Nhũ mẫu Trương Ma Ma gánh nước đến trong phòng Giả Hoàn, một màn này xảy ra tại trong Vinh quốc phủ cho các tiểu nha hoàn sửng sốt, sự tình rất nhanh liền truyền ra.
.
Tiếp đó, nguyên nhân Trương Ma Ma bị Giả Hoàn trừng phạt cũng truyền ra.
Không ngoài dự liệu, thông cảm Trương Ma Ma, nguyện ý vì nàng nói chuyện, không có ai.
Đúng là chữ “Lý” không hơn được chữ “Hiếu”.
Hiếu đây là Giả Hoàn đối với Triệu Di nương,
Vinh quốc phủ những người nắm quyền phản ứng gì, Giả Hoàn tạm thời còn không biết.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất là chuyện Tình Văn đi lại phòng bếp lấy cơm khác hẳn trước kia. Đồ ăn, đãi ngộ khôi phục lại như trước giao thừa.
Lại thêm mấy văn tiền cho quản sự phòng bếp nhỏ Lưu Thẩm, còn có thể ăn trứng gà canh.
Đây cũng là hiệu quả hắn mong muốn.
....
Chạng vạng tối, Tình Văn từ phòng bếp Vinh quốc phủ xách đi hộp cơm. Một bà tử trong phòng bếp nhỏ nói:
- “Lưu Thẩm, hôm nay lại phân Hoàn Tam gia nửa con gà a!”
Lưu Thẩm, phụ nhân mặt tròn trắng mập, hơn 50 tuổi, đeo tập dề lam hoa đáp lại:
- “Tiểu tam gia đó liền nhũ mẫu đều xuống tay sửa trị, ta tội va chạm hắn, xúi quẩy!”
- “Ngươi không có nghe Trương tẩu tử khóc, nàng nói tiểu tam gia đó nói nếu tái phạm liền để cho nàng không có ai dưỡng lão đưa ma.”
- “Khục! Khục” mấy bà tử nhóm lửa liền sợ hết hồn.
.
Lưu Thẩm một bên rửa nồi, chén đĩa, nói:
- “Hôm nay cơm canh trong phòng Lâm cô nương cần ít hơn, ta liền cho tiểu tam gia thêm một phần. Này, hắn tốt xấu gì cũng cho mấy văn tiền, không giống những cái phó cô nương cứ thế mà lấy đồ ăn. Ngươi đừng nói ra ngoài, Lâm cô nương miệng lưỡi thế nhưng là rất lợi hại.”
Mấy bà tử nhóm lửa gật đầu: “Được, được!.”
...
Dư âm sự kiện Trương Ma Ma gánh nước cho Giả Hoàn dần trôi qua.
Ngày mười ba tháng tư, màn đêm từ từ buông xuống, đem Vinh quốc phủ bao trùm trong màn đêm tối tăm,
Bên trong viện tử Lý Hoàn,phía dưới ánh đèn nến sáng tỏ, Lý Hoàn đọc qua bút ký Giả Lan viết, hơi nhíu mày ngài, bút ký biểu hiện Giả Lan đúng “Đại học” lý giải tương đối nông cạn.
.
Giả Lan vừa ăn xong cơm tối, nhận trà súc miệng từ nha hoàn Bích Nguyệt, chuẩn bị học Đại học Chương cú do mẫu thân phụ đạo. Một bên Tố Vân mang theo tiểu nha hoàn dọn dẹp bàn ăn.
- “Nương, nghe nói Tam thúc tìm người đem nhi tử của nhũ mẫu Trương, đánh cho một trận. Thật là lợi hại a.” Giả Lan nói.
Tiểu tử Lan ca nhi rất hâm mộ Tam thúc, có thể khắp nơi đi chơi, có thể kẻ sai khiến người khác đánh nhau.
- “Tiểu hài tử!”
.
Lý Hoàn nghiêm khắc nói:
- “Lan nhi, không cho ngươi cùng hắn học, biết không? Gây chuyện thị phi.”
Giả Lan gật gật đầu, lại nói:
- “Nương, nhưng nhi tử nghe Quế Thụ nói, Tam thúc chiếm lý...”
