Vinh quốc phủ, Vinh Hi Đường
Dưới mái hiên,
Nhóm tiểu nha hoàn náo nhiệt, dạy cho con vẹt nói mấy câu “Tân Xuân Đại Cát”, cười khanh khách với nhau.
Tiền phòng, ngồi bên bàn, Uyên Ương kỳ quái hỏi:
- “Tập Nhân, Bảo nhị gia sáng hôm nay đột nhiên muốn Tình Văn đến trong phòng, đây là có ý gì?” Bảo nhị gia làm cho người khác có cảm giác không hiểu thấu. Nàng cũng vậy.
.
Tập Nhân nghe Uyên Ương hỏi, thở thật dài, buồn bực nói:
- “Uyên Ương, ta là không mặt mũi để nói...” Cuối cùng đem chuyện đêm qua nói một lần, rồi phàn nàn:
- “Mị Nhân, Thiến Tuyết các nàng hùa vào, không biết khuyên Nhị gia một chút. Hoàn Tam gia chỗ nào dễ trêu? Ta và ngươi ăn thua thiệt bao lớn. Khi đó Tam gia còn chưa có xuất phủ. Đừng nói bây giờ.”
Uyên Ương nghe xong, nhìn xem Tập Nhân, cũng không biết nói gì:
- “Ngươi ý tốt khuyên ngược lại là khuyên hỏng. Bằng không, thì chỉ sau mấy ngày, sự tình sẽ có chuyển cơ. Ta nghe Tình Văn nói, hai ngày nữa Tam gia trở về phủ đem nàng và Như Ý tiếp ra ngoài.”
…
Tình Văn cực tốt, tất cả nha hoàn trong Phủ đều không xuất sắc như nàng, càng lớn càng xinh đẹp. Dung mạo hiện nay, thêu thùa đều là nhất lưu.
Nhưng trong mắt chủ tử, các nàng những nha hoàn chính là vật phẩm. Có thể chuyển giao, Bảo Ngọc khẩn cầu, Lão thái thái đem Tình Văn đưa cho hắn nguyên bản cũng bình thường. Mấu chốt là, Tam gia sẽ không nghĩ như thế. Đây là Bảo nhị gia cướp nha hoàn của hắn.
Tập Nhân lập tức sửng sốt, trầm mặc. Nàng đây là “hảo tâm làm chuyện xấu”. Nghĩ một hồi, hỏi:
- “Uyên Ương, Hoàn Tam gia bây giờ danh tiếng lớn như vậy, trong Phủ như thế nào muốn cắt chi tiêu của hắn?”
Uyên Ương giải thích nói:
- “Ngươi nguyên là không biết, Tam gia danh khí mặc dù lớn, nhưng hắn chỉ là một Đồng sinh. Ta nghe qua, năm nay không trúng, phải đợi hai năm sau mới có thể thi Tú tài. Khi đó ai biết xảy ra cái tình huống gì?”
Lại hạ giọng nói:
- “Ngươi suy nghĩ một chút, Tam gia trong Phủ đắc tội bao nhiêu người? Ta nghe nói Đông phủ bên kia Trân đại gia đều đối Tam gia có ý kiến.”
…
…
Giả Hoàn chính xác đem Giả gia tất cả người cầm quyền đều đắc tội một lần.
Từ Vương Hi Phượng, Vương phu nhân không nói. Đến nỗi, Giả mẫu cũng không cần nói, trong lòng chán ghét thứ tôn này.
Đại lão gia Giả Xá, vẫn là quan hệ lợi ích, nhưng Giả Hoàn quá độc lập không để Giả Xá nắm trong tay lợi dụng, chưa chắc đã không ý nghĩ gì.
Giả Chính, vốn hai cha con đã ghét nhau từ xưa..
Giờ thêm Đông phủ Giả Trân, bởi vì Tần Khả Khanh sự tình, trong lòng đối với Giả Hoàn bất mãn rất lớn.
…
Cho nên, khi Giả Hoàn bỏ tham gia khoa cử, không trúng tuyển Tú tài, những người này tâm tình thoải mái, chỉ cần một cái kíp nổ là đồng loạt tỏ thái độ. Trước đó, Vương Tử Đằng hồi kinh, nghe nói Vương phu nhân đi bái phỏng vị đại ca này, rất nhanh liền có một màn Vương Hi Phượng đề nghị.
Công danh là thật, danh tiếng là hư.
