Quân bất kiến, Tam lý trường nhai đạo lộ tà, Thanh ngưu bạch mã thất hương xa.
Lãng nguyệt hàn tinh phi minh ngõa, Sơ phong mật vũ khỏa chu phong.
...
...
Hoàng hôn nhuộm vàng đỏ tầng tầng mây trắng phía cuối chân trời,
Xe ngựa của Giả Hoàn đã đến Đông Trang Trấn
Hàm Hanh thương hội Đô Hoằng, Liễu Dật trần, Diêu Vĩ, Dịch Tuấn Kiệt, Trương Tứ Thủy, Tần Hoằng Đồ, Kỷ Trừng, Lâm Tâm Viễn,...hơn bốn mươi người tại ngã tư đường nghênh đón, úy vi tráng quan, kéo theo không ít người dân hiếu kỳ vây xem.
Giả Hoàn xuống xe ngựa, cùng chư vị đồng học chào hỏi. Lập tức, làn sóng chúc mừng như thủy triều đến.
- “Tử Ngọc, chúc mừng trúng cử nhân.”
- “Giả huynh, chúc mừng cao trung.”
- “Chúc mừng Viện Thủ tên lên Quế bảng, Kinh báo trèo lên Hoàng giáp.”
…
Giả Hoàn đắc thể từng người đáp lại, cùng đám người một chỗ đi tới Tửu lâu “thư sinh thực phủ”. Mà đằng sau Kỷ Trừng nhìn đám người vây quanh Giả Hoàn, tâm tình khuấy động, vinh quang này hắn cũng muốn trải nghiệm.
Đêm đông từ từ kéo màn che.
“Thư sinh thực phủ” lầu hai đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca, tiếng khen, tiếng cười nói nổi lên bốn phía. Có đồng học lấy cầm sắt, tì bà, hát vang Lý Bạch 《 Tương Tiến Tửu 》 “Quân bất kiến, Hoàng hà chi thủy thiên thượng, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến, Cao đường minh kính bi bạch, Triêu như thanh ti mộ thành tuyết…”
- “Giả huynh, chúc mừng ngươi Cao trung” Lâm Tâm Viễn tiến lên mời rượu, trong lòng kính phục không thôi.
- “Lâm huynh khách khí. Ngồi đi.” Giả Hoàn mỉm cười xã giao,
Trước bàn rượu, nhìn xem một màn náo nhiệt trước mắt, xem đồng học, bằng hữu, Giả Hoàn cảm thấy ấm áp, thoải mái, cảm xúc bao quanh. Tràng cảnh hơn bốn mươi người chào đón, cũng ngoài sức tưởng tượng, điều này đại diện cho ảnh hưởng, uy vọng, lực hiệu triệu của hắn, đi kèm với đó là “Trách nhiệm” với Thư viện, Hàm Hanh thương hội và bằng hữu, đồng học...
Trong bóng đêm, không khí tiệc tùng vẫn còn nóng bỏng.
...
...
Tất nhiên lại một bữa tiệc say ngất.
Ngày thứ hai, Giả Hoàn đến Văn Đạo thư viện bái phỏng sơn trưởng Diệp Hồng Vân.
Trong thư phòng, dù đã xây dựng xong, bày biện mấy tháng, vẫn còn thơm mùi gỗ mới, hương trà lượn lờ. Ngoài viện cũng là một mảnh thanh tĩnh,...
Thư đồng dâng trà lui xuống. Bên bàn trà, Diệp Hồng Vân nhấp một ngụm trà, cười ôn hoà, hỏi:
- “Tử Ngọc, cảm giác như thế nào? Áo gấm há có thể không về quê?”
Giả Hoàn gãi đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười:
- “Bẩm tiên sinh, cảm giác rất tốt, chỉ là bây giờ còn có say rượu đau đầu.”
Diệp Hồng Vân vuốt nhẹ râu cười to:
- “Ha ha! Đợi lát nữa giữa trưa, ta hẹn giáo thụ, giảng sư trong nhà ăn, vì ngươi ăn mừng.”
Trò chuyện một hồi, Diệp Hồng Vân như suy nghĩ điều gì:
- “Tử Ngọc, ngươi kế tiếp tính toán gì? Là tiếp thu lời mời của thư viện, tiếp tục trong thư viện đọc sách, hay là trở về Giả gia? Thư viện bên này điều kiện sợ là trong không sánh được Giả gia.”
...
