Buổi tối lúc ăn cơm, thư viện cũng không tính bận rộn. Cục diện đến bây giờ cơ bản đã khống chế.
Có lương thực, liền sống; Không có lương thực, liền chết.
Càng ngày càng nhiều đệ tử hội tụ đến Minh Luân Đường. Ước chừng gần trăm người. Liền Diệp Giảng Lang cũng tới nghe học sinh đàm luận chính trị.
Quá nhiều người, đã không có khả năng nói chuyện riêng,
Giả Hoàn không thể không đứng ra chủ trì, giống như cục diện văn hội, thành thạo điêu luyện.
…
Thư viện đệ tử riêng phần mình nói ý nghĩ từ đáy lòng, khen chê nhân vật, đàm luận lịch sử, mượn cổ thuyết kim. Trận này cứu tế, nhiều lần gặp phải sinh tử khảo nghiệm, để cho mỗi người trưởng thành hết sức kinh người.
Mắng tận hứng, nói đã nghiền.
Đến tối muộn, mọi người mới thỏa mãn ai đi đường nấy.
Coi là lúc:
Thư sinh khí phách, phóng khoáng tự do, chỉ điểm giang sơn, sôi sục văn tự.
...
...
Sáng sớm hôm sau, điểm tâm đi qua,
Một đám người đến nháo sự, yêu cầu rời thư viện, chính là Trần Gia Vận.
Trần Gia Vận cùng mấy người từ sau khi bị trừng phạt, liền không thích làm việc, một ngày một bát bát cháo giữ mệnh thật sự là chịu không nổi. Nước đã rút, bọn hắn dự định đi 40 dặm đường tới Kinh thành cầu sinh.
Giả Hoàn lập tức đồng ý, tiễn bọn họ tự nguyện rơi đi, giành sinh lộ.
.
Bên ngoài, Văn Đạo thư viện, lũ lụt đã hoàn toàn thối lui, lộ ra con đường toàn bùn sình.
Đứng nhìn xem bóng lưng mấy người đeo cái bao bố rời đi, Công Tôn Lượng thở dài:
- “Giả sư đệ, bọn hắn sợ là sẽ không quay về thư viện.”
Giả Hoàn ngồi ở ngưỡng cửa, đối với sự tình tụ tán ly hợp, tầm nhìn khai phát, lắc đầu.
…
Vừa hay, nhìn thấy hành lang có một đạo bóng hình xinh đẹp, mỹ lệ yêu kiều, tay vịn lan can, hư hư nhược nhược chậm rãi đi tới.
Nàng vẫn mang theo mạng che mặt màu trắng.
Nhìn xem Lâm cô nương, đặc trưng mạng che mặt màu trắng, Giả Hoàn hơi có chút nghi hoặc. Hắn đang suy tư nhóm Trần Gia Vận rời đi, sẽ hay không để cho dân đói trong thư viện nổi lên ý nghĩ rời đi. Thư viện cần khai thác phương sách nào?.
Công Tôn Lượng sửng sốt một chút, thoáng có chút lúng túng. Hắn tất nhiên sớm biết Lâm cô nương không chết, ở ngay tại trong phòng huynh trưởng Lâm Tâm Viễn. Ngày đó nhìn thấy dung mạo bị hủy Lâm cô nương, ái mộ trong lòng hắn vào trạng thái đánh trống lui quân, giống như thủy triều rút cực nhanh.
Nghe nói nàng qua đời, vẫn bi thương khó tả. May mắn nàng không chết.
Lúc này gặp lại để cho hắn có chút quẫn bách. Lâm cô nương thế nhưng là cùng hắn tuyệt giao.
…
…
Lâm Chi Vận một bộ trường sam màu trắng, chải búi tóc thiếu nữ, hai cái khuyên tai tinh xảo Ngân Nguyệt, nhẹ lay động theo từng bước đi, dù thời gian này thiếu ăn khá gầy gò, nhưng không thể che khuất dáng dấp yểu điệu, từng cử chỉ, động tác phong nhã,... đường nét cơ thể rất cân đối, không thừa không thiếu, phong vận vô cùng.
Giả Hoàn dù biết nàng hủy dung nhưng vẫn không thể không khen ngợi dáng người của nàng rất đẹp, có phần tương tự Lý Hoàn, cũng có chút giống Tần Khả Khanh.
.
Ấn tượng ban đầu về nàng đã khắc sâu, muốn xóa đi cũng không thể.
