Chương 131: Trước Tết Xuân - Tam gia trở về

Như Ý là cái “tiểu mơ hồ”.

Uyên Ương làm người tốt, nhưng nàng là người của Lão thái thái. Giờ Lão thái thái nhiều sủng ái Bảo Ngọc, cả nhà có ai không biết.

Bảo Ngọc chính muốn mặt trăng, Lão thái thái đều hận không thể hái xuống cho hắn. Huống chi, nàng cái nha hoàn này.

Uyên Ương trưởng thành càng thêm thành thục, ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

- “Tin tức của Tam gia còn chưa tới?”

Nàng hôm qua đã sớm thông tri cho Tình Văn, xem như trọn ân tình.

Để cho Tình Văn đến phòng Bảo Ngọc, nàng không muốn, cũng không dám dùng sức mạnh với Tình Văn. Là chức trách, chỉ có thể thuyết phục.

Không muốn, bởi vì nàng và Tam gia quan hệ gần đây không tệ, mà Bảo nhị gia việc này làm rất "không có chính đáng”, nội tâm nàng có thái độ.

Kim Uyên Ương dù sao vẫn là Kim Uyên Ương. Tâm công chính.

Không dám, nàng quá rõ tính khí, năng lực của Tam gia. Để Tam gia chỉnh người, thủ đoạn lăng lệ, cứ xem Lai Vượng con dâu, Chu Thụy gia hạ tràng là biết. Bảo nhị gia, nàng tội gì làm đồng lõa. Đến lúc đó, Tam gia là người ân oán rõ ràng, cũng không nương tay.

Kể cả Tình Văn có sang phòng Bảo nhị gia, rồi sau đó thì sao? Chắc chắn sẽ bị Tam gia trả đũa, cả Vinh quốc phủ đều không yên...

.

Tình Văn cứng cổ cãi vã:

- “Uyên Ương tỷ tỷ, Tam gia tin tức chưa tới, ta sẽ không đi vào phòng Bảo nhị gia, Lão thái thái đánh ta tới phòng Tam gia, ý để ta làm vợ của Tam gia. Tại sao lại thay đổi chủ ý?”

Vợ ý tứ chính là tiểu thiếp. Tất nhiên đã cho Giả Hoàn làm tiểu thiếp, tại sao lại ban cho Bảo Ngọc? Đây nhất định là không có quy củ. Nàng cầm lý do này đùn đỡ, rất có đạo lý.

Uyên Ương cười khổ một tiếng, có mấy lời nàng không tiện nói. Nghĩ nghĩ, khuyên nhủ:

- “Tình Văn, như vậy đi, ngươi đi trước trong phòng Bảo nhi gia lộ mặt, rồi ngươi trở lại đây chờ Tam gia. Bảo nhị gia cũng không phải người làm khó dễ người khác. Chờ Tam gia trở về tính toán tiếp.”

Tình Văn cúi đầu khóc. Con mắt sưng đỏ.

Nàng không muốn đi. Đi đến lộ diện, trên thực tế mang ý nghĩa một loại khuất phục, phản bội.

Nàng không muốn phản bội Tam gia.

Tình Văn khổ tâm, tức giận, vốn lấy tính tình của nàng, không muốn cúi đầu, nhưng nàng biết chuyện này không thay đổi được. Trong phòng tràn ngập bầu không khí ưu thương, lúng túng, giằng co, buồn khổ.

.

Uyên Ương bất đắc dĩ, nàng không muốn nhưng vẫn phải tới làm “ác nhân”.

Phỉ Thúy cảm giác có chút ưu thương, con người là loài có cảm tình, Tình Văn đi theo Tam gia gần 2 năm rồi, tình cảm thâm hậu.

Đủ loại cảm xúc cứ như vậy hỗn hợp lại, không có ai nói thêm gì, chỉ là chờ đợi.

Ước chừng hơn hai khắc, thời gian phảng phất muốn ngưng kết. Chỉ còn hơi nóng bốc lên từ chén trà, biểu thị thời gian đang từ từ qua đi.

Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn sắc mặt vui mừng chạy vào, lớn tiếng, vui sướng nói:

- “Tình Văn tỷ tỷ, Tam gia trở về !”

Bầu không khí căng thẳng trong phòng, có đủ loại cảm xúc tạo thành một tấm lưới đan kết, dây dưa để người tâm phiền ý khô, tại thời khắc này phảng phất bị hỏa diễm, dương quang nóng bỏng thiêu đốt không còn sót lại chút nào.

