Vinh Hi Đường,
Ngồi ghế phía dưới Giả mẫu, Giả Xá mặc cẩm bào, thong dong uống trà. Ánh mắt phiêu phiêu nhìn chính đối diện Vương phu nhân đang một mực xụ mặt, không nói lời nào, trong lòng khoái ý đến cực điểm, thầm nghĩ: “Bảo Ngọc của ngươi tốt a? Bảo Ngọc của ngươi thông minh? Ha ha!”
Vị đệ muội này của hắn đại khái còn lo lắng Giả Hoàn đoạt địa vị của Bảo Ngọc trong Vinh quốc phủ. Tầm nhìn hạn hẹp. Bảo Ngọc lấy cái gì cùng Quốc triều cử nhân trẻ tuổi nhất so sánh. So công danh, so tài hoa, so thông minh sao?
Chẳng lẽ chỉ bằng khối ngọc trên cổ kia?
Đáng tiếc a, hắn cái vị “Giả vờ Chính đáng” đệ đệ không chịu chờ chỗ này, nhất định phải một thân một mình trong thư phòng chờ. Bằng không thì biểu tình sợ là rất đặc sắc.
...
...
Giả Hoàn đi trên hành lang, xuyên qua hoa viên vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong Vinh quốc phủ từng con đường, sảnh phòng, rõ ràng được quét dọn, thanh lý sạch sẽ.
Giả Liễn, Giả Lan, Giả Tông, Giả Khuẩn, Giả Xương, Giả Lăng, vây quanh Giả Hoàn, với đám quản gia đi theo, mỗi người giữ đúng vị trí của mình.
Bên ngoài thư phòng, người hầu Lý Thập nhi mang theo bốn tên sai vặt đứng chờ sẵn chào đón Giả Hoàn, bước lên phía trước, khom lưng hành lễ:
- “Tiểu nhân gặp qua Tam gia. Lão gia ngay tại thư phòng đang chờ.”
Giả Hoàn mỉm cười gật đầu, làm thủ thế dẫn đường.
…
Trong thư phòng lúc này tràn ngập đủ loại tiếng cười to, tổng cộng chín khách mời, có môn sinh, có môn khách thay nhau chúc mừng Giả Chính đang ngồi sau thư án.
- “Lão thế Ông, Gia học ngọn nguồn, Hoàn thế huynh lần này nhất cử công danh, chưa từng có trong tiền lệ từ thời khai quốc. Không phải người thường có thể so sánh.”
- “Thế huynh tên lên Quế bảng, cố nhiên là thiên tư thông minh, vẫn là Lão thế ông tự thân dạy dỗ tốt.”
- “Đại Tổng quan có phần coi trọng, Thế huynh ít ngày nữa có thể danh truyền thiên hạ. Chúng ta hôm nay tham dự hội nghị, tam sinh hữu hạnh, cùng vinh yên.”
Giả Chính ngồi sau thư án, y phục hàng ngày, màu trắng ngọc trai, đầu đội tiến hiền quan, râu dài phiêu nhiên, khí độ nho nhã, đối mặt chúng môn khách khen tặng, sắc mặt thanh lãnh, không tỏ thái độ gì.
Không có ai biết hắn đang có điểm khó chịu. Đọc sách một đời, ngay cả Đồng sinh công danh cũng không có, mà nhi tử của hắn lại là cử nhân trẻ tuổi nhất từ khi Đại Chu khai quốc, Điều này... để cho hắn làm sao chịu nổi?
…
Trước đây, tại Đông phủ, tuy rằng mẫu thân buộc thu hồi mệnh lệnh đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, nhưng chưa từng coi Giả Hoàn là con trai. Quan hệ với nghiệt tử kia đã tan nát, không thể vãn hồi. Nhưng mà, giá trị thời khắc này, vị cử nhân trẻ tuổi nổi danh thiên hạ là tử đệ của Gia gia, là tôn tử của Vinh quốc phủ.
Thân thích, bằng hữu, đồng liêu, thượng hạ cấp, tất cả mọi người biết đây là con của hắn.
Hắn chẳng lẽ có thể nói một câu “Ta không phải là Lão Tử hắn”?
Mặc kệ Giả Hoàn có tôn trọng hắn hay không, không coi hắn là phụ thân, việc đoạn tuyệt quan hệ phụ tử từ giờ không cần đề cập tới nữa.
.
