Chương 10: Ngôi sao internet

Giả Hoàn nhức răng, “người mẹ đẻ tiện nghi” này thực khó mà để cho người ta thân cận, đành nhẹ giọng khuyên nhủ:

- “Nương, Tam tỷ tỷ có hảo ý, ngài mắng nàng làm gì? Nàng tiền riêng muốn xử lý như thế nào chính bản thân nàng quyết định.”

Triệu Di Nương âm thanh chua ngoa, lên giọng:

- “Ta không xen vào. Tam cô nương không phải trong ruột ta bò ra, không nên hiếu kính ta hay sao? Ta xem nàng là hận không thể thác sinh tại trong phòng kia đâu. Thứ đồ không biết xấu hổ, vong ân...”

Nghe Triệu Di Nương mắng khó nghe, Giả Hoàn dở khóc dở cười. nha hoàn của Tam tỷ Thám Xuân còn đang ở đây, ngài không thể chờ người đi rồi mắng sao? Hắng giọng ngắt lời:

- “Nương!.”

Triệu Di Nương trừng mắt lên nhìn Giả Hoàn:

- “Hoàn ca nhi, ngươi có ý tứ gì? Như thế nào, nàng thân thiết với Thái thái với Bảo Ngọc, còn không cho ta nói nàng. Trong mắt nàng chưa từng có ta người di nương này?”

...

Giờ Giả Hoàn đương nhiên không sợ Triệu Di Nương, nói thẳng:

- “Nương, trên đời này, không có vô duyên vô cớ làm người khác thích. Người càng mắng Tam tỷ tỷ, nàng càng không thân cùng người, có phải không?”

- “Nhân Tâm Đô Thị Nhục Trường, nương đối với Tam tỷ tỷ tốt, nàng chẳng lẽ sẽ đối với nương không tốt?”

Triệu Di Nương tức giận vỗ giường mắng to:

- “Giòi tâm nghiệt chướng, ta là mẫu thân của nàng!”

...

...

Giả Hoàn lắc đầu, vấn đề là Thám Xuân chưa hẳn nghĩ như vậy. Chủ nghĩa xã hội phong kiến, coi mẹ cả là mẫu thân. Mẹ đẻ chỉ coi như đẻ thay, nhiều người sẽ không nhất định đối đãi như mẫu thân thật sự.

Triệu Di Nương vẫn mắng to. Giả Hoàn thúc giục Như Ý cầm vài đồng tiền thưởng cho Thị Thư làm chân chạy phí, tiễn Thị Thư ra cửa mới nói:

- “Khổ cực!”.

Đến nỗi, Triệu Di Nương với Giả Tham Xuân như thế nào ở chung, hắn là lười nhác quản. Hắn là sâu sắc thông cảm Triệu Di Nương tao ngộ, thân cận nàng nhưng không tới tình cảnh thân thiết, vì nàng mà hao tổn tâm trí.

Mẹ của hắn tại một cái thế giới khác!

Chờ Thị Thư sau khi đi, Tình Văn, Như Ý trở lại trong phòng khách, Tình Văn như có điều suy nghĩ khen:

- “Như Ý, Tam gia vừa rồi đọc từ thực sự là tốt nha”.

“Nhân Tâm Đô Thị Nhục Trường”.

“Trên đời này, không có vô duyên vô cớ thích”.

Câu từ đơn giản, ý nghĩa rõ ràng giống như chân lý, hai nha đầu không biết chữ có thể hiểu được.

Như Ý ngẩng đầu ngạo kiều, bộ dáng thanh tú, cười hì hì nói:

- “Đó là đương nhiên. Tình Văn tỷ tỷ, Tam gia là người đọc sách a!”

Tình Văn cười duyên bóp eo Như Ý một cái:

- “Tiểu lãng đề tử, ngươi ở trước mặt ta nhiệt tình, đắc ý cái gì? Nữ chủ tử của ngươi còn không biết là ai đâu?”

...

...

Lúc Tình Văn, Như Ý trong phòng khách trêu trọc cười đùa. Thị Thư xách theo đèn, trở lại phòng của Thám Xuân.

