Ăn cơm xong, Giả Hoàn mấy người đang trong phòng ngủ nói chuyện, thương lượng ngày mai đi bên ngoài mua cái gì ăn ngon.
Lúc này, đại nha hoàn Kim Xuyến trong phòng Vương phu nhân đi tới, cười nói:
- “Nha, Di nãi nãi, Tam gia đang nói chuyện đấy. Thái thái để cho ta tới truyền lời, muốn Tam gia đến mai đi trong phòng giúp Thái thái chép Kim Cương Kinh.”
Giả Hoàn nhãn thần lóe lên, nghĩ nghĩ, nói:
- “Ta ngày mai buổi sáng sẽ đi. Khổ cực ngươi chạy chuyến này.”
- “Ngược lại không khổ cực. Tam gia gần đây ngày càng khách khí. Hì hì.” Kim Xuyến không ngồi lại, truyền lời liền về.
...
Nàng biết Giả Hoàn gần đây tình cảnh không tốt, không muốn cùng hắn đi lại quá gần. Mục tiêu của nàng là trở thành di nương trong phòng Bảo Ngọc.
Triệu Di Nương hậm hực:
- “Chính nàng có nhi tử, không gọi con trai của nàng chép sách, ngược lại bảo nhi tử ta chép sách.”
Giả Hoàn cười lắc đầu, nghỉ một chút rồi ngồi ở bàn đọc sách bên cạnh ôn bài. Vương Hi Phượng, Giả mẫu đều ra tay rồi, Vương phu nhân làm sao lại rớt lại phía sau?
Giả Hoàn chắc chắn đây là Vương phu nhân một lần thăm dò.
Hắn không đi, liền có mượn cớ trừng phạt hắn. Đi, ngày mai ngày nghỉ học phải bỏ lỡ ra ngoài. Kim Cương Kinh khoảng 5 ngàn chữ, dùng bút lông chép sách muốn hết cả ngày.
Thủ đoạn mềm dẻo dọa người.
...
...
Ngày mười tám tháng ba,
Giả Hoàn đi Đông Khóa viện giúp Vương phu nhân chép kinh phật mất một ngày.
Ngày thứ hai buổi chiều, cùng Triệu Quốc Cơ đi Tứ Hải lâu, tửu lâu nổi danh kinh thành mua một cái gà quay trở về. Hắn giao thừa tiền mừng tuổi giữ lại 10 lượng, tạo lò, chế tác một nhóm than tổ ong, trong tay hắn còn 5 lượng bạc.
Trong khoảng thời gian này, Giả Hoàn kiểm tra tháng thành tích ưu dị, có xu hướng vượt qua Giả Lan, Giả Tông.
Hàng ngày, sau khi đi học, hắn vội vàng lên kế hoạch kiếm tiền. Bước đầu tiên, là khảo sát thị trường. Hắn những ngày này hướng về Tứ Thì phường quán trà, tiệm sách, tửu lâu.
Buổi chiều tan học sớm, Giả Hoàn đi vòng qua tiểu viện Triệu Di Nương định tiện đường vào ngồi chơi, liền nghe được trong phòng truyền tới một âm thanh.
- “Di nương cứ đi, ca nhi bây giờ đọc sách có tiền đồ, ngươi lại sợ cái gì? Bất quá mấy cái đồ vật .”
...
Giả Hoàn đi vào, thấy bộ dáng thôn phụ Trương Ma Ma cùng Triệu Di Nương trong phòng nói chuyện. Hai người ngồi ở trên giường.
Triệu Di Nương đắc ý nói:
- “Ta có cái gì sợ? Chỉ là bình thường lười nhác cùng bọn hắn tính toán. Tất nhiên Trương Ma Ma ngươi nói như vậy, ta liền đi một lần a. Bằng không thì không lộ ra bản lãnh của ta.”
Giả Hoàn tò mò hỏi:
- “Nương đây là muốn chuẩn bị đi nơi nào?”
Triệu Di Nương sửa sang lại quần áo muốn ra cửa, nói:
- “Trong phủ mua được một nhóm Ngọc Hoa Lộ. Ta mới từ Trương Ma Ma biết tin tức. Bằng không, thì chắc chắn không tới phiên hai mẹ con chúng ta hưởng thụ.
