Lưu Trai Phu vui vẻ làm xong thủ tục cho mượn sách, mang theo Giả Hoàn vào trong Tàng Thư Các, giới thiệu tình huống, cuối cùng thở dài nói:
- “Nguyên bản Tàng Thư Các chỉ có hơn 600 đầu sách, bây giờ tới bốn, năm ngàn sách, ta cùng Lạc huynh thực sự không chịu đựng nổi. Lần trước Hà giáo sư phái người muốn một bản thơ Đường tập mà không tìm được.”
Giả Hoàn chuyển một vòng, tâm lý nắm chắc, cười nói:
- “Lưu thúc với Lạc thúc khổ cực. Theo lý thuyết, Tàng Thư Các sách số lượng mở rộng, chính xác muốn thêm ít nhân thủ. Ta sẽ bẩm báo Diệp tiên sinh, Đại sư huynh, thương lượng một chút.”
- “Vậy tốt nhất a.” Lưu Trai Phu lên tiếng.
Giả Hoàn tất nhiên là biết Lưu Trai Phu đây là ý gì, tự tin nói:
- “Lưu thúc, ta ngày mai tìm người đến giúp đỡ, trong vòng một ngày liền có thể chỉnh lý tốt Tàng Thư Các.”
Lưu Trai Phu kinh ngạc, mà nghĩ đến Giả Hoàn trên người đủ thứ chuyện không thể tưởng tượng nổi, không hỏi thêm gì, mong đợi cười nói:
- “Vậy ta chờ xem Tử Ngọc thi triển thủ đoạn.”
Giả Hoàn chắp tay, cáo từ rời đi.
...
...
Chiều hôm đó, Giả Hoàn viết xong phương án, đi Tân Giáo Khu Nội Xá đệ tử tìm Dịch Tuấn Kiệt để cho hắn hỗ trợ tìm 50 tên đồng học ngày mai chỉnh lý Tàng Thư Các.
Dịch Tuấn Kiệt không hổ danh xưng “Mật thám”, đối ngoại nhanh nhẹn, nhìn mặt bắt hình, khả năng thu thập thông tin rất tốt, coi như thiên phủ bẩm sinh, rất nhanh đã tìm được 50 người.
Thấy Giả Hoàn, Dịch Tuấn Kiệt, Trương Tứ Thủy, Kỷ Trừng thêm mấy chục người đem Tàng Thư Các chen lấn đầy ắp. Lưu Trai Phu, Lạc Trai Phu liếc nhau, đây là ngay cả đứng chân chỗ cũng không có, cười khổ nói:
- “Tử Ngọc, muốn chúng ta làm như thế nào, ngươi phân phó.”
Giả Hoàn cười nói: “Hai vị đem danh sách các sách cho ta, tiếp đó an tọa là được rồi.”
Tàng Thư Các sách vốn là theo nội dung đến phân loại, số lượng bạo tăng sau đó, hai người quản lý thư viện lộ ra giật gấu vá vai, hỗn loạn không chịu nổi. Giả Hoàn sắp xếp lại toàn bộ sách, lấy chữ đầu tiên để hướng dẫn tra cứu, dựa theo thi vận sắp xếp. Thi từ vần chân, có thể bao quát các chữ Hán thường dùng.
...
50 đồng học phân tổ, phân khối, đồng bộ tiến hành sách phân loại, ghi chép, chỉnh lý. Công tác khí thế hừng hực bày ra, dồn dập tiếng bước chân, tiếng la hét hô hào...
Hơn 2 canh giờ (4 tiếng đồng hồ) cố gắng làm việc, hầu hết công tác đã hoàn thành. Nhìn xem giá sách chỉnh tề, cầm trong tay bản ghi chép danh sách các loại sách, theo vần, Lưu Trai Phu, Lạc Trai Phu hai người biểu hiện một dạng ‘xem thế là đủ rồi’, cảm khái.
