Chương 149: Vết tích - Cửa ải thứ hai

Chứng kiến một màn phụ tử đoạn tuyệt. Giả Đại Nho thật sư không quen cái bộ dáng Giả Hoàn, run rẩy đứng lên, nói:

- “Bất hiếu, bất nghĩa. Giả Hoàn, ta nhìn ngươi cũng không cần đi học. Đọc sách đều đọc được trên thân chó đi. Ngươi nhìn ngươi, như dáng vẻ ngườii đọc sách sao?”

Cậy già lên mặt.

Giả Hoàn đang rối loạn có chút chật vật, bị câu ‘âm dương quái khí’ của Lão Giả Đại Nho đâm một nhát, để hắn thấy như có luồng khí nóng xông tới, hỏi:

- “Xin hỏi Lão tiên sinh Hoàng bảng là năm nào?”

Giả Đại Nho sửng sốt. Đây là đang hỏi một khoa tiến sĩ. Hắn không phải tiến sĩ.

Giả Hoàn chắp tay, giọng mỉa mai:

- “Thì ra Lão tiên sinh còn không có leo lên Hoàng bảng. Như vậy, xin hỏi lão tiên sinh là Quế bảng năm nào?”

Giả Đại Nho trầm mặc. Hắn cũng không phải cử nhân.

Giả Hoàn tiếp tục hỏi: “Vậy lại hỏi lão tiên sinh ở nơi nào nghiên cứu học vấn?”

Giả Đại Nho trên mặt có điểm không nhịn được. Giả Hoàn đang hỏi hắn có phải hay không Tú tài. Tú tài đều phải nghiên cứu học vấn tại Huyện học, Phủ học, hoặc danh nghĩa vào Quốc Tử Giám, Nam hoặc Bắc Trực Lệ.

...

Giả Hoàn cười lạnh nói:

- “Tại hạ thụ Nghiệp ân sư là Cử nhân, Sơn trưởng là nhị bảng tiến sĩ. Giảng Lang tiên sinh đều là đương thời tuấn kiệt, người người khiêm tốn, không phải Sinh cống, chính là Bẩm Sinh. Các hạ ngay cả Tú tài đều không phải, có tư cách gì bình luận học vấn của tại hạ? Nói khoác không biết ngượng. Chẳng biết xấu hổ.”

Người đọc sách đấu khẩu chính là vậy

Giả Đại Nho một gương mặt mo đỏ bừng lên, tay chỉ chỉ Giả Hoàn, tức giận toàn thân run rẩy, nửa ngày nói không ra lời.

Vài tên Tộc lão nhìn không được. Giả Đại Nho cả một đời đến cùng chỉ là cái công danh Đồng sinh. Giả Hoàn đây là chửi mắng người. Nhưng bọn hắn không cách nào nói được cái gì. Lời nói khó nghe, lại rất có đạo lý.

Đạo lý nằm ở công danh.

...

Giả Xá cười ha hả nhìn Giả Hoàn mắng người, ngữ điệu phối phương quen thuộc, mùi vị cũng quen thuộc. Đáng tiếc, Giả Hoàn trước nay không cùng hắn một đường, không để hắn sử dụng. Bằng không, Vinh quốc phủ đã nằm trong tay hắn rồi.

Giả Liễn cố gượng không cười ra tiếng, mấy lão già này hôm nay chứng kiến công phu miệng pháo của Hoàn ca nhi. Phượng tỷ nhi lợi hại như vậy đều bị mắng bại lui. Các ngươi có thể thực hiện được sao?

Lão già Giả Đại Nho mắng bắn ngược trở lại, quay người rời đi. Chuyện nơi đây xem như chấm dứt.

“Chính Lão cha thật mệt mỏi” Giả cau mày đau đầu không thôi, thật phiền phức. Đường lui chưa bố trí tốt, cái thân phận này phải duy trì một đoạn thời gian nữa

Giả Hoàn tâm tình khó chịu, chào Giả Xá, Giả Liễn, ra ngoài thư phòng. Phía ngoài mấy gã sai vặt thấy Chính Lão Gia tức giận đi ra, không biết có chuyện gì phát sinh, chục đôi mắt rất quan tâm, chăm chú.

Tiền Hòe tiến lên gọi:

- “Tam gia!”

Giả Hoàn trầm mặc gật đầu, mang theo Tiền Hoè đi thẳng ra khỏi lạc viện, gặp tên Thọ nhi vội vã chạy trở về, hướng Giả Hoàn thi lễ, nói;

-“Tam gia, Tây phủ Lão thái thái truyền người đi qua đáp lời.”

