Chương 140: Bảo Châu lựa chọn

Từ Đông Trang Trấn trở về.

Lại Thăng không cùng Giả Liễn bọn người đi Kinh thành mà đi quan đạo, chuyển hướng Hương Sơn.

Hương Sơn dưới chân núi, điền trang đất đai phì nhiêu, từng mảng lớn ruộng tốt thuộc về hoàng thân quốc thích.

Trang tử của Ninh Quốc Phủ tại Hương Sơn ở Đông gia thôn.

...

Xe ngựa của Lại Thăng tiến vào thôn, trực tiếp đi tới một căn lạc viện trong thôn. Trong gian phòng nhỏ giản đơn, tao nhã sạch sẽ, chủ tử Giả Trân hứng thú rạo rực đã ngồi sẵn thưởng thức rượu.

Lại Thăng tiến lên, hành lễ:

- “Đại gia, chúng ta đi thư viện nơi đó, không thấy Hoàn ca nhi. Hắn vào trong núi đọc sách.”

Giả Trân bất mãn nói:

- “Không thấy…?, vậy ngày khác lại đi là được. Vì chuyện này cũng tới phiền ta? Ta thật vất vả mới trốn mấy ngày thanh tịnh, nghĩ hưởng điểm thanh phúc.”

Lại Thăng là lão nhân Ninh Quốc Phủ, trước mặt Giả Trân rất có mặt mũi, cho nên cũng không sợ hắn tức giận, cười nói:

- “Đại gia, nô tài sao dám vì chút chuyện con con này tới quấy rầy nhã hứng đại gia. Thật sự là tại Đông Trang trấn phát hiện một sinh ý kiếm tiền càng nhiều.”

“A?” Giả Trân lập tức thấy hứng thú, chép miệng một cái:

- “Nói một chút.”

Lại Thăng đem sự tình lò gạch tại Đông Trang Trấn, tin tức của Liễn nhị gia, thêm dầu thêm mỡ nói một lần, hắn không thực địa đi khảo sát, lại nói:

- “Liễn nhị gia đều nói cái kia lò gạch làm ăn cực tốt. Theo nô tài nhìn, trên trấn rất nhiều phòng ốc còn đang xây dựng, đối với nhu cầu gạch sẽ rất lớn. Là một môn sinh ý tốt.”

Giả Trân vân vê chòm râu dưới hàm, gật gật đầu:

- “Tốt, ta đã biết. Ô ngân hoa mai trong phòng kia tự rót mà uống, ta thưởng. Việc này đừng rêu rao, ta tự cùng Liễn huynh đệ thương lượng.”

Lần trước Giả Liễn mang về lời nhắn, nói Giả Hoàn hướng hắn bồi tội, tiễn đưa một cửa hàng, nghe đâu giá trị gần trăm lượng bạc. Tiểu tử này thức thời, làm việc dứt khoát. Cái sinh ý lò gạch hắn chấm, tin tưởng Giả Hoàn sẽ không dám cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Lại Thăng cười cáo lui.

Giả Trân trong lòng cao hứng, đứng dậy tại trong phòng nhỏ đi tới đi lui. Ngắm nhìn hướng Tê Hà quan, cách đó không xa.

Dung ca nhi nên đem vợ hắn nhận về thôi!

Hôm nay xem như song hỉ lâm môn.

“Thưởng thức” được một mỹ nhân, lại có một môn phô sinh ý kiếm tiền.

Thật đáng mừng!

...

...

Trước đó một ngày,

Sau khi bồi tiếp phụ thân Giả Trân ăn cơm trưa xong, Giả Dung mang theo thiếp thân nha hoàn Bảo Châu của thê tử Tần Khả Khanh quay lại Tê Hà quan.

Dọc đường đi, Giả Dung trong xe ngựa dặn dò nha hoàn Bảo Châu đang cúi đầu:

- “Ngươi không được khóc. Ngươi cũng là người của phụ thân ta. Việc này thành, không thiếu được ta phải gọi ngươi một tiếng Di nương.”

Bảo Châu cúi đầu, nói:

-“Gia, nô tỳ biết. Nô tỳ tối qua cùng Lão gia nói, nô tỳ nhất định sẽ khuyên nãi nãi xuống núi.”