“Cái này...có chút yêu nghiệt. Không phục không được!”
Trốn học đến giúp đỡ, Kỷ Trừng tràn đầy sùng bái nhìn Giả Hoàn.
Dịch Tuấn Kiệt cầm ống tay áo quệt mồ hôi trên mặt, cười ha hả:
- “Giả huynh, sự tình giải quyết. Nên làm tròn lời hứa mời chúng ta uống rượu .”
Giả Hoàn cười nói:
- “Mọi người cực khổ, chúng ta bây giờ liền đi Thư sinh thực phủ.”
Chúng học sinh một hồi vui cười...
...
...
Nhóm Giả Hoàn tại Tửu lâu “Thư sinh thực phủ” ăn như gió cuốn, tại Thư viện, Tân Giáo Khu Sơn trưởng Diệp Hồng Vân đang cùng lão hữu uống trà nói chuyện. Vừa vặn nói lên tiền nhân Thẩm Quát 《 Mộng Khê Bút Đàm 》 bên trong ghi lại thuật in chữ.
Diệp Hồng Vân nói:
- “Cự Nguyên huynh, sách trong Tàng Thư Các của thư viện có một quyển Mộng Khê Bút Đàm, có thể đem ra nhìn qua. Chỉ là gần đây Tàng Thư Các có chút hỗn loạn, muốn tìm sách hơi phiền toái. Ngươi ta trước tạm an tọa luận đạo, ta để cho thư đồng đi một chuyến.”
Vị tiên sinh tên ‘Cự Nguyên huynh’ này là một nam tử hơn 30 tuổi, khá là anh tuấn, râu ria để dài, phong cách riêng, gật đầu nói:
- “Cũng tốt.”
Ước chừng sau gần nửa canh giờ, thư đồng đi Tàng Thư Các lấy mấy quyển hơi có vẻ cũ nát 《 Mộng Khê Bút Đàm 》mang trở về.
Diệp Hồng Vân rất kinh ngạc hỏi:
- “Vì cái gì nhanh như vậy” Gần nửa canh giờ ra ngoài tính cả thời gian đi đường, cái tốc độ tìm sách này có phần quá nhanh.
Tên thư đồng của Diệp Hồng Vân chỉ mười mấy tuổi đồng tử, mặc lam sam, thúy thanh đáp:
- “Tiên sinh, con chỉ chờ thời gian một nén hương, Lưu Trai Phu đã tìm được sách. Vừa vặn có thư viện đệ tử đăng ký mượn sách, hỏi thăm Tàng Thư Các tân quy. Con nghe nói nguyên nhân là ...”
Thư đồng đem tình huống trong Tàng Thư Các miêu tả lại rực rỡ.
...
Vị “Cự Nguyên huynh” khen:
- “Thư đồng thật thông minh thư.” Vừa cười nói:
- “Văn Đài huynh trong thư viện thực sự là tàng long ngọa hổ a!”
Diệp Hồng Vân tính tình ôn hòa, đối mặt hảo hữu trêu ghẹo chỉ là cười lắc đầu:
- “Ta không tin Cự Nguyên huynh tại Ngô Vương trong phủ chưa từng nghe qua tên đệ tử này.” Diệp Hồng Vân nghe xong thư đồng nói là Giả Hoàn dẫn đầu làm việc, rất thoải mái.
Lấy tài năng của Giả Hoàn, chỉnh lý Tàng Thư Các chẳng phải dễ như trở bàn tay sao, mà làm hoàn mỹ chỉ là việc bình thường.
Cự Nguyên huynh vuốt râu cười to.
Giả Thanh Tùng danh mãn Kinh thành, làm sao có thể không biết?
Đàm tiếu trong chốc lát, ngược lại cùng hảo hữu nói tiếp về việc in chữ rời. Quốc triều thường dùng nhất là lấy chữ đồng, chữ mộc để in ấn, đều có ưu thiếu… hai người đều có nhiều hứng thú trao đổi.
