Giả Hoàn trong thư phòng đọc sách là năm ngày, một ngày nghỉ. Giống ngày hưu mộc quy định của quan trường Đại Chu.
Lúc Giả Bảo Ngọc cho nha hoàn Thiến Tuyết tới hỏi, hắn đang trong ngày nghỉ nhưng hắn được Vương Hi Phượng cho phép, vội vàng dựng bếp lò, không đếm xỉa tới Bảo Ngọc bái phỏng, liền để Như Ý nhắn lại hẹn ngày ba mươi tháng hai (30/2) sẽ tiếp đãi mọi người tới chơi.
...
Ngày hai mươi bốn, buổi sáng, Giả Hoàn liền theo Triệu Quốc Cơ đến trong nhà xem xét tình huống than tổ ong hong khô.
Triệu Quốc Cơ là Vinh quốc phủ gia sinh tử. Ở bên ngoài Vinh quốc phủ, khu phố Nam. Từ Vinh quốc phủ cửa hông đi ra, đi hơn 20 phút mới đến. Mười mấy cái than tổ ong đen sì đặt tại dưới mải hiên tiểu viện đơn sơ.
Giả Hoàn ngồi xổm xuống lấy tay nhéo nhéo, hài lòng nói:
- “Có thể dùng. Cữu cữu, ta lưu mấy khối than cho cậu dùng.”
Triệu Quốc Cơ vội nói: “Hoàn ca nhi, cái này như thế nào được, đều là bạc của ngươi.”
Giả Hoàn không miễn cưỡng, nói:
- “Chính cậu xem đi! Nếu là so trong nhà dùng củi lửa tiện nghi hơn nhiều, ta quay đầu còn chế tác quy mô lớn hơn.”
...
Hai người đang nói chuyện, đi vào cửa một đôi nam tử, là phụ tử, tay chân vụng về, trên thân mang theo lấm tấm bùn đất. Người nhỏ chừng mười mấy tuổi, cõng một cái bao khỏa khá nặng, con mắt nhạy bén.
- “Lão Hồ Đầu tới.” Triệu Quốc Cơ tiến lên chào hỏi, giới thiệu cho Giả Hoàn:
- “Hoàn ca nhi, lão Hồ Đầu hai cha con là bùn tượng tốt nhất trong phủ. Xây gian phòng, xây bếp lò đều là hảo thủ.”
Lão Hồ phụ tử tiến lên bái kiến Giả Hoàn, khom mình hành lễ nói: “Cho Tam gia thỉnh an!”
Giả Hoàn hiền hòa cười, nói cho lão Hồ phụ tử yêu cầu muốn tiểu lò. Khác biệt với bếp lò trên thị trường không lớn. Giả Hoàn chủ yếu yêu cầu thuận tiện nấu nước. Lão Hồ phụ tử rất nhanh liền hiểu rõ kiểu dáng.
Giả Hoàn thanh toán 2 lạng bạc tiền đặt cọc. Hẹn ba ngày sau tại cửa hông Vinh quốc phủ giao hàng.
...
...
Hai mươi bảy ngày buổi chiều, Giả Hoàn tại cửa hông từ Triệu Quốc Cơ nhận tiểu lò. May mà mấy tháng này hắn rèn luyện, trên cánh tay chút sức lực mới xách được cái lò về tiểu viện.
Tiến vào mùa xuân, thời gian ban ngày trở nên dài.
Buổi chiều, dưới tán cây hòe đang nảy mầm non, trong cảnh xuân tươi đẹp ánh tà dương lục hồng nhuộm hoa mỹ sắc. Giả Hoàn hì hục lắp bếp lò, Triệu di nương sớm được tin tức, bưng chén trà chờ ở trong phòng khách uống trà.
Tiểu Thước, Tiểu Cát Tường hai nha hoàn đều ở bên người. Tò mò nhìn Giả Hoàn làm việc, cũng không có ai nói chuyện.
Chờ Tình Văn cầm than tổ ong đi trong phòng bếp nhóm lửa trở về. Giả Hoàn dùng kẹp gắp than đem than tổ ong từng cục cho vào trong lò, tiếp đó hướng dẫn cho 4 nha đầu cách dùng như thế nào.