Giờ nghĩ lại thời gian trước, bản thân Diệp Hồng Vân càng khâm phục ý chí, định hướng của Giả Hoàn, sắp tròn 2 năm hắn vào thư viện, ngày nào còn tính toán sắp đặt Thi Huyện,... giờ đây Giả Hoàn đã thành công.
Lấy thân phận cử nhân, tiền đồ bất khả hạn lượng tiền đồ, cho dù là con thứ, ở trong Vinh quốc phủ, chắc hẳn không bị làm khó dễ. Nói một cách khác, Diệp Hồng Vân đã hoàn thành sự tình hảo hữu Lâm Cao Hoà, Lâm Tử Tu giao phó.
Diệp Hồng Vân tất nhiên mong Giả Hoàn ở lại giúp cải chế Thư viện, cái gọi là tam đại sự: Xây dựng mở rộng thêm Tàng Thư Các; Biên soạn từ điển; Biên soạn tài liệu giảng dạy.
Giả Hoàn với Diệp Hồng Vân phải nói quan hệ vi diệu, vừa là thầy vừa là bạn, cười một cái, thẳng thắn nói:
- “Tiên sinh, thư viện bên này điều kiện chính xác không sánh được Giả gia. Bất quá, để học sinh chọn, chắc chắn là vui lòng ở Thư viện nơi đây. Sang năm kỳ thi mùa xuân học sinh không có ý định tham gia. Cho nên, muốn đi Giang Nam du học một đoạn thời gian mới trở về. Sơn trưởng đã gửi thư, hy vọng cùng học sinh gặp mặt nói chuyện một lần, nói một chút việc học. Học sinh đang suy nghĩ muốn hay không đi trước một chuyến Tuân Hoá.”
...
Diệp Hồng Vân sớm nghe nói, đưa tay hư điểm Giả Hoàn, cười nói:
- “Ngươi a, tính tình thiếu niên, khí phách thư sinh! Nam Trực Lệ phồn hoa tuy nói thắng Bắc Trực Lệ, là trung tâm kinh tế, văn hóa. Nhưng trung tâm Quốc triều tại Kinh sư. Sơn trưởng cũng viết thư cho ta, hỏi tình huống của ngươi, đối với việc học của ngươi yêu cầu rất nghiêm ngặt. Chiếu tiến độ học tập như bây giờ, ba năm sau muốn tên đề bảng vàng độ khó không ít.”
- “Ngươi một khoa này, thứ tự cao hơn Văn Ước, là Phương Tông Sư thưởng thức ngươi. Ngươi trở lại kinh thành muốn đi lại phủ thượng Phương Tông Sư. Kỳ thực, theo ta xem, tuổi còn trẻ đi du học nhiều nơi, cũng không chỗ xấu. Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường”
Giả Hoàn đổ mồ hôi, nói:
- “Tạ tiên sinh lý giải.”
Diệp Hồng Vân bật cười lắc đầu:
- “Ngươi a..., tuổi không lớn, ý nghĩ lại không thiếu.”
Diệp Hồng Vân biết chắc có nội tình khác, nhưng là người quân tử sẽ không tìm hiểu soi mói đời tư của đệ tử. Ai chẳng có bí mật riêng.
Giả Hoàn khiểm nhiên nở nụ cười.
Diệp Hồng Vân nói:
- “Tuân Hóa không cần phải đi. Sơn trưởng tất nhiên đã hồi âm cho ngươi, lấy tình tình Sơn trưởng sẽ không ngăn ngươi. Bất quá, ngươi đi Giang Nam không cần vội vã. Ngươi hai ngày này lưu lại ta chỗ này giúp ta một tay.”
Giả Hoàn chỉ do dự một sát na, gật đầu đồng ý: “Tốt, tiên sinh.”
Là một Lãnh tụ, người dẫn đầu. Đi kèm với Vinh quang, là một phần trách nhiệm nặng trĩu.
...
...
Trong lúc Giả Hoàn tại Văn Đạo thư viện,
Vinh quốc phủ một hồi náo nhiệt.
Giả Hoàn tuy chỉ gần mười một tuổi niên kỷ, nhưng hắn đã qua quan lễ, tin tức lan truyền rất nhanh chóng. Kinh sư hào môn, huân quý, ngoại thích, văn thần danh sĩ nhiều người có ý định kết thân thông gia với Vinh quốc phủ.
Giả Chính, Vương phu nhân, Giả mẫu mỗi ngày đều thu danh thiếp, đại khái liên quan tới hôn sự của Giả Hoàn.
