Giả Hoàn chuẩn bị phương án, thời khắc này hắn không biết có thể thành công hay không. Hắn từ đầu đến cuối không nghĩ rõ ràng Đàm Chá Tự vì cái gì cự tuyệt cho mượn lương. Sự tình chưa bao giờ trải qua, một lần đàm phán cực kỳ đặc thù.
Thất bại, có lẽ sẽ xảy ra xung đột ngay tại đây, không thiếu người chết, hắn là người dẫn đầu, khó một mình bỏ chạy, mà có trở về được thư viện thì cũng chết đói hoặc chết trong bạo loạn...Sơn Trưởng, Giảng Lang, đồng học, hảo hữu,... hắn mang ơn rất nhiều, làm sao có thể một mình thoát thân.
Thất bại là tử vong
…
Mạnh mẽ tiến về phía trước. Sau lưng truyền đến âm thanh của mọi người:
- “Giả huynh, cẩn thận.”
- “Sư đệ, cẩn thận”
- “Giả Viện Thủ bảo trọng”
Giả Hoàn hít một hơi thật sâu!
...
...
Đàm phán tại một gian tĩnh thất.
Tĩnh thất bố trí đơn giản, bày một tấm bàn vuông, mấy cái cái ghế dựa. Đàm Chá Tự ra mặt là chủ trì Trí Trần, sư đệ Trí Không.
Mang Giả Hoàn, Bàng Trạch tiến vào là mặt đen hòa thượng, ra oai phủ đầu cũng không thiếu, đao phong kề trên cổ họng ra dấu hiệu, lưỡi đao sáng loáng đặt trên da thịt lạnh thấu xương, khóe miệng Giả Hoàn co giật giật mấy cái.
Hắn có sợ hay không?
…
Một người hiện đại, sống và làm việc theo pháp luật, dù có ẩu đả đánh nhau cũng chỉ bằng tay chân, gậy gộc, còn đao kiếm súng ống thường chỉ xảy ra khi giang hồ thanh toán lẫn nhau, hắn cả đời đúng là lần đầu tiên cảm nhận được.
Đương nhiên là sợ!
Nhưng sợ, cũng chẳng để làm gì, sau lưng là tuyệt lộ.
.
Hàn huyên, khách sáo đều không cần thiết.
Bước vào tĩnh thất, đơn giản thông báo tính danh và trực tiếp giao phong. Vì ai cũng hiểu dụng ý kéo nạn dân đến Đàm Chá Tự, nói xấu là rắp tâm hại người. Văn Đạo thư viện không cung cấp lương thực, nạn dân tuyệt không lên được chùa.
Trí Không hòa thượng tính tình nóng nảy, phẫn nộ quát lên:
- “Giả thí chủ, hành sự như thế, đến tột cùng muốn cái gì?”
- “Sống sót. Trí Không đại sư nhất định không biết có một dạng thứ gọi là hy vọng. Bây giờ, lương thực trong Đàm Chá Tự chính là hy vọng sống sót duy nhất của đám nạn dân, và của cả đệ tử thư viện. Cho chúng ta tới.”
Trí Trần cau mày nói:
- “Giả thí chủ không biết, Tệ Tự không có lương thực dư thừa. Sơn trưởng nhà ngươi muốn cứu tế chúng sinh, nên chính mình gánh vác. Mà không phải đem trách nhiệm đẩy cho Tệ Tự.”
- “Đại sư cùng đi ra bên ngoài nói với nạn dân, xem bọn họ có tin hay không?” Giả Hoàn một dạng phong khinh vân đạm nói.
Trí Trần sáng suốt trầm tĩnh lại.
Trí Không nổi giận nói:
- “Ngươi cho rằng võ tăng Đàm Chá Tự chúng ta không dám giết người sao?” Ngôn ngữ xưng hô đã từ “thí chủ” chuyển thành “ngươi”, sự tình lập tức đẩy lên căng thẳng.
- “Bên ngoài dân đói có 783 người, Đàm Chá Tự võ tăng chung quy mười mấy, hai mươi người. Các người đi ra ngoài giết người thử xem.”
- “Ngươi cho rằng ta không dám sao? Ta trước hết giết ngươi cái tên phỉ này.”
- “Tới! Tới a. Ta mà nhíu mày chính là cẩu - nương - dưỡng.”
- “Ta muốn giết ngươi.”
- “Tới đi...”
- “Ta giết ngươi.”
- “Tới”
…
…
Trong tĩnh thất bầu không khí vô cùng khẩn trương, căng thẳng như dây cung, càng ngày càng gấp. Giả Hoàn cùng lão hòa thượng Trí Không bạo cãi vã kịch liệt. Đúng cây kim so với cọng râu. Ngôn từ khiêu khích như đao. Cũng là trắng trợn đàm luận sinh tử: Mạng của mình, hoặc mạng của người khác.
