Chương 159: Bạn cũ tụ tập

Cuối mùa hè,

Thời điểm này, thường xuyên có dông tố, mưa rào. Đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Trên Diệu Phong Sơn Kim Vân Phong, Đàm Chá Tự…

Bên Vong Cảnh Hiên trông ra, thỉnh thoảng có gió lốc bốc đám lá thành cột, mưa bụi phủ lên một tầng hơi nước trên sơn lâm, những hàng cây lắc lư trong gió mạnh.

Trong đình, Đàm Chá Tự chủ trì Trí Trần đại sư vẫn bộ dáng đắc đạo cao tăng đang bồi tiếp một người trung niên đánh cờ. Bên cạnh đứng hầu hạ chính là vị “Cự Nguyên huynh” mấy ngày trước còn nói chuyện với Diệp Hồng Vân, tên là Sư Cự Nguyên, phụ tá trong Ngô Vương Phủ, chòm râu dài cực kỳ đặc thù, làm cho người gặp một lần khó quên.

Còn có một nữ tử tuổi trung niên nhưng làn da được bảo trì rất tốt, nhan sắc mỹ lệ, cao quý, ánh mắt từ ái nhìn xem nam hài người chắc nịch, nghịch ngợm vô cùng. Thỉnh thoáng có âm thanh huyên nào, bị nam hài miệng kêu “đồ đần tỷ tỷ nữ”, hài bên người mẫu thân đang nhìn cảnh đẹp núi nôn mờ ảo hơi nước phía xa, lập tức trừng mắt...

Nam tử trung niên quay đầu liếc mắt nhìn nhi tử không tán đồng, rồi hỏi:

- “Đại sư cho là Đồng tự in ấn tốt hay Mộc tự tốt hơn?”

Trí Trần đại sư nói: “Tệ tự dùng không nổi chữ đồng. Không phải người đại phú quý, đại phách lực không thể dùng.”

Nam tử trung niên cởi mở cười to.

...

Con đường lên Đàm Chá Tự đã sửa chữa, đi lại dễ dàng, lần này tới chỉ là mang gia đình ngắm cảnh du ngoạn, để phụ tá tới Văn Đạo thư viện hỏi thăm, tiện hỏi một câu mà Hòa thượng này nói chuyện rất có chút ý tứ.

Một câu không đề cập tới, lại đem lợi và hại đều đề điểm.

Đi theo phụ tá Ngô Vương nhiều năm, Sư Cự Nguyên trong lòng minh bạch, điện hạ hạ quyết tâm. Nghe nói Kim thượng có ý định tu điển, ấn sách, khẳng định văn trị.

Ngô Vương cười, chỉ vào cảnh mù mịt thê lương bên ngoài, hỏi:

- “Đại sư thế ngoại cao nhân, nhưng có lời hay?”

Trí Trần đại sư đôi mắt rủ xuống, chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật. Bần tăng không có lời hay. Ngày trước, có một hảo hữu làm một bài Từ, đã ghi chép xin Vương gia xem qua.”

Trí Trần đại sư đem 《 Định phong ba - Mạc Thính Xuyên Lâm Đả Diệp Thanh 》 mà Giả Hoàn tụng hơn một tháng trước, viết xuống, hiến tặng cho Ngô Vương.

Đàm Chá Tự, con đường dưới chân núi đi lên đã hoàn toàn sửa chữa, từ phía Đông có thể thẳng đến Đông Trang trấn, cách Long Tuyền trấn không xa. Con đường thông suốt, hương hỏa thịnh vượng hơn ba phần so với trước đây...Một bình Thăng long Bồi nguyên đan không hoàn lại được phần nhân tình này.

Cho nên, vị Đại sư Trí Trần “tâm đen” không đến nỗi lừa gạt quyền quý, một mặt muốn giúp Giả Hoàn dương danh.

...

...

Giả Hoàn cũng không biết cử động của Trí Trần đại sư. Hắn lúc này đang từ Văn Đạo thư viện trở lại Kinh thành, Ninh Quốc phủ.

Ngày hai mươi ba tháng sáu, có một chút mưa nhỏ.

Từ lúc nắng sớm mờ mờ, trong Ninh Quốc phủ đoàn đưa tang bắt đầu ra khỏi thành. Tràng diện long trọng, tế lễ dọc đường, trong nguyên thư miêu tả khá giống tang lễ của Tần Khả Khanh.