Phong thanh lập tức truyền đến nơi các thiếu gia, cô nương trong phủ…
…
Thượng tuần, tháng mười, trong gian phòng Lâm Đại Ngọc,
Hôm nay Đại Ngọc mới khỏi bệnh, một bên Lý Hoàn, Bảo Ngọc, Bảo Trâm, Tương Vân, Tam Xuân đều có mặt đầy đủ qua thăm, tán gẫu.
Bảo Ngọc cẩm y thêu hoa, phong thái tuấn dật, nói nói cười cười với Lâm muội muội mới quay sang Bảo Trâm cười nói:
- “Bảo tỷ tỷ, nghe nói hôm trước, Hoàn lão tam đường đột tỷ tỷ?”
Quả thực chuyện trong phủ rất khó dấu, cái thời cổ đại khuyết thiếu phương tiện giải trí, buôn chuyện chính là cách thức giải trí hữu hiệu nhất.
Bảo Trâm thần tình lạnh nhạt gật nhẹ đầu, thong thả thưởng thức trà, rất có thần vận “Đạm cực mới biết hoa càng đẹp”.
Một bên Thám Xuân khó hiểu, không biết Tam đệ đệ làm thế nào đắc tội Bảo tỷ tỷ. Người biết một chút manh mối Tương Vân giống như mình là đầu sỏ gây tội, càng im lặng.
Bảo Ngọc giống như cười trên nỗi đau của người khác:
- “Ta chỗ này có một cọc sự tình, nói ra bảo quản Bảo tỷ tỷ cao hứng. Ta nghe mấy gã sai vặt của Lão gia nói, môn sinh Phó Thí muốn đem muội tử của hắn đã 20 tuổi, tên là Phó Thu Phương, gả cho Hoàn lão tam. Ha ha..., lớn hơn cả mười tuổi đây. Mới suy nghĩ đã thấy kinh khủng. Đáng thương Hoàn lão tam còn chưa biết gì. Lão gia sáng nay phái người đi Văn Đạo thư viện gọi Hoàn lão tam trở về, chuẩn bị hỏi hắn một chút ý kiến đối với hôn sự này.”
Thám Xuân biến sắc. Nào có dạng này, hơn mười tuổi còn muốn gả cho em trai nàng? Mười năm sau Tam đệ đệ trưởng thành thì thê tử không phải trở thành “Lão nãi nãi” trong phủ sao?
Tích Xuân vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương, trong bộ áo bông cổ chồn dầy cộp, hừ lạnh nói:
- “Bảo nhị ca, cái kia Phó Thí thật không biết xấu hổ.” Thái độ của nàng với Hoàn tam ca giờ đã chuyển biến, Tam ca rất tốt, đã phái người đưa Phật Kinh cho nàng.
Bảo Ngọc còn chưa kịp đối thoại với Tứ muội muội, Bảo Trâm sắc mặt có chút biến hóa, ngữ khí dồn dập hỏi:
- “Bảo huynh đệ, ngươi nói là Hoàn huynh đệ không biết gì về hôn sự của hắn?”
Bảo Ngọc ngạc nhiên nói:
- “Bảo tỷ tỷ, hắn mùng bốn đã đi Văn Đạo thư viện, làm sao có thể biết? Trong phủ mới chỉ lưu truyền tin tức mấy ngày nay thôi. Lão gia buổi sáng nay mới phái đi gọi hắn trở về hỏi đây.”
...
Nói chuyện, ánh mắt Bảo Ngọc dời về phía Đại Ngọc, cười cười ẩn ý, Hôn nhân đại sự là phụ mẫu chi mệnh, môi giới chi ngôn. Hắn tình nguyện chứng kiến Giả Hoàn cưới một lão bà xấu xí. Còn hắn, lão bà phải như Lâm muội muội, chung linh dục tú, xinh đẹp như tiên nữ,... còn một điểm mà Bảo Ngọc có lẽ không để ý, chính là hắn rất thích Lâm muội muội khóc để rồi hắn đi dỗ dành, cảm giác thực vi diệu.
Bảo Trâm hồi lâu im lặng, cười khổ trong lòng.
Nàng lại hiểu lầm Hoàn huynh đệ!
Nếu Hoàn huynh đệ vốn không biết trưởng bối thương lượng hôn sự của hắn, mà chỉ là đơn thuần tới cùng nàng nói lời kia, vậy thật sự chỉ là khuyên nàng “không nên đánh đổi hạnh phúc bản thân”, mà không phải nói lời khinh bạc, biểu đạt ý tứ ưa thích nàng.