Vinh quốc phủ dạng trung đẳng quyền quý gia tộc, gõ con thứ Giả Hoàn, cũng không sợ sau lưng hắn có Đề Học đại tông sư, Trương Tuần Phủ, hay Tề Hữu Đô Ngự Sử.
.
Trong đó có đủ loại nguyên do, Uyên Ương, Tập Nhân chưa hẳn tinh tường, chỉ có thể đoán đại khái mặt ngoài do Tam gia tính khí quá cứng, một đường đấu lấy xuất phủ, đem trong phủ trưởng bối đều đắc tội. Trên khoa trường xuân phong đắc ý, người người còn cho ba phần mặt mũi, một khi gặp khó, mâu thuẫn liền bạo.
Tập Nhân nghĩ đến mà sợ, gật gật đầu.
Uyên Ương nói khẽ:
- “Sự tình đến một bước này là không có cách nào. Ta phái người sớm đi thông tri Tình Văn. Sau đó, Tam gia nghĩ như thế nào, ta cũng không biết. Tập Nhân, ngươi tại trong phòng Bảo nhị gia, có một số việc, không cần quản.”
...
Tam gia có thể hay không giận lây Tập Nhân, nàng không nắm chắc.
Việc này nếu không phải Tập Nhân kích động Bảo Ngọc, Bảo Ngọc sẽ không nhanh cầu Lão thái thái muốn người như vậy.
Người chị em này của nàng, tâm tư có, tinh thần trách nhiệm rất mạnh, trong phủ luôn coi là mình nhà. Bình thường sẽ khuyên Bảo Ngọc không nên hồ nháo. Chỉ là, lúc này không giống ngày xưa. Các chủ tử chung quy sẽ lớn lên. Tập Nhân cùng Bảo Ngọc ở giữa có vết rách, khuyên nữa, có mấy lời sẽ không xuôi tai.
.
Tập Nhân ảm nhiên thở dài, cảm xúc rơi xuống: “Ta biết.”.
Tam gia muốn truy cứu, nàng mặc cho Tam gia xử trí thôi, nàng chỉ là một nha hoàn, muốn giãy cũng giãy không nổi cái gì. Đến nỗi, chuyện trong phòng Bảo Ngọc, nàng thực nản lòng thoái chí. Về Tình Văn, lấy nàng xem ra, Bảo Ngọc tuyệt đối không chiếm được lợi ích, còn chọc giận Tam gia, kết cục của Bảo Ngọc sẽ không tốt.
Đây là tâm đắc lĩnh ngộ về Tam gia, chỉ một chữ: Phục.
...
...
Lê Hương Viện
Sau giờ Ngọ, Bảo Trâm mặc trường sam xanh nhạt, dáng người hơi đẫy đà, ngồi trên ghế lật sách.
Làn da trắng như tuyết oánh nhuận, mặt tròn mắt hạnh, dù còn nhỏ đã toát ra thứ khí chất đoan trang thanh tao.
Trong tay một chén trà nóng tản ra mùi thơm ngát.
Thiếp thân nha hoàn Oanh nhi cước bộ vội vã từ bên ngoài đi vào, thở phì phì, mới nói:
- “Cô nương, trong phủ đột nhiên truyền tai, Bảo nhị gia muốn Tình Văn tới trong phòng.”
Bảo Trâm nhẹ nhàng đặt sách xuống, phong thái mỹ lệ, trên gương mặt xinh đẹp thoáng qua một tia mê hoặc, lập tức gật đầu, lạnh nhạt nói:
- “Ta biết.”
Oanh nhi đi theo Bảo Trâm nhiều năm, trong lòng có chuyện muốn nói, nhưng chỉ có thể nuốt trở về, lặng yên lui ra ngoài.
...
...
Tiểu viện của Giả Hoàn tại Vinh quốc phủ
Uyên Ương phái tới tiểu nha hoàn líu ríu giảng tin tức nói một lần
-“Tình Văn tỷ tỷ, Uyên Ương tỷ tỷ nói, muốn ngươi sớm chuẩn bị sẵn sàng. Uyên Ương tỷ tỷ đến mai sẽ dẫn ngươi tới phòng Bảo nhị gia.”
Tình Văn tại chỗ biến sắc.
Nàng đêm qua còn cùng Như Ý cười mắng Bảo nhị gia bị động kinh. Sáng hôm nay liền nghe được tin tức như vậy. Giống như sấm sét giữa trời quang.
Muốn nàng lựa chọn, nàng đương nhiên nguyện ý đi theo Tam gia ra ngoài, mà không phải đi trong phòng Bảo nhị gia làm nha hoàn. Tam gia đối với nàng rất quan tâm, thân cận.