Vinh quốc phủ, hay tất cả thế giao, thế lực có liên quan, sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Bởi một cử nhân mười tuổi mang ý nghĩa tiền đồ cẩm tú, tương lai Tể phụ, mang ý nghĩa quyền thế, đảm bảo giàu sang, phú quý.
Giả Chính giữ sự ung dung, thầm thở dài, không biết nên đối mặt đứa con thứ này như thế nào.
Môn khách, môn sinh chỉ nghĩ Giả Chính biểu hiện thận trọng, khiêm tốn, kỳ thực trong lòng mừng thầm. Cho nên ra sức cung duy, khen ngợi, tâng bốc.
Làm sao biết Giả Chính đang nghĩ gì.
...
...
Giả Hoàn đi vào phòng, còn chưa kịp hành lễ với Giả Chính, mấy môn khách nhao nhao đứng dậy hướng Giả Hoàn khom lưng hành lễ:
- “Gặp qua Giả thế huynh.”
Một môn khách tuổi già nói thẳng:
- “Gặp qua tiểu Giả lão gia.”
Môn khách là một trào lưu của các thế gia vọng tộc, người khác nuôi toàn nhân tài, phụ tá dùng để hiến kế làm việc, còn Giả Chính chuyên chọn đám a dua nịnh nọt, chuyên nói suông triều chính, tất nhiên phải nói đến tài học của Đông Ông, nếu không đủ thì nhân tài nào cam tâm tình nguyện làm việc.
Bởi vậy có thể thấy trình độ, bản lĩnh của Giả Chính.
...
Giả Hoàn khách khí đáp lễ lại:
- “Gặp qua chư vị.” Tiếp đó, mời hướng Giả Chính khom mình hành lễ:
- “Nhi tử gặp qua phụ thân.”
Giả Hoàn hành lễ với Giả Chính, trong thư phòng lập tức an tĩnh.
Con người thích hư vinh, ai cũng vậy, nếu bây giờ đứa con thứ xuất sắc này quỳ dập đầu hành lễ cung kính gọi một tiếng phụ thân, Chính lão cha chưa hẳn không thể tha thứ cho hắn. Tiếc là Giả Hoàn cái điệu bộ gạt cho xong việc.
Giả Chính có chút nản chí, lười nhác mắng hắn, thần sắc thản nhiên nói:
- “Miễn đi. Ngươi bây giờ hồi phủ, sống yên ổn trong phủ thôi. Ngươi bận việc của ngươi thì cứ đi thôi.”
Giả Hoàn nguyên tắc có thể miễn quỳ hắn sẽ không quỳ, liền đáp:
- “Vâng, phụ thân. Nhi tử qua hai ngày dự định đi Giang Nam du học. Hôm nay cùng phụ thân nói một tiếng.”
.
Giả Chính khẽ nhíu mày, mới hồi phủ lại muốn ra ngoài du học? Hắn vốn là nghĩ huấn Giả Hoàn vài câu, lời đến khóe miệng lại rụt lại. Đứa con trai này căn bản không sợ hắn, huấn cũng không có tác dụng mà không thể làm căng thẳng. Chưa kể dễ bị đạo lý của hắn “phản huấn”, bài học Giả Đại Nho còn đó, nên nhẹ giọng: “ n” một tiếng.
Cũng không lời nào để nói, khua tay:
- “Ngươi đi đi. Trong phủ mọi người còn đang chờ ngươi.”
Giả Hoàn gật đầu, thi lễ cáo lui.
…
…
Trở về Vinh quốc phủ lần này, việc Giả Hoàn cần làm, cần tính toán sổ sách không có liên quan tới “lão hồ đồ” Giả Chính.
Giả Chính hồ đồ, cổ hủ nhưng làm người hiếu thuận, thanh liêm. Tuy nhiên, thủ đoạn, năng lực, tài hoa chỉ ở mức hạ hạ đẳng, thấp đến đáng thương. Theo nguyên tác Hồng Lâu, Giả Chính lộ ra cảm giác thiếu hụt vô số, được Giả mẫu ưu ái, có đất dụng võ mà chẳng làm nên trò trống gì. Cũng bởi vô dụng tạo thành hậu quả khôn lường với Giả gia.
Tỉ như: Hỗ trợ lên phục tên khốn kiếp Giả Vũ Thôn. Sau đó, Giả Vũ thôn giúp Giả Xá chiếm cây quạt Thạch Ngốc Tử khiến người ta tan cửa nát nhà. Đến khi Vinh quốc phủ bị xét nhà, Giả Vũ Thôn bỏ đá xuống giếng, quay giáo làm một kích.