Đi tới gần, Lâm Chi Vận hơi hơi cúi đầu, hướng Giả Hoàn thi lễ:
- “Tiểu nữ tử gặp qua Giả Viện Thủ!”
Giả Hoàn khẽ cười cười, gật đầu. Dạng này một nữ tử tính tình kiên cường rất để cho hắn thưởng thức, cảm khái tao ngộ.
Lâm Chi Vận nói khẽ:
- “Tiểu nữ có chuyện muốn cùng Giả Viện Thủ thương lượng.”
Công Tôn Lượng lúng túng, nhưng hắn đến cùng là ôn nhuận quân tử, đối với Lâm Chi Vận chắp tay thi lễ, sau đó nói:
- “Giả sư đệ và Lâm cô nương cứ tự nhiên nói chuyện.” Quay người trở lại Minh Luân nội đường.
…
Minh Luân Đường, đám sĩ tử sớm nhìn thấy một vị cô gái che mạng, có vẻ rất xinh đẹp, mà thấy Đại sư huynh đi vào, vài tên tính tình sống động vây lại nghe ngóng tình huống.
Giả Hoàn không cần quay đầu lại, liền biết sau lưng gì tình huống, cười cười, hỏi:
- “Lâm cô nương có chuyện gì cứ nói?”
Lâm Chi Vận đói đã rất suy yếu, thanh âm êm dịu:
- “Giả Viện Thủ, gia huynh sự tình rất xin lỗi. Tiểu nữ thay gia huynh xin lỗi người.”
Nguyên lai nhị ca Lâm Tâm Viễn của nàng, hơn mười ngày trước đã hướng Giả Hoàn thỉnh cầu chút đồ ăn ngoài định mức và bị cự tuyệt. Cuối cùng, Giả Hoàn đem nhị ca của nàng an bài ở Minh Luân Đường làm văn thư. Đây coi như một cách khác tăng thêm khẩu phần ăn.
Chỉ mỏi cổ tay một chút.
.
Nhưng khi đám thợ mỏ kéo đến, nhị ca nghe thảo luận ở Minh Luân Đường, không xem trọng kế hoạch thư viện, lặng lẽ từ Minh Luân đường lui về phòng. Nói muốn bảo vệ nàng và Thư nhi, thực ra là “sợ hãi”. Nhị ca đích thật hồ đồ, nếu kế hoạch của Giả Hoàn thất bại, huynh muội các nàng núp ở phòng ngủ có hữu dụng hay không?
…
…
Giả Hoàn đối với Lâm Tâm Viễn “lâm trận bỏ chạy” không có ý kiến gì, con đường là do tự mình lựa chọn. Hắn sẽ không cho Lâm Tâm Viễn cơ hội làm công tác nhẹ nhõm. Trợ giúp Lâm Tâm Viễn một lần là ý tốt, hai lần là dung túng, ba lần chính là ngu xuẩn.
Thời khắc này, làm sao có thể dung túng.
Giả Hoàn khoát khoát tay, nói:
- “Không có việc gì.” Hắn tất nhiên không có nhàn tâm đi tức giận Lâm Tâm Viễn.
Lâm Chi Vận “A” một tiếng, khẽ cắn môi do dự một hồi, nói khẽ:
- “Giả Viện Thủ, tiểu nữ nghĩ rằng có thể làm việc. Tiểu nữ có thể viết chữ, am hiểu toán thuật.”.
Giả Hoàn kinh ngạc nhìn xem Lâm Chi Vận, có chút minh bạch, trong lòng bỗng nhiên có chút thương tiếc, hỏi:
- “Đói đến khó chịu sao?”
Lâm Chi Vận gương mặt xinh đẹp dưới khăn che mặt cũng ửng đỏ, có chút thẹn thùng.
…
Giả Hoàn nắm gậy gỗ, đứng dậy đi tới Minh Luân nội đường, cầm một cái màn thầu đã nguội đi ra. Đây là điểm tâm của hắn, vừa rồi vội vàng đuổi Trần Gia Vận bọn người rời đi, còn chưa kịp ăn.
Giả Hoàn tách ra một nửa, đưa cho Lâm Chi Vận:
- “Cho cô nương một nửa.”
Lâm Chi Vận nhìn xem màn thầu tạp sắc, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả: Được bố thí, lại không cảm thấy tự ti; Đói bụng đến tuyệt vọng tới cầu cứu, nhận được nhiều kinh hỉ.