Nhiều vương tôn, công tử, huân quý tử đệ Tứ Vương Tám Công, xe lớn kiệu nhỏ cỗ kiệu, kéo dài ba bốn dặm đường. Giả Hoàn điệu thấp đi lẫn vào trong đội ngũ tống táng.

Dọc theo đường đi dàn chào cao dựng, cùng âm tấu nhạc, đèn đuốc sáng trưng, cờ phan nâng cao. Chờ ra nội thành, quy củ liền thoáng nới lỏng.

Đội ngũ hướng về thành Tây, Thiết Hạm tự.

.

Một người rất lâu không thấy Phùng Tử Anh dung mạo tuấn lãng, so với Giả Liễn hơn mấy phần hào khí, tiến lên bắt chuyện qua, giới thiệu vài bằng hữu bên cạnh, tuấn tú công tử áo trắng Vệ Nhược Lan, mặt chữ quốc soái khí Trần Dã Tuấn, Vòng ngoài mập mạp nam tử Cẩm Hương Bá, công tử Hàn Kỳ.

Giả Hoàn xã giao, chào hỏi mấy câu, coi như cuộc gặp mặt ngắn ngủi, không lưu lại ấn tượng.

Trong mấy người này, rất rõ ràng Hàn Kỳ địa vị cao nhất. Nhưng Giả Hoàn cảm thấy hứng thú hơn chút là Vệ Nhược Lan, nghe nói chính là “tài mạo tiên lang” của Sử Tương Vân, thực ra lại là con ma chết yểu. Mà Trần Dã Tuấn nghe nói cùng Diệu Ngọc ni cô kiêu ngạo có chút liên luỵ.

Lại nghĩ về một số chuyện trước lúc đi cần giải quyết, Sử Tương Vân không biết có nên báo một câu, thực ra phụ mẫu chi mệnh tránh không thoát. Tương tự Tương Vân có Tiết Bảo Trâm, liệu có nên khuyên nàng không nên gả cho rác rưởi nam nhân Giả Bảo Ngọc hay không? Còn muốn tính toán sổ sách với Vương Hi Phượng, nhân tiện xử lý luôn Lai Vượng, tránh Thải Hà bị nhi tử của hắn cường bá...

...

...

Ngày hai mươi bảy tháng sáu. Lập thu đã qua.

Giữa trưa, Đông Trang trấn, tửu lâu “Thư sinh thực phủ” lầu hai bị đặt bao hết. m thanh cười nói ồn ào náo nhiệt.

Kiều Như Tùng, Bàng Trạch đã về thư viện, chuẩn bị tham gia khoa khảo tư cách thi Hương trong ngày mùng hai tháng bảy, tại Thuận Thiên phủ phủ nha, mà chủ khảo là Sa Đề Học.

Giả Hoàn mọi người gặp mặt, Tửu lâu hôm nay đem tấm ngăn ở giữa đều tháo, biến thành một sảnh hội lớn, bày hai mươi bàn.

Kiều Như Tùng thông qua kinh lịch một đoạn thời gian, tính tình càng trầm ổn, nói:

- “Chúng ta mấy người cùng là đệ tử của Sơn trưởng, tại nha môn Tuần phủ tự nhiên một đường thông suốt. Nhưng mà những tiểu lại luôn giở trò xấu. Trước mặt một bộ, sau lưng một bộ. May mắn Bàng Sĩ Nguyên hiểu toán thuật, hình danh mới không bị hồ lộng chạy vòng vòng.”

Đang nói chuyện, cao lớn, đen thui Tần Hoằng Đồ, râu quai nón Dịch Tuấn Kiệt, nho nhã yếu đuối thư sinh trắng trẻo Đô Hoằng cùng nhau đi vào.

Có người trêu ghẹo nói: “Hoắc! Tổng binh, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ, Hộ bộ thượng thư tới”

Mọi người nhiệt tình cười to.

...

Đương nhiên, đây là nói đùa theo hình dáng, công việc hiện tại của ba người, cũng khá tương đồng, khiến cho sảnh đường thêm náo nhiệt.

Dịch Tuấn Kiệt cười nói: “Kiều huynh đang giảng cái gì?”