Nàng suy nghĩ quá nhiều, mẫu thân mơ hồ nói ý tứ, nàng nghe xong liền hiểu. Cho nên nàng nghĩ Hoàn huynh đệ đã nghe được phong thanh, mới chạy trước mặt nàng “nói hươu nói vượn”.
Nơi nào nghĩ đến lại là tình huống như vậy.
Mặt mũi này thế nhưng là ném đi được rồi. Nàng…có chút khó xử, lại hơi thất vọng...
…
…
Văn Đạo thư viện từ đầu năm Ung Trị thứ mười, bước đầu cải chế đến nay, đã thu được thành công rất lớn. Nguyên bản Kinh thành Tây Giao tam đại thư viện, tới nay chỉ còn lại Văn Đạo thư viện một nhà.
Diệp Hồng Vân lưu Giả Hoàn hỗ trợ, trên thực tế cần thống nhất tư tưởng cải chế, mà không phải để cho những cựu Tú Tài Giảng Sư quấy nhiễu tiến độ cải chế. Lấy thân phận cử nhân của Giả Hoàn đủ để nghiền ép.
Ngày mười hai tháng mười,
Giả Hoàn bái phỏng Lâm Chi Vận sau khi ăn xong cơm tối mới trở về, vừa trở lại tiểu viện Đông Trang Trấn thấy Tiền Hòe và một người hầu của Giả Chính đang ngồi trong tiền thính chờ lấy.
Gã sai vặt khom lưng nói:
- “Tiểu nhân gặp qua Tam gia. Lão gia có việc, thỉnh Tam gia hồi phủ thương lượng.”
Giả Hoàn giật mình, Chính lão cha có chuyện gì cần thương lượng với hắn? Kỳ quái. Lúc này, gật gật đầu:
- “Ân, ta đã biết. Người ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa ăn để cho Lý Đại Nương làm cho ngươi một ít đồ ăn.”
Tiền Hòe cười ha hả nói: “Bẩm Tam gia, đã ăn rồi.”
Giả Hoàn nói:
- “Vậy được rồi. Các ngươi trên trấn nghỉ một đêm, chúng ta ngày mai hồi phủ.”
...
Giả Hoàn trở về phòng đổi thân quần áo khô, chống đỡ ô giấy dầu đi tới Văn Đạo thư viện. Có trời mới biết Giả Chính tìm hắn thương lượng sự tình gì, hắn phải cùng Diệp tiên sinh nói một tiếng, mặt khác, hắn cũng có việc muốn hỏi Diệp tiên sinh.
Ánh đèn sáng ngời, Diệp Hồng Vân người mặc đạo bào nho sinh thuần túy, đang tập trung viết chữ. Bên cạnh chậu than đỏ rực than đá thiêu đốt, xua tan ẩm ướt, hàn khí đêm đông.
Diệp Hồng Vân ngẩng đầu thấy Giả Hoàn đi vào, hỏi:
- “Tử Ngọc, tự mình ngồi đi. Ta đem đoạn này viết xong.”
Giả Hoàn mỉm cười an tĩnh ngồi trên ghế, hơi hơi trầm tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một chén trà công phu sau đó, Diệp Hồng Vân gác lại bút lông, đi tới ngồi vào kỷ trà ôn hòa mà hỏi:
- “Tử Ngọc, ngươi như thế nào muộn như vậy còn tới chỗ ta?”
Giả Hoàn nói:
- “Phụ thân tìm học sinh hồi phủ. Học sinh tới cùng tiên sinh nói một tiếng. Không biết trở lại Kinh thành ở vài ngày, Mộc Tự ấn sự tình, tiên sinh để Trương Tứ Thủy giúp đỡ.”
Diệp Hồng Vân sửng sốt, khuôn mặt biểu lộ vẻ đáng tiếc, “Ai.” một tiếng.
Giả Hoàn nói tiếp:
- “Mặt khác, học sinh có chuyện muốn hỏi tiên sinh. Tiên sinh là người Hàng Châu, Chiết Giang, Vậy Giang Nam các Tú tài giao du cũng là những hạng người nào?”
Hắn đổi cái thân phận đến Giang Nam thi phải đi thi lấy công danh Tú Tài, Nam Trực Lệ, sau đó đi kinh thương. Chu triều chế độ này không có công danh, hắn kiếm được gia tài bạc triệu, bất quá là thịt trên thớt, giống cơ nghiệp của Lâm Tâm Viễn bị cướp đi dễ dàng, đừng nói tới chuyện hưởng thụ sinh hoạt?
......