...
Thanh tú tiểu cô nương Như Ý khổ sở, nói:
- “Tình Văn tỷ tỷ, ngươi không cùng ta xuất phủ sao?”
Tình Văn tính tình khô khốc, bốc hỏa dựng thẳng con mắt mắng:
- “Ngươi đây là nói nhảm cái gì? Ta bao giờ nói qua muốn đến phòng Bảo nhị gia? Ta hôm qua đã nói không đi. Không đi. Cái nha hoàn khác đều vội vàng nịnh bợ Bảo nhị gia hắn, ta lại không thèm.”
...
Mắng xong, nước mắt liền chảy xuống. Trong lòng đối với Bảo Ngọc vô cùng thống hận. Tính cách Tình Văn là vậy, thẳng thắn, trung thành. Nếu nàng vào phòng Bảo Ngọc trước, chắc chắn sẽ không tình nguyện đi nơi khác. Tính phản kháng cực mạnh.
Nhưng mà, Lão thái thái giao xuống, nàng còn có thể làm gì?
Như Ý khiếp khiếp nhìn xem Tình Văn, nói:
- “Tình Văn tỷ tỷ, ta không phải là ý tứ kia. Ta là muốn.... Ngươi đừng khóc, ngươi lại khóc, ta cũng muốn khóc.”
Uyên Ương phái tới tiểu nha hoàn còn chưa đi, chỉ thấy Tình Văn, Như Ý hai người ôm nhau khóc rống lên. Ô ô nghẹn ngào, khóc rất thương tâm.
Mấy tiểu nha hoàn rất khó lý giải loại tâm tình này. Không phải liền thay một phòng khác làm nha hoàn sao?
...
...
Buổi chiều
Thám Xuân cùng Nghênh Xuân chơi cờ vây trong phòng. Hôm nay Lão thái thái, Thái thái, Tiết Di Mụ, Trân đại nãi nãi xóa quân bài, tỷ muội các nàng đều đi ra .
Đột nhiên nghe tiểu nha hoàn truyền đến tin tức Bảo Ngọc muốn Tình Văn sang phòng hắn, lập tức trầm mặc.
Nghênh Xuân vốn là dạng người đầu gỗ, trong lòng nghĩ gì sẽ không nói ra.
Thám Xuân trong lòng lặp đi lặp lại cân nhắc một hồi, nàng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Thuý Mặc:
- “Đi tìm Tiền Hòe. Để hắn đưa tin cho Tam đệ đệ.”
Tiền Hòe được tin tức, vội vã hướng về Văn Đạo thư viện chạy tới. Nhưng hắn vừa đi thì trùng hợp Giả Hoàn còn đang đàm luận “nhân sinh” với Tần Đại Mỹ nhân tại Tê Hà quan.
Giả Hoàn rời đi Văn Đạo thư viện sáng ngày 25 tháng 12, buổi tối ở biệt viện Long Giang tiên sinh tại Hương Sơn
Sáng ngày 26 tháng 12 mới lên đường hướng Vinh quốc phủ đi tới. Lúc này, hắn còn không biết tình huống phải đối mặt.
…
…
Ngày 26 tháng 12 rõ ràng không phải ngày đẹp trời,
Bầu trời u ám, hàn phong gào thét, lạnh thấu xương, thêm chút mưa phùn mênh mang phủ kín không gian, quạnh hiu, cô tịch.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Tứ Thì phường, hướng đại môn Vinh quốc phủ.
Ngay tại lúc đó, trong Vinh Hi Đường, bên cạnh thượng phòng Giả mẫu, chỗ gian phòng Đại Ngọc, khói đàn hương lượn lờ từ lô Tuyên Đức, tràn ngập mùi thơm dễ chịu
.
Ngoài cửa sổ giọt mưa lất phất.
Đại Ngọc uống thuốc xong, đang cùng Bảo Ngọc, Bảo Trâm ngồi trong phòng nói giỡn, nghiêng đầu sang gặp đại nha hoàn Tử Quyên sắc mặt rõ đang tức giận nhìn Bảo Ngọc. Nàng không nín được thân thể hơi nghiêng khẽ cười, nhỏ giọng hỏi Bảo Ngọc:
- “Ngươi hôm qua vì cái gì bẩm báo Lão thái thái đòi Tình Văn đến phòng của ngươi? Nghe nói Tình Văn không muốn. Tử Quyên với nàng quan hệ rất tốt, mất hứng một đêm.” Tử Quyên hôm qua trở về từ nơi ở Hoàn ca nhi liền gương mặt không cao hứng.