- “Ta đi trong khố phòng náo một lần, nên cầm một phần trở về. Hoàn ca nhi, ngươi chờ a!”
Giả Hoàn không còn gì để nói!
Triệu Di Nương làm việc thực tình không đứng đắn như vậy. Vật này có thể thông qua làm ầm ĩ mà có sao?
Giả Hoàn cau mày ngăn lại Triệu di nương:
- “Nương, đồ vật nên có, Liễn nhị tẩu tử tự nhiên sẽ để cho người ta đưa tới, đồ không nên có, chính mình đi giành làm gì, Nương thật muốn ăn Ngọc Hoa Lộ, nhi tử bây giờ liền xuất phủ mua cho người”.
Triệu Di Nương không chịu mất mặt trước mặt Trương Ma Ma, mắng Giả Hoàn:
- “Ngươi biết cái gì, ta đây là muốn tranh sĩ diện, muốn kiếm mặt mũi.”
Giả Hoàn dù biểu hiện như tiểu đại nhân một dạng, ở trong mắt Triệu Di Nương thủy chung là con trai của nàng. Mắng đương nhiên không cố kỵ chút nào.
Giả Hoàn nói thẳng: “Mặt mũi là chính mình tự kiếm, mà không phải đi trong khố phòng ăn xin mà có.”
Nói xong, chuyển hướng Trương Ma Ma, âm thanh lạnh lùng:
- “Trương ma ma, ngươi gần nhất càng ngày càng làm càn. Ba ngày thì hai bận cùng Tình Văn trong phòng ta cãi nhau. Hôm nay, chính ngươi thèm ăn, còn giật dây, để nương của ta làm vũ khí sử dụng?”
Thần sắc trên khuôn mặt già Trương Ma Ma biến đổi, trừng Giả Hoàn:
- “Nha, Hoàn ca nhi, lời này của ngươi là có ý gì?”
- “Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Giả Hoàn quát chói tai một tiếng, tay chỉ ngoài cửa.
Trương Ma Ma không sợ một đứa bé như Giả Hoàn, âm dương quái khí nói:
- “Nha nha, Hoàn ca nhi, ngươi trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, dám đối với ta hô to gọi nhỏ. Ngươi quên ngươi hồi nhỏ là uống sữa của ai lớn lên?”
...
...
Tiểu Thước liền len lén kéo lại vạt áo Giả Hoàn. Việc này ồn ào Tam gia không chiếm lý. Trương Ma Ma làm gì đều xem như nửa cái trưởng bối. Phải nhớ ân, không thể mang thù.
Lý ma ma trong phòng Bảo nhị gia làm việc còn quá phận đây. Liễn Nhị nãi nãi còn không phải dỗ dành nàng sao?
Triệu Di Nương lên tiếng bênh vực mắng:
- “Phi, ngươi người không có lương tâm này, còn không cho Trương Ma Ma xin lỗi.”
Giả Hoàn không để ý tới Triệu Di Nương Tiểu Thước, chỉ là cười lạnh, nhìn chằm chằm Trương Ma Ma,
- “Ân tình lớn đi nữa cũng không hơn được chữ ‘Hiếu’"
- "Ngươi xui khiến mẹ ta đi náo, nàng có thể rơi vào kết cục tốt sao? Ta mắng ngươi xem như nhẹ nhàng. Chờ ta lớn hơn vài tuổi, ta còn không rút gân ngươi”.
- “Ngươi không tin ta liền làm ầm ĩ lên, xem lớn chuyện, ai chiếm lý.”
...
Trương Ma Ma gặp cứng rắn, khí thế mềm xuống, tròng mắt di duyển lòng vòng, nở nụ cười láu cá ngượng ngùng, nhấc chân rời khỏi gian phòng Triệu Di Nương, trong miệng không chịu thua thầm nói:
- “Hoàn ca nhi, ngươi là đọc sách người, nói thế nào đều là ngươi có lý. Ta hôm nay có chuyện muốn làm, không nói với ngươi.”
