Chương 141: Đây là ngươi bức ta.

Trong “Thư sinh thực phủ” tửu lâu

Lại Thăng đặt chén trà xuống, chậm rãi cười nói:

- “Cũng tốt. Tam gia là người sảng khoái, ta liền nói thẳng. Đại gia muốn 5 thành sinh ý lò gạch, thỉnh Tam gia ra cái giá.”

Giả Hoàn bình tĩnh nhìn Lại Thăng, hỏi:

- “Vì cái gì?”

Giả Hoàn hỏi nhưng trong đầu vẫn suy tính chuyện Tần Khả Khanh.

Giả Trân giết người, lợi dụ, uy hiếp, từ những thủ đoạn này đến xem, Giả Trân quyết tâm rất lớn. Lớn đến nỗi vượt qua cả dự tính của hắn. Không đạt mục đích, Giả Trân sẽ không bỏ qua. Lúc trước, Giả Hoàn ý nghĩ là có chút ngây thơ.

Bảo hộ Tần Khả Khanh, không phải nghĩa vụ, trách nhiệm của hắn, mà là trượng phu của nàng, Giả Dung. Đáng tiếc, Giả Dung còn đứng ra làm tính kế hại thê tử của mình.

Lại Thăng ha ha cười hai tiếng, giọng nói thần tình đầy mỉa mai:

- “Tam gia, đây là ý nghĩ của Đại gia. Chúng ta làm nô tài không hiểu lắm. Chắc là có nguyên do. Bất quá, như ta nói, Tam gia chung quy họ Giả, có Đại gia trông nom, trong Kinh thành chẳng phải như cá gặp nước sao?”

Giả Hoàn gật đầu, vẻ mặt cũng không thay đổi, buông một câu:

- “Một vạn lượng bạch ngân, ta để cho Hàm Hanh thương hội chuyển nhượng năm thành cổ phần.”

Giả Dung đích đích xác xác không thể xem như một nam nhân.

Giả Hoàn muốn chửi một câu, ngay cả thê tử không thể bảo vệ tính là gì nam nhân? Giết cha đoạt vợ là đại thù. Giả Trân muốn đoạt thê tử của hắn, hắn lại còn phối hợp? Nhu nhược, vô năng, hèn nhát, ích kỷ, bẩn thỉu phú quý công tử ca nhi.

Thử động não cái “đầu heo” suy nghĩ một chút.

Giả Trân có một đứa con trai, chính hắn còn không có nối dòng, Giả Trân thực có can đảm đem hắn đánh chết? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Giả Trân dám để cho Ninh Quốc phủ đích chi tuyệt tự?

Ngu ngốc vô cùng !

Giả Dung nhu nhược, bồi dưỡng Giả Trân càng thêm phách lối. Giả Trân biến Tần Khả Khanh thành bi kịch. Giả Trân dạng này Đại trọng mã, làm bao nhiêu chuyện xấu, hỏng đến chảy mủ. Quả thực mặt người dạ thú.

Lại Thăng đang cười ha ha, bỗng nhiên ngưng bặt, hắc tiếng nói:

- “Tam gia, ngươi đang nói giỡn a?” Có Giả Trân làm chỗ dựa, hắn tất yếu không sợ Giả Hoàn.

Giả Hoàn lạnh nhạt nói:

- “Ta nghiêm túc.”

Lại Thăng quả quyết nói:

- “Đây tuyệt không khả năng. Nhiều nhất 200 lượng bạc. Một tòa lò gạch có thể đáng bao nhiêu tiền?”

Giả Hoàn cường ngạnh:

- “Nếu như ta không muốn bán thì sao?”

200 lượng bạc liền nghĩ ép mua bán lò gạch của Hàm Hanh thương hội? Có biết cái lò gạch này sáng tạo ra bao nhiêu giá trị, bao nhiêu lợi nhuận? Ép bán đúng không? Giả Hoàn hắn không phải Giả Dung loại nhuyễn đản kia, để cho Giả Trân muốn nhào nặn kiểu gì cũng được. Hắn không sợ Giả Trân dạng này.