“Đảo hoang” Diệu Phong Sơn ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không cần phải tuân thủ trật tự, phong phạm, lễ nghi cái gì. Bạo lực, tiên huyết, hắc ám, cướp đoạt, mới là chính đạo.
.
Chín tuổi Giả Hoàn, bé nhỏ tưởng chừng bóp một cái là chết, kịch liệt tranh cãi, phần lớn là liều mạng khiêu khích đe dọa đối phương, ép đối phương phải nhượng bộ, tương đương lấy mệnh mình ra làm thẻ đánh bạc.
Đây là đọ chí lực.
Một bên, Bàng Trạch sau choáng váng là hổ thẹn, hắn không thể giúp gì cho Giả Hoàn.
Bầu không khí cuối cùng tới cực hạn.
Ai cũng hù dọa không được ai! Ngôn ngữ chung quy không cách nào thay thế hành động.
…
Trí Không hòa thượng nóng nảy, mắt đỏ sọc, hắn không giết người nhưng có thể ra tay đánh tàn phế tiểu hài tử, vứt ra ngoài sơn môn răn đe thị chúng.
Mà Giả Hoàn có chuẩn bị, không ngu ngốc kích động cho người khác phát điên khiến bản thân rơi vào thế bị động, bước đầu chỉ là tỏ thái độ thôi. Hắn từ trong ngực móc ra một cái bình sứ, trọng trọng để lên bàn, trầm giọng nói:
- “Đây là Hạc Đỉnh Hồng của Nhân Hòa Đường tại Kinh thành. Ta trước khi bước vào đã phân phó, sau nửa canh giờ ta không đi ra, bắt đầu công phá Đàm Chá Tự. Chênh lệch thời gian không nhiều lắm. Dân đói công phá sau đó, chính ta sẽ uống độc dược tự vẫn, không làm phiền Chư vị Đại sư động thủ.”
Trí Không hòa thượng nhìn Giả Hoàn ánh mắt có chút thay đổi. “Thật sự là một ngoan nhân”.
Trí Trần miệng tuyên phật hiệu: “A Di Đà Phật.” ra hiệu gọi hòa thượng giữ cửa đi vào xác minh Hạc Đỉnh Hồng thật giả và xem tình huống dân đói bên ngoài, phải chăng chuẩn công phá chùa. Số lượng người bao nhiêu?.
…
…
Không lâu sau đó,
Đệ nhất, Hạc Đỉnh Hồng là thật, giết chết một con chó nuôi trong chùa, Thứ hai, dân đói số lượng rất nhiều, âm thanh kêu gào không dứt, nhìn ra chỉ hơn 300 người nhưng toàn bộ đều là thanh niên trai tráng, mang theo sào tre, gậy gỗ, thang, dường như chuẩn bị chu đáo.
Nghe vậy, Trí Trần lão hòa thượng sửng sốt, sống đến tuổi này hạng người gì chả gặp qua, tình huống nào chưa đối mặt. Mà giờ đây lần đầu tiên chứng kiến thủ đoạn của tiểu hài tử 9~10 tuổi,... Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Đôi con ngươi như bảo thạch của Lão hòa thượng nhìn kỹ hơn khuôn mặt non nớt, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt kiên nghị, không nhịn được thở dài một hơi, chắp tay trước ngực nói:
- “A Di Đà Phật. Giả thí chủ muốn mượn bao nhiêu thạch lương?”
“Hoa….” Bàng Trạch phát ra âm thanh thở phào một tiếng, trái tim cũng thả xuống, hai chân mềm nhũn muốn quỵ xuống đất, vẻ mặt tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn, giọng khô khốc lẩm bẩm: “Đàm phán thành công!”
Hắn không biết Giả Hoàn mang theo độc dược trên người, giờ đây mới phản ứng được vừa rồi là sinh tử một đường.
Sẽ chết người đấy.
Không biết thế nào, hai mắt đỏ lên, nước mắt rơm rớm chảy xuống. Bàng Trạch cũng không rõ sợ hãi hay là vui sướng.
...
...
Bên Ngoài sơn môn Đàm Chá Tự,
Công Tôn Lượng, Hàn Tú Tài, Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt đám người đã nước mắt rưng rưng, điều phối kích động trai tráng, thanh niên chuẩn bị đánh vào trong chùa.
Đói bụng điều khiển, ý chí chiến đấu của bọn họ sẽ phi thường mạnh.
