...
Buổi chiều, Giả Hoàn cùng Bàng Trạch, Hà Giảng Lang, Trương Thừa Kiếm mấy người đã gặp mặt, nói chuyện tận hứng.
Tiệc rượu sau đó, Giả Hoàn đến thư phòng Trương An Bác trò chuyện.
Mưa đêm buông xuống, bao phủ khắp trời một màn mưa dày đặc, lúc mau lúc thưa, tiếng lộp bộp rơi trên mái hiên, lúc ào ào như trút, vồ vập xuống mặt đất. Không khí càng lạnh lẽo, hơi nước dày đặc,...
Trong thư phòng, chậu than thiêu đốt, ấm áp thoải mái dễ chịu.
Trương An Bác ngồi trên ghế, vuốt râu khẽ cười hỏi:
- “Tử Ngọc, đến cùng là nghĩ thông. Đi Giang Nam du học là lãng phí thời gian.” Ông tin tưởng Giả Hoàn đến nơi này, hẳn muốn theo học tập Xuân Thu.
Giả Hoàn cười ngượng:
- “Sơn trưởng, đệ tử tới, không phải là vì học tập Xuân Thu, là có chuyện thỉnh giáo Sơn trưởng.”
Trương An Bác hơi kì quái:
- “Ngươi đã trở thành cử nhân, trong Giả gia, cảnh ngộ còn không có cải thiện sao?” Đây không có khả năng. Tiền đồ của hắn mấy huân quý thế gia sao lại không nhìn thấy?
Giả Hoàn nói:
- “Không có. Trong phủ cho đệ tử đãi ngộ rất không tốt.” Nghĩ một lát, nói:
- “Sơn trưởng, tại bản triều, nếu một gia tộc bởi vì tội bị xét nhà, lưu vong, nếu như đệ tử thân ở trong đó, nên như thế nào phá cục?”
...
Giang Nam sự tình chắc không cần hỏi lại. Tú tài kinh thương tiềm lực có hạn. Vậy đại khái theo sau thế quan thương. Có bao nhiêu hậu trường làm sinh ý lớn bấy nhiêu.
Trương An Bác trầm ngâm một hồi, tiểu tử này rõ ràng nói tình huống của hắn, chẳng lẽ Giả gia có sự tình gì ăn hối lộ trái pháp luật? Giả gia loại huân quý thế gia, xưa nay không thiếu vết đen, bản thân ông trước tới nay rất phản cảm. Tập đoàn quan văn có xu hướng áp chế tập đoàn Huân quý.
Nghĩ giây lát, Trương An Bác hỏi ngược lại:
- “Nếu là Tử Ngọc thân tình huống đó, ngươi muốn làm sao phá cục?”
Giả Hoàn khóe miệng nhếch lên cười khổ, liền đem kế hoạch của mình nói thẳng ra:
- “Nếu là đệ tử, chọn cao chạy xa bay, thoát ly thân phận, các vết tích liên quan tới Gia tộc. Quốc triều rộng lớn như vậy, tìm một chỗ lánh nạn, tiêu dao khoái hoạt.”
Hắn có tiền, tìm huyện thành nhỏ sống biệt khuất, hoặc đi Quảng Châu, Giao Chỉ, Nam Dương chi địa, có lẽ có thể làm thân hào, đảo chủ, chung quy không bằng Trung Nguyên phồn hoa.
...
Trương An Bác trừng mắt Giả Hoàn, hồi lâu im lặng, lời nói thật không có chí khí, cẩm tú tiền đồ không muốn, đi tìm cái địa phương trốn tránh tiêu dao khoái hoạt? Thiên hạ có thể có chỗ như vậy? Ngươi 《 Kinh Thi 》 là thế nào học ? trong thiên hạ, đều là vương thổ; đất xung quanh, mạc phi vương thần.
Những lời này, Ông sẽ không trách mắng hắn, chỉ hỏi lại:
- “Tử Ngọc trong thiên tai Hồng thủy, trung sinh không chết sợ, ý chí kiên định, mang theo Thư viện xông ra một đầu sinh lộ, vì cái gì sợ xét nhà lưu vong?”
Giả Hoàn không nói gì, Sơn trưởng hỏi lời này thì hắn còn có thể nói gì.
Thư viện nhiều người có nhiệt huyết, chí khí và năng lực lớn, quan trọng hơn hắn là người chủ trì, mọi người đều tin tưởng hắn…
Còn Giả gia, Vinh quốc phủ, hắn chỉ là con thứ, ai tin hắn, ai giao quyền cho hắn,... có khi đang chiến đấu say sưa, bị đồng đội “bán đi”, điều này phải đặt một dấu hỏi. Tổng kết một câu đơn giản: ‘Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo’.
Hắn sợ không biết lúc nào bị “hố”.
Cho nên, hắn đến Hồng lâu thế giới phản ứng đầu tiên là lựa chọn thoát đi, cuối cùng mới phát hiện suy nghĩ mỹ hảo của hắn chỉ là công dã tràng.
Là đi hay ở lại? Lấy kinh nghiệm sống mấy chục năm của hắn, rõ ràng lưu lại càng thích hợp hơn, có phong hiểm nhưng vẫn có thể dẫn dắt vấn đề theo ý mình để phá cục.
Trương An Bác nhìn xa trông rộng, không hỏi vấn đề này, mà đưa ra đáp án cho hắn:
- “Tử Ngọc đọc qua Tam quốc chí sao? Thế gia làm như thế nào để sinh tồn trong loạn thế”
Giả Hoàn nghe một câu nói rất hay, Trương An Bác nói tiếp:
- “Thời kỳ đầu Trung Nguyên tranh bá, Dĩnh Xuyên Tuân gia có Tuân Úc, Tuân Du hiệu trung với Tào Tháo, Tuần Kham hiệu trung với Viên Thiệu. Trung kỳ Xích Bích chi chiến trước sau, Kinh Châu thế gia, Gia Cát Lượng hiệu trung với Lưu Bị, Gia Cát Cẩn hiệu trung với Tôn Quyền.”
......