-
Ngày mùng bảy tháng năm, Văn Đạo thư viện
Trong căn phòng Giảng Sư mới xây, tràn ngập mùi gỗ mới, mùi giấy mực, Thư Mặc Phiêu Hương.
Giảng Sư là tên gọi thay cho chức danh Giảng Lang trước đây, La Hướng Dương năm ngoái Thi Viện trúng tú tài. Bây giờ, thư viện cải chế, hắn ngoài học tập còn kiêm nhiệm chức giảng sư. Mấy tháng nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, hắn lại hơi tiểu bàn (béo).
Công Tôn Lượng ngồi kể lại ngọn nguồn mấy chuyện gần đây cho La Hướng Dương. Giả Hoàn trước khi đi, lưu lại một phong thư để cho Đô Hoằng chuyển cho hắn, thư nói: “Nếu Đệ tiến vào ngục giam, thỉnh đại sư huynh hỗ trợ bôn tẩu, kèm theo một số phương án”.
Nói xong cho La Quân Tử tình huống, Công Tôn Lượng thở dài:
- “Giả sư đệ đều đã đi mấy ngày, cũng không biết tình huống như thế nào?”
Quan hệ Giả Hoàn trong Vinh quốc phủ cực kỳ bất lợi, nên y đến tìm La Quân Tử thương lượng một chút.
La Quân Tử suy nghĩ một hồi, nói:
- “Công Tôn sư huynh, chúng ta năm ngoái lũ lụt, tất cả mọi người đều không hy vọng tình huống xấu nhất xảy ra, Tử Ngọc lúc này lưu lại một phong thư, là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Ta nghĩ, lấy sự thông minh của Tử Ngọc, tất nhiên đã có sắp xếp. Sẽ không có việc gì.”
Công Tôn Lượng nói: “Ai..., biết thì biết vậy. Tóm lại vẫn treo tâm.”
...
...
Cùng lúc hai người Công Tôn Lượng, La Quân Tử thương lượng, Giả Hoàn vừa vặn đi vào thư phòng phía nam Ninh Quốc phủ, đập vào tai là một câu “Nghiệt súc”. Điều này khiến cho hắn chỉ muốn chửi thề. Liệu có thể thật dễ nói chuyện hay không?
Nguyên bản thư phòng thuộc về Giả Trân, giờ đây đã ngồi năm, sáu vị Giả gia trưởng bối., niên kỷ so với Giả Chính, Giả Xá không sai biệt lắm, có thêm Giả Liễn, mấy gã sai vặt đều ở bên ngoài chờ, hiển nhiên đây là hội thẩm bí mật.
Giả Hoàn xưa nay chưa từng sợ Giả Chính, hắn bỏ qua câu mắng của Chính lão cha, hành lễ nói:
- “Nhi tử gặp qua phụ thân.” Không đợi Giả Chính đáp lại, hướng Giả Xá hành lễ:
- “Chất nhi gặp qua đại bá.” tiếp tục hướng mấy vị tộc lão hành lễ:
- “Giả Hoàn gặp qua chư vị trưởng bối.”.
Hắn nhận ra ngay Giả Đại Nho niên kỷ già nhất, lại thêm mặc nho sam người đọc sách, rất dễ nhận biết.
Giả Hoàn thẳng thừng chào hỏi, Giả Chính một hơi bị đình chỉ, tức giận khiến lồng ngực chập trùng, nói không nên lời.
...
Năm ngoái tiết Đoan Ngọ dù bị Giả Hoàn cự cãi, hắn biết đứa con thứ này tính tình cương liệt, dù có tức giận một hồi là qua, bất quá lần này, thực sự là nộ khí, mười tuổi đã đưa xuân dược cho huynh trưởng, khiến huynh trưởng tử vong. Nhỏ như vậy làm những thứ bàng môn tà đạo...
Còn ra thể thống gì, hắn sau này làm sao còn mặt mũi gặp Liệt Tổ Liệt Tông?
Giả gia vài tên tộc lão Giả Đại Nho, Giả Đại Tu, Giả Hiệu, Giả Đôn nét mặt lạnh tanh, không ai nhận lễ của Giả Hoàn. Giả Đại Nho hừ lạnh một tiếng. Thân là Lão sư Giả gia tộc học lý, hắn không nhìn dạng này thiếu niên nháo sự.