“Lão tổ tông triệu kiến”. Giả Hoàn lông mày nhẹ chau lại.

...

...

Tang sự của Giả Trân.

Bên ngoài tiếp khách, Giả Dung, Giả Liễn, Giả Sắc xử lý. Trong phủ sự tình, vợ kế Vưu thị của Giả Trân là chính, con dâu Tần thị phụ trợ.

Nhưng cả Ninh quốc phủ gà bay chó chạy, thực ra hỗn loạn đến từ tâm lý, tâm tình bất định của đám chủ tử, người hầu. Chủ tử thì lo chuẩn bị không cho đáo, để khách viếng cười nhạo. Có câu “ma chê cưới trách” ý tứ như vậy. Người hầu thì chạy đi chạy lại, không giữ vị trí của mình, đa số không có tác dụng gì, chỉ khiến tình thế càng loạn.

Đơn giản là thiếu phân công.

Tuy nhiên, Giả Hoàn vừa vào cửa thuỳ hoa cảm giác được trong nội trạch Ninh quốc phủ rõ ràng khác biệt. Vưu thị cũng có năng lực sắp xếp, quản lý ưu tú, không thua gì Vương Hi Phượng. Hắn đối với hiệu suất, lực chấp hành những thứ này rất mẫn cảm.

Giả Hoàn thấy Uyên Ương canh giữ ở cửa ra vào, Uyên Ương thi lễ:

“Tam gia, Lão thái thái để nô tỳ kêu Tam gia qua đáp lời”.

Giả Hoàn gật đầu: “Ta biết”, không hỏi thêm gì, lặng lẽ cùng Uyên Ương tiến về chính phòng đại viện, thuộc nội trạch Ninh Quốc Phủ.

...

Một năm rồi mới gặp lại Uyên Ương, từ tiết Đoan Ngọ năm ngoái, hiện nàng đã trưởng thành 16~17 tuổi, trong bộ y phục nha hoàn xanh nhạt cân vạt thon gọn, càng nổi bật điểm mạnh cơ thể thành thục, da thịt trắng nõn, eo nhỏ, ngực nhô cao mông vểnh, có một chút ý vị từ Phượng tỷ nhi, một chút từ Lý Hoàn,...Nói về chấm điểm vẻ đẹp các nha hoàn Vinh quốc phủ, Tình Văn nhất lưu, Uyên Ương, Bình Nhi, Tập Nhân,...còn kém một bậc, mấy nha hoàn nhỏ tuổi chưa thể đánh giá, bởi còn chờ dậy thì có thành công hay không. Đôi khi nhỏ tuổi rất đáng yêu, xinh xắn nhưng lớn lên lại phá nét.

Giả Hoàn buồn bực, gặp được Uyên Ương vui vẻ hơn không ít, có thể là ấn tượng từ kiếp trước, lấm tấm tàn nhan trên khuôn mặt đã đậm hơn chút càng khiến nàng trở nên đặc biệt trong mắt hắn, vô cùng ưa thích. Điều này hơn giản là cảm giác, rất khó giải thích.

Trầm mặc giây lát, Giả Hoàn dù biết rõ chuyện gì xảy ra, còn cố bắt chuyện hỏi:

- “Uyên Ương tỷ tỷ, Lão thái thái muốn gặp ta, là muốn nói chuyện gì?”

Uyên Ương để cho hai tiểu nha hoàn dẫn đường, chậm dần cước bộ, nói nhỏ:

- “Tam gia, Bảo nhị gia năm trước bị đánh phải dưỡng một tháng. Người cẩn thận một chút. Lão thái thái đang bực bội.” Ý tứ là còn có thể có chuyện gì?

...

Tam gia cáo trạng, nói Bảo Ngọc, Tần Chung có qua lại, bất lợi cho dòng dõi, xúi giục Lão gia đánh Bảo Nhị gia hung ác. Lão thái thái trong lòng có nộ khí. Trùng hợp Tam gia gần đây trở về tế bái Trân đại gia, vừa vặn bắt kịp. Nàng tuy đứng trên lập trường Lão thái thái nhưng sự tình Tam gia, Bảo nhị gia, nàng không trộn lẫn vào.

Có giáo huấn, Tập Nhân mỗi đêm rảnh rỗi, còn cực khổ giúp Tam gia làm giày.