Thời gian càng lâu, cảm giác càng tuyệt vọng, Giả Hoàn, Bàng Trạch tất nhiên sẽ khó sống sót. Cướp lương thực, nào có nhiều như vậy đạo nghĩa, quy củ như vậy? Uy hiếp, Đổ máu không chết không thôi.
.
Nhưng mà,
Ngay khi chuẩn bị ra lệnh động thủ, cánh cửa Tự đã mở ra.
Giả Hoàn cùng Đàm Chá Tự chủ trì Trí Trần đại sư xuất hiện tại cửa ra vào, Giả Hoàn mang về tin tức mới nhất: Đàm Chá Tự đáp ứng mượn lương.
Lập tức, tiếng hoan hô giống một trận bão táp bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Đàm Chá Tự, vang vọng toàn bộ vùng núi non xung quanh. Mỗi người mừng rỡ như điên, có lương thực thì không chết đói. Mượn được lương, ý nghĩa bọn họ không cần chém giết, hoặc bị giết.
Hương dân, học sinh thư viện, đã bao giờ chứng kiến giết người, đừng nói là ra tay giết người. Nghĩ cũng chưa từng nghĩ.
…
…
Đúng lúc này, trời lại đổ mưa tầm tã,
Mọi người không quản mưa gió, cảm giác hưng phấn tột độ
Tần Hoằng Đồ cười ha ha, nước mưa rơi trong miệng cũng mặc kệ, lôi kéo Vệ Dương bên cạnh đồng dạng mừng như điên. Vệ Dương vứt bỏ cái bộ dáng cao ngạo, nước mắt cũng rơi, cười “Ha ha, ha ha”
Có học sinh thất thần hỏi người bên cạnh: “Bóp ta một cái, ta không phải đang nằm mơ chứ?”
Dịch Tuấn Kiệt râu quai nón dùng sức vỗ vai hảo hữu Đô Hoằng. Hai người nhìn nhau không nói, thanh tỉnh nhận thức được
Bọn hắn được cứu!
…
Tiếng hoan hô trong núi vang vọng thật lâu!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mưa rơi ở dưới càng lúc càng lớn.
Đại diện được thu xếp để đoàn người trú mưa, tạm nghỉ ngơi. Giả Hoàn uống một bát cháo, tựa vào trụ cột hành lang ngay cửa điện, quay đầu xem đám người vui cười, trong lòng thoải mái, cảm thấy đầu vai áp lực trọng trách đã nhẹ đi nhiều.
Tần Hoằng Đồ đã xuống núi hồi thư viện truyền tin tức.
Công Tôn Lượng, Dịch Tuấn Kiệt, Trương Tứ Thủy, Liễu Dật Trần chỉ huy hơn 40 thanh niên trai tráng, mỗi người cõng một túi lương thực xuống núi. Tổng cộng mượn được 250 thạch lương, chiếm một nửa số lương thực trong chùa.
Đàm Chá Tự, Trí Trần đại sư đổi một thân áo bào xám mang theo sư đệ Trí Không theo hành lang đi đến bên cạnh Giả Hoàn. Trí Không hòa thượng hùng hồn nói:
- “Giả thí chủ, các ngươi tan rã, đã giải tán hơn một nửa, không sợ ta bây giờ sai người bắt mấy người đầu lĩnh các ngươi lại sao?”
Giả Hoàn không câu chấp cười cười, nói khẽ:
- “Làm quỷ chết no dù sao cũng hơn quỷ chết đói”.
…
…
Trí Trần đại sư vuốt râu mỉm cười thản nhiên. Nhân tài nổi bật như Giả Hoàn tất nhiên sẽ được coi trọng.
Trí Không hòa thượng chỉ là không cam lòng, vốn tỏ thái độ bất mãn “các người lên núi cướp lương là có ý gì?”, muốn hù dọa Giả Hoàn, thấy uy hiếp mất đi hiệu lực, mặt mũi đen lại. Kỳ thực, trước đó về công về tư, y đều muốn cho Văn Đạo thư viện mượn lương, vừa giúp đỡ nạn dân, mà Sơn trưởng Trương An Bác có giao hảo với sư huynh.
Chỉ là, sư huynh Trí Trần cự tuyệt.
Giả Hoàn gặp Trí Không hòa thượng mặt đen lên, tâm tình không tệ, trêu chọc nói:
- “Phật môn chi địa, Đại sư há miệng nói giết người, tại trước mặt hương dân không chú ý hình tượng cao tăng sao?”
Trí Không hòa thượng khuôn mặt đen hơn mấy phần.