Tình Văn, Như Ý tâm tình hai người giống như là từ sơn loan đáy cốc bốc thẳng lên sơn loan đỉnh phong, thẳng tới Vân Tiêu. Tại khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, là sửng sốt, rồi không biết như thế nào biểu đạt loại cảm giác vui sướng này.

Hưng phấn, kích động.

Tựa như có dòng sông trong lòng đang nổi sóng to gió lớn, mãnh liệt gầm thét.

- “Tam gia trở về” Tình Văn, Như Ý đồng thanh nói.

Tam gia”, hai chữ này trong Vinh quốc phủ, như có ma lực.

...

Tin tưởng rằng một màn kịch lớn tại năm Ung Trị thứ 8, trong Vinh quốc phủ xoay cho đám người chạy vòng vòng, sẽ chẳng ai quên. Một lần nghịch chuyển, rồi lại một lần đảo ngược, cường ngạnh đánh trả, làm cho người kính nể, run sợ.

Như Ý nước mắt bỗng nhiên dũng mãnh trào ra, nước mắt bay như mưa: “Ô ô...”. Một bên khóc một bên lau nước mắt, không làm sao ngăn được.

Tình Văn đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, quay người liền đem tiểu nha hoàn ôm lấy:

- “Thật sự? Ngươi nói là sự thật?”

Tiểu nha hoàn liều mạng gật đầu:

- “Thật sự,...là thật. Tam gia ngay tại cửa nam. Đánh một gã sai vặt đi vào thông cáo tình huống.”

Tình Văn cái mũi đột nhiên có chút chua chua.

- “Tam gia, cuối cùng trở về”.

.

Uyên Ương liếc mắt Phỉ Thúy, đồng thời thở phào. Sự tình khó chịu làm “Ác nhân” không cần làm nữa. Tam gia trở về, tự nhiên do Tam gia tới chủ đạo, xử lý.

Tuy nói, Lão thái thái quyết định không có khả năng thay đổi.

Nhưng ai đã chứng kiến Hoàn Tam gia làm những việc không thể tưởng tượng nổi, trong lòng các nàng ít nhiều vẫn có chút chờ đợi.

- “Uyên Ương tỷ tỷ, chúng ta đi gặp Tam gia.” Tình Văn lôi kéo Như Ý ra cửa, hai người bước nhanh từ hành lang xuyên thẳng qua tiểu viện Triệu di nương, tiếp qua Đông Khóa Viện của Vương phu nhân, ra thẳng cửa hông, thẳng đến cửa nam Vinh quốc phủ.

Mưa nhỏ lất phất.

...

...

Giả Hoàn chống đỡ ô giấy dầu, nhàm chán đứng ngoài cửa hông Vinh quốc phủ chờ lấy tin tức.

Xe ngựa đã thuê.

Kỳ quái là, Tiền Hòe vậy mà không tại Vinh quốc phủ chờ hắn.

Hắn chỉ có thể đánh gã sai vặt đi vào truyền lời.

Gần tới Tết Xuân, Vinh quốc phủ chỗ cửa hông cũng là xe ngựa nối liền không dứt.

Vinh quốc phủ trong huân quý không coi là đại phiệt vọng tộc, nhưng thời điểm ngày Tết các thế giao tới chơi, chúc Tết không thiếu.

.

Đám người gác cổng, sai vặt, quản sự trong phủ, biết thói quen Giả Hoàn, tới chào hỏi, liền không tới quấy rầy hắn.

Giả Hoàn nhìn mưa, liếc mấy cái xe ngựa, đột nhiên chỉ thấy Tình Văn, Như Ý hai cái nha hoàn đội mưa, chạy tới.

Giả Hoàn có chút kì quái. Các nàng sao lại ra làm gì?

- “Tam gia!” Tiểu cô nương Như Ý bổ nhào vào trong ngực Giả Hoàn, ô ô …. khóc lên.

Giả Hoàn có chút bất đắc dĩ.

Tiểu cô nương này trước sau như một, đều rất thân cận, bám dính lấy hắn. Giả Hoàn bây giờ vóc dáng đã cao hơn Như Ý một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng. Rất nhanh ngay cả Tình Văn cũng nhào vào ngực hắn khóc ô yết, hắn lập tức liền ý thức được có chuyện đã xảy ra.