Chuyện Tình Văn, là Bảo Nhị gia không đúng, nàng đã đoán không thể thay đổi, tuy nhiên kết quả vẫn có thể thay đổi, Tam gia thắng, Bảo Nhị gia bị đánh, khiến cho nàng càng nể phục Tam gia, cảm giác với Tam gia khó diễn tả, nên nàng để lộ chút tin tức, không tổn thương Lão thái thái.

Giả Hoàn gật đầu, hứng thú ngắm nhìn Uyên Ương, ngoài sức tưởng tượng, không ngờ Uyên Ương sẽ tiết lộ cho hắn.

Uyên Ương hé miệng cười một cái, nói:

- “Tam gia, người cùng Trân đại gia việc này, nô tỳ đều không biết nên nói gì cho phải.”

Nàng có biết nội tình, liên quan tới tranh chấp sinh ý, đoán chứng Tam gia tám thành là cố ý, tính cách Trân đại ca háo sắc như mệnh, dù biết cấm kỵ vẫn cố uống và xảy ra chuyện, không thể trách Tam gia, thuốc vẫn là hảo dược. Tam gia mới có 10 tuổi niên kỷ đã có tâm tư vơ vét dược vật kia, mấy thật sự quái dị, … trưởng thành quá sớm chăng?

Giả Hoàn tâm tư biết bao nhạy cảm, nghe xong câu chuyện Uyên Ương nói, biết lập trường của nàng, mỉm cười, nói:

- “Cảm tạ Uyên Ương tỷ tỷ lý giải nỗi khổ tâm của ta.”

Uyên Ương thông minh nhanh nhạy, Hắn nói ít, nàng hiểu nhiều, nội tình các chi tiết hợp lại với nhau, chính là nhân tính khuếch đại. Ngoài ra còn thứ thuộc phạm trù tự do suy đoán bằng chứng, kết quả hắn trong chuyện này chủ quan chiếm bao nhiêu thành. Ai rõ?

Giả Hoàn giết Giả Trân, không có gánh nặng trong lòng.

Quyết định của hắn không có sai.

Trong một sảnh đường, đang sai phái hạ nhân sắp xếp mấy việc vặt, Tần Khả Khanh nhận được Bảo Châu hồi báo tin tức, thận trọng ngẫm nghĩ một hồi, khuôn mặt trắng nõn, ôn nhu hiện lên trầm mặc, u sầu. Nói nhỏ:

- “Bảo châu, Hoàn thúc có phiền toái, chúng ta mau chóng tới xem.”

Vị công công Giả Trân vốn không được Lão thái thái ưa thích, không có khả năng quở trách Hoàn thúc. Nhưng nàng biết cuối năm ngoái, Hoàn thúc cáo trạng để cho Bảo thúc bị đánh, khiến đệ đệ Tần Chung của nàng cũng bị dây dưa vào.

Lão thái thái, sợ là muốn mượn chuyện này để trừng phạt.

Nàng thật sự rất lo lắng, nhớ lại đúng một năm trước, Hoàn thúc có hỏi nàng “Giúp nàng giết Giả Trân”, nàng không đồng ý, vậy mà… Hoàn thúc thật sự đã làm… là vì nàng sao?

Tần Khả Khanh mang tâm tình bất định, sau lưng Bảo Châu đi theo, vội vã hướng về chính sảnh đại viện đi tới.

Từ thời Xuân Thu đến Đại Hán, phủ thượng, lạc viện của sĩ phu nghiêm khắc dựa theo lễ chế sắp đặt. Sinh hoạt hàng ngày xưng đường, chỗ để ngủ xưng là phòng. Thời Minh Thanh lưu hành Tứ Hợp Viện ảnh hưởng thâm thụ bố trí trên.

Giả Hoàn từ thư phòng Giả Trân cách đó không xa đi theo Uyên Ương qua cửa thuỳ hoa tiến vào nội phủ Ninh Quốc Phủ. Cũng chính là nơi ở Giả Trân và Vưu thị.

Giả Hoàn cùng Uyên Ương vừa nói vừa đi, đến phòng khách nhỏ bên ngoài.

Giả mẫu, Hình phu nhân, Vương phu nhân bọn người đã tại.

...

Ninh Quốc Phủ,

Đại viện, trong một gian phòng nhỏ.

Giả mẫu, Hình phu nhân, Vương phu nhân, Vương Hi Phượng, Vưu thị mấy người ngồi uống trà, nha hoàn, bà tử vây quanh.

Bầu không khí trong sảnh khá nặng nề. Giả mẫu trên đầu đầy ngâm thoa, một bộ bào phục vàng sậm khí phái quý tộc Lão phu nhân, nàng trầm mặt, mọi người không tiện nói gì.