...
...
Đắm chìm trong ánh nắng chiều Đông Trang trấn, phồn hoa, đông đúc, trật tự. Giả Hoàn, Dịch Tuấn Kiệt, Trương Tứ Thủy, Kỷ Trừng từ “Thư sinh thực phủ” đi ra, ăn uống kéo dài từ giữa trưa tới chạng vạng tối tàn tiệc.
Bốn người, Dịch Tuấn Kiệt, Trương Tứ Thủy, Kỷ Trừng vây quanh Giả Hoàn đi bộ về Bắc Tiền Phường. Giả Hoàn mới hỏi Kỷ Trừng năm nay tháng chín có nắm chắc thi được vào Ngoại Xá Mạnh Tử Ban.
Kỷ Trừng so Giả Hoàn lớn hơn vài tuổi, ở trước mặt Giả Hoàn giống hàng tiểu bối, vẻ mặt đau khổ nói:
- “Bẩm Viện Thủ, sợ là còn kém chút hỏa hầu.”
Giả Hoàn cười nhẹ, gật đầu. Kỷ Trừng trước đây được Đồ Hoằng giới thiệu cho hắn, hôm nay cũng thấy được có tài năng làm việc, tướng mạo thật thà đáng tin cậy, tiện khuyên nhủ:
- “Muốn làm việc, hay muốn có công danh lập thân. Sách hay muốn thật tốt đọc.”
Kỷ Trừng gật đầu.
...
Nói lên công danh, Dịch Tuấn Kiệt hỏi thăm:
- “Giả huynh, ngươi cùng Đại sư huynh đều phải tham gia tháng bảy Lục Di khảo thí? lần này ta không dám tham gia. Mà có tham gia sợ cũng không qua.”
Giả Hoàn nói: “Năm ngoái không có vào trường thi, năm nay có cơ hội chắc chắn muốn xông một lần. Tứ Thủy ngươi tính đi thi hay không”
Trương Tứ Thủy cười tự giễu:
- “Ta tài nghệ này đi thi cũng không vượt qua kiểm tra. Sang năm tranh thủ qua Thi Viện, cầm tới công danh Tú Tài lại nói.” Hắn rõ ràng, với tài nghệ của hắn nếu có thể trúng cử, sẽ bị Bắc Trực Lệ mười mấy vạn người đọc sách trào phúng, vũ nhục.
.
Dịch Tuấn Kiệt cười nói:
- “Tần Hoằng Đồ tiểu tử kia đoán chừng cũng là ý tưởng này. Tháng trước dứt khoát xin phép nghỉ trở về Kế Châu thăm người thân.”
Giả Hoàn cũng cười theo, hơi xúc động, có lẽ ngày hắn rời đi không còn xa. Dịch Tuấn Kiệt không biết chân tướng chuyện này. Hắn nhờ Tần Hoằng Đồ trở về Kế Châu giúp hắn mua hộ khẩu trong sạch và lộ dẫn, hắn sẽ có một thân phận mới… Nhưng Hộ khẩu Kế Châu chỉ là bước đầu tiên, từ đó đi địa khu xa xôi khác chuyển đôi thân phận một lần nữa. Sau mấy đạo thủ tục mới không sợ sau này người khác bới ra.
Đến giao lộ Bắc Tiền Phương, đám người chào nhau.
...
...
Trở lại tiểu viện, Như Ý đang bày biện cơm tối, Tình Văn thì mải mê thêu vá dưới ngọn đèn. Hai người nói chuyện, xung quanh nhàn nhạt mùi hương muỗi trôi nổi.
Giả Hoàn bước vào phòng.
- “Nha, Gia về rồi!” Tình Văn trông thì đang cùng Như Ý nói chuyện, nhưng anh mắt luôn hướng về cửa ra vào.