Tình Văn tính cách, tuyệt không phải dạng này.

- “Thế nào?”

- “Tam gia, chúng ta, ta...”

- “Từ từ nói.”

...

...

Sự cấp tòng quyền,

Giả Hoàn mang theo hai nha hoàn vào phía trong cửa hông Vinh quốc phủ, trú mưa tại một căn phòng. Hắn không cổ hủ để cho ba người đứng dưới trời mưa nói chuyện.

Người gác cổng cười ha hả một tiếng dâng trà, đem gian phòng nhường lại.

Giả Hoàn nhìn xem hai người ướt nhẹp đầu, ấm giọng trấn an:

- “Không có việc gì, không có việc gì. Ta đã ở đây. Tình Văn, có chuyện gì thế?”

Tình Văn nước mắt hòa với nước mưa, gạt tay lau mặt, nghẹn ngào nói:

- “Tam gia, Bảo nhị gia muốn ta đến trong phòng của hắn...”

...

Giả Hoàn nghe Tình Văn kể rõ sự tình, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Nghe được Giả Bảo Ngọc đi thỉnh cầu Giả mẫu, cưỡng ép đem Tình Văn muốn tới phòng của hắn, người hắn phát run lên vì tức giận. Một người trầm tĩnh như hắn lúc này không kìm nén được:

- “Giả Bảo Ngọc, Tiên sư mày”

Giả Hoàn tức giận vỗ bàn, đứng lên, nóng nảy mắng:

- “Chó chết ! Ngươi chờ lấy cho Lão tử.”

Xuyên không tới Hồng lâu thế giới hai năm, hắn chưa từng thống hận một người như vậy. “Heo đồng đội” muốn tìm chết, cho bọn hắn chết. Hắn không theo trộn chung một chỗ là được. Giả mẫu, Vương phu nhân không thích hắn, tùy tiện, các ngươi tính toán gì mặc kệ. Vương Hi Phượng muốn tới gây sự, thì tới a! Xem ai cạo chết ai.

Nhưng, bây giờ, Giả Bảo Ngọc, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn.

Tình Văn là thế nào chết? Chính là Giả Bảo Ngọc dạng bao cỏ, cực kỳ không có đảm đương , để cho người ta đem Tinh Văn thân mang bệnh, đuổi ra Đại quan viên, rồi chết bệnh nhục nhã.

Thứ cặn bã nam nhân, ngoại trừ sẽ tán gái, nơi nào giống như nam nhân. Phàm là có một chút đảm đương, Kim Xuyến sẽ không chết.

Sinh ở nhà giàu, dạng cặn bã mà thôi.

Phàm là có một chút năng lực, Lâm Đại Ngọc sẽ chết sao?

Tiết Bảo Trâm nhân sinh sẽ thành bi kịch sao?

Khoác lác, vô địch thiên hạ. Làm việc, rắm chó không kêu.

Có Tiểu sủng ai, mà không Nhân từ.

Có tiểu thông minh, không có đại trí tuệ.

Ngu xuẩn lại hèn yếu Ngụy nam nhân.

Giả Hoàn trong lòng chửi rửa một trận

Con mẹ nó, bánh xe lịch sử cuồn cuộn.

Hắn hôm nay nhất định phải đem Tình Văn cứu ra, không được cũng phải được.

Giả Hoàn dùng sức mím môi mím lợi, hạ giọng an ủi Tình Văn:

- “Đừng sợ Giả Bảo Ngọc, ngươi sẽ không phải đi. Cải biến chủ ý của Lão thái thái, chỉ là một chuyện nhỏ, rất đơn giản.”

Tình Văn không biết Giả Hoàn có biện pháp là cái gì, vẫn dùng sức gật đầu.

Nàng tin tưởng Tam gia.

Giả Hoàn đi ra cửa phòng, tìm một gã sai vặt phân phó:

- “Đi đem Tông ca nhi gọi tới cho ta. Liền nói ta Giả Hoàn tìm hắn.”

Giả Hoàn trở lại Vinh quốc phủ tin tức, trong thời gian cực ngắn, ước chừng trong giờ cơm trưa liền truyền khắp phủ. Nha hoàn, bà tử, vú già, thị tì, quản gia, thiếu gia, cô nương, chủ tử đều biết: Tam gia đã về rồi.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, tương tự một minh tinh ra sân khấu, cần lý giải địa vị Hoàn tam gia tại trong Vinh quốc phủ.