- “Hắn biết cái gì?” Lý Hoàn không vui đánh gãy lời của đứa con.
.
Đem bút trong tay ném lên bàn, tức giận nói: “Tam thúc ngươi như thế náo, không có kết quả tốt. Ngươi phải thật tốt đọc sách, tương lai trở nên nổi bật..., biết không?”
“A...” Giả Lan nghe giọng mẫu thân tức giận, khiếp khiếp cúi đầu xuống.
.
Lý Hoàn không hi vọng Giả Lan tinh nghịch. Quả phụ trước mắt nhiều thị phi.
Giả Lan nếu tinh nghịch, nháo sự, nàng làm sao có thể chịu đựng được. Bất quá nàng không thể không thừa nhận Giả Hoàn đem cục diện bất lợi của hắn cứng rắn đục ra một cái lỗ hổng.
.
Vinh quốc phủ kẻ nịnh hót nhiều, nếu là muốn giẫm đạp Giả Hoàn một cước để lấy lòng chủ tử, trước hết phải nghĩ đến trong nhà mình tốt hay không, còn phải khi suy nghĩ một chút về tương lai.
...
...
Vinh Hi Đường, trong phòng Thám Xuân.
Giả Thám Xuân lật sách, lại không tập trung, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi.
Nàng hôm nay nghe nói sự tình Giả Hoàn “Trừng trị” nhũ mẫu của hắn, trong lòng thầm nghĩ:
“Hắn quá lỗ mãng. Tuy nói chiếm lý, thế nhưng lời đàm tiếu sau lưng không phải biến thành ‘Ác nhân’ sao? Để cho Lão thái thái, Thái thái nghĩ thế nào đây!”
Nếu là nàng, nàng chắc chắn sẽ không làm thế. Mà thi triển thủ đoạn từ từ áp đảo nhũ mẫu.
...
Bóng đêm dần thật sâu. Giả Hoàn cước bộ vội vã từ bên ngoài Vinh quốc phủ trở về. Tình Văn, Như Ý đang tại phòng ngủ của hắn thiêu thùa, may vá, cười đùa nói chuyện.
.
Trương Ma Ma bị sửa trị, bây giờ trong phòng Giả Hoàn chỉ hai nàng là lớn nhất, lại thêm Tam gia làm người ôn hoà, hiểu biết nhiều, thời gian trôi qua rất hài lòng. Việc không hoàn mỹ chính là tiền tháng không đủ lượng.
Giả Hoàn đi vào, Như Ý đứng dậy đón, quan tâm giúp hắn cầm túi sách. Nàng dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, như một đóa hoa nhỏ, cười nói:
- “Tam gia hôm nay lại trở về trễ đấy!”
Giả Hoàn cười: “Đi tới chỗ lão Hồ Đầu thanh toán tiền đặt cọc 5 cái lò lửa nhỏ chung, cho nên đã về trễ.”
Xử lý tiền công sự kiện Trương Ma Ma sự kiện, cũng khởi động kế hoạch kiếm tiền mà 5 cái lò nhỏ chính là công cụ.
Nghe được Tam gia còn giải thích về muộn, Tình Văn cười hì hì nói:
- “Nô tỳ cũng không có phàn nàn đâu.” Nói xong, đi đi bên ngoài bếp lò, chưng lại đồ ăn.
.
Nàng gần đây chiếu cố hắn tận tâm tận lực, thái độ thay đổi tích cực, dễ tha thứ hơn, như thời gian trước Giả Hoàn về trễ, nàng khẳng định muốn trợn mắt trừng một cái, trong âm thầm với Như Ý phàn nàn hai câu: Tam gia ham chơi.
Như Ý cười khanh khách, thanh âm trong trẻo, đi trong sảnh mang hai ngọn đèn tới, đem phòng ngủ điểm sáng hơn.
Tình Văn tại trên bàn bày ra đồ ăn. Nàng và Như Ý chưa có ăn, chỉ ăn chút hoa quả khô, muốn chờ Tam gia trở về cùng nhau ăn cơm.
Ba người ăn cơm vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trêu trọc hai tiểu cô nương
Nói cười yến yến, tâm tình không tệ!
.
