Một nhóm thợ mỏ rời đi.
.
Kỳ thực cũng không trách bọn họ, đòi hỏi đám thợ mỏ hiểu đạo lý là một thứ xa xỉ.
Thứ nhất, thư viện hứa hẹn trong vòng bốn ngày có lương thực mà kết quả không có, đã thất tín một lần.
Thứ yếu có nhiều người có bằng hữu trong đêm đó bị thư viện giết chết, trong lòng có oán khí, để bọn họ thân cận tin tưởng tuyệt đối không thể.
.
Về phía Giả Hoàn, hắn cho rằng mỗi người con đường tự chọn, sinh mệnh cũng chính mình giãy. Sống trong thời đại này là chọn lọc tự nhiên, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn. Hắn sẽ không xui khiến bọn họ đi chết, nhưng bọn hắn muốn đi vào tử lộ, hắn sẽ không ngăn cản.
Hắn không có tâm như vậy thánh mẫu!
Có ít người, không đáng cứu
Người đã đi, còn người ở lại, Hàn Tú Tài dù tâm trạng khó chịu vẫn phải tiếp tục làm công tác tư tưởng với đám thợ mỏ còn lại, nói qua tổn hại khi rời đi, chỗ tốt khi lưu lại.
Giả Hoàn thở dài một hơi, đối với La Hướng Dương phân phó:
- “Tăng thêm khẩu phần lương thực cho mọi người, giữa trưa, thêm một bữa!”
...
...
Rực rỡ ráng chiều như thiêu đốt phía chân trời.
Hỏa hồng như mây. Hoàng hôn vi đạm.
Văn Đạo thư viện, Nội Xá, cửa ra vào phòng ngủ số 12, truyền đến vài âm thanh gõ nhẹ.
Trong phòng, Lâm Tâm Viễn, Lâm Chi Vận, Thư nhi ngẫu nhiên nói chuyện vài câu, tâm tình tốt hơn vì buổi trưa được cấp thêm một bữa cháo.
Ba người cùng nhìn ra cửa.
.
Lâm Tâm Viễn đứng dậy mở cửa. Thấy Giả Hoàn đứng tại cửa, vừa kỳ quái, lại ngại ngùng, sợ hãi. Hắn bây giờ thực sự không còn mặt mũi nào gặp Giả Hoàn, chắp tay nói:
- “Giả huynh?”
Giả Hoàn nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- “Ta tìm Lâm cô nương.”
- “A.” Lâm Tâm Viễn không hiểu thấu.
…
Lâm Chi Vận vẫn y phục áo trắng thanh lệ đạm nhiên, mảnh mai đi tới, bởi mang theo mạng che mặt khiến người đối diện càng tập trung vào đôi mắt sáng trong trẻo của nàng, mang theo vẻ kinh ngạc nàng nhìn Giả Hoàn, hành lễ nói:
- “Tiểu nữ tử gặp qua Giả Viện Thủ.” Nàng cũng không biết Giả Hoàn đến tìm nàng là có việc gì. Chỉ là, cho tới giờ ngoài khâm phục, nàng còn rất cảm kích Giả Hoàn đã cho nàng đồ ăn.
Giả Hoàn từ trong tay áo lấy ra túi giấy dầu, có một chiếc màn thầu lớn, chính mình bẻ một nửa nhỏ, đem nửa lớn còn lại đưa cho Lâm Chi Vận, giọng thều thào yếu ớt:
- “Cho cô nương.”
Thái độ cứng nhắc, nhưng hắn đã quá suy yếu, đến hơi sức nói còn không đủ, để ý gì tới khách sáo.
Trong thư viện các lãnh tụ làm gương tốt, không có ai lấy quyền mưu tư. Người ngu ngốc đều biết, đây là khẩu phần lương thực của Giả Hoàn, hắn phân một nửa lớn.
…
Lâm Chi Vận tiếp nhận màn thầu, ánh mắt hơi đỏ, đột nhiên muốn khóc, cảm giác khó tả xông lên đầu. Sau đó, nước mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ. Nàng biết Giả Hoàn không phải vì sắc đẹp của nàng mà đến, trước đó hắn đã biết nàng hủy dung.
Giả Hoàn nhẹ nhàng cười một cái, ý niệm thông suốt, tâm tình thư sướng, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt non nớt chẳng cần che giấu cảm xúc đối với nàng, tay chống đỡ gậy gỗ, khích lệ nói:
- “Lâm cô nương, phải dũng cảm sống sót.”
.