Thời điểm dùng bếp, mở ra cửa gió phía dưới, sau đó dùng cặp gắp than cho vào đường hầm, điều chỉnh than tổ ong, làm cho trên dưới quán thông; Lúc không dùng, đem trên dưới than tổ ong dịch ra, lưu cửa gió một khe hở là được.
...
Mọi người nhìn xem ngọn lửa đỏ bừng bốc lên, mấy tiểu cô nương một hồi reo hò. Xem náo nhiệt bảy, tám tiểu nha hoàn khác gọi nhau í ới, tới xem náo nhiệt. Trong lúc nhất thời không khí vô cùng vui vẻ.
Triệu di nương ở một bên che miệng mũi, nói:
- “Hoàn ca nhi, cái bếp lò này hương vị sao xông lên như vậy?”
Nàng thời gian trước bởi vì sự tình Thám Xuân mắng Giả Hoàn một trận, nhưng đã sớm quên. Giả Hoàn lại càng không chấp nàng. Giả Hoàn buồn cười, lơ đễnh nói:
- “Hương vị ô-xít-các-bon a! Đốt than đá đều như vậy. Nhi tử còn phải cải tiến cơ bản.”
Triệu di nương nghe mà vẻ mặt u u mê mê “Ô-xít-các-bon là cái gì?” Nhưng lập tức vui tí tách:
- “Hoàn ca nhi biết được thật nhiều a, không hổ là Nhi tử của ta!”
...
...
Sau khi ăn cơm tối xong, trên lò đun đi thật nhiều nước nóng. Giả Hoàn thư thư phục phục ngồi ở trong thùng gỗ to ngâm trong bồn tắm, đưa tay khoác xuôi lên thành thùng gỗ, thích ý cười híp mắt.
Đây là lần đầu hắn tắm thoải mái nhất từ khi đến Hồng lâu thế giới.
Trước đây, Như Ý, Tình Văn cũng không có mang tới nhiều nước nóng như vậy,
Thành công làm xong cái bếp lò nhỏ, thứ nhất là phúc lợi cho bản thân có nước nóng ngâm người, quan trọng hơn bước thêm một bước nhỏ. Không khéo là phát minh tạo phúc cho thiên hạ!
Ân, đây chỉ là bắt đầu!
.
Hắn với hoá học, vật lý chỉ có kiến thức căn bản cấp ba, có cơ hội phải tìm hiểu trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, hắn ước chừng cũng không quá lạc hậu vì đã giao thương nhiều với phương Tây. Bây giờ chơi đùa chút ít đồ chơi cải thiện chất lượng sinh hoạt, thuận tiện kiếm chút bạc tiêu xài không tệ.
Trong lúc nhất thời, Giả Hoàn suy nghĩ bay bổng.
...
...
Tắm rửa xong, Giả Hoàn đổi quần áo, tại bàn đọc sách nghỉ ngơi. Như Ý cùng Tình Văn đem tràng diện trong phòng ngủ thu thập, hai người trên bàn cười nói lôi ra cờ ca rô chơi, tạm thời kim khâu, may vá trước tiên ném ở một bên.
- “Ai nha, ta lại thua.” Như Ý ảo não vỗ xuống cái trán, mân mê miệng thua 1 đồng tiền cho Tình Văn, quay đầu nói:
- “Tam gia, người tới cùng Tình Văn tỷ tỷ chơi?.”
- “Liền sợ Tình Văn thua khóc nhè a.” Giả Hoàn để sách xuống cười nói.
Tình Văn ngạo khí ngẩng lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, đường nét tinh xảo, nói:
- “Ai khóc nhè! Tam gia, ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu.”
Giả Hoàn cười ha ha một tiếng, ngồi ở trên đôn mềm, cùng Tình Văn đánh cờ. Hắn vừa vặn nghĩ buông lỏng xuống đầu óc.
Cờ carô rất dễ học, dễ chơi, tuy nhiên Như Ý tiểu cô nương tương đối mơ hồ, thua nhiều thắng ít. Mà Tình Văn không chỉ có thêu thùa xuất sắc, đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Hắn đúng là không chắc có thể thắng Tình Văn.
Tùy ý đánh cờ, Giả Hoàn thua liên tục hai ván, bại bởi Tình Văn 2 cái Khang Thuận Thông bảo.