Hắn muốn dẫn đội ngũ rời đi, đương nhiên phải thu phục được hai người tình nguyện, cái gọi là trộm tâm, kính phục lấy hắn, phải có năng lực bảo hộ được hai nàng.
Trừng phạt Trương Ma Ma, chỗ tốt đang chậm rãi bày ra. Thứ nhất, cơm nước, đãi ngộ khôi phục. Thứ hai, hai cái tiểu cô nương thân cận.
Kế tiếp, muốn thực hiện đại kế kiếm tiền rồi!
……………….
Đêm đến, tiểu viện Vương Hi Phượng
Bình nhi khuôn mặt hiện lên vầng đỏ nhàn nhạt, bưng nước đưa vào trong phòng. Giả Liễn “vận động” mệt mỏi hai hồi, tại bên trong giường nằm xuống.
.
Vương Hi Phượng ở đầu giường chống đỡ cánh tay trắng như tuyết, trắng nõn mượt mà, gương mặt ửng hồng vũ mị tràn ngập xuân ý, bỗng hỏi Bình nhi:
- “Nghe nói Giả Hoàn lại gây ra chút động tĩnh tới?”
.
Bình thường nàng xưng hô Giả Hoàn là “Hoàn huynh đệ”. Nhưng trong âm thầm nàng không che giấu vẻ chán ghét, khó chịu hắn nên gọi thẳng tên.
- “ Ân.” Bình nhi liền đem chuyện nàng nghe được Giả Hoàn trừng trị nhũ mẫu hắn nói một lần,
“Nguyên nhân gây ra nói đến là Trương Ma Ma muốn ăn Ngọc Hoa Lộ vừa mua trong phủ”
.
Giả Liễn bên trong cười cười:
- “Không phải một chút Ngọc Hoa Lộ sao? Đáng cái gì? Náo ra động tĩnh lớn như vậy. Hoàn huynh đệ có thể a, còn dám uy hiếp nhũ mẫu. Có chút bộ dáng gia môn Vinh quốc phủ.”
.
Vương Hi Phượng mày liễu dựng lên, giống như cười mà không phải cười nói:
- “Ngươi có ý tứ gì, ngày khác ngươi có phải hay không muốn tìm người đi uy hiếp Triệu má má đây?”
Hai vợ chồng cười đùa một hồi. Giả Liễn chịu thua không nói thêm được gì.
Vương Hi Phượng tiếp đối với Bình nhi nói:
- “Bình nhi, như thế nào, ta nói không thể xem hắn như một tiểu hài tử? Bảy, tám tuổi tiểu hài có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
Bình nhi cười phụ họa: “Nãi nãi nói đúng.”
Vương Hi Phượng cười mỉa mai:
- “Triệu Di Nương một người như vậy, ngược lại là có phúc lớn, đầu tiên sinh một nữ nhi tốt, sau sinh ra một hảo nhi tử. Chậc chậc! Ngươi đã nghe hắn nói Mặt mũi là chính mình kiếm được.”
.
Giả Thám Xuân trước mặt Vương phu nhân có chút mặt mũi, làm người khôn khéo, bình thường Vương Hi Phượng cũng không nguyện ý trêu chọc nàng.
Ngược lại, sự kiện cuối tháng hai Bảo Ngọc ném ngọc, Giả Hoàn không nghe nàng nói ngay vào buổi tối liền đi gặp Giả mẫu thỉnh tội, để cho nội tâm nàng rất không khoái.
.
Cái này giống như đọ trí thông minh, bị Giả Hoàn khám phá “cái hố”nàng thiết lập hố, khiến nàng rất khó chịu.
Gần đây không có việc gì gấp, muốn tìm chút niềm vui, nàng không tin Giả Hoàn lần này có thể nhìn thấu, nên hố hắn một lần mới được. Vương Hi Phượng mím môi cười nhàn nhạt, nói:
- “Ta không nể mặt hắn, hắn có thể kiếm được mặt mũi gì? Bình nhi, ngươi ngày mai phái người tiễn đưa một bình Ngọc Hoa Lộ cho hắn.”
Bình nhi gật đầu đồng ý, trong lòng thở dài, chút chuyện nhỏ này, nàng không đến mức cùng Phượng tỷ giải thích.
...