Nhìn xem Trương ma ma “Bại lui”, Tiểu Thước thở phào, cho Giả Hoàn châm trà, bội phục nói:
- “Tam gia nói thực sự là có lý!” Nàng không muốn Triệu Di Nương muốn đi ầm ĩ cãi nhau. Triệu Di Nương liên lụy thì nàng cũng không sống dễ chịu.
Triệu Di Nương thấy Trương Ma Ma bị Giả Hoàn dăm ba câu mắng bỏ đi, có chút kinh ngạc “Sức chiến đấu” của đứa con trai. Cho dù trí thông minh cần nạp tiền, cũng biết Giả Hoàn vì nàng tốt.
Chỉ là không kiếm được mặt mũi, lắc lắc khuôn mặt ngồi ở trên giường phụng phịu.
Giả Hoàn không có hứng thú an ủi Triệu Di Nương, ngồi ở trên ghế uống trà nóng, trong lòng tính toán chuyện này.
Từ khi Giả Bảo Ngọc ném ngọc đến nay, ngủ đông một tháng, cuối cùng chờ đến một cơ hội tốt đánh vỡ cục diện bất lợi trước mắt.
Nghĩ một lát, Giả Hoàn đứng dậy phân phó:
“Tiểu Thước, thật tốt phục thị mẹ ta.” Nói xong trở về chỗ ở của mình.
...
...
Đem sách đặt trên bàn sách, đi trong sảnh tìm Như Ý. Vào cửa, Như Ý, Tình Văn một lớn một nhỏ hai nha hoàn đang nói giỡn, thêu thùa. Gặp Giả Hoàn đi vào, Tình Văn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần nụ cười thu lại, bỏ trong tay kim khâu, gạt rèm cửa đi ra bên ngoài.
Giả Hoàn cười khổ, thở dài. Tính tình của nàng chính là thẳng như vậy, rơi vào tay chủ tử khác thì không bị đánh chết mới lạ!
- “Tam gia, người đã về rồi.” Như Ý hoạt bát hướng Giả Hoàn lè lưỡi nhỏ, cho Giả Hoàn cầm một mềm đôn ngồi xuống, nói thêm:
- “Trương Ma Ma ba ngày hai lần tới cãi nhau, cậy già lên mặt. Tam gia không chịu đứng ra, Tình Văn tỷ tỷ còn tức giận Tam gia đấy”.
Giả Hoàn lơ đễnh cười một cái:
- “Hai ngày nữa, nàng tức giận sẽ tiêu tan. Yên tâm!”
Ngồi xuống lại nói: “Như Ý, hai ngày nữa vào trong phòng bếp giúp ta tìm mấy cái lông ngỗng tới, tốt nhất là lông ngỗng trên cánh, bên trái.”
Như Ý kỳ quái hỏi:
- “Tam gia người muốn lông ngỗng làm gì? Muốn làm một cái quạt lông ngỗng giả làm Gia Cát Lượng sao?” nói xong, chính mình hé miệng cười khúc khích.
Mấy ngày này, Giả Hoàn viết Tam Quốc Diễn Nghĩa, thỉnh thoảng sẽ kể cho nàng một chút cố sự bên trong. Người thông minh nhất chính là Khổng Minh tiên sinh rồi. Trong mắt nàng, Tam gia chính là thuộc về những người thông minh nhất.
Như Ý mặt thanh tú, dễ thương, không phải rất xinh đẹp, nhưng tính cách ngoan hiền, thêm chút hài hước.
Giả Hoàn ở lâu một thời gian cũng rất thích nàng, nhéo cái má nàng, cười nói:
- “Không phải! Ta cần dùng, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
...
...
Bởi vì hôm qua kiểm tra tháng, hôm nay là thời gian nghỉ ngơi. Giả Hoàn trước kia phân phó Như Ý để đi tìm Trương Ma Ma buổi trưa tới đây: Ngày hôm qua chuyện vẫn chưa xong.
Tiếp đó, đổi quần áo đi ra cửa bên ngoài phủ, khu phố Nam trong ngõ nhỏ, nhà Triệu Quốc Cơ.
Đầu tháng tư, cảnh xuân hoà thuận vui vẻ.
