Chương 128: Danh tiếng như phù vân

Giả Hoàn không thể nghi ngờ hy vọng Văn Đạo thư viện có thể hoàn thành chính sách giáo dục hiện đại, như một trường Đại học chân chính, bồi dưỡng đủ loại nhân tài, mà không phải vẻn vẹn giáo thụ học vấn Đồng sinh.

Đêm khuya, tuyết lớn đầy trời, thế giới bên ngoài trắng xóa một ngày. Giả Hoàn cùng Diệp Hồng Vân soi đuốc dạ đàm. Nhấp một ngụm nước, Giả Hoàn hơi rã rời, cười hỏi:

- “Tiên sinh cho là những ý nghĩ này như thế nào?”

Diệp Hồng Vân đã không còn thần sắc buồn bực, tâm tình thoải mái cười nói:

- “Chính sách cải cách quá cấp tiến. Chỉ sợ Sơn trưởng đều sẽ có ý kiến. Không nên nóng vội. Ta một hai người làm thử trước.”

Giả Hoàn kiến giải quyết vấn đề của Diệp Giảng Lang, cười ngáp một cái, cáo từ về ngủ. Diệp Hồng Vân vẫn dưới đèn múa bút thành văn. Thời gian từ từ trôi qua, tới lúc ngừng bút, trời đã sáng tỏ.

...

Sáng hôm sau,

Tân nhiệm Sơn trưởng Diệp Hồng Vân triệu tập các Tú tài và tiến sĩ Hà Kinh Nghiệp thảo luận cải chế một số quy định, phương thức học tập của thư viện.

Những thứ này đều không liên quan tới Giả Hoàn.

Hắn bây giờ nói là Đồng sinh, trên thực tế giáo trình, đề mục, yêu cầu đều theo yêu cầu Thi Hương, cường độ rất lớn. Một lần nữa khắc khổ học hành.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

...

...

Từ tháng tám, Hồng tai Kinh Tây kết thúc đến nay,

Sa Đề Học vì Giả Hoàn dương danh trong kinh thành: “Anh tư thiếu niên, Sồ phượng thanh thanh

Sau đó, danh thần Đô Sát Viện Hữu Đô Ngự Sử, Tề Trì ủy nhiệm thiếu niên 9 tuổi này chức vụ rất quan trọng làm: Uyển Bình chẩn tai phó sứ, tinh xưng khen: 'Nổi tiếng thiên hạ, một ngày không xa'.

Danh tiếng của Giả Hoàn bay khắp Nam, Bắc Trực Lệ, mười ba Bố chính ti, Đại Chu triều.

Mười hai tháng chạp,

Đại Chu, Nam Trực Lệ,

Ứng Thiên phủ, thành Kim Lăng,

Văn đàn minh chủ, Nam Kinh Lễ bộ Thượng thư Phương Vọng, Phương Phượng Cửu tại hồ Mạc Sầu, Thắng Kỳ lâu, chủ trì văn hội, danh sĩ hội tụ, mỹ nhân như mây. Gần ba mươi người tham dự văn hội, tràng diện long trọng, giới sĩ lâm chú mục.

Trong bữa tiệc, có người nhắc tới Thủy tai Kinh Tây, đi kèm với đó là mấy sự tích:

“Thiếu niên thiên tài 9 tuổi”,

“Thi tài thiên bẩm” rất có danh khí trong giới thanh lâu, danh kỹ truy cầu không đếm xuể;

“Mấy danh thiên Vịnh Hoa, Mỹ nhân từ lưu truyền Kinh thành” giờ đã truyền tới thành Kim Lăng.

...

Trong tiếng cười đùa, thơ rượu phóng khoáng, không thiếu mấy vị danh sĩ công kích Giả Hoàn, xưa nay sĩ lâm nam bắc Đại Chu không biểu dương thiếu niên thiên tài, tựa như đó là một cái tội. Có mấy vị danh kỹ nghe tới danh khí Giả Hoàn, tươi cười duyên dáng, trêu đùa tự ý tiến cử giường chiếu.

Chủ vị yến hội, Phương Phượng Cửu là một lão giả hơn 50 tuổi trang phục giản phác, dung mạo gầy gò tóc trắng mày rậm, rất có khí khái văn nhân đại tông sư, cầm chén rượu phê bình:

- “Chư vị, lão phu cho là Sa Thúc Trì là hủ nho. Đã có tài năng, tại sao không điểm ngạch?”

