-
Giả Xá có đầy đủ "phẩm chất" làm người xấu, động tác vừa nhanh vừa độc, đã ra tay là moi bằng sạch, Lại Thăng bị hắn ép ra bao nhiêu bạc, Giả Hoàn không biết được. Chỉ biết là Lại Thăng bị miễn đi chức đại quản gia Ninh Quốc Phủ, bị đuổi tới Vinh quốc phủ.
Theo như hiểu biết về tính cách tham lam, keo kiệt của Giả Xá, tiền hoa hồng giao sảng khoái như vậy, ắt hẳn thu không ít bạc.
Cuối cùng là xử lý tàn cuộc, Giả Xá cùng Lại Ma Ma “đại chiến nước bọt” trước mặt Giả Mẫu như thế nào, Giả Hoàn không rõ lắm.
…
Ngày mùa hè rả rích, khí hậu nóng bức, tuy nhiên chưa là gì với biến đổi khí hậu của hậu thế, Giả Hoàn ung dung ngồi trong tiểu viện thì được người đưa tới mấy khối băng, do Tần Khả Khanh chiếu cố hắn…
Có Tần đại mỹ nhân quan tâm, cảm giác rất thỏa mãn a.
Giả Hoàn còn ngồi suy nghĩ viết mấy dòng hồi âm cho Tam tỷ tỷ, nhớ lại kiếp trước, lướt một vài tin nhắn chat là xong, giờ cặm cụi viết mấy dòng cũng phải đặt tâm tư,...Viết thư tay là chuyện khá thú vị.
Một chén trà ướp lạnh, tỏa ra hương vị thơm mát, còn đặt trên bàn.
Phía giường, tiểu cô nương “mơ hồ” Như Ý lim dim ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng có tiếng hô hấp kéo dài, Tình Văn đi gặp Tần Khả Khanh, thông báo một tiếng đến đến chiều hắn sẽ rời đi.
...
...
Từ hôm hắn đắc tội Giả mẫu và đại đa số trưởng bối Vinh quốc phủ, thì tin tức nội trạch Tây phủ cũng đứt gãy, dường như ai cũng sợ hãi có liên quan tới hắn, duy chỉ còn Tam tỷ tỷ thông qua Tình Văn đưa tin.
Thư hồi âm cũng không có gì nhiều, dặn dò Tam tỷ tỷ chiếu cố Triệu Di Nương, dù rằng quan hệ giữa hai người vẫn hỏng bét, mà lý do rất lãng xẹt: ‘Triệu Di Nương trước mặt Tam cô nương thường xuyên khoe khoang nàng sinh ra một đứa nhi tử tốt, nhân tiện mắng Tam cô nương vài câu.’
Giả Hoàn muốn Triệu Di Nương đến Đông Trang trấn, nhưng nàng không đi, dù sao Vinh quốc phủ là cuộc sống của nàng, miễn là nàng cảm thấy thoải mái là được, căn cơ của nàng là Giả Chính sủng ái, có lẽ còn rất lâu nữa, hắn trước khi đi, cho Tiểu Thước 100 lượng để chiếu cố sinh hoạt Di nãi nãi, dặn dò Triệu Di Nương một điều duy nhất: “Trước mặt Giả Chính, tận lực mà chửi mắng, chê bai hắn, tuyệt đối không nên khen.”. Việc này có lẽ nàng làm tốt nhất.
Viết đến đoạn cuối,...Giả Hoàn do dự, cuối cùng không gửi mấy lời cho Bảo Trâm vì sự kiện vạch tội Tiết Bàn,...hơn phân nửa làm cho quan hệ của hắn và Bảo tỷ tỷ tạo ra ngăn cách, nhưng hắn không hối hận...vì hắn không còn lựa chọn.
Kiếp này hay kiếp trước, hắn không có thói quen giải thích quá nhiều.
Mọi việc thể hiện qua hành động, không phải bằng vài lời nói, vài lời xin lỗi hay vài lời hứa hẹn,...
Viết xuống lạc khoản, gác lại bút, nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bầu trời, bạch vân tụ lại giống bóng hình một thiếu nữ, suy nghĩ phiêu đãng.
…
…
Giả Hoàn hoàn thành phong thư, vừa dính tốt, thấy Tình Văn, Bảo Châu hai người bước nhanh vào, hắn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ còn có chuyện gì xảy ra hay sao?
Bảo Châu thở hỗn hển hướng Giả Hoàn thi lễ:
- “Tiểu tỳ gặp qua Tam gia.” Lại nói:
- “Tam gia nếu không có chuyện khẩn cấp, nãi nãi muốn lưu Tam gia thêm một ngày. Nãi nãi muốn tối nay gặp Tam gia, ở trước mặt nói lời cảm ơn.”