Bảo Châu hôm qua xuống núi thay Đại nãi nãi nhìn xem gian phòng, không ngờ tối ngủ, bị Lão gia ngăn ở trong phòng. Nàng phản kháng, lại không được, chỉ có thể khuất phục, thiếu chút nữa thì....

Giả Dung thở phào, chút áy náy dâng lên, lại bị sợ hãi thay thế, hắn bây giờ chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc, nói:

- “Vậy thì đúng rồi. Đừng khóc.”

Nói xong, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt trắng trẻo Bảo Châu một cái. Trong lòng bỗng nhiên cảm giác hậm hực muốn phát tiết. Bảo Châu là nha hoàn của Khả Khanh, chính là thông phòng nha hoàn của hắn mà tối qua để cho Lão tử hắn “rút” lần thứ nhất.

Bảo Châu khôn khéo theo động tác sờ soạng Giả Dung né né tránh tránh. May mắn rất nhanh xe ngựa đã đến Tê Hà quan, dưới chân núi Hương Sơn.

Thời gian buổi chiều, sơn cảnh tú lệ.

Vào bẩm báo sau đó, Giả Dung ngồi chờ ở sương phòng tiếp khách. Nha hoàn Bảo Châu tiến vào trong đạo quan thông tri Tần Khả Khanh.

Tần Khả Khanh cư trú tại gian phòng trong một tiểu viện nhỏ. Nàng đã thu thập y phục, đang ngồi ở trên ghế, mong đợi trượng phu Giả Dung tới đón nàng xuống núi, đến điền trang ở mấy ngày.

Lúc này, đột nhiên thấy nha hoàn của nàng Bảo Châu lệ rơi đầy mặt đi vào, phù phù quỳ trên mặt đất:

- “Nãi nãi...”

Tần Khả Khanh vội vàng thân đỡ Bảo Châu, lo lắng hỏi:

- “Bảo Châu, thế nào? Sao lại khóc thành dạng này.”

Bảo Châu quỳ trên mặt đất khóc kể lể:

- “Nãi nãi, Lão gia ở ngay trong Đông gia trang tử chờ nãi nãi tới, nãi nãi không thể đi. Gia...gia hắn không thể tin được. Ô ô...”

Bảo Châu quan sát rất kỹ, tối hôm qua thấy có người đến, nàng cảm giác không ổn, suýt chút nữa bị Lão gia làm hại, nàng nhanh trí giả vờ khuất phục đi thuyết phục nãi nãi mới thoát khỏi nanh vuốt Lão gia.

Nãi nãi với nàng ân trọng như núi, nàng tuyệt sẽ không phản bội, còn cái chết Thụy Châu còn ở trước mắt kia, Nàng phải đem tin tức cáo tri nãi nãi, nên vừa vào phòng, nàng nhịn không được, cảm xúc muốn sụp đổ.

Tần Khả Khanh cảm thấy trời đất xoay xoay, phảng phất như sấm sét giữa trời quang nện vào trí óc nàng, làm nàng run rẩy chóng mặt muốn ngã quỵ, ngồi sụp xuống đất.

Cuối cùng, chút tín nhiệm còn lại với trượng phu Giả Dung biến mất. Chân tướng tại sao lại tàn khốc như vậy. Trượng phu nàng có thể hèn nhát, có thể bị đánh nhưng thiết kế “chiếc lồng” để lừa nàng chui vào, giao nàng vào tay công công. Đưa dê vào miệng cọp sao?

Tần Khả Khanh lăn xuống hai hàng thanh lệ, lòng như tro nguội, cảm giác bất lực cực lớn đánh tới.

Bảo Châu khóc nói:

- “Lão gia ngày hôm qua buổi tối đến. Nô tỳ, nô tỳ bị hắn dùng sức mạnh suýt chút nữa..., nếu không phải nô tỳ xem thời cơ, nói nô tỳ có thể thuyết phục nãi nãi xuống núi. Chắc chắn có kết cục giống Thụy Châu, Ô ô.. ..Nô tỳ có lỗi với nãi nãi, tối hôm qua nói xấu nãi nãi rất nhiều.”

Tần Khả Khanh rưng rưng:

- “Tốt, hài tử tốt, ta không trách ngươi” nói xong ôm Bảo Châu khóc rống, đầy thương tâm, sợ hãi đến cực điểm.

Nếu không phải Bảo Châu báo tin..., nếu nàng tin tưởng trưởng phụ xuống núi,...thứ “cầm thú” kia….