Tỉ như: Triệu Di Nương cầu Giả Chính ban Thải Hà cho Giả Hoàn, nhưng hắn kéo dài, cuối cùng Thải Hà bị nhi tử của Lai Vượng cầu Vương Hi Phượng mà chiếm được.
Dạng người như Chính Lão cha, đích xác là một “heo đồng đội”, không cần nói tình cảm làm gì,
...
...
Giả Liễn chứng kiến Giả Hoàn và Giả Chính, không giống quan hệ phụ tử mà là quan hệ bình đẳng. Sinh ra chút hâm mộ. Nếu là hắn có thể đãi ngộ như vậy trước mặt phụ thân liền tốt.
Giả Chính gặp Giả Liễn, Lại Đại, Lâm Chi Hiếu vẫn chờ, phân phó:
- “Ta không có gì phân phó. các ngươi cũng đi thôi!”
Trong phủ ai dám chậm trễ đứa con thứ này.
…
Giả Hoàn, Giả Liễn, Giả Lan, Giả Tông bốn người từ Trung lộ cửa thuỳ hoa tiến vào Vinh quốc phủ nội trạch, bái kiến Giả mẫu.
Vinh Hi Đường,
Bên trong sớm nghe được phong thanh. Vinh quốc phủ nội quản gia Lâm Chi Hiếu Gia mang theo bốn bà tử, bốn nha hoàn chờ đợi ở lộ bên cạnh, cùng quỳ xuống đất hành lễ:
- “Chúc mừng Tam gia trúng cử nhân, hồi phủ.”
Giả Liễn cười cười, cảm khái, hôm nay Giả Hoàn quá có mặt mũi, từ trên xuống dưới trong phủ đều đem lễ tiết cấp đủ. Lâm Chi Hiếu con dâu thân là nội trạch quản gia, rất có quyền hành, để nàng hành lễ trang trọng như vậy, cực kỳ hiếm thấy, cảnh tưởng này nhiều năm chưa gặp…
Giả Hoàn mỉm cười: “Lâm đại nương đứng lên đi, mời ngươi dẫn đường.”
Lâm Chi Hiếu con dâu tính cách trầm mặc ít nói, cùng trượng phu Lâm Chi Hiếu bị người trong phủ gọi là thiên điếc địa câm, mỉm cười đứng dậy, dẫn đường cho Giả Hoàn hướng về Vinh quốc phủ Tây lộ mà đến.
...
...
Vinh Hi Đường, Tây lộ, thượng phòng Giả mẫu.
Chính phòng Minh Sảnh, tiếng cười nói khẽ thỉnh thoảng vang lên.
Trước cửa ra vào, một tiểu nha hoàn chạy vào hô lên: “Tam gia tới.” tiếp đó, trong sân đại nha hoàn hướng về bậc thang, mái hiên truyền lời, truyền đến tai Uyên Ương đang đứng.
Uyên Ương nhanh chóng trả lời:
- “Lão tổ tông, Tam gia hướng về nơi này đang đi tới.”
Giả mẫu ‘ừ’ một tiếng, ngừng tạm quải trượng, nhìn về phía cửa ra vào, chờ đợi Giả Hoàn, trong lòng suy nghĩ nên có thái độ gì, làm sao cùng Giả Hoàn nói chuyện,...
...
Trong sảnh tất cả mọi người có chút mong đợi nhìn về phía cửa ra vào, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, có tính toán riêng,...Vương Hi Phượng né tránh, Giả Xá chờ trò vui, Vương phu nhân đôi mắt lóe lên, mặt không biểu tình,...
Uyên Ương đứng ngoài cửa một lát, đã thấy Giả Hoàn, Giả Liễn, Giả Lan, Giả Tông dưới sự dẫn đầu của Lâm Chi Hiếu con dâu đi vào trong sân, khóe miệng không tự chủ nở một nụ cười tươi, nói:
- “Chúc mừng Tam gia trúng cử nhân, hồi phủ.”
Giả Hoàn dừng bước, nhìn chăm chăm lấy thân hình rất tiêu chuẩn, gương mặt duyên dáng đáng yêu, xinh xắn, cười đáp:
- “Cảm tạ Uyên Ương tỷ tỷ. Đã lâu không gặp!”
.
Thấy ánh mắt nhu hòa của Giả Hoàn, lời nói này, thái độ này để Uyên Ương có cảm giác kỳ lạ, giống như Tam gia rất chờ mong gặp mặt nàng. Uyên Ương nhịn không được cười khẽ, con mắt uốn lên như nguyệt nha, tay treo rèm, để Giả Hoàn tiến vào.