Giả Xá vuốt nhẹ râu nói:
- “Hoàn ca nhi, Trân đại ca của ngươi, việc này đến cùng chuyện gì xảy ra? Ngươi đem chuyện đã xảy ra nói rõ cho chúng ta.”
Giả Liễn đứng sau lưng phụ thân Giả Xá không còn gì để nói. Hắn dám khẳng định, Giả Hoàn tuyệt đối đưa hậu lễ, cái giọng này chính là đang giúp Giả Hoàn giải vây.
Giả Hoàn đang muốn mở miệng.
Giả Chính bất mãn quát to:
- “Nghiệt tử, ngươi có lời gì có thể giảng? Sự tình còn không rõ ràng sao? Thực sự là tức chết ta. Ta bất tài nuôi ngươi thứ nghiệt chướng này. Không chờ ngươi sau này làm ra sự tình bôi nhọ tổ tông, ta hôm nay trước tiên đánh chết ngươi.”
Giả Hoàn không có cùng Giả Chính cãi chày cãi cối, cung kính cúi đầu đứng.
...
...
Trong Giả gia, Vinh quốc phủ xưa nay dạy con đều là vô cùng nghiêm khắc. Giả Liễn chỉ hơi không đúng tâm ý Giả Xá, sẽ bị ăn đòn. Mà Giả Trân giáo huấn nhi tử Giả Dung, chính xác là làm nhục.
Giả Trân thường xuyên để cho mấy gã sai vặt nhổ đờm lên mặt Giả Dung, mà Giả Dung thì đứng yên chịu trận, một câu không dám lên tiếng.
Giả Hoàn không e ngại, tình huống đã sắp xếp, nhưng tranh cãi với phụ thân, rất là không khôn ngoan.
Giả Xá người không ưa nhất trong phủ có lẽ là đệ đệ Giả vờ Chính đáng này, mỉm cười, khuyên nhủ:
- “Nhị đệ, Tam Pháp Ti hội thẩm cũng nên để cho người ta nói chuyện tự biện, nghe Hoàn ca nhi nói một chút. Ta mấy ngày nay nghe nói hình như có nội tình. Liễn nhi, có phải chuyện như vậy hay không?”
.
Tới nước này, Giả Liễn nhanh nhảu lên tiếng:
- “Bẩm phụ thân, nhi tử cũng nghe trong phủ hạ nhân loạn tước đầu lưỡi, nói chút hỗn thoại.”
- “A?” Giả Chính trên mặt hiện lên nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ.
Tộc lão bên trong Giả Đại Tu nói:
- “Hạ nhân nói láo, quản cái gì? Hôm nay thương lượng trước tiên xử trí Giả Hoàn như thế nào. Ta Giả gia mất đi Trân chất nhi, trụ cột này phải chịu bao nhiêu thiệt hại?”
Giả Chính trầm ngâm. Hắn làm người hồ đồ, nhưng vẫn là giảng đạo lý, điển hình là sự kiện “tài tử giai nhân” hai năm trước.
Giả Hoàn tức thời giải thích nói:
- “Phụ thân, cho Trân đại ca tiễn đưa thuốc bổ, cũng không phải nhi tử nguyện ý. Lúc đó, Trân đại ca muốn dùng 800 lượng bạc mua năm thành sinh ý lò gạch tại Đông Trang Trấn. Nhi tử nếu không đáp ứng, Trân đại ca liền muốn gây ra nhiều phiền phức cho nhi tử. Vậy nhi tử có thể làm sao?”
- “Thăng long Bồi Nguyên đan là thuốc bổ. Tác dụng ‘cố bản bồi nguyên’, không phải xuân dược, trước đây nhi tử ở thư viện cơ thể suy nhược đã từng sử dụng qua. Nhi tử đưa cho Trân đại ca vốn là hảo ý, cũng đã nói rõ kiêng cấm khi dùng thuốc, trong vòng ba tháng phải tránh nữ sắc. Liễn nhị ca, Phùng Tử Anh nhi tử của Thần võ tướng quân Phùng Đường, đồng học Công Tôn Lượng, đều tại chỗ đó, có thể làm chứng. Giờ Trân đại ca không nghe lời nhi tử, một là nhất định phải uống thuốc, hai là đã uống không cấm nữ sắc, nhi tử có biện pháp gì?”
Giả Hoàn lý do rất rõ ràng: ‘Giả Trân đem thuốc bổ coi như xuân dược để sử dụng, quản ta chuyện gì?’