Giả mẫu quản lý Vinh quốc phủ mấy chục năm, sao không rõ nhiều chuyện trong phủ, kể cả Ninh quốc phủ, tính cách có chút cực đoan, yêu ghét lộ ra mặt. Như dạng đại nhi tử Giả Xá, tôn bối tộc trưởng Giả Trân đều không lọt vào mắt nàng, thế nên chuyện Giả Hoàn tiễn đưa thuốc bổ cho Giả Trân, uống thuốc bổ chết, là có duyên cớ. Nàng đã nghe nói tới, có phán đoán, không thể trách Giả Hoàn.

Còn việc Giả Trân tử vong, ảnh hưởng thanh thế Giả gia, không trọng yếu, Giả gia hiện nay quyền thế, uy vọng đã sớm không giống như lúc trước, như lúc trượng phu của nàng còn tại, cũng là giai đoạn huy hoàng nhất. Vinh quốc phủ quyền thế căn cơ ngoại trừ chút ít bằng hữu, thế giao cũ, chủ yếu vẫn là dựa vào Vương gia Vương Tử Đằng ủng hộ. Giả Trân chỉ là một kẻ “buôn nước bọt”, Tam phẩm Tướng quân không có thực quyền, không ảnh hưởng tới căn cơ Giả gia.

Giả gia, một đời lại kém hơn một đời. Thật đáng cảm khái !

...

Mục đích hôm nay cũng là trừng phạt Giả Hoàn đã xui khiến phụ thân của hắn đánh Bảo Ngọc, mệnh căn tử của nàng.

Cái thứ tôn này danh mãn kinh thành, chín tuổi Đồng sinh, tuy không đậu Tú tài, với tuổi này xưng một câu thiếu niên tài tuấn không quá đáng. Nhưng tâm tính hắn bất chính, luôn muốn cùng Bảo Ngọc tranh dài ngắn. Bảo Ngọc là huynh trưởng, không tôn trọng, ngược lại tốt đi cáo trạng, làm hại Bảo Ngọc.

‘Lẽ nào lại như vậy.’

Giả Hoàn đi vào, ánh mắt mọi người tập trung nơi hắn. Bầu không khí ngột ngạt phảng phất bị kéo căng tới cực điểm, áp lực tăng vọt. Bất quá, thứ này đáng là gì, hắn khom người hướng Giả mẫu, Vương phu nhân hành lễ:

- “Tôn nhi gặp qua Lão tổ tông.”,

- “Nhi tử gặp qua mẫu thân.”

Giả mẫu “trình độ đấu tranh” tự nhiên là so Giả Chính cao hơn, sắc mặt lạnh lão không để ý tới Giả Hoàn, xoay mặt đối với Vưu thị nói:

- “Ta đã sớm nói ngươi, phải khuyên Trân ca nhi, không thể mặc kệ hắn làm ẩu. Bây giờ tốt, uống thuốc bổ mà chết. Không buồn cười sao? Trong phủ còn muốn áp xuống, không dám để cho người ta khắp nơi nói, sợ hỏng thanh danh của hắn.”

.

Vưu thị búi tóc mẫu đơn, thân đồ tang trắng, hơn 30 tuổi mỹ phụ, phong vận thiếu phụ xinh đẹp, chỉ đứng lên cúi đầu không dám nói lại nửa câu, chỉ thầm nghĩ “Cái gì mà nhắc nhở trượng phu, trong Ninh quốc phủ ai dám nói Giả Trân một câu”.

Để cho Lão thái thái chỉ cây dâu mà mắng cây hòe,...tâm tình khá phức tạp,

Muốn nói đối với Giả Hoàn có bao nhiêu hận, ngược lại không quá rõ ràng, tình cảm phu thê không còn, lưu luyến gì, nhưng muốn nói không hận, cũng không đúng. Giả Trân là áo cơm của nàng, cả một đời phụ thuộc. Giả Trân không tại, thừa kế tước vị là Giả Dung, không phải con ruột nàng, nửa đời sau nàng phải làm sao bây giờ?

Giả mẫu mắng một lần, mệt thở hồng hộc, tiếp nhận chén trà Uyên Ương đưa tới, uống một ngụm, nói:

- “Hoàn ca nhi, ngươi chớ ở trước mặt ta giả bộ vô tội. Ngươi cho rằng ta không biết? Ngươi tiễn đưa thuốc bổ cho Trân đại ca ngươi liền không có hảo tâm.”

Giả Hoàn không đáp, chỉ là cúi đầu chịu mắng.

.....