Trong phòng sáng tỏ, đốt lò than rất ấm áp. Giả Thám Xuân đang ngồi trước bàn, đọc sách

Tiểu nữ hài mới 9 tuổi, dáng người khá cao, tròn trặn, mặt trái xoan, tuấn mắt tu mi, thanh tú khác thường. Chính là văn thải tinh hoa, kiến chi vong tục. Nguyên tác miêu tả nàng là hoa hồng đẹp thơm nhưng lắm gai làm đau người khác.

...

Dù bằng tuổi Bảo Ngọc nhưng xưng hô là Bảo nhị ca, ngay cả Đại Ngọc cũng gọi là Lâm tỷ tỷ. Điều này liên quan tới thân phận thứ nữ và mức độ coi trọng của Lão thái thái.

- “Trở về rồi?”

- “Vâng, cô nương...” Thị Thư đáp lời, đem một màn trong phòng Giả Hoàn cặn kẽ kể lại một lượt.

...

Thám Xuân nghe trầm mặc rất lâu, nâng bút đem lời nói Giả Hoàn viết xuống.

“Nhân Tâm Đô Thị Nhục Trường”

“Trên đời này, không có vô duyên vô cớ thích.”

.

Nhìn xem trên giấy hai câu này, phảng phất nói đến tâm khảm của nàng, Thám Xuân đột nhiên có chút muốn khóc. Triệu Di Nương mỗi lần tìm nàng ổn ào, đòi tiền, không thông cảm nàng khó xử, nàng không được sống yên ổn.

Nàng không phải không nguyện ý nhận người mẹ ruột, quan hệ máu mủ, không chối được. Nhưng Triệu Di Nương như thế nào đối với nàng? Giả Hoàn trước đó không phải là Triệu Di Nương xui khiến tới chỗ nàng náo loạn hay sao?

Bây giờ đệ đệ ngang bướng đột nhiên khai khiếu, thay đổi thành con người khác, dáng đứng thẳng, đôi mắt sáng có thần, không còn vẻ lén lút, láo liên, càng là viết thơ hay, thuận miệng nói ra dạng danh ngôn răn dạy.

...

Sự tình Triệu Di Nương tại trong phòng Giả Hoàn mắng to Thám Xuân, giống như là một viên đá nhỏ rơi vào trong ao nước Vinh quốc phủ, không có gây nên bất kỳ gợn sóng nào!

Trong Giả gia tất cả mọi người biết Triệu Di Nương cùng Thám Xuân quan hệ không thân thiết. Dư luận đồng tình với Thám Xuân. Triệu Di Nương tại trong Vinh quốc phủ danh tiếng thực sự không tốt.

Ngược lại là Giả Hoàn khuyên Triệu Di Nương hai câu, thông qua miệng Như Ý, Tình Văn, Thị Thư nhanh chóng truyền ra.

Đối với người có kiến thức, hai câu mang đầy học vấn này nhìn thấu thế sự, nhìn rõ lòng người, đâu giống lời nói một tiểu hài tử 8 tuổi có thể nói ra, giống như lời của tang thương lão giả tổng kết từ cuộc sống.

...

Nhưng mà,

Dù cho rằng không phải “bản gốc” xuất phát từ Giả Hoàn, nhưng hai câu danh ngôn khiến Giả Hoàn đã yên lặng hơn tháng qua, một lần nữa nổi tiếng tại Vinh quốc phủ.

Tại tiệc rượu đêm Giao thừa, người bị đoạt danh tiếng Bảo Ngọc sớm muốn quên đi, lúc này đột nhiên nghe tin tức Giả Hoàn, không tránh khỏi có chút suy tư, nghiêng đầu đối với Đại Ngọc nói:

- “Lâm muội muội, muội muốn hay không chúng ta đi xem Hoàn ca nhi?”

.

Xế chiều, bên trong buồng lò sưởi, quang ảnh tĩnh mịch, vải thưa u hương đung đưa phía trước mỹ nhân, Lâm Đại Ngọc mày ngài giãn ra, cầm một cuốn sách, che miệng khẽ cười:

- “Ngươi không phải nói hắn vội vàng đọc sách, nghiên cứu học vấn sao? Bây giờ đi làm cái gì? Chờ hắn trong thư phòng nghỉ định kỳ chúng ta lại đi náo hắn.”

Giả Bảo Ngọc cười cười: “Muội muội nói đúng. Ta bảo Thiến Tuyết đi qua hỏi thăm một chút.”

...

...