Nàng cảm kích hắn, cảm thấy ấm áp.
Nàng cho là trước tiên được an bài công việc, rồi được phát đồ ăn, tình cảnh này nàng chuẩn bị tâm lý, làm tốt chưa chắc có thu hoạch gì.
Nước mắt không tự chủ chảy xuống, Lâm Chi Vận tiếp nhận màn thầu, thu vào trong tay áo, nức nở thấp giọng nói:
- “Tạ Giả Viện Thủ.”
Giả Hoàn ôn thanh nói:
- “Đừng khách khí. Lâm cô nương, ngươi nói lên yêu cầu công việc, ta không thể đáp ứng. Ta chỗ này không thiếu người biết chữ, cô nương hiểu ý ta.”
…
…
Kỳ thực, lấy Lâm cô nương điều kiện biết viết, biết làm tính toán, muốn tìm một công việc vẫn là dễ dàng. Giả Hoàn muốn an bài công việc cho nàng tự nhiên đơn giản. Khẩu phần lương thực cũng sẽ không thiếu một phần của nàng. Bất quá, đây là niên đại mà nắm tay, dắt tay đều cần phụ trách. Nam nữ hữu biệt. Một người nữ tử chưa lập gia đình trong một đám sĩ tử ngồi làm việc, truyền đi danh tiếng sẽ bị phá hủy.
Đối với thư viện danh dự cũng có tổn hại.
Mà đơn độc an bài cho nàng một phòng làm việc, đặc thù hóa, càng là không được.
Thời đại này là vậy !
Lâm Chi Vận nhìn đôi mắt hữu thần, kiên nghị của Giả Hoàn, thần sắc ảm đạm, gật nhẹ đầu.
Nàng sao không hiểu ý nghĩ của hắn, làm sao không hiểu bất tiện khi chọn công việc cho nàng. Những điều này nàng đã dự đoán được khi tới nơi này.
Giả Hoàn nhẹ nhàng cười cười, nói khẽ:
- “Đi về nghỉ ngơi. Không nên rời khỏi thư viện. Tin tưởng ta! Ta có thể mang theo tất cả mọi người cùng sống sót. Chờ vài ngày sẽ tốt.”
.
Lâm Chi Vận “Ân” một tiếng, suy yếu hướng về phương hướng sương phòng Nội Xá. Trong lòng nàng dư vị ấm áp vẫn còn nguyên, nàng biết hắn những ngày này mới là người vất vả nhất, hắn là ân nhân của nàng, nhị ca và Thư nhi không chỉ một lần nguy hiểm, còn duy trì cơm ăn cho hơn 1500 người, công việc đơn giản như vậy sao?
Nhìn trong tay màn thầu chỉ có nửa khối, phòng ngủ bên trong còn có nhị ca, Thư nhi.
Dõi theo bóng dáng xinh đẹp thướt tha kia, Giả Hoàn trầm mặc. Hắn có thể bảo chứng nàng sống sót, vấn đề ở Kiều Như Tùng, trước khi lương thực về, nàng còn muốn nhẫn nhịn chịu đói.
Thực ra hắn có năng lực trợ giúp nàng nhiều hơn nhưng hoàn cảnh này, địa vị này không cho phép hắn làm vậy, kể cả nàng có đẹp như tiên nữ, khiến hắn cam tâm nhường khẩu phần ăn, quy củ sẽ không thay đổi vì nàng.
Loại cảm giác thưởng thức, thương xót, khắc sâu bóng hình của nàng, cùng lý trí, tỉnh táo tạo thành mâu thuẫn mãnh liệt, để cho lòng của hắn có chút khó chịu, đến mức trầm mặc.
Chỉ có thể chờ đợi!
Giả Hoàn hy vọng lương thực nhanh chóng trở về,
Tai họa hồng thuỷ sẽ kết thúc.
...
...
Giả Hoàn ăn xong điểm tâm, hẹn nửa giờ, có đệ tử thư viện tới thông tri, bởi vì hồng thủy đã thối lui, con đường đả thông, thợ mỏ mấy trăm người muốn rời khỏi thư viện, tự mưu sinh lộ.
Giả Hoàn cùng Công Tôn Lượng đuổi tới Khúc Thủy viện. Phụ trách Văn Tuyên công tác Hàn Tú Tài, Đô Hoằng mang theo hơn mười người đã ép không được tràng.