Bảo Ngọc giải thích nói:
- “Muội muội, ta cùng Tập Nhân hờn dỗi. Hoàn lão tam chỉ là dạng tục nhân, con mọt lộc, Tình Văn người sinh tốt như vậy trong phòng hắn là uổng phí, ủy khuất nàng. Nguyên là, trong phủ muốn đem chi tiêu trong phòng Hoàn lão tam cắt giảm, ta là muốn, không bằng đem nàng đến phòng ta.”
...
Đại Ngọc che miệng cười nói:
- “Chỉ có ngươi không tầm thường. Chúng ta cũng là tục nhân. Thi Từ ca phú của ngươi còn không có tốt hơn người ta đâu.”
Bảo Ngọc thở hổn hển, đình chỉ.
Hắn Thi Từ chính xác không bằng Hoàn lão tam, so ra còn không bằng một cọng lông của Giả Hoàn. Nhưng Hoàn lão tam học hành cực khổ Tứ thư Ngũ kinh, luyện văn Bát cổ, truy cầu công danh khoa cử, hoạn lộ kinh tế để cho hắn xem thường. Chớ nói, Hoàn lão tam trong phủ làm ra một ít chuyện, phẩm tính ác liệt. Tóm lại, hắn xem thường thứ đệ này.
.
Bảo Ngọc chê cười:
- “Muội muội tự nhiên không phải tục nhân” Lại thân hướng Tử Quyên bồi lễ nói:
- “Tử Quyên tỷ tỷ, ta không phải là cố ý, nhất thời tính tình hung hăng, không có quan tâm ý nghĩ của Tình Văn tỷ tỷ.”
Tử Quyên bất mãn nói:
- “Bảo nhị gia với ta giảng giải làm gì? Nhị gia nên cùng Tình Văn giảng giải đi. Người muốn người ta đến trong phòng, không hỏi người khác có nguyện ý hay không sao? Ai phục?”
.
Tình Văn ngày đó ở trước mặt nàng đã cự tuyệt qua Bảo Ngọc, không muốn đi trong phòng hắn. Đây mới là chỗ nàng bất mãn nhất. Tại sao có thể dạng này? Đồ vật mong muốn, liền nhất định muốn đến?
Bảo Ngọc cười xòa nói:
- “Sự tình Lão thái thái cũng đã quyết định. Chờ Tình Văn đến trong phòng ta, ta nhất định hướng nàng bồi tội.”
Bảo Ngọc nhận sai không rút lại quyết định, Tử Quyên là nha hoàn, chỉ có thể tiếp nhận. Nàng là ỷ vào Bảo nhị gia cùng cô nương quan hệ tốt, mới có thể nói vài câu bất mãn.
...
Bảo Trâm thanh lịch lại không thiếu tinh tế, trường sam đạm thủy phấn sắc nền trắng, ngồi trên ghế hoa lê mộc dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ, da thịt trắng nõn, khóe miệng mang theo mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bảo huynh đệ vẫn là không minh bạch vấn đề xảy ra ở địa phương nào.
Với Hoàn huynh đệ
Chuyện này tuyệt sẽ không kết thúc đơn giản.
...
...
Ngày 26 tháng 12, buổi trưa,
Uyên Ương mang theo Phỉ Thúy cùng hai tiểu nha hoàn đến tiểu viện của Giả Hoàn tìm Tình Văn, chuẩn bị đem nàng an bài trong phòng Bảo Ngọc.
Trước tiểu viện, cây hòe khẳng khiu, mang vẻ khô héo suy sụp, dưới mái hiên lò lửa nhỏ vẫn còn đốt nước nóng, phát ra âm thanh “tư tư”.
Uyên Ương tiến vào phòng khách, chỉ thấy Tình Văn, Như Ý hai tiểu cô nương còn ngồi trên bàn vuông riêng phần mình trầm mặc, tình cảnh bi thảm. Xem bộ dáng đang chờ tin tức Hoàn Tam gia. Nhưng Lão thái thái đã quyết định, Tam gia dù trở về, chỉ sợ không cách nào thay đổi
- “Uyên Ương tỷ tỷ!” Như Ý đứng dậy, miễn cưỡng cười một cái, chào hỏi, bưng trà rót nước.
Tình Văn tâm trạng bực bội, tức giận, mí mắt tỏ ra trêu chọc, rõ ràng không để ý tới Uyên Ương, Phỉ Thúy.
......