Một đứa con thứ? Sai .

Phải xem Hoàn tam gia như một chủ tử chân chính trong phủ.

Đây là hắn đao thật, thương thật đấu tranh kiếm được địa vị hôm nay.

.

Quản gia Liễn Nhị nãi nãi cũng không dám chọc. Tiết Đoan Ngọ phía trước, Hoàn tam gia thông qua thi phủ hồi phủ, lão gia tự mình nghênh đón, an bài tại Lại gia. Lúc gần đi, chủ tử đều tặng lễ Đoan Ngọ, chất đầy ba xe

Bây giờ, Tam gia danh mãn Kinh thành, quan lớn Đề Học, Tổng đốc đều tán thưởng, lần nữa hồi phủ, ai có thể không chú ý

Hơn nữa, gần nhất trong phủ còn sự kiện Bảo nhị gia muốn đại nha hoàn Tình Văn trong phòng Tam gia.

Rất nhiều người trong âm thầm nghị luận, sự kiện này sẽ kết thúc như thế nào.

...

...

Gần trưa,

Vinh quốc phủ nội trạch Tây lộ, Vương Hi Phượng toàn thân lụa đào hồng bách tử, trên đầu đội tích lũy châu siết. Mắt phượng, mày liễu, vẻ đẹp sắc sảo, dung quang khiếp người.

Nàng qua tuổi 20, chiều cao trung bình nhưng thân hình nở nang, mông đẫy đà, cặp tuyết lê lớn như muốn bức bách vạt áo phía trước đánh mạnh vào thị giác, đối với nam nhân ngay khi nhìn thấy đều nghĩ tới chuyện giường chiếu…

.

Vương Hi Phượng lưu loát, giản lược xử lý sự vụ Vinh quốc phủ. Bên người thư đồng Thải Minh ghi nhớ thiếp mời, số lượng, lại ghi chép các khoản. Chờ đến các quản sự con dâu, vú già đi gần hết, nha hoàn Phong nhi thừa cơ bẩm báo chuyện Hoàn Tam gia hồi phủ.

Vương Hi Phượng ngồi ghế chính giữa phòng, thích ý gạt cần chén tra, nhẹ nhàng gạt nắp nhấp một nhụm, khóe miệng hiện lên một vòng khoái ý giễu cợt, đối với Bình nhi bên cạnh nói:

- “Hoàn lão tam trở về rất nhanh. Đáng tiếc đã trễ, Lão tổ tông mở miệng, hắn liền thành thành thật thật nhận đi. Tình Văn trước đây đến trong phòng hắn, nói rõ là vợ của hắn. Bây giờ, cho Bảo Ngọc “cướp” đi, Hoàn lão tam sợ là muốn giận đến thổ huyết. Ha ha”

...

Bình nhi nói:

- “Theo ý nô tỳ, nãi nãi đừng quản việc này. Không liên can gì đâu.”

Bình nhi đối với Giả Hoàn có chút thông cảm. Đồng thời, rất e ngại. Xem hắn đã làm chuyện gì. Liễn nhị gia bây giờ trong tay có bạc, thường thường ở bên ngoài trộm nữ nhân. Nãi nãi cùng Nhị gia ầm ĩ đến mấy lần. Nàng ở giữa nhận nẹp khí của hai người. Hết thảy tất cả này, đều xuất phát từ sinh ý than tổ ong, hàng năm 8 ngàn lượng bạc.

Vương Hi Phượng cười ha ha vài tiếng, nhìn Bình nhi một mắt, nói:

- “Ta đương nhiên sẽ không quản. Ta là muốn xem kịch đây.”

Người trong phủ đều nói nàng không dám chọc Hoàn lão tam. Nàng có dám hay không? Chính xác không dám.

Hắn mỗi lần đều khiến cho nàng đầu tóc đầy bụi. Ngay cả thị tì Lai Vượng con dâu cũng đuổi ra phủ. Quyền lực của nàng bị Lâm Chi Hiếu phân đi một phần. Tiểu thí hài kia rất khó chơi, dính vào lại cho nàng sắp đặt chiếc lồng chụp.

Nàng bây giờ cùng trượng phu Giả Liễn tình cảm không được tốt.

......