Có người lên tiếng:

- “Vọng Khê tiên sinh, bản triều không biểu dương thiên tài, nếu là chín tuổi tiến học (đậu Tú tài), sợ là hơi quá mức kinh thế hãi tục. Kẻ này dường như tự biết mình, mượn cớ bệnh từ bỏ tham gia khoa trường.”

...

Phương Phượng Cửu không cho là đúng nói:

- “Vì nước chọn nhân tài, làm sao không dám tuyển? Tập tục kéo dài gần trăm năm, Bản triều không biểu dương thiên tài, vì cái gì không từ ngươi, từ ta bắt đầu? Thái tổ chi pháp, bây giờ triều đình còn có bao nhiêu pháp thi hành? Nếu lão phu là Bắc Trực lệ, Đại tông sư, nhất định sẽ điểm hắn là Án (Giải Nguyên)”

Câu nói vừa ra, ngược lại trong giới trí thức gây nên sóng gió rất lớn, người khen, người chê không giống nhau. Quả thực, có quy định từ thời Thái Tổ không thực hiện, có tập tục giữ trăm năm, thật hoang đường.

Cuối cùng, mặc kệ là ủng hộ hay phản đối đều phải thừa nhận, đây là uy vọng của Văn đàn Minh chủ, Phương Phượng Cửu.

Lời nói ra có đại phách lực.

Tương tự danh tướng Vương An Thạch: “Thiên Đạo không đủ sợ, Tổ tông không đủ pháp”.

Đại Chu, đến thời điểm này chính xác cần thay đổi một chút quy củ.

Trong giới trí thức, hữu thức, đối với những tập tục lâu đời này, đã có chung nhận thức.

...

...

Vô tình danh tiếng Giả Hoàn từng ngày truyền khắp đại giang nam bắc, hắn còn chưa phát giác được mức độ oanh liệt.

Giả Hoàn đang trong thời điểm do dự, hắn không muốn danh tiếng, nhưng không bài xích, vì nghĩ rằng thứ danh tiếng này vướng víu hơn lợi tức.

Cũng không biết phải làm sao, đành tùy cơ ứng biến.

Ngày mười tám tháng chạp (18/12),

Long Giang tiên sinh đưa thiếp mời Giả Hoàn tham gia tiệc rượu tại Dật Hưng sơn trang, dưới chân núi Hương Sơn. Thành phần tất nhiên đầy đủ kinh thành danh sĩ, danh kỹ, phú quý công tử tụ tập. Giả Hoàn xin phép không tham gia.

...

Năm Ung Trị thứ 9, ngày hai mươi lăm tháng chạp.

Giả Hoàn lên đường đi tới Dật Hưng sơn trang xin tiếp kiến Long Giang tiên sinh, hướng y bồi tội. Mặt khác, chuẩn bị trở về Vinh quốc phủ một chuyến, dập đầu ba cái, hiện hiếu tử hiền tôn, tiện thể muốn đem Tình Văn, Như Ý tiếp ra ngoài.

Mùa đông khắc nghiệt, đồng ruộng hoang vu, tuy vậy hai bên đường thôn xóm mới dựng lại mang theo sức sống mới mẻ, có rất nhiều thôn dân qua lại.

Giả Hoàn ngồi xe trải qua Long Tuyền Trấn, Ngọa Ngưu Trấn đến Hương Sơn, qua mười dặm đường là tới Dật Hưng sơn trang.

.

Ngay từ cổng sơn trang, đã thấy thứ khí tức hào nhoáng, xa hoa.

Giả Hoàn đến lúc Long Giang tiên sinh còn kê cao gối ngủ. Từ quản gia Từ Tứ tiếp đón, trong sảnh uống trà. Từ Tứ cười nói:

- “Giả phó sứ, ngày mười tám không tới, Đại gia nhà chúng ta vô cùng ngóng trông tác phẩm xuất sắc của Giả phó sứ.”

Giả Hoàn muốn nói một tiếng “Danh tiếng tại ta như phù vân”, chỉ là cân nhắc niên kỷ, nói như vậy thật trang bức vừa cao ngạo vừa cổ lỗ như hoành thu lão khí, không hợp lứa tuổi, đành khiêm tốn vài câu.

Mà nhắc tới kinh tế sự vụ với Từ Tứ, giống như tìm được tiếng nói chung, tri kỷ tâm giao.

...

Hàn huyên một chút, thấy Long Giang tiên sinh vẫn còn say mê ngủ, cũng không làm phiền, đành phải ở lại ăn cơm trưa vì hắn còn kế hoạch đi Tê Hà quan.