Giả Liễn đi theo Giả Hoàn, vội vàng cười nói:
- “Cũng không dám để cho tỷ tỷ đánh rèm cho ta. Tỷ tỷ trước hết mời.”
Đây mới đúng là vai vế của Uyên Ương trong phủ, dù lớn nhỏ, dù là thiếu gia, tiểu thư vẫn một câu Uyên Ương tỷ, hai câu Uyên Ương tỷ, đơn giản Uyên Ương là người Giả mẫu tin cậy nhất.
Uyên Ương cười: “Liễn nhị gia là khách khí với nô tỳ đây.” Nói xong, để cho tiểu nha hoàn vén rèm, nhường Giả Liễn, Giả Lan, Giả Tông đi trước, cuối cùng mới đi vào với Lâm Chi Hiếu con dâu.
...
...
Giả Hoàn một bộ dáng phong khinh vân đạm, nhàn nhã bước vào Minh Sảnh, trong nháy mắt hơn chục ánh mắt đều rơi trên người hắn, tiếp đó một hồi xôn xao, âm thanh huyên náo vang lên.
Ngoại trừ trưởng bối của Giả Hoàn, tất cả mọi người đều đứng lên, trước tiên hướng Giả Hoàn lễ theo bối phận,
- “Chúc mừng Tam gia/Hoàn ca nhi/Hoàn huynh đệ/Hoàn tam ca trúng cử nhân.”
Bảo Ngọc môi động phía dưới, căn bản không lên tiếng, cũng không có hành lễ, nhưng không người nào chú ý tiểu động tác của hắn.
...
Thám Xuân khóe miệng mỉm cười, nhìn một màn trước mắt, trong lòng cảm khái, con mắt có hơi hồng. Đệ đệ của nàng ngày xưa bị hắt hủi, coi thường, đè ép, giờ đây phong quang vô hạn trở về. Ai ai cũng phải hành lễ, không dám chậm trễ. Cả Giả gia chú mục, phải nói là cả thiên hạ chú mục.
Nàng trong phủ không cần cẩn thận từng li từng tí.
Tình cảnh của nàng sẽ biến hóa long trời lở đất.
Tình Văn, Như Ý hai tiểu cô nương thân cận, kích động gương mặt xinh đẹp ửng đỏ. Bởi vì, Tam gia của các nàng hưởng thụ đãi ngộ tương đương với Đại lão gia Giả Xá. Rõ ràng, Vinh quốc phủ đã thừa nhận địa vị của Tam gia.
Giả Hoàn đáp lễ:
- “Gặp qua chư vị tẩu tử, tỷ tỷ, muội muội.”
...
Bảo nhị ca tự nhiên là xem nhẹ. Theo quy củ, Bảo Mặt To giống như Giả Liễn ra cửa đón hắn, chỉ là hắn không quan tâm lắm, Bảo Mặt To trước giờ chính là “hảo hán” lẫn trong đám son phấn.
Giả Hoàn nói xong, khí độ thong dong đi tới mấy bước, quỳ trên mặt đất dập đầu hành lễ, cao giọng nói:
- “Tôn nhi hôm nay hồi phủ, cho Tổ mẫu, mẫu thân thỉnh an.”
Kỳ thực, nhìn thái độ Uyên Ương, minh bạch ý tứ của Giả mẫu. Tất nhiên dù có chán ghét hắn nhưng bây giờ không thể muốn đánh, muốn quát hắn được. Hắn đã không phải tiểu nam hài thích nắn bóp thì nắn bóp được. Công danh Tú tài đủ để tự vệ, mà Cử nhân có thể chiếm lấy một bộ phận quyền chủ đạo.
Giả mẫu mặc hoa phục vàng nhạt, đầu đội phượng trâm, kim sắc bôi trán, một thân phú quý chi khí, thấy Giả Hoàn quỳ dập đầu, lập tức cười lên, cảm khái nói:
- “Tốt, Tốt, Tốt, … Mau dậy thôi” Nàng mặt mũi này xem như vãn hồi.
Vinh quốc phủ hậu trạch một đám trạch đấu đạt nhân, trình độ kỹ thuật rất cao. Theo lễ pháp, hắn rơi phủ hai năm, trở về chính xác cần dập đầu thỉnh an trưởng bối, tránh người khác bắt lỗi, nhưng có vẻ Giả mẫu hiểu lầm hắn muốn hòa giải...Hắn còn đang tính toán sổ sách đây.
......