...
...
Trong Ninh Quốc phủ không ít người đều biết tin tức này, Giả Chính là lần đầu tiên nghe tới, liền sửng sốt, sắc mặt âm tình bất định xem Giả Hoàn, cân nhắc lời nói này có mấy phần thật. Giả Hoàn thông minh, tính khí, hắn biết rõ, đứa con thứ này sẽ ngoan ngoãn cho Giả Trân đưa lấy lòng sao?
Giả Xá cố ý ho khan một tiếng, nói:
-“Tốt, Hoàn ca nhi, người chết thì đã chết. Có mấy lời không cần nói.”
Giả Xá lời này, mang hàm ý. Còn năm tên tộc lão biểu lộ không giống nhau. Có người bừng tỉnh vì nghe được nội tình, có người không quan tâm đạo lý gì, chỉ muốn giao huấn tiểu tử không biết trời cao đất dạy, thật coi Giả gia là đồ ngốc sao? Có người lại lo nghĩ thảo luận quá sâu sẽ hỏng danh tiếng Giả Trân, Giả gia.
Giả Hoàn hướng Giả Xá hành lễ, nói: “Vâng, Đại bá.”
Giả Xá gật đầu, liếc quanh đám tộc lão, nói:
- “Chuyện này ẩn tình là thật sự. Hoàn ca nhi đáng trách nhưng không phải sai lầm lớn. Ta xem chúng ta không cần truy cứu, làm lớn chuyện. Đem sự tình đè xuống cho thỏa đáng.” Thế tập Nhất đẳng tưởng quân Giả Xá nói chuyện rất có phân lượng trong Giả gia.
Trong khi mọi người cùng nhau bàn bạc, mà Giả Xá lại đóng vai trò chủ trì, Giả Liễn đứng ra bẩm báo
- “Bẩm phụ thân, nhị thúc, các vị trưởng bối, Trương Thái Y đã kiểm tra Thăng long Bồi Nguyên đan, kết quả đúng là hảo dược.”
...
Khí thế hùng hổ ban đầu muốn đánh chết Giả Hoàn, lúc này Giả Chính chỉ có thể buồn bực thở dài một hơi. Hắn không thể nói Giả Hoàn tiễn đưa thuốc bổ cho Giả Trân là sai. Quốc triều tặng lễ, tiễn đưa thuốc bổ không có vấn đề gì, không hiểu sao tâm tình vẫn bị đè nén, cảm xúc không tốt.
Biện pháp xử phạt được công bố, để Giả Hoàn ở bên Linh cữu Giả Trân trông coi, bái tế, giúp đỡ Ninh Quốc phủ nghênh đón khách viếng, đại diện Vinh quốc phủ tận nghĩa, làm một ít việc chuộc tội tắc trách với huynh trưởng. Mọi việc cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Giả Liễn mấy lần muốn há mồm nói, cuối cùng đều đóng lại, thầm nghĩ “Đám lão gia này đầu óc mê muội rồi, đem Giả Hoàn lưu lại.”
Vốn tưởng Giả Hoàn Giả gia Xá phối hợp, ung dung vượt qua tam ti hội thẩm, kết thúc hoàn mỹ. Ngay tại lúc Giả Hoàn thở phào, Giả Chính để ý trên đầu Giả Hoàn là tứ phương bình định khăn, sắc mặt bỗng trầm xuống:
- “Ngươi lúc nào qua quan lễ?”
...
...
Thời cổ ban thưởng tên chữ, qua quan lễ, theo lễ nghi, quan giả (người được làm lễ), cần một số người chứng kiến, như trưởng bối trong nhà, chính tân, tán giả, hữu ti, tân khách.
Giả Hoàn qua quan lễ, chính tân đời thứ hai Sơn trưởng thư viện Diệp Hồng Vân, tán giả là Công Tôn Lượng, cùng đầy đủ hữu ti ba người, tân khách tiên sinh, đệ tử thư viện, và không có trưởng bối trong nhà. Dù bây giờ quan lễ biến đơn giản. nhưng, Giả Hoàn ít nhất phải viết thư cáo tri trưởng bối trong nhà.
Chuyện này hắn vô tình hay cố ý xem nhẹ, một phần cho rằng ít có cơ hội về nhà, một mặt là cái tính kiêu ngạo của hắn, không có ý định cùng Vinh quốc phủ các “heo đồng đội” pha trộn.
