Chương 166: Thành danh hồi phủ

Phủ thượng của Sa Đề Học tại thành Nam, Nội thành, Chính Đông Phường.

Giả Hoàn từ Sùng Văn Môn vào Nội thành, tới trước phủ, đưa bái thiếp cho người gác cổng. Rất nhanh đã được dẫn tới thư phòng Sa Đề Học.

Thư phòng mang nét đặc trưng thư hương, mộc mạc không tầm thường, hướng nho gia, từ đó có thể nhận ra tính cách, cá tính của chủ nhân.

Bắc Trực Lệ Đề Học Sa Thắng năm nay hơn 50 tuổi khí độ bất phàm. Thấy Giả Hoàn, để cho hắn ngồi xuống mới cười:

- “Tử Ngọc không cùng với các đồng niên vui vẻ cuồng hoan sao? Như thế nào lại đến xem ta?”

Giả Hoàn linh hồn đã hơn 30 tuổi, đâu còn bị cuốn hút vào cái cuồng hoan này, một hai ngày là đủ rất có chứng mực. Hắn đứng dậy hướng Sa Đề Học hành lễ:

- “Học sinh tới tạ tiên sinh khen ngợi.”

Sa Thắng cười nhẹ gật đầu, minh bạch ý đồ của Giả Hoàn, vui mừng nói:

- “Tử Ngọc có lòng.” Lại thẳng thắn:

- “Lão phu tại Lộc Minh Yến tiệc cảm thán bảy phần là thật tâm, ba phần hiệu quả và lợi ích. Tử Ngọc mười tuổi trúng cử nhân, tất sẽ tên lưu sử sách. Nếu là ta điểm ngươi qua Tú tài, sách sử nhất định phải nhớ ta một bút, tuệ nhãn thức châu chi danh liền không có chuyện của Phương Phượng Cửu.”

Giả Hoàn cười một tiếng.

Trong lòng, đối với Sa Đề Học ngược lại có chút nhận thức mới.

Sa lão tiên sinh ngày tới thư viện lúc đang cứu tai, làm bộ làm tịch ghê gớm, dù gì cũng là Đại tông sư, không nghĩ tới nói chuyện ngay thẳng như thế. Vô hình tạo ra mị lực nhân cách. Đây là một loại cảnh người làm người rất cao.

Sa Thắng cùng Giả Hoàn nói chuyện hơn nửa canh giờ, biết được hắn không tính tham gia Lễ bộ Thi Hội sang năm, cực kỳ khen ngợi, hài lòng để Giả Hoàn rời đi.

Giả Hoàn ít nhiều có chút dở khóc dở cười. Sa Đề Học không biết hắn ẩn núp nguyện vọng kia!

Hắn đi thi tiến sĩ làm cái gì? Hơn nữa, thi một cái cử nhân đã là đuôi to khó vẫy, mới thời gian mấy tháng, hắn sang năm nếu có thể thi đậu Tiến sĩ, vậy đơn giản cho rằng thiên hạ người đọc sách toàn đứa đần. Điểm tự mình hiểu hắn vẫn phải có.

Ra Sa phủ, Giả Hoàn một đường suy nghĩ Sa Đề Học khuyên bảo không nên cùng Hàn Tú Tài lui tới, một đường hướng về Sùng Văn Môn Túy Tiên lâu mà đi.

Buổi trưa hôm nay, Túy Tiên lâu lại có đồng niên thiết yến.

...

...

Bên thành Đông, Nhị Nguyệt khách điếm, Giả Liễn mang theo gã sai vặt tâm phúc Chiêu nhi, Hưng nhi, Long nhi, Vượng nhi một mực giương mắt chờ trong phòng khách lầu một, lòng phập phồng không yên.

Nhị Nguyệt khách điếm chính là sản nghiệp của Ham Hanh thương hội, người đứng ra chiêu đãi Giả Liễn là một quản sự tên Chu Thần. Nguyên là thư viện Ngoại Xá sinh.

Giả Liễn chờ đến chiều, mới thấy được Tiền Hòe đỡ một thân tửu khí Giả Hoàn đang say khướt, trong xe ngựa đi xuống.

Giả Liễn bất đắc dĩ thở dài, không cam lòng, hôm nay đi một chuyến tay không rồi, Giả Hoàn đều say thành dạng này còn thế nào nói chuyện?

Ngay khi Giả Liễn chuẩn bị rời đi, Tiền Hoè vừa đỡ Giả Hoàn lên lầu hai vội chạy xuống, cười nói:

- “Liễn nhị gia, Tam gia mời người đi trong phòng nói chuyện.”