Trí Trần giải vây, đổi chủ đề, chắp tay trước ngực:
- “A Di Đà Phật! Giả thí chủ tuổi còn nhỏ, đã hiểu thấu nhân tâm, đúng là bất phàm. Trương Bá Ngọc thu một đệ tử tốt.”
Giả Hoàn mỉm cười, nhìn lão hòa thượng mặt tròn Trí Trần, gật đầu coi như cảm tạ.
Trí Trần đại sư tiếp nói:
- “Giả thí chủ nói Thư viện có tổng cộng có 783 người. Trước đó, ta nghĩ rằng các ngươi thu nạp nạn dân, trong đó có Tây Sơn thợ mỏ than. Những thợ mỏ đó bản thân là lưu dân, lại không thiếu kẻ liều mạng. Ta vừa rồi điểm qua, các ngươi chỉ có hơn 300 người, thật may mắn không có người như thế.”
- “Vĩnh Định Hà vỡ đê hơn ba mươi năm trước, Diệu Phong Sơn có chùa miếu chứa chấp một nhóm thợ mỏ, cuối cùng chúng tăng toàn bộ bị giết. Như địa ngục nhân gian.”
...
Giả Hoàn trầm ngâm mấy giây, nói: “Tạ đại sư nhắc nhở!”
Trí Trần đại sư thở dài nói:
- “Không nhắc nhở thư viện các ngươi không được. Lần này, Vĩnh Định Hà vỡ đê, đã qua 7,8 ngày, hương dân xung quanh còn sống sốt đã tự tìm đến Thư viện, kế tiếp, nếu có nhóm nạn dân, nhất định là thợ mở kết bè kết đội. Cho nên, trước đó ta không đồng ý Trương Bá Ngọc thu lưu nạn dân. Nhiều lương thực hơn nữa cũng không chịu nổi những thợ mỏ này tiêu hao. Mà có Văn Đạo thư viện làm cứ điểm, bọn hắn có năng lực lên núi đến Đàm Chá Tự. Hai nhà chúng ta bây giờ là gắn bó như môi với răng.”
.
Giả Hoàn nhẹ nhàng gật đầu.
Có cứu hay không cứu hương dân gặp nạn, trong thế đạo này là lựa chọn cá nhân. Đứng trên quan điểm khác nhau, nhìn nhận vấn đề sẽ khác nhau, không thể trách hay chỉ trích.
Càng không thể bắt buộc hòa thượng ai ai cũng giống Phật tổ “xẻ thịt nuôi ưng”
Cứu tế vốn là chức trách quan phủ.
Hắn xem như minh bạch vì điều gì Tần Hoằng Đồ mang thư tay của Sơn trưởng lại không có tác dụng.. Trí Trần đại sư không hổ là chủ trì, mặt dày tâm đen. Văn Đạo thư viện cứ điểm bên ngoài bị hủy, Đàm Chá Tự bên trong tuyệt đối an toàn.
Bất quá, Trí Trần đại sư không ngờ tới hắn có năng lực đem nạn dân tổ chức lại, nhào tới uy hiếp “cướp lương”.
…
Trí Trần đại sư liếc qua thần sắc Giả Hoàn, liền biết Giả Hoàn sáng tỏ tâm tư của lão, miệng tuyên phật hiệu một tiếng, “A Di Đà Phật!”, quay ra nhìn cơn mưa to rầm rập trong sân.
Trí Không hòa thượng lúc này hòa hoãn đôi chút, mở miệng hỏi:
- “Giả thí chủ, thư viện các ngươi dự định lúc nào trả lại lương thực cho bản Tự?”
Giả Hoàn cười nói:
- “Đại sư nếu là tin được nhân phẩm Sơn trưởng Văn Đạo thư viện, chỉ là mấy trăm thạch lương cũng không cần lo lắng. Nếu không tin, ta dù có hứa hẹn thế nào đều không đáng coi trọng.”
“...” Trí Không hòa thượng bị chắn một thanh nghẹn tại cổ họng, hồi lâu, nói:
- “Sơn trưởng thư viện có biết sự tình đám người các ngươi tới ‘cướp lương’?”
Giả Hoàn mỉm cười, nói:
- “Cái này phải xem kết quả như thế nào.” Nói xong, đối với Trí Trần đại sư nói:
- “Lệnh sư đệ của Đại sư tính tình ngay thẳng, sợ không thích hợp tiếp nhận chức vị phương trượng.”
Trí Không hòa thượng khuôn mặt lại đen sạm. Hắn đã gần sáu mươi tuổi, để một tiểu hài tử chưa ráo đầu trêu chọc, thực sự muốn buồn bực, khoảng cách thẹn quá hoá giận chỉ kém một bước.
Giả Hoàn cười ha ha, tâm tình bay bổng.
.......