Tỉnh táo, lý trí đều đúng, không hề có sai. Nhưng hắn chung quy qua không được cửa ải trong lòng mình. Đối với bóng hình đã khắc sâu trong tim hắn, với một nữ tử kiên cường hiếm thấy trong thời đại này, hắn không còn thương hại, chỉ là thưởng thức.
Mà nếu thưởng thức nàng chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ, ở ngoài miệng, đây coi là cái gì?
Giả nhân giả nghĩa.
Hắn hy vọng cô nương này dũng cảm đối kháng lại cảm giác đói bụng, để sống sót.
Lão thiên sẽ không phụ lòng hắn, không phụ lòng nàng.
...
...
Hai ngày sau,
Buổi sáng, tin tức lương thực từ kinh thành sắp vận chuyển tới đã truyền khắp Văn Đạo thư viện.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt”
Âm thanh bánh xe chuyển động trên đường đất bùn lầy, hướng về Văn Đạo thư viện mà đến, ung dung vang vọng khắp Đông Trang Trấn thời điểm này đã triệt để bị tàn phá.
- “Lương thực trở về.”
Các hương dân đang ở Hàn Mai, Thanh Vân viện chạy khắp nơi hô hào, bẩm báo, cao hứng bừng bừng.
“Lương thực vận chuyển đã gần tới.” một góc Tây Nam Khúc Thủy Viện, gần 600 thợ mỏ vung tay reo hò, họ chọn ở lại thư viện cầu sống, cuối cùng đã chờ được tới ngày này. Vui đến phát khóc.
“Lương thực đến. A...aaaa” Minh Luân nội đường, đám sĩ tử hoan thanh tiếu ngữ, sĩ khí phấn chấn.
.
Giả Hoàn lúc này đang trong Minh Luân nội đường ngủ mê mệt, bị tiếng náo nhiệt, tiếng cười đánh thức, mở to mắt, mê hoặc từ trong chăn ngồi dậy.
Một tên đồng học chạy hấp tấp tới cáo tri:
- “Viện...Viện Thủ ….Kiều đồng học vận lương… vận … lương trở về rồi. Lương xe đã đến Đông Trang trấn.”
- “A... Tốt, tốt ….. tốt.” Giả Hoàn vỗ vỗ chăn đệm dưới đất, liên tiếp nói ba từ tốt, hắn bật dậy múc nước súc miệng rửa mặt, uống bát cháo loãng mọi người lưu lại cho hắn ăn sáng, đi theo đám đồng học ra khỏi Minh Luân Đường, cùng một chỗ tới cửa ra vào Văn Đạo thư viện.
…
…
Giờ phút này, ngoài đại môn Văn Đạo thư viện, đầu người nhấp nhô mãnh liệt, đông kín người. Mỗi người đều hướng người bên cạnh nói vui sướng trong lòng, không quan tâm nói cái gì, trọng yếu là thể hiện tâm tình sống sót sau tai nạn. Có người rơi nước mắt cũng mặc kệ,...
Hồng tai cuối cùng kết thúc.
Trên một gò núi, các Đại môn hơn 20 bậc thang đá xanh, Sơn trưởng Trương An Bác, Sa Đề Học, Trí Không hòa thượng, các Giảng Lang cùng nhóm hạch tâm Công Tôn Lượng, La Hướng Dương,...mọi người dõi mắt về phía đoàn xe lương thực xa xa…
Mang về lương thực Kiều Như Tùng, Vệ Dương, Hứa Anh Lãng, Liễu Dật Trần bốn người được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Mọi người vây quanh, rối rít hỏi tình huống.
...
Trên bậc thang chật ních người, không ai bảo ai, thấy Giả Hoàn đến tự động tách ra một đường như khe nứt giữa biển người mênh mông, để cho hắn thông qua, đến phía trước.
Kiều Như Tùng nhìn xem thân hình nhỏ bé, gầy gò chống gậy gỗ, thần sắc tiều tụy nhưng đôi mắt thanh minh, nghiêm nghị Giả Hoàn, khom mình hành lễ:
- “Như Tùng không thể đúng hạn vận lương trở về, thỉnh Viện Thủ trách phạt.”
Giả Hoàn hư nhược cười ra tiếng:
- “Kiều huynh kịp thời vận lương trở về, giải trừ khốn cảnh thư viện, có công không tội.”
.
Đông Trang trấn xe lương chí ít có hơn hai mươi chiếc, mắt thấy mới là thật. Tảng đá trong lòng hắn cuối cùng rơi xuống đất, thả lòng, thư thái, nhẹ nhàng, mọi chuyện đã qua.