Giả Hoàn hỏi đường tới Tê Hà quan:

- “Từ quản gia, ta đi Hương Sơn Tê Hà quan dạo chơi một phen. Lúc chạng vạng tối sẽ trở về.”

Từ Tứ suy nghĩ một chút, ngược lại cũng sẽ không níu giữ Giả Hoàn chờ Long Giang tiên sinh tỉnh dậy, nói:

- “Cũng tốt. Ta quay đầu nói một tiếng với Đại gia nhà ta. Đi Tê Hà quan nên dùng xe ngựa của phủ thượng, như vậy dễ thông quan hơn”

Nói mấy câu khách khí, Từ quản gia phái người chuẩn bị xe ngựa, tiễn đưa Giả Hoàn vào núi

Tê Hà quan ở trong một thung lũng trong dãy núi Hương Sơn, khá gần trang tử Ninh quốc phủ, Giả Hoàn chưa từng đến nơi này bao giờ. Bởi vì là Hoàng gia Đạo quán, tài lực hùng hậu, con đường tu sửa thông thoáng, xe ngựa thẳng tiến đến không gặp chút nào khó khăn.

Tê Hà quan !

Sơn lâm thanh u, cảnh sắc cực mỹ, trong các tiểu viện, lầu các, vườn hoa như tiên nữ tụ hương, tất nhiên nơi này không cho phép ngoài vào dạo chơi.

Cũng may mắn được Từ quản gia nhắc nhở, còn sắp xếp cho hắn xe ngựa có kỳ hiệu của Long Giang tiên sinh. Chỉ nhìn thấy người gác cổng đã trực tiếp cho qua.

Tốn chút tiền hương hỏa, ủy thác một nữ quan thông báo một tiếng.

Đợi thời gian uống hết chum trà, có người lĩnh Giả Hoàn đến một chỗ phòng nhỏ dùng tiếp khách.

Không bao lâu, một nữ tử mặc toàn thân y phục màu trắng nhạt, mềm mại thướt tha, từ sau bình phong đi ra, trên gương mặt xinh đẹp mang vẻ kinh hỉ khó có thể dùng lời diễn tả, kêu lên một tiếng yêu kiều, mị hoặc:

- “Hoàn thúc!”

Mỹ nhân bước ra từ sau tấm bình phong sơn thủy là Đại mỹ nhân Tần Khả Khanh.

Phải công nhận Tần Khả Khanh đẹp vô cùng, lại đang ở lứa tuổi thanh xuân 17~18 tuổi, dù định lực rất tốt như Giả Hoàn, tránh không khỏi phút chốc thất thần.

Mỗi lần gặp nàng là một lần kinh diễm, khuôn mặt trắng mịn, đường nét như vẽ, sống mũi cao thẳng, mi cong mắt hạnh, môi xinh phớt hồng,... luôn khiến cho nam nhân phát sinh cảm xúc, không hẳn chiếm đoạt thân thể, còn muốn ôm ấp, che chở.

...

Giả Hoàn nhìn ra vẻ vui mừng trong mắt nàng tựa như cỗ ôn nhu vũ mị nhào tới trước mặt, có một mỹ nhân chờ mong gặp mặt, có ai mà không thỏa mãn, tâm tình hắn lần nữa nổi lên gợn sóng, từ từ lan ra bốn phương tám hướng,...

Thực sự là một mỹ nhân mị lực quá lớn,

.

Hắn đã trưởng thành, không phải thiếu niên lang 9 tuổi, biết rõ Tần Khả Khanh chờ mong hắn đến không liên quan tới tình yêu nam nữ, một dạng tương tự tình thân, chỗ dựa và tín nhiệm.... nhưng hắn biết bản thân mình đã rung động.

Tần Khả Khanh đến gần hơn, mừng rỡ đánh giá Giả Hoàn, giọng nói mềm mại khẽ cười:

- “Hoàn thúc, người lại cao lớn hơn.”

Giả Hoàn tâm tình xao động, nhẹ gật đầu đưa tay ra hiệu Tần Khả Khanh ngồi xuống, rồi hỏi:

- “Cũng không cao lên, lúc này mới có bao nhiêu thời gian, mấy tháng?”

...

Thời điểm gặp mặt là tiết Đoan Ngọ, hắn ra chủ ý cho nàng thoát đi Ninh quốc phủ, giờ là ngày 25 tháng 12, tết ông Táo vừa qua, hơn bảy tháng. Giả Hoàn là người hiện đại, hiểu biết chiều cao tiêu chuẩn các lứa tuổi, hắn tầm này 1 năm cao thêm vài cm. Thường thường cao nhanh nhất vẫn là từ 12 tới 15 tuổi, sau đó chững lại.