Giả Hoàn cười cười, thầm nghĩ ‘Buổi tối, ở trước mặt, gửi lời cảm ơn, Đại mỹ nhân’. Tổ hợp từ ngữ rất dễ dàng để cho người ta hiểu lầm. Nhưng Tần Khả Khanh không phải loại ý tứ này, Do dự mấy giây, vẫn đáp ứng:
- “Được.”
Hắn đoán được mấy phần ý nghĩ của Tần Khả Khanh, nàng sự vụ bận rộn, bao quát quản nửa cái Ninh quốc phủ rộng lớn, cả ngày nhiều người, gặp mặt phức tạp, ắt sẽ có lời đồn đại. Dù sao, Giả Trân chết, có liên quan tới hắn.
Buổi tối là tốt nhất. Thế thôi
...
Giả Hoàn chính xác không có sự tình gì khẩn cấp, muộn một buổi tối vấn đề gì, gặp Tần đại mỹ nhân cũng không tệ, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, luôn khiến tâm tình của hắn vui vẻ...
Nguyên tác, nhiều Hồng Học coi thân thế Tần Khả Khanh rất bí ẩn, có thể là con riêng của Trung Thân Vương, nàng chết là một trong các nguyên nhân suy bại của Giả gia. Dù đúng, dù sai, không phải sự kiện này đã bị hắn cải biến sao?
Bảo Châu nghe Tam gia đồng ý, nỗi lòng lo lắng để xuống.
- “Khụ khụ.” Tình Văn nhìn thấy Giả Hoàn khóe miệng hiện lên một vòng cười khẽ, liền ho khan hai tiếng, đánh gãy hắn suy tư.
- “Thế nào?”
Giả Hoàn thu hồi suy nghĩ, thấy đôi mắt to xinh đẹp Tình Văn nhìn hắn chằm chằm, không chút nào che giấu vẻ “ái muội”, hắn ngơ ngác một hồi, cười ha hả:
- “Nha đầu nghĩ linh tinh cái gì. Lại tinh nghịch, không phải như ngươi nghĩ.”
Tình Văn trang phục rất đơn giản, chải tóc búi thiếu nữ, giữa lông mày có một cỗ thần vận linh tú, vẻ đẹp thông minh lanh lợi, nàng vẫn mím môi tiếp tục cười đùa, sau mới nói:
- “Gia làm sao biết người nô tỳ đang suy nghĩ gì a? Có thể thấy được, hơn phân nửa điều nô tỳ nghĩ chính là Gia đang nghĩ tới. Khanh khách”
Giả Hoàn vẻ mặt có chút xấu hổ, cái miệng của nha đầu này, không tha người, cười lắc đầu:
- “Thật không phải là như ngươi nghĩ. Gia đang suy nghĩ sự tình khác. Ngươi buồn ngủ hay không, cùng Như Ý ngủ chung, trong phòng này mát mẻ.”
Tình Văn nụ cười xán lạn nói:
- “Gia nói sang chuyện khác đây. Nô tỳ không buồn ngủ.”.
Giả Hoàn nói: “Vậy giúp Gia mang phong thư này đưa cho Tam tỷ tỷ.”
Tình Văn lập tức trợn mắt trừng một cái, giọng kéo dài:
- “Gia..., làm nô tỳ cảm động, thì ra muốn sai khiến nô tỳ làm chân chạy” tuy nói vậy, vẫn tiếp phong thư trong tay Giả Hoàn, hỏi thêm còn muốn giao phó gì không, lúc này mới rời đi.
Giả Hoàn tiễn đưa Tình Văn rời đi, cười nhẹ một cái. Tình Văn sinh động, tinh nghịch, lanh mồm lanh miệng, thật khiến tâm tình người khác vui vẻ.
Lý do Bảo Ngọc vì dỗ dành nàng, cho nàng xé quạt, quả là phí tâm tư trên người cô nương này, cũng bởi vì vẻ đẹp và tính cách đặc biệt của Tình Văn.
Một bên Như Ý vẫn mơ mơ màng màng ngủ say sưa, Giả Hoàn đứng dậy, ra ngoài đi dạo, thưởng thức cảnh vật ban đêm.
...
...
Giả Hoàn là chủ tử Vinh quốc phủ, lại là tiểu hài tử 10 tuổi, nên với nội quyến Đông phủ hay Tây phủ không cần tỵ húy, hắn tâm tình thả lỏng, thong dong đi dạo trong nội trạch Ninh quốc phủ.