Hứa Anh Lãng trấn an cười nói:
- “Kiều huynh, ta đã nói, Viện Thủ nhất định sẽ không trách cứ ngươi. Ngươi không cần tự trách.”
Giả Hoàn cười một cái, nhẹ giọng phân phó nói:
- “La huynh, an bài nấu cháo, aaa….truyền lời xuống: đói lâu ngày tuyệt đối không thể ăn no bụng, phải ăn đồ mềm từ từ tăng dần khẩu phần ăn.”
La Hướng Dương gật đầu, vừa lau khô nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, đây là vui mừng.
Bọn hắn cuối cùng chống đỡ được.
...
...
Giả Hoàn đến, lập tức trở thành trung tâm trong đám người, tự động tiếp quản quyền hạn, từng cái phân phó, chúng đồng học lĩnh mệnh thi hành.
Sơn trưởng Trương An Bác, Sa Đề Học, Trí Không hòa thượng, các Giảng Lang nhìn nhau mỉm cười. Có thể sống sót, toàn bộ do Giả Hoàn hao tâm tổn trí thi hành, hắn đủ tư cách hưởng thụ thời khắc này vinh quang. Mấy vị trưởng giả hiểu trong gần một tháng nay, bất kỳ một thời điểm nào loạn thế trận, không đảm bảo lương thực cầm cự đến hôm nay, chắc chắn sẽ rất nhiều người chết.
Trương An Bác vuốt râu mỉm cười nói:
- “Giả Hoàn, ngươi am hiểu Thi Từ, tình cảnh này, có thể làm thơ để ghi nhớ thời khắc này.”
.
Lời này là đúng. Tất cả mọi người cười đùa nhìn về phía Giả Hoàn. Giả Hoàn thi từ lưu truyền kinh thành, khen ngợi vô số. Nếu là lớn tuổi một chút, tất nhiên sẽ được xưng là Thi Từ danh gia.
Giả Hoàn nhãn tình thoáng qua khung cảnh, từng màn như hình ảnh chạy qua bán cầu não của hắn:
...
-Hồng thủy ngập trời hủy diệt Đông Trang Trấn;
-Thư viện đồng học đồng tâm hiệp lực cứu viện hương dân, bận rộn sáu ngày, lập trật tự;
-Lương thực hết, sinh tử một đường, hướng về Đàm Chá Tự cướp lương;
-Sống sót hy vọng tới, đám dân đói thợ mỏ đột kích, trận chiến đêm kết cục đã định;
-Khống chế khẩu phần lương thực, chịu khổ chờ đợi, cuối cùng Kiều Như Tùng mang về lương thực.
...
Trong đầu, thoáng qua từng cái tên: Công Tôn Lượng, La Hướng Dương, Bàng Trạch, Kiều Như Tùng, Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt, Trương Tứ Thủy, Vệ Dương, Hứa Anh Lãng, Liễu Dật Trần, Diêu Vĩ, Đô Hoằng, rất nhiều người khác....ngoại vi đệ tử
Tất cả mọi người làm đều rất tốt, là bọn họ, là những thanh niên, thiếu niên nhiệt huyết này, vô cùng nhiệt huyết, kính dâng tinh thần, đặt vững nền móng, vượt qua thiên tai.
Giống mọi lần trước hắn viết Thi Từ, cảm xúc thăng hoa trong tình huống đặc thù, bộ não tựa như hệ thống máy tính chạy công cụ tìm kiếm kết quả, Khúc Thấm Viên Xuân - Chủ tịch Mao Trạch Đông
.
Giả Hoàn hướng Sơn trưởng hành lễ, khiêm tốn:
- “Đệ tử lòng có cảm giác, chỉ đành phải niệm nửa khuyết Thấm Viên Xuân. Thỉnh Sơn trưởng, các sư trưởng phủ chính.”
Diệp Giảng Lang cười ôn hòa thúc giục: “Không cần quá khiêm tốn. Ngâm tụng ra đi.”
Công Tôn Lượng ôn nhuận cười: “Giả sư đệ, chúng ta rửa tai lắng nghe.”
Lời nói này làm tất cả mọi người cười rộ, vô cùng sảng khoái. Thi hay Từ, đương nhiên muốn rửa tai lắng nghe. Sau đó tất cả yên tĩnh, cùng chờ đợi.
...
...