Hai tiểu cô nương xinh xắn, Giả Hoàn yêu thích vô cùng, cười:
- “Nha, ngươi ngày càng lanh mắt. Ăn cơm, ăn cơm. Tình Văn, may vá gì thì để ngày làm, buổi tối đừng quá tập trung, sẽ hỏng mắt, cẩn thận về sau cận thị. Rồi Gia đứng trước mặt còn không có nhìn rõ”
Tình Văn cười hì hì đứng dậy, nói:
- “Gia, người làm nô tỳ sợ a” Đem y phục đang làm gác lại, trở về nói:
- “Đây là cho Gia làm đồ tang đi Đông phủ.”
Giả Hoàn bừng tỉnh.
...
Hai ngày trước Tiền Hòe tới một chuyến, đem giày do Tập Nhân làm mang đến, đây là trừng phạt nàng. Còn mang đến tin tức ngày đưa tang Giả Trân, Ngày hai mươi ba tháng sáu...hắn phải về một chuyến.
Như Ý hỗ trợ Lý Đại Nương dọn xong cơm.
Ăn cơm xong, cả ba người lại vào phòng ngủ nói chuyện phiếm. Như Ý kể lại cho Giả Hoàn mấy chuyện buổi chiều nay.
- “Gia, Thư nhi cô nương tới một chuyến, đứa chút lễ vật, tạ ơn Gia còn có thư đồng của Diệp tiên sinh truyền lời, để Gia ngày mai đến phòng Sơn trưởng ”
Trước đó Lâm Tâm Viễn ganh đua so sánh, hư vinh khoác lác, để hộ vệ đội trưởng Thạch Khoáng động thủ vụt Lâm Tâm Viễn mười mấy gậy, kêu oai oái...Đây là ý tứ “dạy dỗ” Lâm Tâm Viễn như Giả Hoàn đã nói với La Hướng Dương.
Giả Hoàn gật đầu tỏ ý đã biết. Lâm cô nương đối với ca ca rất quan tâm, đem thiếp thân thị nữ Thư nhi đi chiếu cố Lâm Tâm Viễn. Xem ra, Lâm Tâm Viễn tâm tư không đặt trên việc học, bắt buộc học, đoán chừng tác dụng không lớn.
.
Lúc này, Giả Hoàn uống một ly trà xanh. Tình Văn ngồi ở trên trác kỷ, cười ‘tư tư’:
- “Gia, nô tỳ buổi tối cho người làm cái gì người mẫu, người lại vẽ cho nô tỳ một bức tranh kia.”
Như Ý không hài lòng mếu máo:
- “Tình Văn tỷ tỷ, buổi tối hôm nay đến phiên ta nha.”
Tình Văn trừng mắt to, biện bạch nói:
- “Hôm qua Gia vẽ không dễ nhìn. Biến dạng. Bức họa kia của ta còn chưa tính hoàn thành.”
Giả Hoàn ánh mắt yêu thương nhìn hai tiểu cô nương tranh cãi, buồn cười.
Vẽ phác họa, lần đầu tiên hắn vẽ cho Tình Văn là gần hai năm trước, mùa đông đầu tiên Tình Văn vào phòng hắn, sau đó hắn rời Vinh quốc phủ tới thư viện đọc sách. Lâu nay, hắn thường luyện tập, tay nghề đã nâng cao không ít, trong khoảng thời gian này thả lỏng, muốn tập trung nâng cao kỹ năng hơn nữa...
Có một tiểu mỹ nhân Tình Văn xinh đẹp vũ mị làm người mẫu, chính xác rất thích ý.
...
...
Sáng sớm hôm sau,
Giả Hoàn đúng giờ tới Giảng sư thự (tòa nhà làm việc của Giáo sư, giảng viên).
Căn thư phòng Sơn trưởng, bố trí lịch sự, sắp xếp nội thất tinh tế, gọn gàng. Đời thứ hai Sơn trưởng Diệp Hồng Vân một thân nho sam xanh ngọc đang tĩnh nhã đọc sách, cũng là chờ đợi hắn tới.