Giả Hoàn xuyên qua một loạt hành lang, bán viên môn, tiến vào một viện tử, trên hành lang đối diện đi tới hai cô gái trẻ tuổi,
Một vị mặc quần áo màu trắng, dáng người thon dài, mắt sáng môi anh đào, khuôn mặt trái xoan, mũi ngọc tinh xảo kiên cường, hơi có vẻ ngũ quan lập thể. Xinh đẹp đại mỹ nhân.
Mà cô nương bên cạnh, mặc váy tím nhạt, dung mạo hơi giống cô nương kia, phong lưu duyên dáng, nói cười yến yến, vũ mị, mang ý vị khác hẳn.
Không cần hỏi, liền biết trước mắt hai mỹ nhân này là ai, Vưu Tam Thư (Tam tỷ), Vưu Nhị Thư (Nhị tỷ), sớm nghe nói, Giả Trân chết cùng ngày, hai vị này cũng tại chỗ.
...
Giả Hoàn biết tính cách hai vị này, một nhu nhược bị cả Giả Trân, Giá Liễn “chiếm tiện nghi”, một thì kiên cường, cương liệt, chung quy là “khác đường” nên hắn không có ý tứ chào hỏi đôi tỷ muội này. chỉ khẽ cười gật đầu, lịch sự tránh đường, ra hiệu hai người đi trước.
Vưu Nhị Tỷ ôn nhu vén áo thi lễ, xem như cảm ơn. Vưu Tam tỷ đôi mắt đẹp lóe lên, cười hì hì nói:
- “Phải chăng là Hoàn Tam gia ở trước mặt?”
Hai tỷ muội liền nhận ra, trong Vinh Ninh lưỡng phủ, mười tuổi thiếu niên, mặc nho sam, có thể an tĩnh, trầm ổn như vậy, cả phủ không còn ai.
Giả Hoàn cười: “Nhị tỷ, Tam tỷ tuỳ tiện. Ta đi dạo bốn phía, xem phong cảnh một chút.”
Vưu Tam tỷ cười khanh khách kéo cánh tay Vưu Nhị tỷ theo hành lang rời đi, xa xa nghe được nàng cười nói:
- “Đây chính là Hoàn ca nhi mà Liễn nhị gia nói. Chậc chậc, thực sự là kỳ nhân, nói chuyện giống như tiểu đại nhân một dạng.”
.
Giả Hoàn nghe được phong thanh, cười lắc đầu.
Tâm tình thoáng vui vẻ, lại cảm khái vận mệnh của đôi tỷ muội này, chết khi còn rất trẻ. Hai vị này cũng là người cơ khổ. Vưu Tam tỷ tưởng nhớ gả cho Liễu Nhị Lang, bị từ hôn mà dùng kiếm tự sát tuẫn tình, Vưu nhị tỷ để Giả Liễn trộm cưới làm ngoại thất, chuẩn bị kỹ càng tốt sinh hoạt, bị Vương Hi Phượng xui khiến, tiến vào Vinh Quốc phủ, tiếp đó mệnh tang hoàng tuyền, bị “hố” chết.
Giả Hoàn thông cảm, nguyện ý nếu đúng thời điểm, thuận tay sẽ giúp đỡ, chỉ sợ sau này sẽ rất ít cơ hội gặp lại hai nàng.
Đến nỗi nhắc nhở, không có tác dụng gì, các nàng chỉ coi hắn là tiểu hài tử trong bộ dáng tiểu đại nhân, mà Vưu Tam tỷ điển hình tính cách tự quyết định vận mệnh. Vưu Nhị tỷ thì tám thành, với Giả Liễn đã có một chân.
...
...
Buổi tối. tiểu viện trong phòng sớm đốt nhan chống muỗi, hương khí phiêu tán, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, nhan chống muỗi thời đại này đã khá thịnh hành, cải tiến không ít.
Ăn xong cơm tối, Giả Hoàn đang cùng Tình Văn, Như Ý nói chuyện phiếm.
Tần Khả Khanh đi vào, phía sau Bảo Châu, cùng thi lễ:
- “Hoàn thúc” Giọng nói nghẹn ngào thể hiện cảm kích, cũng là cảm xúc nàng đang bị khuấy động.
Vẫn bộ đồ tang trắng, dáng người thướt tha cực kỳ yêu kiều làm người khác rung động, nhìn thấy Giả Hoàn nàng vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc,...
