Chương 154: Lại Thăng đại tổng quản

Nghe câu mắng của Triệu Di Nương

-

Giả Hoàn khiểm nhiên cười ha ha, cảm giác thân thiết phảng phất trở về những năm Ung Trị thứ 7, thứ 8, khoảng thời gian kỷ niệm, nhiều bữa cơm vui vẻ, cười đùa tùy tiện trong căn tiểu viện nhỏ hẹp kia, trong lòng dâng lên ấm áp.

Đối với “người mẹ ruột tiện nghi này” dù thế nào hắn cũng không thể giận được, đến trước mặt Triệu Di Nương hỏi:

- “Nương, sao ngài lại tới đây?”

- “Ngươi trong ruột ta ruột bò ra. Ta tới hay không thì có làm sao. Ta sợ cái gì?”

Triệu Di Nương lôi kéo tay Giả Hoàn, đông nhìn nhìn, tây xem xem, thấy hắn một năm nay cao hơn không ít, giờ nàng chắc chỉ hơn hắn vài cm, trong miệng vẫn là những lời lẽ hơi tục không ngừng mắng, mắng xong lại ôm Giả Hoàn khóc ô ô....

...

Giả Hoàn cứng người, bất đắc dĩ vòng tay qua ôm hờ hờ, hắn không phải “đứa con” của nàng, ôm thân thiết như vậy, cảm giác được toàn bộ thứ lồi lõm áp lên người rất mất tự nhiên, một bên nghe Tiểu Thước kể lại tình cảnh không tốt của Triệu Di Nương, chủ yếu do hắn liên lụy.

Nghe vậy, Giả Hoàn hơi áy náy. Vẫn là câu nói cũ “Nếu trên đời này có ai vì hắn mà chết, Triệu Di Nương tính là một”... Mùa đông năm đó rời khỏi Vinh quốc phủ, hắn thật tâm cho nàng dập đầu, đã thực sự coi nàng là mẫu thân.

Giả Hoàn sắp xếp chút đồ ăn tối cho mọi người, nghe mọi người nói chuyện, nghe Tình Văn nói tin tức của Tam tỷ tỷ Thám Xuân,...

Ánh trăng như nước,

Nhẹ nhàng thả rơi trên sân...đám côn trùng rả rích kêu, ngoài cửa sổ chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ,... mà trong phòng khách tiếng cười vang lên vui vẻ, tự nhiên thoải mái…. giống như hai năm trước.

...

...

Ninh Quốc Phủ, Tiểu viện của đôi phu thê Giả Dung, Tần Khả Khanh

Một ngày mệt nhọc, Tần Khả Khanh về đến phòng.

Trời đã tối, bọn nha hoàn nhanh chóng chạy tới hầu hạ. Giả Dung giờ đây tất nhiên không còn mặt mũi nào tới gặp nàng, mỗi ngày ở bên ngoài lêu lổng, ngủ khác phòng, có đôi khi cả ngày không thấy mặt nhau một lần. Tất nhiên, Tần Khả Khanh cũng không muốn gặp hắn, càng không muốn chung đụng chuyện gì.

Bảo Châu đang đứng cấp Đại nãi nãi nói tình huống của Giả Hoàn từ chiều tới giờ.

Tần Khả Khanh vậy mà bất giác mối quan tâm đều tập rất nhiều trên người Hoàn thúc, người vừa có ân cứu mạng nàng, nàng rất hiếu kỳ có phải Hoàn thúc bởi vì nàng mới tính kế …, và xoay quanh Hoàn thúc luôn có rất nhiều chuyện rắc rối, kéo căng tinh thần nàng, rồi cuối cùng luôn bình an vượt qua…

Giống như bạn chơi trò chơi cảm giác mạnh, khi đã quen rồi thì rất thích thú.

Nghe đến Triệu Di Nương tối nay đến thăm Hoàn thúc, Tần Khả Khanh nhỏ giọng nói:

- “Ngươi lưu ý lấy, nếu thiếu cái gì, trước tiên bổ túc, quay đầu bẩm báo ta.”

Bảo Châu gật đầu “Vâng, nãi nãi”.

Tần Khả Khanh suy nghĩ, nàng vốn là nghĩ tối nay gặp mặt Hoàn thúc, nói lời cảm tạ đã trợ giúp nàng, nhưng xem ra tối nay không thể, chắc phải đợi mấy ngày.