Có người tường thuật lại mấy câu chuyện kinh lịch của Kiều Như Tùng, Bàng Trạch, một bên Bàng Trạch đề nghị:

- “Tử ngọc, thư viện ta nghĩ đến chương trình học muốn mở thêm công khoa, toán thuật, hình danh. Dạng này chúng ta ra ngoài sẽ không để người ta lừa.”

Đồng học, bằng hữu gặp nhau, Giả Hoàn tâm tình rất tốt, mà hắn không nghĩ tới lập tức có phần đề nghị này, cười nói:

- “Đợi lát nữa Diệp tiên sinh tới, ta cùng Diệp tiên sinh nói. Mặt khác còn phải dựa vào Liễu Dật Trần đề cử vài tên sư gia, lão viên lại viên tới làm trợ giáo.”

Giả Hoàn tiếng nói vừa ra, nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng cười:

- “Viện Thủ, muốn tiến cử ai?” Vừa vặn Diêu Vĩ, Liễu Dật Trần, Kỷ Trừng từ ngoài cửa đi vào.

Có đồng học cười nói:

- “Chính là đúng dịp, nhắc Tào Tháo đến Tào Tháo liền đến.”

Lại có người cười nói:

- “Trong triều đình không có chức vị phụ trách Văn Tuyên a. Vị cao thủ kia cho Diêu huynh cái chức quan sao?”

Diêu Vĩ vóc người văn tú, dung mạo phổ thông, một người rất có chủ kiến, hắn đã từng nói với Giả Hoàn, không kiêng kỵ thân phận người đi học lo liệu thương nghiệp. Cứu tế cùng Hàn Tú Tài phụ trách Văn Tuyên đoàn đội. Vô thanh vô tức, rất được Giả Hoàn coi trọng. Bây giờ là một trong các chủ sự Hàm Hanh thương hội.

...

Ngoài cửa tiếp tục truyền tới âm thanh đại sư huynh Công Tôn Lượng:

- “A, ai được phong quan a?” dứt lời, thấy Công Tôn Lượng toàn thân áo trắng, phong thần tuấn lãng. phiên phiên quân tử cùng Diệp Hồng Vân, Ngô giảng lang đi vào.

Đông Trang trấn, trên đường cái, ba con tuấn mã thả chậm mà đến, đạp đạp tiếng vó ngựa gõ trên đường lớn, rất có vận luật.

Một thanh niên vén lên áo bào, tung người xuống ngựa. Môi hồng răng trắng, dung mạo khá tuấn mỹ, phong thái hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường. Rất tiếc thời đại này nữ tử trẻ tuổi đều bị nhốt trong nội trạch,...

Đứng trên lan can nói chuyện, đồng học kinh ngạc hô một tiếng: “Vệ thiên tài tới!”

Lầu hai trong sảnh đồng học đều nhìn Công Tôn Lượng. Công Tôn Lượng cười nói:

- “Ta gửi thiệp mời cho Vệ thiên tài.” Nói xong, cười hỏi Giả Hoàn:

- “Giả sư đệ, ngươi câu nói kia nói thế nào?”

Giả Hoàn cũng cười: “Nhân sinh người thắng!”

Vệ thiên tài từ gia thế (đích tôn tử của Bố chính sứ chính nhị phẩm), cho tới tài năng, năng lực, dáng dấp đều tốt, kêu một tiếng “Nhân sinh người thắng” còn chưa đủ.

Mọi người một hồi cười to, khá hăng hái.

Bởi vì:

Đồng học thiếu niên, phong nhã hào hoa, thư sinh khí phách, phóng khoáng tự do, chỉ điểm giang sơn, Văn chương chiến đấu, Vạn hộ hầu trong mắt như không.

Ngày hai mươi bảy tháng sáu, là ngày tụ hội, sau tiễn biệt trong tiếng ca “Kháp Đồng Học Thiếu Niên” say ngâm mà kết thúc.

Giả Hoàn cùng rất nhiều đồng học uống say mèm một dạng, thực ra hắn chỉ được vài chén,...

Nhân sinh hiếm thấy gặp nhau, chỉ có nhiều ly biệt. Hôm nay tụ họp lại không biết một ngày kia, cùng nhau học tập, nói chuyện, giao lưu rất khó khăn.

Người khác vẫn có khả năng, với hắn không có.

Ngày mùng một tháng bảy, Kiều Như Tùng, Bàng Trạch mấy người tới kinh thành tham gia Tử Niên khoa khảo, do Sa Đề Học chủ trì, sau đó ba ngày, năm người toàn bộ thông qua lấy được tư cách Thi Hương.