Giả Liễn kinh ngạc “A” một tiếng, đi theo Tiền Hòe lên lầu, vào phòng chỉ thấy Giả Hoàn dựa nghiêng trên ghế, vi huân bộ dáng, lập tức dở khóc dở cười:

- “Hoàn ca nhi, ngươi đây là giả say trốn rượu a!”

Giả Hoàn thở ra mùi rượu, xoa xoa khuôn mặt, nói:

- “Vẫn là uống mấy chén. Có chút choáng váng. Không thể chào, thỉnh Liễn nhị ca thứ lỗi.”

Hắn mới mười tuổi niên kỷ, đương nhiên sẽ không cùng đại sư huynh, La Quân Tử hai người một dạng, mỗi bữa rượu say mê không biết đường về. Dù sao, say rượu đối với cơ thể cũng không tốt. Cũng may Chu triều rượu nồng độ rất thấp, cỡ mười mấy độ, nếu thay bằng Whisky, hắn ba chén liền ngã, không cần nói cái gì lưu đường sống .

Giả Liễn khoát khoát tay:

- “Ngươi không cần. Hoàn ca nhi, trong phủ để cho ta tới hỏi ngươi lúc nào trở về? để trong phủ còn chuẩn bị.”

Giả Hoàn gương mặt đỏ rực, nở nụ cười, nhìn xem phú quý hoàn khố công tử Giả Liễn, hỏi:

- “Là ai ý kiến đây?”

Giả Liễn im lặng chốc lát, Giả Hoàn say rượu đầu óc ngược lại càng thanh tỉnh, châm chước phía dưới, quyết định nói thật:

- “Là phụ thân ta ý tứ.” Dừng một chút, khuyên nhủ:

- “Theo ta thấy, Lão thái thái, Lão gia, Thái thái cũng là hy vọng ngươi nhanh hồi phủ .”

Cử nhân 10 tuổi, đây là đại sự cả thiên hạ chú mục, không riêng gì Giả gia, trên dưới Vinh quốc phủ, mặc kệ có ý kiến gì, đều phải tiếp nhận, xử lý thỏa đáng.

Bởi vì Giả Trân chết, trong lòng hắn đối với Giả Hoàn rất kiêng kị. Kỳ thực hắn cùng Giả Hoàn cũng không có vấn đề gì lớn. Chờ Giả Hoàn hồi phủ, thật tốt cùng Giả Hoàn thắt giao quan hệ, hóa giải chuyện cũ.

Giả Hoàn cười khẽ một tiếng:

-“Liễn nhị ca không cần lấy lời nói che giấu ta. Trong lòng ta rõ ràng. Như vậy đi, sau bốn ngày nữa, mười lăm tháng chín, ta sẽ trở về phủ.”

Giả Liễn thở phào, có chút hưng phấn cười nói:

- “Hảo, hảo.”

Vừa rồi nghe khẩu khí hắn còn tưởng rằng Giả Hoàn muốn cầm một số điều kiện, thể hiện thái độ, không nghĩ tới Giả Hoàn đồng ý sảng khoái như vậy.

Giả Hoàn cười cười.

Giả gia, Vinh quốc phủ, hắn chắc chắn phải đi một chuyến. Đại trượng phu, ân oán rõ ràng! Cho dù muốn đi, tuyệt không thể giống dạng như chó nhà có tang, mà đường đường chính chính ưỡn ngực, nhẹ bước ra đi.

...

...

Thời gian Giả Hoàn về Vinh quốc phủ, tin tức trong thời gian cực ngắn lan truyền trong ngoài phủ.

Thanh thu dạ sắc, ánh trăng bao trùm sáng chói cả Tây phủ.

Từ các chủ tử Đông khóa viện, Giả Chính, Vương phu nhân, Triệu di nương, Chu di nương, Thượng phòng Giả mẫu, Tây lộ Vương Hi Phượng, Đông lộ Giả Xá, Lê Hương Viện Tiết Di Mụ,...kể cả Ninh quốc phủ. Cho tới các quản sư, nô tài, nha hoàn,...kể cả người gác cổng, chuồng ngựa,...

Tất cả đều đang thảo luận, bàn tán xôn xao...

Đối với chuyện này, mặc kệ là bất đắc dĩ, xấu hổ, phiền muộn, mừng rỡ, hưng phấn, chờ mong, chờ đợi, hiếu kỳ, cảm thán, ưu sầu, tất cả mọi người đều đang đợi một cái mốc thời gian ngày mười lăm tháng chín.