Lại Thăng giống như cười mà không phải cười nói:

- “Tam gia, ngươi là người thông minh. Không cần để nô tài như ta phải nói minh bạch ra như thế a? Đại gia trong Kinh thành giao du rộng rãi, kết giao quan lại quyền quý vô số. Muốn cho ngươi cái Đông Trang Trấn thêm chút loạn rất dễ dàng.”

Giả Hoàn con ngươi híp lại, nhìn chằm chằm Lại Thăng, mặt không biểu tình. Lại Thăng nói, hắn tin, Giả Trân quả thật có năng lực quấy rối. Mà Đông Trang Trấn là hạch tâm lợi ích của hắn, tuyệt đối không thể nhượng bộ.

- “Ngươi uy hiếp ta?”

Lại Thăng khẩu thị tâm phi, nói:

- “Tam gia là chủ tử. Nô tài nào dám?”

Giả Hoàn nhấp miệng:

- “Ta hiểu được. Ngươi trở về bẩm Trân đại gia, ta trên nguyên tắc đồng ý bán ra năm thành cổ phần lò gạch, nhưng mà giá cả, ta muốn cùng Trân đại ca gặp mặt nói chuyện. Ngươi dạng nô tài nuôi trong nhà, không xứng nói chuyện với ta.”

Cẩu nô tài.

Lại Thăng trên mặt lập tức xanh một mảng, trắng một khối, tức giận nhìn chằm chằm Giả Hoàn.

Giả Hoàn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, phất tay áo rời khỏi “thư sinh thực phủ”.

Ra ngoài, trời vẫn mưa to xối xả, sấm sét vang dội. Giả Hoàn chống đỡ dù che mưa đi về nhà, từng bước từng bước đạp trên vũng nước trên mặt đường, tóe lên bọt nước.

Tâm tình bạo phát.

Thực sự quá nhiều chuyện dồn nén mà tới,

.

Đầu tiên, Giả Trân muốn năm thành sinh ý lò gạch, ngày ngày mai hắn sẽ muốn gì? Có phải hay không sau này Đông Trang Trấn chỉ cần có sinh ý kiếm tiền, ngươi cũng muốn cưỡng đoạt? Thật coi ta giống cái bọc mủ nhi tử của ngươi hay sao? Cút mẹ mày đi.

Điều này đã xúc phạm đến hạch tâm lợi ích của hắn. Đông Trang Trấn một loạt sinh ý vận hành, quan hệ đến lợi ích Thư viện, đồng học. Đây là cơ sở kinh tế hắn rời khỏi Giả gia.

Thực ra, Giả Hoàn xác định rời đi, có thể nhẫn nại, coi như mọi thứ không liên quan tới hắn, nhưng hắn vẫn muốn lo cho Văn Đạo thư viện, cho các Giảng Lang, đồng học một căn cơ vững chắc.

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục. Hắn có kiêu ngạo, không chịu được người khác đè đầu cưỡi cổ.

Một lý do khác, hắn không biết phải làm sao? Đó là Tần Khả Khanh.

Hắn biết Giả Trân đã quyết tâm, có thể làm ra bất kỳ hành động gì để bức bách Tần Khả Khanh về nhà, mà chuyện này trên đại nghĩa sẽ thành công. Khi mà lòng chiếm hữu đối với vưu vật Tần Khả Khanh quá mãnh liệt, mọi toan tính trước đây của Giả Hoàn như: Cho Tần Khả Khanh, Giả Dung dọn ra ngoài; trúng Cử nhân có thể che chở nàng; vào lúc này đều cực kỳ ngây thơ, nực cười.

Kỳ thực, vấn đề hiện tại đã trở nên rất rõ lãng, muốn cứu Tần Khả Khanh chỉ có thể giết Giả Trân, hoặc làm Giả Trân tàn phế. Nhưng bất luận người tâm trí thành thục sẽ không làm chuyện này.