Hắn sắp 10 tuổi, dù cao hơn bất quá gần 1m40, so với chiều cao gần 1m60 của Tần Đại mỹ nhân, chỉ đứng tới cằm của nàng mà thôi.

Tần Khả Khanh rất nghiêm túc gật đầu:

- “Đầu mùa đông, tuyết lớn, Bảo nhị thúc đến thăm trùng hợp đụng với đệ đệ của cháu dâu, hai người vóc dáng đều cao lên.”

...

...

Giả Bảo Ngọc, Tần Chung không hẹn mà cùng đến thăm Tần Khả Khanh.

Giả Hoàn nghe xong cười lên, bánh xe lịch sử cuồn cuộn, quán tính cực lớn! Có nhiều thứ thay đổi vì hắn xuất hiện, nhưng có nhiều thứ vẫn là vận mệnh an bài, muốn tránh cũng không thoát khỏi. Tần Khả Khanh đã rời đi Ninh Quốc Phủ, vậy mà cả hai tên “thỏ nhi gia” vẫn gặp được nhau.

Thấy Giả Hoàn cười lên, Tần Khả Khanh cũng mỉm cười, nội tâm nàng thật cao hứng, nói:

- “Hoàn thúc, cả tháng bảy Kinh Tây lũ lụt, cháu nghe nói Văn Đạo thư viện bị nhấn chìm, trong lòng lo lắng muốn chết. A Di Đà Phật! May mắn Bồ Tát phù hộ Hoàn thúc không có việc gì.”

Giả Hoàn cười ha hả, trêu đùa:

- “Lời này nói sai rồi. Hẳn là Vô Lượng Thiên tôn, Tam Thanh Lão Thái Quân độ nạn, độ ách, phù hộ không có việc gì a.” hắn là người vô thần, nói năng cũng tùy tiện.

Tần Khả Khanh cảm thấy vui thích, giơ lên ống tay áo che miệng cười khúc khích, đôi mắt đẹp nhìn như liếc trách, thiên kiều bá mị, phong tình vô hạn.

Giả Hoàn tim đập “thịch” một cái, nhịn không được tán thưởng, tuyệt sắc vưu vật, khó trách Giả Trân đại trọng mã coi trời bằng vung, luân lý chẳng là gì, câu dẫn nàng không được muốn cưỡng ép.

Mấy câu chuyện phiếm, hỏi thăm hoàn cảnh sống của nàng,

...

Ngồi nói mấy câu chuyện phiếm, hỏi thăm hoàn cảnh sống, ánh mắt hắn khó mà rời khỏi Tần Khả Khanh một lần, sức hấp dẫn so với Tô Thi Thi mạnh hơn nhiều. Một thân y phục trắng tinh thanh nhã, phối hợp với dáng người tinh xảo, yểu điệu, da thịt trắng mịn không chút son phấn, một cái nhăn mày mang theo chút sầu lo, đối nghịch với cuộc sống an nhàn, hoa phục trâm cài trước đây tại Ninh Quốc phủ, Giả Hoàn hỏi:

- “Tần thị, hai nha hoàn bên cạnh ngươi đâu?” Thụy Châu cùng Bảo Châu đối với Tần Khả Khanh vẫn là rất trung thành. Tần Khả Khanh sau khi chết, một tự sát, một xuất gia tại Thiết Hạm Tự trông coi linh vị của nàng.

Tần Khả Khanh ấm ngữ: “Đều tại trong quán.”

Giả Hoàn gật đầu. Tần Khả Khanh trình độ giao tiếp tốt, đối nhân xử thế thiện tâm. Nếu không trên dưới Giả gia sẽ không khen ngợi nàng. Có hai nha hoàn giúp đỡ, để nàng trong đạo quán, hắn yên tâm hơn.

Hàn huyên rất lâu, ráng chiều nhuộm dần phủ lấy sơn lâm,

Giả Hoàn có chút lưu luyến, cáo từ xuống núi, trở về biệt viện Dật Hưng sơn trang.

Tần Khả Khanh không hỏi Giả Hoàn nàng lúc nào mới có thể trở về Ninh Quốc phủ, mà Giả Hoàn cũng không chủ động nói ra vấn đề trầm trọng này.

Tử cục của Tần Khả Khanh nằm ở Giả Trân, biện pháp tốt nhất đương nhiên là giết Giả Trân.

.......