“A….ha” Tình Văn reo hò mừng rỡ, cười khanh khách.
...
Nhấp một ngụm trà, Tình Văn đem bát trà đặt ở trên kỷ trà cao, liếc mắt thấy Giả Hoàn tùy ý thắt dây buộc tóc, hơi tán loạn, suy nghĩ về cuộc sống nơi đây những tháng ngày qua vô câu vô thúc, rất thoải mái, liền cười nói:
- “Tam gia, về sau nô tỳ chải đầu cho Tam gia a, nô tỳ chải đầu tốt hơn Như Ý.”
- “Được a!” Mặc quần áo Giả Hoàn không có vấn đề, chỉ có chải đầu thực sự phiền phức. Trên bàn cờ rơi xuống một hạt hắc tử, hắn mỉm cười:
“Tình Văn, thua.”
Tình Văn cúi đầu xem xét bàn cờ, năm viên hắc tử tạo thành một hàng dài, lập tức có chút mắt trợn tròn,
- “A...”
- “Khanh khách!”
- “Tình Văn tỷ vừa mới thương Tam gia chủ động muốn cho Tam gia chải đầu, nhưng lập tức liền bị Tam gia “thống hạ sát thủ” thua một bàn”. Như Ý cười thích thú.
...
...
Chu triều dùng âm lịch lịch pháp khác Tây nguyên công lịch lấy mặt trăng biến hóa thành căn cứ, tháng hai có hai mươi chín hoặc ba mươi ngày.
Ngày ba mươi tháng hai năm Ung trị thứ 8
Buổi chiều, Bảo Ngọc, Đại Ngọc, Nghênh Xuân, Tham Xuân, Tích Xuân dựa theo ước định cùng nhau đến chơi nơi ở Giả Hoàn, nói chuyện phiếm.
Một đám công tử, tiểu thư mang theo đoàn nha hoàn, vú già đông nghịt kéo đến, lập tức đem nơi ở của Giả Hoàn lấp đầy. Giả Hoàn mời Bảo, Đại, Tam Xuân đến trong phòng ngủ nói chuyện.
Tập Nhân, Tử Quyên, Ti Kỳ, Thị Thư, Nhập Họa bọn người lưu lại trong phòng khách, cùng Như Ý, Tình Văn chơi.
Bếp lò nhỏ của Giả Hoàn ở cửa phòng gây nên đám người hứng thú. Giả Bảo Ngọc đối với Giả Hoàn nói:
- “Tam đệ, ngươi cái lò này làm rất không tệ, ta muốn hai cái.”
Giả Hoàn chưa có trả lời đáp ứng, Giả Bảo Ngọc đối Lâm Đại Ngọc nói:
- “Lâm muội muội, chúng ta tại trong phòng làm một cái, thế nào? Đất đỏ lò lửa nhỏ, lúc Tuyết rơi uống trà thưởng tuyết cũng là một kiện nhã sự.”
...
Lâm Đại Ngọc giận cười:
- “Hiện tại đã cuối tháng hai, thời tiết đầu xuân, về sau này nơi nào còn có tuyết? Uổng cho ngươi coi là người đọc sách!”
Giả Bảo Ngọc nghe vậy, ngượng ngùng sờ sờ đầu:
- “Muội muội nói đúng. Tam đệ, cái bếp lò này coi như không cần.”
Nghênh Xuân, Tham Xuân, Tích Xuân 3 người đều khẽ cười. Tiểu thư khuê các nụ cười không lộ răng, lịch sự tao nhã, hàm súc.
Nhìn đám người, Giả Hoàn thầm nghĩ: “Bảo mặt to, ngươi cũng quá tự sướng đi? Ta lúc nào đáp ứng ngươi tiễn đưa bếp lò cho ngươi.”
Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc bây giờ là quả tim của Giả mẫu, phòng bếp nhỏ người nào dám chậm trễ? Hai mươi bốn giờ phục vụ hàng ngày là chắc chắn. Muốn gì được nấy, ngược lại là Tam Xuân đãi ngộ yếu kém một chút. Dù đãi ngộ kém vẫn hơn Giả Hoàn nửa bậc.
Lúc uống trà, Giả Bảo Ngọc đóng vai chủ đạo, dẫn dắt chủ đề, cao đàm khoát luận.