Ngày hai mươi mốt tháng hai (21/2),

Chạng vạng tối, từng trận xuân hàn se se lạnh thổi tới. Giả Hoàn mặc áo bông vải xanh, đứng rửa tay trong tiểu viện cữu cữu Triệu Quốc Cơ. Ngoài hiên, chất một đống nhỏ đen xì Xỉ than đá, bên cạnh là mười mấy miếng than hình trù, có lỗ.

Giả Hoàn rửa sạch tay nhận khăn mặt từ thê tử Triệu Quốc Cơ, nhỏ giọng nói:

- “Cảm tạ mợ”, tại khăn mặt xoa xoa, dặn dò: “Cữu cữu, nếu là trời mưa liền đem than tổ ong đến trong phòng củi. Trời không mưa liền mang ra ngoài, mấy ngày nữa ta lại đến nhìn.”

Triệu Quốc Cơ ngơ ngác, gật đầu.

...

Giả Hoàn biết tính cách của vị cữu cữu này, lời nhắn nhủ sự tình sẽ làm tốt. Mấy cái than tổ ong là hắn làm vật thí nghiệm. Xỉ than đá, bùn đất, nước, tỷ lệ không sai biệt lắm, sai số cũng không ảnh hưởng tới chất lượng.

Sở dĩ chưa mở rộng sản xuất, kiếm tiền bởi hắn còn cần giải quyết một vấn đề: Việc dựng bếp nhỏ ở cửa ra vào phải được sự đồng ý của quản sự Vinh quốc phủ, Vương Hi Phượng. Bằng không, có than mà không có bếp dùng thì không được rồi!

Trở lại Vinh quốc phủ, thời gian đã là buổi tối. đèn đuốc sáng trưng trong phòng khách hơi cũ. Như Ý, Tình Văn hai người tại dưới đèn cầm quân cờ vây để chơi cờ carô. Trò chơi Giả Hoàn dạy để hai nha đầu giải trí

Gặp Giả Hoàn trở về, Như Ý cao hứng, vội vã nghênh tiếp, giúp hắn cầm túi sách.

Tình Văn dọn dẹp bàn cờ, quân cờ, phàn nàn nói:

- “Tam gia hôm nay lại về trễ. Đồ ăn mang về đã sớm nguội, giờ nô tỳ phải đi hâm nóng”

Tình Văn, cái tính này! Thẳng thắn, nghe khô khan. Nếu không hiểu tính cách nghe sẽ rất khó chịu

Giả Hoàn ôn nhu: “Hôm nay tại nhà cậu Triệu Quốc Cơ, ở lâu chút, cho người thêm phiền toái.”

Tình Văn bật cười “Phốc phốc”, nói:

- “Nào có chủ tử nói cho nô tỳ thêm phiền toái?” Nói xong không tiện oán giận hắn, đi trong phòng dọn dẹp hộp cơm, chuẩn bị đưa đến phòng bếp nhỏ làm nóng.

...

...

Chân sắp bước ra khỏi cửa, Giả Hoàn dặn dò:

- “Tình Văn, mang vài đồng tiền, đưa cho Lưu thẩm trong phòng bếp nhỏ. Không cần cãi nhau với nàng.”

Nghe vậy, Tình Văn đương nhiên không có ý kiến. Nàng cũng không muốn cùng người ầm ĩ, vui vẻ lên tiếng, cước bộ nhanh nhẹn đi.

Nửa giờ sau, xách theo hộp cơm trở về. 3 người vây quanh ở điều án vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Như Ý nói:

- “Tam gia, Bảo nhị gia buổi chiều để Thiến Tuyết tới hỏi người chừng nào thì có rảnh, sẽ cùng các cô nương muốn qua tìm người chơi.”

Giả Hoàn nghe mê hoặc:

- “Như thế nào, gần nhất trong phủ có việc sao?” Hắn gần đây chăm chú đọc sách, còn đi nhà Triệu Quốc Cơ bận rộn làm than tổ ong, không chú ý sự tình trong phủ.

Như Ý vui rạo rực nói:

- “Tam gia, hai câu nói kia trong phủ đều truyền khắp a”.

- “Buổi chiều Uyên ương tỷ tỷ còn phái người tới đưa một hộp bánh ngọt lăng phấn, nói rằng Lão thái thái ban thưởng vì Tam gia nói rất hay”

Rời Như Ý đem tình huống trong phủ cặn kẽ nói một lần.