- “Tiên sinh thật nhàn tình lịch sự tao nhã a!”
Giả Hoàn cùng Diệp tiên sinh tương đối thân quen, trước mặt tùy ý. Vừa cười vừa nói, thoải mái ngồi vào bàn trà bên cạnh.
Diệp Hồng Vân cười gật đầu, nói:
- “Còn không phải ngươi cho huyên náo. Bây giờ thư viện cải chế, ta dạy học nhiệm vụ tương đối nhẹ. Nghĩ không thanh nhàn cũng khó khăn.” Nói giỡn vài câu, ra hiệu Giả Hoàn tự mình rót trà, hăng hái mà hỏi:
- “Tử Ngọc, nói cho ta nghe một chút tân quy Tàng Thư Các.” Giả Hoàn trong việc quản lý trường học có rất nhiều ý tưởng, thỉnh thoảng lại nảy sinh một biện pháp hay...
Giả Hoàn nói: “Tiên sinh không hỏi, đệ tử cũng là muốn tìm tiên sinh nói. Tàng Thư Các tân quy kỳ thực chỉ là quy định thư viện đệ tử mượn đọc. Yêu cầu các đệ tử lấy duyệt sách sau thả lại chỗ cũ. Nếu là không nhớ kỹ chỗ cũ, có thể đưa cho Trai Phu...”
...
Kể xong tân quy định, Giả Hoàn nói:
- “Tiên sinh, kỳ thực hướng dẫn tra cứu, phương thức cao nhất không phải dựa theo vần chân. Hẳn là dựa theo nội dung để phân loại, phân khu, căn cứ chữ âm mà hướng dẫn tra cứu, thiết lập song trọng.”
Trong Hán ngữ ghép vần không có, Cổ nhân tại âm thanh vận có một bộ phân biệt, nhưng không đủ giản lược. Giả Hoàn không mở rộng ghép vần Hán ngữ, hắn hy vọng thiết lập một hệ thống hoàn thiện như Đại học hiện đại.
Giả Hoàn với Sơn trưởng Diệp Hồng Vân nói chuyện mất thời gian gần một ngày. Trời chiều nghiêng nghiêng bóng đổ, Diệp Hồng Vân nhìn giấy viết bản thảo, khóe miệng nổi lên cười khổ:
- “Tử Ngọc, cái này đều là đại công tác a!”
...
Quả thật là đại công tác, Tàng Thư Các, mệnh danh là thư viện, cất giữ, khắc ấn sách cung cấp cho đệ tử học tập, Đề ra âm thanh vận vấn đề, tốt nhất có thể biên soạn một bản từ điển bao quát tất cả chữ Hán, đây tuyệt đối là đại sự lập ngôn; cuối cùng tất cả lão sư phối hợp lý giải tứ thư, ngũ kinh, hội tụ thành sách, làm tài liệu giảng dạy,...
Giả Hoàn chỉ cười nhẹ:
- “Cho nên chắc cần tiên sinh tiêu phí tinh lực suốt đời đi làm. Đệ tử xem ra thư viện chúng ta cần có nhiều tiên sinh hơn nữa.”
Diệp Hồng Vân nói: “Đây không phải vấn đề. Chương Tương rơi đài, Song Hạc thư viện sắp không chịu đựng nổi, chúng ta có nhiều khả năng đào góc tường. Riêng Dương Sơn Trường, ta sẽ không thu.”
Nghe vậy, Giả Hoàn cười ha ha, giơ ngón tay cái lên nói: “Tử viết, lấy thẳng báo thẳng.”
Văn Đạo thư viện cùng Song Hạc thư viện là đối đầu, Dương Sơn Trường thường xuyên khiêu khích, rất muốn ăn đòn a.
Diệp Hồng Vân cười ha ha... thành tiếng dài…
......