Giả Hoàn để cho Tiền Hoè truyền tin cho Hàm Hanh thương hội, đến ngày mùng chín tháng năm, tiếp nhận lò gạch khế ước, tiệm gạo khế đất đều hoàn thành. Giả Hoàn tại Ninh Quốc Phủ không việc gì, tin tức đã truyền về đến thư viện cho Công Tôn Lượng.

Giả Trân chết được bảy ngày, khách viếng tới tế bái ít đi nhiều. Chỉ còn lại chút pháp sự nghi thức.

Ngày thứ mười một tháng năm, bầu trời có phần u ám, có thể báo hiệu trước cho một cơn giống, có thể sẽ mưa, một thân tửu khí nồng nặc Lại Thăng từ cửa hông tiến vào Ninh Quốc Phủ,...

Hắn mừng thầm, Giả Hoàn tới nhiều ngày, vẫn không có động đến hắn, sợ rằng có chút cố kỵ.

Lại Thăng dựa theo lệ cũ đến tiền phòng bên cạnh linh đường lộ mặt. Mới vừa vào cửa, đã thấy Giả Hoàn ngồi ngay ngắn tại chính phòng, bình tĩnh uống trà.

Lại Thăng cảm giác một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân dâng.

Uống rượu bị bắt tại chỗ.

Lại Thăng đứng như trời trồng tại cửa ra vào thiên sảnh, cả khuôn mặt ửng đỏ, phun ra toàn mùi rượu. Trong thời gian Tang sự của Giả Trân, vậy mà Ninh quốc phủ tôi tớ, bất chấp lệnh cấm, tùy ý uống rượu, sai lầm vô cùng lớn.

Giả Hoàn đôi mắt nhếch lên, như cười mà không phải cười xem xét một vòng Lại Thăng.

Lúc này, trong sảnh tụ lại bảy, tám tên quản sự, tôi tớ. Ninh Quốc Phủ Tam quản gia Lý Hoa, đồng thời Giả Quỳnh, Giả Sâm đều tại.

Lại Thăng trên trán bốc toát ra mồ hôi, thấy tràng cảnh bất thường, nhanh chóng cúi đầu hành lễ nói:

- “Lại Thăng gặp qua Tam gia. Hôm nay có chuyện, tới trễ, thỉnh Tam gia trách phạt.”

.

Giả Hoàn khóe miệng vểnh lên, nghĩ nghĩ ‘Lại Tổng Quản thật xảo quyệt a’, đại quản gia trong phủ, đi làm trễ tính toán sai cái gì. Giả Hoàn lơ đãng nói:

- “Ngươi đã uống rượu a?”

Lại Thăng cãi chày cãi cối nói:

- “Cũng không có. Chỉ là, chỉ là...” Lại Thăng trong đầu cấp bách chuyển, đang suy nghĩ lý do.

Giả Hoàn không có hứng thú cùng Lại Thăng dài dòng, thản nhiên nói:

- “Đem hắn bắt lại.”

Cái niên đại này mặc dù không có công cụ đo nồng độ cồn, để “thổi một hơi” khảo thí, bất quá lại có dạng chứng minh khác “tự do tâm chứng” nói ngươi uống, tức là ngươi uống , không uống cũng là uống. Huống chi Giả Hoàn không oan uổng Lại Thăng.

Thân thể cường tráng của Hồ Tiểu Tứ chờ đợi ngoài cửa đã lâu, thuận tay vung một cái tát đem Lại Thắng vẫn còn đang mải suy nghĩ lý do, phiến thành mộng bức. Tiếp đó là một cước gạt ngã, cùng Tiền Hòe hai người lấy dây thừng trói lại ấn quỳ trên mặt đất.

Lại Thăng sống đến tuổi này chưa từng bị đánh, mấy năm nay là đại tổng quản, tại Đông phủ, dưới một người trên vạn người. Qua hồi lâu mới phản ứng, ngẩng đầu, giẫy giụa hét lớn:

- “Tam gia, ngươi không thể bắt ta. Ta là Ninh Quốc Phủ đại quản gia. Ta là Ninh Quốc Phủ lão nhân. Ta muốn gặp Dung ca nhi. Ta muốn gặp Dung ca nhi. Nhiều năm như vậy, ta không có công lao, cũng có khổ lao...”

.

Giả Hoàn căn bản không quan tâm Lại Thăng đang kêu to, hỏi đám quản sự tụ lại ở thiên phòng:

- “Các ngươi đi xem hắn một chút, có uống rượu hay không?”

Bảy tên quản sự không người nào tiến lên xem, Lại Tổng Quản uống rượu là chuyển rành rành, cung kính nói:

- “Lai tổng quản chắc chắn đã uống rượu.”