Ngày sáu tháng bảy, Giả Hoàn, Công Tôn Lượng mấy người công danh Đồng sinh tham gia Đại Thu khảo thí. Đây là kỳ thi bổ sung tư cách thi Hương gọi là Lục Di, nhân số đạt đến hơn 3 vạn người.

Sau mười ngày yết bảng, Giả Hoàn, Công Tôn Lượng thuận lợi thông qua Đại Thu, lấy được tư cách Thi Hương.

...

Trung tuần tháng bảy đã là vào thu thời gian,

Khi đó, cuối thu khí sảng, vân đạm trời cao. Diệu Phong Sơn, thư viện, Đông Trang trấn phong cảnh như vẽ. Trong núi là Thương Sơn kéo dài, núi non núi non trùng điệp; Trong thư viện là thanh u yên tĩnh, học sinh ra sức học hành; Trong trấn là một bộ sinh hoạt bức tranh.

Giả Hoàn thuận lợi thông qua Đại Thu khảo thí, tâm tình rất tốt, nhìn xem xinh đẹp này phong cảnh, ở dưới giữa trưa, tại bắc phía trước phường xanh um tươi tốt bóng rừng giao lộ cùng đại sư huynh, đồng học cáo từ.

Nghỉ ngơi một ngày, cùng Tình Văn, Như Ý đùa giỡn vui vẻ. Ngày thứ hai nhận lời mời của Lâm Tâm Viễn, tới nhà hắn tại Bắc Tiền Phường, ăn cơm.

Lạc viện ở phía sau cửa hàng vải vóc cũ tại Đông Trang trấn. Lâm Tâm Viễn sớm đã đứng chờ tại cửa, thấy Giả Hoàn xách theo lễ vật tới cửa, tiến lên đón:

- “Giả huynh tới.”

Lâm Tâm Viễn mặc một bộ y phục tơ lục lam lăng la tuyệt đẹp, mười tám tuổi thư sinh, nếu giữ được trầm tĩnh sẽ cho người khác có thiện cảm, bất quá hắn cười lên, vẻ lỗ mãng, khôn vặt, thiếu nghiêm túc lập tức bộc lộ.

Giả Hoàn chỉ lắc đầu cười khổ, tiểu tử này căn bản cũng không thích hợp đọc sách, nhẹ nhàng gật đầu:

“ Ân.”

Lâm Tâm Viễn cười mang theo Giả Hoàn vào, xuyên qua qua hoa viên, đến một gian phòng, Minh Hiên bên trong, tịnh lệ Thư nhi cô nương váy trắng thêu hoa đang chuẩn bị bàn tiệc, thấy Giả Hoàn đi vào, cười khanh khách nói:

- “Nha, Giả công tử tới rồi!”

Giả Hoàn cười chào hỏi:

- “Thư nhi cô nương hôm nay khổ cực.”

Thư nhi hé miệng nở nụ cười thành thật:

- “Nô tỳ không khổ cực a!” Nàng tính cách lanh lợi, không câu thúc, cùng Giả Hoàn đã sớm nhận biết, nói chuyện tất nhiên là tùy ý.

Lâm Tâm Viễn mời Giả Hoàn ngồi xuống, cười cười:

-“Là muội muội ta khổ cực. Buổi trưa hôm nay là nàng thi triển trù nghệ làm mấy món...”

Giả Hoàn khẽ nhíu mày, biểu cảm khó hiểu, đây là chuyện hoàng đường gì?.

Lâm Tâm Viễn cười ngượng, thu nhỏ miệng lại, vội vàng đứng dậy hướng Thư nhi xin lỗi:

- “Thư nhi cô nương hôm nay cũng khổ cực.”

Thư nhi cười khúc khích, tịnh lệ tự dưng, gắt giọng:

- “Được rồi. Nô tỳ cũng không nói thiếu gia người.” Xoay người đi bên trong mang đồ ăn ra.

Lâm Tâm Viễn vuốt chút mồ hôi trên trán, sợ chọc giận “hắc thủ” Giả Hoàn, tình đồng hương, đồng học, bạn cùng phòng không dùng được chút nào. Từ khi muội muội ủy thác Giả Hoàn quản giáo hắn đến nay, hắn để cho người ta đánh không dưới năm lần.

......