Ngày mười một tháng chín, trong phủ nói tới vấn đề Giả Hoàn sau khi về sẽ ở đâu, căn tiểu viện nhỏ của hắn bên cạnh chỗ Triệu Di Nương đã là quá nhỏ, quá ủy khuất cho hắn. Nếu như để cho Giả Hoàn tiếp tục ở nơi đó, vậy thì không phải là hoàn nghênh hắn về nhà, mà là nhục nhã hắn. Lấy địa vị, tiền đồ Hoàn tam gia lúc này, ai dám?

Ngày mười hai tháng chín, Vinh quốc phủ nội trạch có một vấn đề khó giải quyết, bọn hạ nhân thế nào xưng hô Giả Hoàn? Trúng cử nhân, cho dù là mười tuổi, phải gọi một tiếng “Lão gia”. Đây là địa vị xã hội của Cử nhân. Nhưng Giả Hoàn gọi Lão gia, Giả Xá, Giả Chính xưng hô thế nào?

Thời gian trôi qua, tâm tình bất an chậm rãi qua đi.

Tiếp đó, Phùng Tử Anh, Trần Dã Tuấn, Vệ Nhược Lan, Hàn Kỳ, Bình Nguyên Hầu Chi Tôn thừa kế nhị đẳng nam tước, Tưởng Tử Ninh, Định Thành Hầu Chi Tôn thừa kế nhị đẳng nam tước, kiêm Kinh Doanh Du Kích Tạ Kình,... mấy công tử công hầu đều gửi thiếp mời đến Vinh quốc phủ, hy vọng mời Giả Hoàn đến phủ thượng uống rượu.

Giả Liễn xử lý mấy sự tình này chân không chạm đất, mà Giả Hoàn tại trong Kinh thành cùng Công Tôn Lượng, La Hướng Dương thường xuyên tham dự tiệc rượu, lâu dần được gọi nhã hào “Văn Đạo Tam Kiệt”

Mười bốn tháng chín, ba người ở trường đình ngoài thành đưa tiễn Kiều Như Tùng rời Kinh thành trở về quê quán. Hắn là người cuối cùng rời đi Kinh thành, trước đó Bàng Trạch sớm đã đi Tuân Hóa, tiếp tục phụ tá cho Sơn trưởng.

...

...

Ngày mười lăm tháng chín, buổi sáng,

Giả Hoàn ngồi xe ngựa, hướng về Tứ Thì Phường, Vinh Ninh Nhai.

Đầu phố, Giả Liễn cưỡi tuấn mã, mang theo Vinh quốc phủ tử đệ: Giả Lan, Giả Tông, Giả Khuẩn, Giả Xương, Giả Lăng,... đã chờ đợi một thời gian dài,...Còn Lâm Chi Hiếu tự mình đánh xe cho Giả Hoàn, tới nơi Lâm Chi Hiếu khom người cho Giả Liễn mọi người hành lễ:

- “Gặp qua Liễn nhị gia, gặp qua chư vị ca nhi.”

Giả Hoàn nhấc lên màn xe, Giả Liễn xuống ngựa, ôm quyền tươi cười:

- “Hoàn huynh đệ, hoan nghênh trở về.” Sau lưng, mấy người kém bối phận Giả Lan, Giả Khuẩn, Giả Xương, cùng nhau khom mình hành lễ:

- “Gặp qua Hoàn Tam thúc.”.

Giả Tông là trường hợp khá đặc biệt, học với Giả Hoàn một năm, ngày trước còn dạng lếch thếch ăn mặc bùn đất một dạng, hôm nay đổi một bộ đồ mới, sùng kính hô:

- “Tam ca, thật lợi hại.”

Giả Hoàn mỉm cười gật đầu, ánh mắt đảo qua một vòng chào hỏi.

Giả Liễn cười ha hả nói: “Hoàn huynh đệ cứ an tọa trên xe, đến cửa hông lại xuống.”

Giả Hoàn hạ màn xe xuống, một đoàn người tiếp tục tiến lên, thông qua Vinh Ninh đường phố, qua Vinh quốc phủ chính Đại môn đến cửa hông.

Tới cửa hông, Giả Hoàn bốc lên màn cửa, đi xuống xe ngựa, đầu hắn còn chút choáng váng đêm qua rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời cao trong xanh,

Mấy quản gia trong phủ, Lại Đại, Lâm Chi Hiếu, Đan Đại Lương, Ngô Tân Đăng, Trương Tài dẫn đầu gần 200 người cùng nhau quỳ trên mặt đất, cúi đầu đồng nói:

- “Nô tài cung nghênh Tam gia hồi phủ!” tất cả đều là quỳ dưới đất thanh y một mảnh.

Chúng tôi tớ hô xong, lặng ngắt như tờ, chỉ còn chút gió thu phất qua.