Khi Tần Khả Khanh bước vào, căn phòng nhỏ sáng tỏ trong ánh nến, còn muốn sáng hơn ba phần, khuôn trang dung mạo kiều diễm không tả xiết, nàng chỉ nói một câu, lập tức lại nghẹn ngào không nói ra lời. Nếu không phải Hoàn thúc cứu nàng, bây giờ người nằm trong linh đường có lẽ chính là nàng.
...
Giả Hoàn sau một nháy mắt rung động, mỉm cười gật đầu:
- “Tần thị, ngồi đi.”
Tần Khả Khanh gương mặt xinh đẹp hai khỏa nước mắt từ từ lăn xuống, Giả Hoàn tim đập thình thịch,
Nàng không ngồi, mà quỳ xuống:
- “Cháu dâu tạ Hoàn thúc ân cứu mạng!”
Giả Hoàn bị dọa cho nhảy một cái, hắn không nghĩ tới nàng lại hành động như vậy, cũng không nghĩ nhiều, tiến lên vội vàng đỡ Tần Khả Khanh.
Tần Khả Khanh hảo ý, cảm kích, hắn sẽ nhận, vì nàng xứng đáng được như vậy, nhưng Tần Khả Khanh muốn quỳ dập đầu, lễ tiết quá lớn, quá mức. Hắn tổn thọ mất.
- “Cái này làm gì? mau dậy, mau đứng dậy. Mọi việc đều đã qua.” Giả Hoàn đỡ hai khuỷu tay của nàng mà nâng dậy.
Tần Khả Khanh nghe vậy, cảm khái ác mộng chính xác đã đi qua, những ngày tháng tới nàng có thể yên ổn mà sống.
Lại nhớ lại trước đây, nàng đã sợ hãi, đau khổ thế nào, mất niềm tin trượng phu rồi vui mừng ra sao,...khi nàng trở về Ninh quốc phủ, luôn phải cố che giấu cảm xúc của mình trước mặt người khác để rồi lúc này mới bộc phát..., nước mắt ngăn không được lại chảy xuống.
Bỗng nàng ôm chầm lấy Giả Hoàn thất thanh khóc ô ô....
...
Tình Văn, Như Ý, Bảo Châu tỏ ra bất ngờ, chung quy nữ nhân đều dễ đồng cảm với nhau, có thể từ tiếng khóc của nàng nghe được nỗi khổ tâm, lòng chua xót đủ loại cảm xúc phải chịu đựng...
Giả Hoàn cả người ‘chết đứng’ như tượng gỗ, hắn giờ cũng đã cao hơn nhưng vẫn kém Tần Khả Khanh cỡ 10cm, cảnh tượng này...chính là nàng đang ôm cổ hắn, tựa đầu lên vai hắn khóc thảm thiết.
Hắn biết Tần Khả Khanh coi hắn là tiểu hài tử mười tuổi, không tị húy nam nữ thụ thụ bất thân, vấn đề là...hắn không phải....
Tần Khả Khanh quá xúc động, mà lúc này trong lòng hắn không phải rung động gợn gợn, chính là sóng lớn nổi lên như bài sơn đảo hải…Hắn thương cảm nàng, thấy mình đang lợi dụng người lúc khó khăn, nên chỉ im lặng bất động, bất giác thấy nàng run rẩy, hai tay hắn từ từ đưa qua vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Một cái ôm nhẹ...
...
Giờ đang là mùa hạ, quần áo đơn bạc, thời cổ lại không có loại áo ngực, nói nôm na là thả rông sau cái yếm, Tần Khả Khanh ôm rất chặt, để hắn cảm giác rõ ràng bộ ngực thật mềm đang đè ép trên người hắn, xúc cảm mềm mại, đẫy đà, ôn nhuận như ngọc, mười phần thoải mái. Hương thơm cơ thể nữ nhân dịu nhẹ truyền vào trong mũi, bàn tay hắn có thể cảm giác rõ ràng từng tấc da thịt qua lớp tơ lụa mỏng manh,...
Thật sự quá kích động,...
Ôm ấp một đại mỹ nhân, nếu hắn không có ý nghĩ gì, thì không phải nam nhân. Cho dù hắn mới mười tuổi, đã có thứ gì đó rục rịch nổi lên.
Hắn thở dài một hơi “thời điểm này sàm sỡ nàng có vẻ hơi vô sỉ”.
Cuối cùng bằng lý trí, định lực mạnh mẽ, Giả Hoàn lưu luyến không rời, vẫn phải đem cảm xúc áp xuống, lui một bước nhỏ, tạo một chút khoảng cách, nửa ôm Tần Khả Khanh, nhẹ giọng an ủi nàng.
....