Tâm tình kịch liệt, trong lòng cảm giác chậm trùng, mãnh liệt mà đến, bài sơn hải đảo nhấc lên sóng lớn, âm thanh hắn khẳng khái, cao giọng ngâm tụng:
“Kháp đồng học thiếu niên, Phong hoa chính mậu;”
“Thư sinh ý khí, Huy xích phương tù.”
“Chỉ điểm giang sơn, Khích dương văn tự, Phẩn thổ đương niên vạn hộ hầu.”
“Tằng ký phủ, Lập hồng tai cơ triều, Tân hợi niên thu?”
.
Dịch:
“Là đồng học tuổi trẻ, Tài hoa đang độ.”
“Thư sinh khí phách, Nhiệt huyết hào hùng.”
“Chỉ điểm giang sơn, Văn chương chiến đấu, Vạn hộ hầu trong mắt như không.”
“Còn nhớ lúc, Vượt hồng tai nạn đói, Tân Hợi mùa thu.”
...
Giả Hoàn chỉnh sửa hai câu cuối cho hợp với bối cảnh, ngâm tụng xong, hắn trong lòng cảm xúc phóng thích không còn một mống, gần một tháng vất vả, hắn cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Thiên địa chi uy, hạo đãng mạc trắc.
Nhân định thắng thiên! ‘Chủ tịch’ từng nói: Đấu với trời, vui mừng vô tận...
Đột nhiên, toàn thân rã rời, đầu ong ong, chóng mặt, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt đánh tới như thác lũ, Giả Hoàn trước mặt tối sầm, suy nghĩ vỡ vụn, gậy gỗ trong tay “lạch cạch” rơi xuống đất, cả người hướng phía trước đổ xuống.
.
Sơn trưởng Trương An Bác, Sa Đề Học, các vị Giảng Lang, đồng học đang chìm đắm trong nửa khuyết Từ: Thấm Viên Xuân đầy hào khí tuổi trẻ, chuẩn bị bình thơ bị biến cố thình lình lộng mộng.
Đứng ngay bên cạnh, Kiều Như Tùng, La Hướng Dương vội vàng lao ra đỡ ôm lấy Giả Hoàn khi chưa chạm đất.
Trong nháy mắt, đại môn thư viện lập tức hỗn loạn thành đoàn, ồn ào bừng bừng. Tất cả mọi người nhao nhao lo lắng lên tiến hỏi tình huống. Tại sao có thể như vậy?
Một đám người bên cạnh gọi to:
“Giả Hoàn.”
“Giả Viện.”
“Viện Thủ.”
“Giả huynh.”
Giả Hoàn đã bất tỉnh nhân sự, ý thức lâm vào trong một vùng hỗn độn.
...
...
Năm Tân Hơi mười lăm tháng tám, Tết Trung thu!
Ngày thứ 28 mọi người bị cô lập trên Diệu Phong Sơn, giờ này đã chấm dứt.
Cuối cùng, con đường thông suốt, Văn Đạo thư viện đệ tử Kiều Như Tùng, Vệ Dương, Hứa Anh Lãng, Liễu Dật Trần trải qua cách trở, vận chuyển về nhóm lương thực đầu tiên hơn 20 cỗ xe ngựa, 40 thạch lương.
Tiếp sau đó, còn có số lớn lương thực vận chuyển tới, riêng Long Giang tiên sinh một người, hứa hẹn quyên tặng thư viện 1000 thạch ương, ba ngày sau sẽ phái quản gia áp vận tới.
Long Giang tiên sinh coi như hoàn lại nhân tình cho Giả Hoàn.
.
Bên cạnh những tin tức tốt này, có một điều làm cho mọi người cùng khổ sở, đau lòng,
Lãnh tụ cứu tế Thư viện, nhân vật trọng yếu nhất, Giả Hoàn, Giả Viện Thủ tại đại môn thư viện đột nhiên té xỉu, hai ngày nay chưa tỉnh lại, hơi thở rất yếu, bệnh tình dị thường nguy cấp. May mắn Diệu Phong Sơn Đàm Chá Tự, Trí Trần đại sư tinh thông dược lý, toàn lực cứu chữa.
Dù Giả Hoàn chưa tỉnh lại, nhưng trước đó hắn đã lưu lại hệ thống bình ổn chẩn tai. Lương thực dùng cứu tế nạn dân.
Sau thiên tai công tác phòng dịch đều ghi chép rõ ràng, phân công đâu vào đấy chỉ việc thi hành.
Công tác trùng kiến Đông Trang Trấn chậm chạp khởi động.
......