Hai chủ tớ khóc rất lâu, rất lâu.

...

Bảo Châu cảm xúc khôi phục trước tiên, an ủi Nãi nãi, nói:

- “Nãi nãi, người vạn vạn không thể đi ra ngoài được. Nhanh chóng phái người báo tin cầu cứu Hoàn tam gia.”

Tần Khả Khanh bừng tỉnh, gương mặt xinh đẹp còn vương nước mắt, để cho người khác nhìn mà thương xót, gật đầu, “ Ân.”

Lòng nàng có chút hổ thẹn, thời gian trước huynh đệ Tần Chung đến tìm nàng khóc lóc kể lể, bởi vì Hoàn thúc mà hắn bị đuổi khỏi Giả gia Tộc học lý, về nhà bị cha đánh một trận. Mấy ngày không rời giường. Hắn tới phàn nàn nói Hoàn thúc không phải người tốt.

Nàng suy nghĩ rất nhiều, Hoàn thúc cùng Bảo thúc tranh đoạt, tại sao muốn liên lụy đến trên đầu huynh đệ của nàng.

Lúc này, người duy nhất có thể cứu nàng, chỉ có thể là người thiếu niên mùa đông năm trước đã thiện ý nhắc nhở nàng trong phòng Châu đại tẩu, chỉ có thể là thiếu niên tiết Đoan Ngọ đề nghị nàng thoát khỏi Ninh Quốc Phủ.

Hoàn thúc, cứu ta.

Giả Dung tại phòng khách Tê Hà quan chờ đợi mòn mỏi hai canh giờ, chờ đến sốt ruột, bất an, đợi đến lúc Bảo Châu đi ra chuyển lời:

“Nãi nãi hôm nay tới nguyệt sự, cơ thể không thoải mái, không thể xuống núi.”

Giả Dung không cách nào, đành xuống núi trở về Đông gia thôn gặp Giả Trân.

Trong Đông gia thôn, vào đêm yên tĩnh,

Chỉ còn lại điểm đèn le lói ở lạc viện vị trí chính giữa thôn.

...

Giả Trân ngồi trên ghế trong phòng, nghe Giả Dung nói xong, mặt lạnh lùng, khiển trách:

- “Đồ vô dụng. người con dâu này, cái bộ dáng như thế, tính tình ôn nhu tốt như vậy, có đốt đèn lồng cũng không tìm được ở nơi nào. Hết lần này tới lần khác, ngươi và nàng bực bội cãi vã, trốn đến đạo quán tìm thanh tĩnh. Ta bây giờ tự mình đến, muốn ngươi thật tốt đón vợ ngươi về nhà, ngươi cũng làm không được, có thể thấy được tâm tư của ngươi. Ngươi cũng đừng nói quanh co với ta. Ngươi không thể thiếu được một trận côn bổng.”

Giả Dung đang quỳ, bị hù cho run chân.

- “Ngu xuẩn! Ta mấy ngày nữa lại đến, tự lo liệu cho tốt.” Giả Trân bỏ lại một câu nói, phất tay áo ra phòng khách.

Hào hứng mà đến, mất hứng mà đi.

Chỉ là, Tê Hà quan là Hoàng gia đạo quán, hắn không dám tự ý gây chuyện. Bằng không, Bảo Châu cái kia tiểu tiện tỳ, dám can đảm lừa hắn, nhìn hắn muốn làm sao bào chế nàng.

Một lát sau, Xe ngựa Giả Trân từ từ rời khỏi Đông gia thôn, chậm rãi biến mất trong màn đêm.

Giả Dung mồ hôi đổ như mưa, ướt sũng lưng áo, thở dài một hơi, nhìn về phía xa xa, bóng đêm mờ mịt, thấy lờ mờ hình dáng Hương Sơn.

Tâm tình vô cùng phức tạp.

...

...

Tiết Cốc Vũ, (một trong 24 tiết trong năm)

Đầu tháng tư, mùa xuân đã qua,

Một hồi mưa rào rất to, bao phủ toàn bộ thiên địa.

Đông Trang Trấn, thương mại phồn hoa giờ này vắng ngắt bóng người. Mọi người đều chui trong nhà trú mưa. Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi rầm rập xuống mặt đường, sấm chớp rền rĩ.