Việc thành, Tần Khả Khanh và Giả Dung cùng nhau sống tốt. Việc thành hay không thành, đều mang lại nguy hiểm to lớn, trả giá quá đắt, còn Tình Văn, Như Ý cần hắn phụ trách...Hắn có thể ưa thích nàng nhưng không có tình cảm sâu đậm, cao thượng đến mức đặt mình vào nguy hiểm. Thuận miệng nhắc nhở, thuận tay giúp một lần, không có vấn đề gì. Trả giá một ít đại giới cũng có thể.

Tần Khả Khanh càng không có năng lực thanh toán “thù lao”. Chờ mong Tần Đại mỹ nhân lấy thân báo đáp ngươi, chắc chắn là tiểu thuyết đã thấy nhiều. Nàng là Giả Dung thê tử.

Cho nên, Giả Hoàn đang do dự

Tần Khả Khanh, cuối cùng, hắn không buông xuống được...

Giả Trân, đây là ngươi bức ta !

...

...

Giả Hoàn trở về nhà

Bảo Châu đang chờ đợi.

Tao ngộ, tình trạng của Tần Khả Khanh để cho hắn rất xúc động,

Hắn vui mừng nhìn thấy Tần Khả Khanh đại mỹ nữ này chạy ra khỏi ma trảo Giả Trân, chỉ vậy thôi. Nhân tính truy cầu chân thiện mỹ. Mà Tần Khả Khanh không phải là một “dâm phụ” như phân tích của một ít Hồng học. Giả Trân đào tro, nàng là bị ép buộc.

Đến nỗi cùng Giả Trân sinh ra cảm tình vân vân, càng là làm trò cười cho thiên hạ. Có lẽ, sai lầm của nàng, ở chỗ nàng quá mức mỹ lệ, kiều mị.

Thực sự là một bi kịch.

Giờ đây muốn làm, thì làm một vố lớn. Đem Giả Trân cạo chết làm tàn phế. Hết thảy vấn đề đều được giải quyết.

Sáng sớm hôm sau,

Giả Hoàn đi một chuyến Đàm Chá Tự, sau đó lại đến Hàm Hanh thương hội tổng điếm, triệu tập Đô Hoằng, Diêu Vĩ, Liễu Dật Trần mấy người và 10 quản sự hạch tâm, cùng thương thảo.

Bảy ngày sau, tức mùng mười tháng tư,

Sau khi câu thông, Giả Hoàn cùng Giả Trân ước định tại Đông gia thôn chân núi Hương Sơn, tiến hành gặp mặt đàm phán, có mời Giả Liễn, Phùng Tử Anh.

Ngày mùng mười tháng tư (10/4)

Sáng sớm, Giả Hoàn mang theo Bảo Châu ngồi xe ngựa từ Đông Trang Trấn đi tới biệt viện Dật Hưng sơn trang của Long Giang tiên sinh, cùng ở chân núi Hương Sơn, Đại sư huynh Công Tôn Lượng cùng đi.

Trong trấn, Tình Văn cùng Như Ý hai cái tiểu cô nương đứng dưới ánh nắng mai, đưa mắt dõi theo xe ngựa đi xa, trong lòng lo lắng.

- “Tình Văn tỷ tỷ..., Tam gia...” Thanh tú tiểu cô nương Như Ý méo cái miệng xinh. Liền nàng cũng biết Tam gia không so được Đông phủ Trân đại gia.

Tình Văn hơi bực bội, tức giận trắng mắt nhìn Như Ý:

- “Đi thôi, về nhà chờ kết quả.”

Nàng không giống “tiểu mơ hồ” Như Ý, đây không chỉ là chuyện góp vốn lò gạch, còn trộn lẫn chuyện Dung đại nãi nãi. Bảo Châu ngay tại trước mặt Tam gia khóc lóc kể lể, nàng và Như Ý đều tại.

Việc này phiền toái rất lớn. Tam gia sẽ làm thế nào.

...

...

Tê Hà quan,

Nguy nga lộng lẫy đạo quán Thiên gia, mang tiếng tu hành nhưng không thoát khỏi thân phận cao quý của Hoàng thất, có chút phù phiếm.