Bọn hắn mặc dù không ai mang thù oán với Lại Thăng, nhưng chuyện rành rành, muốn uống âm thầm mà uống, lúc này công khai uống rượu, có nói gì cũng vô ích.

Giả Hoàn gật đầu, hỏi Lý Hoa:

- “ Trong Đông phủ, dạng này, bình thường xử trí như thế nào?”

Lý Hoa những ngày này đang nịnh nọt Giả Hoàn, nhìn thấy “Lại Gia Gia” trước nay uy phong lẫm lẫm trong Đông phủ, ngạo khí vô cùng, giờ dễ dàng bị bắt lại, đánh cho một con chó, hơi kinh hoàng, sưu mị cười nói:

- “Bất kính chủ tử dạng này là tội lớn, đánh bốn~năm mươi gậy là nhẹ. Theo tiểu nhân, cứ theo ý của Tam gialà được.”

Giả Hoàn nói: “A, vậy trước tiên đánh hai mươi đánh gậy, cho hắn tỉnh rượu.”

Lý Hoa ra ngoài an bài. Lại Thăng chửi ầm lên:

- “Họ Lý, Lại Gia Gia cùng ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, vì cái gì hãm hại ta?”

Lại chất vấn Giả Hoàn:

- “Hoàn ca nhi, ngươi đừng ở đây giảo hoạt. Trong phủ mỗi ngày rượu ngon, thức ăn ngon cúng bái ngươi. Ngươi dám nói ngươi mấy ngày nay không uống rượu?”

Giả Hoàn mỉm cười một tiếng, lạnh nhạt nói:

- “Ta đương nhiên dám. Lại tổng quản, ta mới mười tuổi, không uống rượu không phải rất bình thường sao. Đến cả Liễn nhị ca ngồi ăn với ta cũng không uống rượu.”

.

Lại Thăng vốn là mắng hung ác, để Giả Hoàn một câu nói chắn cho im lặng. Muốn rơi lệ: ‘Ngươi còn nhớ rõ ngươi mới mười tuổi sao. Ngươi làm việc giống tiểu hài mười tuổi sao?’

Hai tên kiện bộc đi vào, kéo Lại Thăng tới bãi đất trống phía ngoài tiền phòng, lột quần, cầm gậy ra sức quật xuống.

“Ba! Ba! Ba!.....”

Phía ngoài thiên phòng, tiếng kêu thảm thiết của Lại Thăng truyền ra, Giả Quỳnh, Giả Sâm hai người liếc nhau, khó nén kinh ngạc. Hai người bọn hắn hôm nay là đến xem náo nhiệt, màn trước mắt thực sự là rung động. Bọn họ những thứ bàng chi, bao quát cả đích chi Giả Sắc, ngày thường phải gọi Lại Đại, Lại Thăng một tiếng “Lại Gia Gia” tôn kính, nhưng giờ “Lại Gia Gia” để cho Hoàn Tam Gia kêu người ta đánh gọi cha gọi mẹ. Điều này... khiến bọn họ dâng lên một chút tự hào, vinh dự gia tộc.

Bởi vì, bọn hắn họ Giả, Lại gia chỉ là gia sinh tử, đời đời làm tôi tớ. Từ bao giờ Lại gia leo lên đầu Giả gia?

Giả Quỳnh, Giả Sâm một chỗ đứng dậy, hướng Giả Hoàn hành lễ:

- “Hoàn Tam gia, huynh đệ chúng ta mấy ngày nay có nhiều chậm trễ, mời ngài thứ tội.”

Giả Quỳnh, Giả Sâm niên kỷ so với Giả Dung giống nhau, trên dưới 20 tuổi, so Giả Hoàn lớn hơn rất nhiều. Nói như vậy, biểu lộ muốn dựa vào Giả Hoàn. Chỉ là, lời nói xinh đẹp, miễn cho sau này để Lại Thăng ghi hận.

.

Giả Hoàn nghe vậy, thụ lễ hai người, dĩ nhiên cũng nhìn ra tâm tư bọn họ vẫn kiêng kỵ Lại Thăng, cười nói:

- “Hai vị huynh trưởng khách khí. Hai người các ngươi ở chỗ này chiếu ứng. Ta mang Lại Tổng quản đi ra ngoài một chút. Trân đại ca cắt cử Lại tổng quản cử người đi Đông Trang trấn kinh doanh lò gạch, cửa hàng lương thực, vậy mà hắn giở trò, trung gian kiếm lời túi riêng. Hà quản sự đã khai đưa cho Lại tổng quản 200 lượng bạc. Dạng tôi tớ này thật không ra gì. Ta phải đã thỉnh Đại bá đứng ra kiểm toán. Hắn tham bao nhiêu, đều phải phun ra hết.”