Chiến trận này để cho đám người bên cạnh Giả Hoàn, hoa mắt thần mê, trong lòng tiện diễm khó tả nổi. Hoàn thúc, Tam ca thật lợi hại.

Giả Hoàn khóe miệng nở nụ cười, nói khẽ: “Đứng lên đi.”

- “Tạ tam gia!” Lại là một hồi tiếng vang chỉnh tề. Chúng quản gia, quản sự, tôi tớ, bọn sai vặt nhao nhao đứng dậy, tách ra hai bên.

Giả Liễn cười một cái, đưa tay nói: “Hoàn huynh đệ, thỉnh!”

Giả Hoàn mỉm cười, việc nhân đức không nhường ai, đi đầu một bước, tiến vào Vinh quốc phủ.

Đông chí, hai năm trước, hắn trong tuyết lớn tự mình xuất phủ. Lập lời thề: Hài nhi lập chí ra hương quan, không thành danh thề không trở về.

Hai năm sau, hắn hồi phủ!

Lấy thân phận Quốc triều cử nhân trẻ tuổi nhất, thiên tài nổi tiếng thiên hạ trở về.

...

Vinh quốc phủ,

Căn thượng phòng của Giả mẫu, chính phòng, toàn bộ nội quyến từ chủ tử đến nha hoàn, vú già, thị tỳ,.. đều tề tụ.

Tất cả mọi người từ sáng sớm đã nhao nhao tụ tập ở đây chờ Giả Hoàn hồi phủ, một đại sự của Giả gia.

Thời gian chậm rãi đi qua.

Một đạo lại một đạo tin tức như nước chảy từ cửa thuỳ hoa truyền vào, tựa như từng cơn sóng liên tiếp xô bờ, khiến tâm trạng của mọi người vừa hồi hộp vừa vui mừng.

“Tam gia đến Vinh Ninh đầu phố. Liễn nhị gia tiếp.”

“Tam gia đến cửa hông phía Tây, Lại quản gia, Lâm quản gia quỳ nghênh tiếp.”

“Tam gia tiến vào trong phủ.”

Giả mẫu ngồi ở trên Minh Sảnh vị trí chính giữa, nhìn xem nha hoàn, bà tử trong sảnh lẫn nhau trao đổi, cảm thụ được không khí náo nhiệt, sung sướng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Đây chính là đại thế!

Cử nhân mười tuổi đối với Vinh quốc phủ ý nghĩa gì, Vinh quốc phủ từ trên xuống dưới đều hiểu. Mà Giả Hoàn, họ Giả. Vinh quốc phủ, Giả gia, không ai sẽ cự tuyệt hắn trở về phủ. Không người nào dám coi trời bằng vung buộc hắn đi...

Nội tâm nàng đối với Giả Hoàn thứ tôn vẫn còn chút ý kiến. Nàng chắc chắn quan tâm, đau Bảo Ngọc nhiều hơn. Nhưng đại thế này, cũng phải tiếp nhận.

Kỳ thực, Giả mẫu cũng khá cao hứng, những ngày này, phủ thượng Tứ Vương Tám Công, kể cả Thái phi, cáo mệnh phu nhân, quản sự thế giao Chân gia,... thay nhau chúc mừng nàng, lời hay ý đẹp đựng cả rổ, để nàng giờ đây xụ mặt ra, cũng khó làm.

Giả gia đang có vinh quang, hứa hẹn một tương lai Nhất phủ Song công huy hoàng ngày xưa.

Bên ngoài phòng ánh nắng tươi sáng, cảnh vật vui nhộn như hòa cùng tâm trạng trong phủ, trong sảnh phi thường náo nhiệt.

Đứng sau lưng Thám Xuân, Tình Văn, Như Ý líu ríu hưng phấn nói chuyện. Các nàng đều đang mong đợi Tam gia đến một khắc này.

Tự mình canh giữ ở cửa phòng Uyên Ương, trong bộ áo chẽn cân vạt, khuôn mặt trứng ngỗng lúc nào cũng mang theo nụ cười, mấy điểm tàn nhang trên đôi má trắng nõn, duyên dáng rạng rỡ. Nghe được bên ngoài nha hoàn tới truyền lời, liền vào trong sảnh, cười tủm tỉm nói:

- “Hồi Lão tổ tông, Tam gia đi tới thư phòng gặp Lão gia.”

Giả mẫu gật đầu, “ Ân.” trên mặt như có như không tản ra hỉ khí.

“A...” Chúng nữ quyến, thị tì, bọn nha hoàn tâm tình mong đợi tiếp tục bị đè nén.

......