Một nơi tĩnh thất,

Tần Khả Khanh mặc đạo bào trắng nhạt quỳ gối trên bồ đoàn, nhẹ giọng niệm kinh văn, trong lòng sầu lo, sợ hãi giống như thuỷ triều phun trào, liên miên bất tuyệt.

.

-Bảo Châu đi đã mấy ngày, đã thuận lợi đến Đông Trang Trấn chưa?

-Hay nửa đường bị cản lại, bị người hại chết?

-Hoàn thúc sẽ bất chấp nguy hiểm tới cứu nàng sao?

-Không cứu, nàng cũng không trách hắn, chỉ oán chính mình mệnh khổ, gặp phải dạng công công “cầm thú”. Hoàn thúc chỉ mới thiếu niên 10 tuổi, như thế nào đối kháng quyền thế của người kia?

-Cứu nàng, Hoàn thúc sẽ làm thế nào để cứu? Hắn có thể chống đỡ được áp lực người kia trả thù sao?

-Có thể hay không bởi vậy mất đi tính mệnh? Vậy nàng tội lỗi rất lớn.

Tần Khả Khanh ưu sầu ưu tư, trong lòng bách chuyển thiên hồi, giống người trên đảo hoang, rơi vào tuyệt cảnh, chờ đợi hoặc có hy vọng, hoặc không có hy vọng.

...

...

Trong Vinh quốc phủ,

Vinh Hi Đường

Đình viện tao nhã, hoa khoe màu đua sắc, gió đưa hương hoa len qua cửa sổ.

Căn phòng của Lâm Đại Ngọc, đầy đủ Bảo Ngọc cùng các cô nương, Trâm, Sử, Tam Xuân đều có mặt, nói chuyện, vui đùa. Thỉnh thoảng, vang lên từng trận cười. Trong đó, vừa tới phủ tháng trước, Sử Tương Vân cười vui mừng nhất.

Bảo Trâm với Thám Xuân hai người đều xinh tươi như hoa, mỗi người một vẻ, đứng bên cửa sổ, nhẹ nói mấy lời. Bảo Trâm tối qua từ ca ca Tiết Bàn nghe được tin tức Giả Hoàn với Đông phủ Trân đại ca xích mích. Đang kể lại cho Thám Xuân, trong lòng nàng như có sương mù, ẩn ẩn nỗi sầu tư mịt mù trôi nổi.

Thám Xuân đôi mắt sáng như sao, con ngươi ẩn chứa sầu lo, nhẹ nhàng thở dài:

- “Bảo tỷ tỷ, Tam đệ đệ lâu nay đều không viết thư.”

Trong Vinh quốc phủ, nàng có lẽ giúp một tay. Nhưng Tam đệ đệ, Trân đại ca là chuyện bên ngoài, cái này vượt ra phạm vi năng lực của nàng. Tam đệ đệ, như thế nào chọc tới Đông phủ bên kia? Ai...

Hy vọng hắn bình an vô sự.

...

...

Buổi trưa cùng ngày,

Giả Trân, Giả Liễn, Phùng Tử Anh, Giả Dung xe ngựa đã đến Đông gia thôn, dừng tại trước cửa tòa lạc viện ngói xanh nổi bật chính giữa thôn. Đi theo mấy gã sai vặt trong điền trang bận rộn bưng trà rót nước, phục dịch.

Không chờ đợi quá lâu, một chiếc xe ngựa bình thường từ dưới chân núi Hương Sơn, từ từ tiến vào Đông gia thôn, rèm xe vén lên, Giả Hoàn vẻ mặt trầm ngâm ngắm nhìn cảnh vật yên bình thôn xóm, mọi người đều bận rộn nông sự, người trồng trọt, người rào trong ngoài chuồng gia cầm, mấy chú chó vàng uể oải nằm hưởng thụ ánh nắng,...

Xe ngựa theo đường thôn đạo, tới lạc viện ngói xanh phía trước.

Giả Hoàn trang phục sĩ tử lam trắng, xuống xe ngựa, một bộ dáng thong dong, có thể nói là vân đạm phong khinh, bình thản, lạnh nhạt...

Cũng không nghĩ được quá nhiều, Thành bại hay không, nhất cử ở chỗ này.

....