...
Giả Hoàn giữa trưa tan học trở về dùng cơm, vừa vặn đụng tới vú già thị tỳ Lai Vượng con dâu tới tiễn đưa Ngọc Hoa Lộ.
Lai Vượng phụ nhân hơn 40 tuổi, khuôn mặt lấm tấm, khi cười liền sưng lên giống cái bánh bao, miệng mồm lanh lợi:
- “Tam gia, Nhị nãi nãi nghe nói ngươi giáo huấn Trương ma ma, rất thích lời nói của ngươi Mặt mũi là chính mình kiếm được. Lời nói này, Tam gia không hổ là người đọc sách”.
- “Nhị nãi nãi hôm nay cố ý phân phó ta đưa một bình Ngọc Hoa Lộ tới khen thưởng Tam gia.”
.
Giả Hoàn làm sao không nhận rõ Vương Hi Phượng có ý tứ gì, nghe Lai Vượng con dâu nói xong, hắn cười ha hả nói:
- “Cảm tạ Nhị tẩu tử hảo ý.” Lại để cho Như Ý cho Lai Vượng con dâu tiền chân chạy, để nàng đi.
.
Lai Vượng con dâu đưa tới Ngọc Hoa Lộ đựng trong một cái Thanh Hoa bình ngọc, chế tạo tinh mỹ. Sau khi mở ra, hương khí tỏa ra bốn phía.
Trong phòng mấy cái tiểu nha hoàn đều giương mắt vây quanh nhìn.
Tình Văn cho Giả Hoàn dùng nước ấm tại trong chén tan ra một muôi, uống vào ngọt ngào.
Giả Hoàn uống một ngụm liền nếm ra hương vị tương tự với mật ong, không khỏi vui vẻ nói:
- “Vật này, không phải là mật ong sao?”
.
Như Ý thèm ăn nhìn xem cái chén trong tay Giả Hoàn, cười nói:
- “Tam gia, nghe Lai Vượng tẩu tử nói cái này một bình hai lượng bạc đây. Ta bốn tháng tiền không đủ mua một bình”.
- “Nếu là Giang Nam cống phẩm Hoa Hồng thanh lộ, chính là có tiền không thể ăn.”
Giả Hoàn cười lắc đầu, đem chén còn lại rất nhiều Hoa Ngọc Lộ cho Như Ý, lại phân phó Tình Văn:
- “Mấy người các ngươi nếm thử, còn lại đưa cho nương ta. n! Tam tỷ tỷ chỗ đó cũng chia tiễn đưa một phần đi qua.”
.
Hắn nhớ tới sự kiện cuối tháng hai, Thám Xuân lúc gần đi cho hắn ánh mắt lo lắng.
“Ai...” Giả Hoàn tiếng nói vừa ra, ghé vào trong phòng khách mấy cái nha hoàn vẩy nước quét nhà liền hoan hô lên,
.
Một hồi líu ríu âm thanh liền như là chim nhỏ kêu lớn, êm tai dễ nghe.
Giả Hoàn lây nhiễm, muốn cười lên. Tiểu hài tử chính là ưa thích đồ ngọt. Hắn sớm qua cái tuổi ưa thích đồ ngọt. Trở lại trong phòng ngủ, trước bàn sách ngồi xuống, trong lòng đang suy nghĩ dụng ý Vương Hi Phượng.
.
Hắn không ngốc mà tin rằng Vương Hi Phượng thật sự bởi vì hắn “Làm đúng” liền khen thưởng hắn.
Vương Hi Phượng làm việc là tương đương dạng hỗn trướng, tiểu thông minh, chuyên đào hố.
Vô luận là cắt xén tiền tháng bọn nha hoàn, cho vay nặng lãi, hay giúp Thiết Hạm Tự lộng quyền, chỉ nhận bạc không hỏi đúng sai.
.
Sau này càng đem đại nha hoàn Thải Hà, trong phòng Vương phu nhân phối cấp cho nhi tử Lai Vượng con dâu, Giả Liễn thuyết phục đều không nghe, chỉ đơn giản vì mặt mũi của nàng.
Dùng hiện đại mà nói, thế giới quan của nàng dị thường vặn vẹo.
……………………..