Giả Hoàn mặt mỉm cười, nghe vị nhị ca mới 9 tuổi, Bảo Ngọc nêu ra một số quan điểm ngây thơ. Hắn lười luận đàm chen vào nói. Hắn đương nhiên rõ Bảo Ngọc đám người là hiếu kỳ đến xem, muốn biết hắn vì cái gì biến hóa lớn như vậy?
...
Bảo Ngọc bình luận một phen phong cảnh kinh thành Đại Chu, ra vẻ thân mật hỏi:
- “Tam đệ, ngươi bình thường đều đọc sách gì? Ngươi giao thừa đêm đó làm thơ, ta bội phục vô cùng.”
Giả Bảo Ngọc xưa nay không nhìn Hoàn lão tam một mắt. Cho rằng trời sinh vạn vật chi linh, phàm sông núi nhật nguyệt chi tinh tú, chỉ tập trung tại nữ nhi, thực ra nên hiểu là mỹ nhân nhi, nam tử đấng mày râu bất quá là cặn bã trọc mạt mà thôi.
Nhưng mà, Giả Hoàn làm bài thơ hay như vậy, bảo hắn xem Giả Hoàn là cặn bã sẽ cảm thấy khó khăn. Thi từ vốn là tài hoa cá nhân, hứng thú triển lộ. Cho nên, suy nghĩ Giả Hoàn hẳn là cùng hắn một loại nhân vật phong lưu.
Tiếc rằng, Giả Hoàn không có hứng thú thân cận Bảo Ngọc, nể mặt Giả mẫu cho Bảo Ngọc ba phần mặt mũi thôi.
..
Hắn góc độ người hiện đại, ảnh hưởng từ nguyên tác Hồng lâu nên lúc này coi Bảo Mặt To chính là một cái bao cỏ, không hơn không kém. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Vô địch thiên hạ,Vô năng vi lực.
Suy nghĩ, lấy hắn tại Vinh quốc phủ chiếm hết tài nguyên làm của riêng, phàm là có một chút ý thức vươn lên, sẽ giúp toàn bộ Vinh quốc phủ tránh bi kịch, bi kịch tình yêu của hắn chắc chắn là có thể tránh khỏi, làm sao đến mức để cho Lâm Đại Ngọc hương tiêu ngọc vẫn?
.
Hơn nữa, người này là nam nhân không dám đảm đương. Liền Kim Xuyến nhảy giếng, Tình Văn chết bệnh. Tỉ như Tình Văn, nếu hắn có dũng khí, cầm thanh đao canh giữ trước giường của Tình Văn, có mấy người dám động thủ đuổi Tình Văn đi? Hoặc kéo dài thời gian chờ mấy ngày Tình Văn khỏi bệnh, làm sao đến mức chết yểu?
Giả Bảo Ngọc là thuộc dạng người cứ thích, cứ tán gái, không chịu trách nhiệm, có việc trước tiên rụt đầu, Loại nam nhân này, thuộc về cặn bã nam điển hình. Ngồi yên nói suông có vạn ngôn, gặp thời xử lý không đảm đương.
Nữ nhi nhà ai dính vào hắn, người đó xui xẻo.
Nghĩ như vậy, nhưng Giả Hoàn không biểu hiện ra ngoài, miệng khiêm tốn nói:
- “Nhị ca, ta bình thường là tùy tiện lật qua sách. Thi từ là tiểu đạo. Kinh nghĩa, Văn chương mới là đại đạo. Bởi vì cái gọi là: Đương kim thiên tử Trọng văn chương; Túc hạ hà tu Giảng Hán Đường.”
...
Giả Bảo Ngọc sắc mặt tức thời thay đổi, tức giận đứng lên, phản bác:
- “Miệng nói phẩm hạnh, đạo đức trong âm thầm không biết mục nát, bẩn thỉu thành bộ dáng gì? Nho học tính toán đại đạo cái gì? Tương lai của ta là không muốn làm quan, làm tể, kinh tế hoạn lộ. Thật xấu hổ cùng những người này làm bạn. Hoàn ca nhi, ta nhìn lầm ngươi. Tỷ tỷ, muội muội, chúng ta đi!”
.........