- “Ân!, Bánh ngọt lăng phấn cho Nương ta hai khối...” Giả Hoàn dừng một chút,

...

Vốn là muốn nói cho Thám Xuân tiễn đưa một phần. Thám Xuân cho hắn giấy và tự thiếp. Có qua có lại. Nhưng nghĩ lại Thám Xuân cùng Giả mẫu ở cùng một chỗ, những vật này nhất định có thể ăn đến,

Liền nói: “Còn lại thì phần các ngươi....”

Dứt lời, Giả Hoàn trong lòng lại khẽ động, cười hỏi: “Như Ý, nói như vậy, ta lại nổi danh?”

Như Ý cười liên tục gật đầu, bộ dáng nhỏ nhắn thanh tú. Nét đẹp không nổi bật như Tình Văn nhưng Như Ý có vận vị khác, càng nhìn càng đáng yêu.

- “Khụ khụ...!” Tình Văn một miếng cơm sặc, quay đầu ho kịch liệt, Như Ý giúp đỡ nàng chụp cõng thuận khí

“Lời nói này sao cổ quái như vậy! Lại nổi danh”

Giả Hoàn không có quản Tình Văn, uống vào bát canh, trong lòng có tính toán, thong dong bước vào trong phòng.

Quân tử vì nghĩa, tiểu nhân vì lợi. Hắn đến từ thời đại internet, am hiểu đem danh tiếng chuyển hóa thành lợi ích.

.

Ngôi sao internet không phải trước tiên nổi danh, sau kiếm tiền sao? Dựa theo Như Ý thuyết pháp, trong ba, năm ngày gần đây, hắn nổi tiếng tương đương một ngôi sao mới nổi trên mạng.

...

Tối hôm đó, Vương Hi Phượng mang theo Bình nhi, Phong nhi, nhóm Lai, Vượng bà tử, con dâu từ chỗ Giả mẫu quay về viện tử.

Bình nhi rảnh rỗi, hướng Phượng tỷ tỷ báo cáo:

- “Nãi nãi, Hoàn ca nhi phái Tình Văn tới nói một tiếng, Hắn muốn tại phía trước cửa gian phòng dựng một bếp lò nhỏ.”

Hạ tuần tháng hai, nhiệt độ không khí thoáng ấm lại, trong phòng ấm áp, Vương Hi Phượng thay quần áo khác, ngồi ở trên giường uống trà, mắt phượng lóe lên, hiếu kỳ nói:

- “Hắn dựng bếp lò làm gì?”

Bình nhi đứng ở một bên cầm khay, nói:

- “Ta hỏi Tình Văn, nói dùng để nấu nước nóng. Hoàn ca nhi mỗi ngày rèn luyện ra một thân mồ hôi, cần tắm rửa.”

Vương Hi Phượng không nhịn được cười khanh khách:

- “Rèn luyện? Sợ là khắp nơi chơi a! Bình nhi, ngươi nói hắn làm sao kỳ quái như thế? Nói gần nhất, hắn đọc sách rất chăm chỉ, đem Lan ca nhi nhanh bỏ lại đằng sau. Châu Đại tẩu cũng muốn gấp”.

- “Hắn hết lần này tới lần khác còn như thằng bé con ham chơi, ba ngày thì hai ngày đi theo Triệu Quốc Cơ đi ra ngoài dạo phố, còn giúp bọn nha hoàn mua son phấn, đồ chơi.”

...

Bình nhi liền cười nói: “Nãi nãi, hắn vốn là tiểu hài.”

Vương Hi Phượng lắc đầu:

- “Không thể thật coi hắn là đứa bé. Trong phủ gần đây truyền ra câu nói ngươi cũng nghe đến”.

- “Chậc, Chậc! Nhân Tâm Đô Thị Nhục Trường. Trên đời này, không có vô duyên vô cớ thích. Đạo lý này sao tiểu hài tử có thể nói ra được?”

Ngẫm nghĩ một hồi, Vương Hi Phượng nói:

- “Bếp lò liền cho hắn dựng a! Nhưng sẽ không cho hắn tiền củi lửa. Bảo Ngọc còn không có đãi ngộ này. Bằng không, mở ra tiền lệ này, người người học theo, ai sẽ trả tiền?”

Bình nhi gật gật đầu.

……