Trong tiểu viện cũ kỹ cổ xưa, hai vợ chồng cữu cữu Triệu Quốc Cơ đang nói chuyện. Triệu Tiền thị giặt đống quần áo.
Triệu Quốc Cơ trong nhà chiếu cố mấy con gà con líu ríu trong lồng, một nam hài hơn 4 tuổi trong phòng khách cưỡi cái ghế băng chơi đùa.
Cuộc sống bình dị, lại ấm áp!
Triệu Quốc Cơ là người hầu, tiền lương không cao, nhưng công việc hàng ngày nhẹ nhõm. Rảnh rỗi, thường tại trong nhà làm thêm nghề phụ.
- “Nha, Hoàn ca nhi, sao ngươi lại tới đây.” Triệu Quốc Cơ thả xuống trong tay ki hốt rác, ra cửa đón, nụ cười thật thà
- “Có chuyện tìm cữu cữu hỗ trợ.” Giả Hoàn cùng hai vợ chồng chào hỏi, ngồi xuống, nói:
- “Cữu cữu tìm giúp ta tìm hai người có thể tin được. Ta muốn người đó giúp ta đánh một người.”
Triệu Tiền thị nghe vậy sợ hết hồn, vội vàng dùng ánh mắt cho Triệu Quốc Cơ ra hiệu.
Triệu Quốc Cơ làm người trung thực, hơi ngu ngơ, đánh nhau loại sự tình này là vạn vạn không dám làm, nghe xong tim đều nhấc lên cổ họng, một mặt khó xử, nói:
- “Hoàn ca nhi, cái này..., ta... ta...” Nhẫn nhịn nửa ngày, nói: “Lão gia biết, ngươi sẽ có phiền phức.”
Giả Hoàn trong lòng liền thở dài. Triệu Quốc Cơ người thành thật không chịu nổi!
Nhớ thời điểm năm đó, hắn làm quản lý tiêu thụ, mang theo thủ hạ, đoàn đội tại đường cái Vũ Hán cùng đối thủ cạnh tranh kéo bè kéo lũ đánh nhau....
...
Cục diện bây giờ tại Vinh quốc phủ, bọn nô bộc biết người cầm quyền Giả mẫu không chào đón hắn, đem đủ loại “Tiểu thủ đoạn” dùng trên thân hắn, Triệu Di Nương.
Cho nên, khiến cho hắn đầu tóc đầy bụi, cơm nước đãi ngộ đều rớt xuống.
Hắn chuẩn bị bắt nhũ mẫu Trương Ma Ma lập uy. Giết gà dọa khỉ!
Nhũ mẫu thiếu gia, tiểu thư trong phòng tại Vinh quốc phủ tính toán nửa cái trưởng bối. Nếu như hắn ngay cả nhũ mẫu đều “Trừng trị”, bọn tôi tớ trong phủ nhất định sẽ thu liễm. Với Trương Ma Ma sẽ không vì lời nói của hắn liền ngoan ngoãn, nhất định phải sử dụng bạo lực.
Giả Hoàn thở dài, nói:
- “Cữu cữu, không cần ngươi động thủ. Ngươi giúp ta tìm hai người có thể tin tưởng là được.”
Triệu Quốc Cơ còn đang do dự, Giả Hoàn điểm im lặng chờ đợi.
Hắn và cữu cữu lợi ích buộc chung một chỗ, có thể cữu cữu không nguyện vì hắn mạo hiểm bôn tẩu, nên tiếp tục nói:
- “Cữu cữu, tìm được người hay không nên đi thử xem. Chuyện này đối với ta rất trọng yếu.”
- “Được!” Giả Hoàn đã nói đến nước này, Triệu Quốc Cơ đành cắn răng đáp ứng, rửa tay, vỗ vỗ trên quần áo bụi đất, đi ra cửa.
Tiền thị gương mặt lo nghĩ, nhưng không dám khuyên can.
Chuyện gia môn, nàng không có ngôn quyền. Bưng quần áo đến cửa sau đi giặt. Mắt không thấy, tâm không phiền, nàng chỉ mong mỏi an ổn qua tháng ngày.
……