Một thiếu niên mặc áo sĩ tử trắng, chống đỡ ô giấy dầu đi trên đường có chút chật vật, thần sắc trầm tĩnh. Nước mưa bắn làm ướt vạt áo cũng không đả động chút nào tới nét mặt của hắn.

Sau giờ Ngọ, “thư sinh thực phủ” tửu lâu

Khách cũng không nhiều, tiểu nhị đi đi lại lại lau dọn bàn, sau quầy tính sổ, Chưởng quỹ ra cửa đón thiếu niên áo, cúi người hành lễ:

- “Giả phó sứ, mưa lớn như vậy còn tới? Có chuyện gì, người cứ phân phó một tiếng, chúng ta đưa qua cho người.”

- “Không có việc gì. Ta tới gặp người khách. Ngươi cứ làm việc của ngươi.” Giả Hoàn đem dù đặt ở trên cái giá trước cửa, phẩy phẩy nước mưa trên người.

Nói chuyện qua loa, Giả Hoàn dưới sự dẫn đường của tiểu nhị, đi đến lầu hai, căn phòng phía đông hướng nhìn xuống đường lớn. Trong phòng đã ngồi sẵn một lão giả.

Lão giả chính là Lại Thăng, Lại tổng quản Ninh Quốc phủ, bộ dáng bốn~năm mươi tuổi, trường sam lam sắc trang phục đặc thù của quản gia. Thấy Giả Hoàn tới, đứng lên nói:

- “Gặp qua Tam gia, ta phụng Đại gia tới cùng Tam gia đàm luận một chuyện làm ăn. Quấy rầy Tam gia đọc sách, thật sự là tội lỗi. Thỉnh Tam gia thứ tội.”

Giả Hoàn mặt không biểu tình nhìn Lại Thăng một mắt, đến bàn bát tiên, đưa tay:

- “Ngồi đi.”

Đại gia trong miệng Lại Thăng chính là Giả Trân.

Trước đó, hắn về nhà gặp được thiếp thân nha hoàn Bảo Châu của Tần Khả Khanh, hiện giờ đang trong nhà hắn. Bảo Châu vừa thấy hắn đã quỳ trên mặt đất dập đầu, trên trán đập đến chảy máu, vừa khóc vừa nói:

- “Cầu Tam gia cứu lấy nãi nãi chúng ta.”

Trở lại tửu lâu, Lại Thăng rõ ràng không thèm để ý cảm xúc trầm lặng của Giả Hoàn, cười cười rồi ngồi xuống, gọi tiểu nhị đưa tới vài món rượu thịt trong tiệm.

Giả Hoàn uống một chén trà nóng, không nói chuyện.

Lại Thăng tại Đông Trang Trấn ở lại ba ngày. Nói muốn cùng hắn nói chuyện làm ăn, làm phiền Tình Văn mấy hồi ép buộc Tình Văn phải thông tri, đưa tin đến Đàm Chá Tự, mời bằng được hắn xuống núi xử lý.

Tất nhiên Giả Hoàn bất mãn, một tên quản gia mà thôi, làm việc quá phách lối, trùng hợp hôm nay Bảo Châu xuống núi, hỏi thăm tìm được nhà hắn.

Lại Thăng uống một ngụm trà, nhìn Giả Hoàn trên thân dính ướt hơn phân nửa, cười ha hả:

- “Tam gia muốn hay không đổi thân y phục, rồi cùng ta nói chuyện? Ta không vội.” Ngữ điệu tưng tưng, có một chút châm chọc.

Giả Hoàn khoát khoát tay: “Nói chính sự đi.”

Hôm nay, Bảo Châu tới nói cho hắn các tình huống.

-Thụy Châu chết thời điểm Tết Nguyên tiêu khi trở về Ninh phủ tặng lễ, đêm đó bị Giả Trân ngược sát.

-Bảo Châu cũng bị Giả Trân dùng sức mạnh, thiếu chút nữa bị bóp chết.

-Sau đó, Giả Trân dùng Giả Dung lừa gạt Tần Khả Khanh ra khỏi Tê Hà quan tới trang tử Ninh quốc phủ tại Đông gia thôn.

-Cuối cùng là Bảo Châu trung thành, mới giúp Tần Khả Khanh trốn thoát nguy cơ.

Lần này, Tần thị đã nguy cơ sớm tối.

......