Mọi người trong sảnh hít sâu một hơi. Giả Hoàn nói Đại bá chính là Tây phủ Đại lão gia Giả Xá. Giả Xá năm trước kiểm toán Tây phủ, huyên náo một trận, người ngã ngựa đổ. Không thiểu quản gia, quản sự bị moi sạch gia sản.

Còn tham ô sinh ý lò gạch tại Đông Trang trấn, không phải Hoàn Tam gia định đoạt sao. Lại Tổng Quản tham ô bao nhiêu bạc, là do Tam gia ngươi nói.

Thật đen tối!

Giả Quỳnh, Giả Sâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra, Lại Thăng bị đánh xong hai mươi đại bản. Nhưng nghe tới câu nói cuối cùng của Giả Hoàn, cảm giác mắt tối sầm lại, hôn mê.

Ý niệm cuối cùng của hắn, còn vang vọng câu nói của đại ca Lại Đại đối thoại:

“Thật có chuyện, hai phủ thượng còn có chủ tử đây”.

Bây giờ, Giả Hoàn trực tiếp đem Đại lão gia Giả Xá lôi vào. Cái này làm sao không để cho hắn tuyệt vọng?

...

...

Giả Hoàn một phái đoàn Lý Hoa, Tiền Hòe, Hồ Tiểu Tứ áp giải Lại Thăng đi tới Tây phủ, đem giao cho Đại lão gia Giả Xá “bào chế”.

Giả Quỳnh, Giả Sâm di chuyển về linh đường, nơi Giả Dung và Giả Sắc đang ngồi nói chuyện. Giả Quỳnh, Giả Sâm đem tình huống nói lại, Giả Sắc trong lỗ mũi hừ một tiếng, bất mãn nói:

- “Lại Gia Gia cao tuổi rồi, hắn còn giày vò như vậy? Có thể thấy được tâm tư, tính tình lãnh khốc, hắc ám. Xem ra không phải là người tốt.”

Giả Quỳnh, Giả Sâm thầm nghĩ: ‘Đây là chuyện hoang đường gì? Ngươi còn họ Giả hay không?’

Giả Dung gương mặt tuấn tú tiểu sinh nổi lên thần sắc bất đắc dĩ, nói:

- “Hảo huynh đệ, việc này ta biết. Trên đầu chúng ta không cần có nhiều gia gia như vậy.”

Có nhiều bí mật, chuyện xấu, hắn không dám cho Giả Sắc nói. Đây là chuyện nhà, mỗi lần nghe Giả Sắc mỉa mai Giả Hoàn, trong lòng liền hơi run sợ, sợ Giả Sắc không sống được lâu.

.

Giả Sắc sửng sốt một chút, trong lòng vốn có nghi ngờ, nghe xong dường như Giả Dung, Giả Hoàn, Giả Xá liên thủ, hạ bệ Lại Thăng, nhẹ nhàng thở dài. Giờ Giả Dung nói gì về Giả Hoàn hắn cũng tin. Đại bá (Giả Trân) chết đi vẫn cố chấp cho rằng Giả Hoàn có trách nhiệm, hắn trừng phạt không được Giả Hoàn, vậy thì cách Giả Hoàn xa một chút. Nhưng Dung ca nhi vậy mà “hợp tác” cùng Giả Hoàn, khiến hắn thương cảm.

Giả Dung vỗ vai Giả Sắc, giọng nói thêm chút tự tin, nói với ba người:

- “Chờ ta nắm giữ đủ quyền hạn trong phủ, không thể thiếu chỗ tốt mấy vị huynh đệ.”

Giả Quỳnh, Giả Sâm đều cười rộ lên, không khí trở nên nhẹ nhàng.

...

...

Giả Hoàn dẫn người giao Lại Thăng cho Giả Xá.

Ngay sau đó, Giả Xá phái tên sai vặt Hồng nhi sang đưa cho Giả Hoàn đủ 2000 lượng bạc hoa hồng bằng ngân phiếu do hiệu đổi tiền Tấn Thương phát ra, mỗi tờ ngân phiếu 100 lượng, tổng cộng 20 tờ. Gặp phiếu là đổi.

Trong nháy mắt, Giả Hoàn tài sản tiền mặt tăng vọt.

Mọi chuyện chấm dứt, Giả Hoàn chuẩn bị rời Ninh Quốc Phủ.

......