Lúc này tốt rồi, để Giả Chính trảo đúng chỗ, bắt lỗi…
...
Mọi người cùng nhìn lại, Giả Hoàn giờ đã dỏng dỏng cao, cỡ hơn 1m40, đầu đội tứ phương bình định khăn màu đen, áo cà sa lam nhạt, tiêu chuẩn sĩ tử Chu triều. Ngoại trừ gương mặt trẻ con, thì lối ăn mặc này là đặc thù của người đã qua quan lễ, đi đường sẽ rất nhiều người nhận ra, đối đãi hắn như người trưởng thành. Và trưởng thành ngụ ý có thể Hôn phối, Đính hôn, Nạp thiếp cũng có thể thực hiện.
Chính lão cha mới nhận ra hơi muộn.
Giả Hoàn biết đây là một sai lầm, cũng không già mồm cãi cố, vẻ mặt bình tĩnh, hướng Giả Chính hành lễ, ung dung nói:
- “Bẩm phụ thân, mùng tám tháng ba năm nay, nhi tử trong thư viện được tiên sinh lam lễ đội mũ, Đại nghiệp sư ban thưởng tên chữ: Tử ngọc.”
Giả Chính mãi mới bắt được lỗi của đứa con thứ, cảm xúc ào ào tuôn ra. Đứa con thứ thường tỏ ra bất mãn, một mực lấy biện pháp này tới đối phó. Nhìn xem, một hai năm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Đến người đọc sách, không vi phạm với bản tâm, vẫn có tỳ khí.
Giả Chính tức giận chỉ ngón tay về Giả Hoàn, nói:
- “Chuyện lớn như vậy, ngươi vậy mà giấu diếm ta. Có thể thấy được trong lòng ngươi không coi ta là phụ thân ngươi. Thôi, ta cũng coi như không có ngươi đứa con trai này. Ngươi ta liền như vậy ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Giả Hoàn im lặng, không còn gì để nói thêm, nghĩ “Làm như Lão đầu tử ngươi đối với ta tốt lắm, thương yêu lắm, hở ra là đánh chết,...”
...
Kết thúc quan hệ phụ tử cũng không có gì tiếc nuối, hắn kiểu gì chẳng rời đi, bất quá hiện giờ chưa được, không phải vấn đề tiếc nuối hay không tiếc nuối mà liên quan tới lễ pháp, Chu triều, bất hiếu là tội lớn, bị người phỉ nhổ.
Nếu vậy thì quên công danh Cử nhân đi.
Rất rõ ràng, Chính lão cha bắt lỗi, muốn kéo toàn bộ sổ sách ra cùng hắn tính toán một thể.
Giả Hoàn đang muốn mở miệng, Giả Chính khoát khoát tay, nói:
- “Ngươi cũng không nên nói đạo lý. Ta tự có đạo lý của ta. Ta bây giờ cũng không quản được ngươi. Đợi ngày sau uẩn nhưỡng ngươi thí Quân giết Cha, ta đảm đương không nổi tiếng xấu không quản giáo ngươi. Sớm một chút bỏ qua một bên, mọi người đều thanh tịnh.” Dứt lời, hất ống tay áo, khuôn mặt chưa nguôi giận hầm hừ bỏ đi.
Biến cố này có chút lớn.
Năm tên tộc lão có chút mộng.
Bọn hắn ban sơ ý nghĩ chỉ là trừng phạt Giả Hoàn. Nhưng xử phạt nghiêm khắc nhất, cũng là cân nhắc đem hắn từ Giả gia tộc phổ xoá tên, không có phụ tử đoạn tuyệt ác liệt như vậy.
Giả Liễn lắc đầu Hoàn ca nhi phiền phức lớn, chuyện này giải quyết không tốt, không có cách nào làm người.
Giả Xá ung dung uống một ngụm trà, cười híp mắt hỏi Giả Hoàn:
- “Hoàn ca nhi, có muốn hay không ta cùng phụ thân ngươi nói một tiếng, đem ngươi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta?” Chuyện xưa nhắc lại.
Giả Hoàn trực tiếp trợn mắt, nói:
- “Tạ Đại bá, Đại bá không cần nói mấy lời châm chọc.” Giả Chính phản ứng có chút mạnh mẽ, hắn đang cân nhắc phương sách.
......