Khúc Thủy viện một chỗ đất trống, người người huyên náo, đòi phải ly khai.
Đói bụng tư vị không dễ chịu.
…
Giả Hoàn đến, đám người tự động tách ra. Đám thợ mỏ lâu ngày tiếp xúc với Giả Hoàn, tín nhiệm hắn, cũng từ từ an tĩnh lại.
Mấy kẻ kiệt ngạo bất tuần đã sớm bị thanh trừ. Còn lại đám thợ mỏ này, trong lòng ít nhiều còn lương tri.
Một nam tử mặt tròn, áo quần cũ rách tươm, hướng Giả Hoàn chào, nói:
- “Giả Viện Thủ, chúng ta cảm kích ngài ân cứu mạng.”
Giả Hoàn hư nhược cười:
-“Lộ thợ mỏ không cần đa lễ.”
Lộ thợ mỏ được phân làm bảo trưởng, có tiếng nói gặp Giả Hoàn vẻ mặt ôn hoà, đánh bạo nói:
- “Giả Viện Thủ, thư viện hứa hẹn trong vòng bốn ngày sẽ có lương thực chuyển tới, nhưng bây giờ còn không có. Chúng ta một ngày ăn một trận, đói đến khó chịu. Trước mấy ngày, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, chúng ta liền không nói gì. Bây giờ con đường đã thông suốt, muốn hướng về Giả Viện Thủ để chúng ta rời đi.”
…
Có vài tên thợ mỏ trong đám người hô:
- “Để bọn ta rời đi. Hoàng Lạc Trấn có khâm sai triều đình, sẽ không mặc kệ chúng ta.”
Hàn Tú Tài tức giận gần chết, toàn thân phát run. Một đám vong ân phụ nghĩa chi đồ, ân tình cứu mạng, đói mấy ngày, còn không có chết đói, mới chống đỡ mấy ngày liền không nghe lời?
Hán Tú Tài oang oang nói:
- “Hoàng Lạc Trấn cách đây 30 dặm đường, các ngươi đi đến được sao? Đến, liền có thể có ăn sao? Chê cười! Quan phủ chẩn tai, các ngươi chưa thấy qua. Lương thực bên trong cũng là hạt cát. Mặt khác, để cho người ta buôn bán làm nô bộc đi, lúc đấy đừng khóc”
…
Giả Hoàn đưa tay chặn Hàn Tú Tài, hướng phía thợ mỏ đang ngây như phỗng, ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này mới bình tĩnh nói:
- “Chư vị, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan. Mọi người đều có chí hướng khác nhau, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Chư vị mời đi thôi!”
Đám thợ mỏ một hồi xôn xao, có vài người nghe hiểu Hàn Tú Tài nói, nhưng đa số không phải thông minh lanh lợi gì, riêng Lộ thợ mỏ đầu tiên là sững sờ, tiếp đó mừng rỡ trong lòng.
Trong sân trống nghe vài âm thanh người mồm năm miệng mười:
- “Tạ Giả Viện Thủ.”
- “Tạ Viện Thủ khai ân.”
- “Cảm tạ!”
…
Hơn một khắc (hai mươi phút), ước chừng gần 300 thợ mỏ, xếp hàng dài, theo thứ tự bước ra khỏi thư viện dưới chân Diệu Phong Sơn, thẳng hướng nam tiến về Hoàng Lạc Trấn.
Nghe tin tức, Sơn trưởng, Sa Đề Học, Trí Không hòa thượng, các Giảng Lang, mọi người đưa mắt nhìn đội ngũ thợ mỏ đông nghịt rời đi.
Hàn Tú Tài hậm hực nói:
- “Viện Thủ, trong bọn họ sau này có thể sống sót một nửa liền xem như Lão Thiên gia phù hộ. Những người này..., ai, chó cắn Lữ Động Tân, không biết nhân tâm tốt!”
Giả Hoàn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- “Không, Hàn huynh, bọn hắn có thể còn sống sót 70~80 người liền xem như kỳ tích.”
Hàn Tú Tài nghe xong sững sờ. Cảm nhận được lời Giả Hoàn băng lãnh, hờ hững, nhưng hắn vẫn không cách nào chỉ trích Giả Hoàn. Hắn muốn tất cả mọi người cứu được, dùng miệng lưỡi, nhân gia không lĩnh tình, vì sao lại thế?
.......