…
Văn Đạo thư viện thời điểm này thật giống như “hòn đảo hoang”, bốn phía mênh mông biển nước, ngăn cách với thành trấn phồn hoa, chỉ còn lại đường núi liên miên chập chùng. Mấy ngày liên tiếp, nạn dân từ trong núi đi ra, hội tụ tại thư viện. Như vậy, trong núi không thể nuôi sống sáu, bảy trăm người. Hơn nữa thời điểm mùa hạ, trong rừng độc trùng, mãnh thú rất nhiều, nguy hiểm tăng lên.
“Mượn lương bị cự tuyệt”, Giả Hoàn là một người hiện đại, đã nhìn quen tình đời hắc ám.
Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, lấy lý trí cường đại kiềm chế tâm tình. Vỗ bàn, để cho các đồng học đều an tĩnh lại, mới nói:
- “Bàng huynh, khởi động phương án dự bị. Ngươi lấy ra đi, cho mọi người xem.”
- “Cái gì phương án dự bị?”
Giả Hoàn mím môi, cứng rắn tiếng nói:
- “Đàm Chá Tự không cho chúng ta mượn lương thực, vậy đừng trách chúng ta đi cướp!”
…
Có lẽ sẽ đổ máu, nhưng con đường phía trước cũng là tuyệt lộ. Đành phải mở ra một con đường mới…
Lỗ Tấn tiên sinh nói: ‘Không bạo trong im lặng, Sẽ chết trong im lặng’.
Lựa chọn của hắn là: Bạo
Mệnh, là muốn chính mình đi tranh đấu.
Trong nội đường vang lên một hồi khí thanh thật thấp.
Bên ngoài Minh Luân Đường, bóng đêm cực kỳ nồng đậm, âm u.
Nhưng nhiệt huyết, ánh sáng hy vọng lại được thắp lên trong trái tim mỗi người, dù nó hơi yếu ớt.
...
...
Đối với đám học sinh đọc sách thánh hiền, cướp lương thực, là một hành vi rất khó tiếp nhận, tương tự dã thú. Nhưng càng khó tiếp nhận, chính là trước mặt bọn hắn là khốn cảnh cùng 446 nạn dân, trong đó có 300 thanh niên trai tráng. Cũng chỉ có thanh niên trai tráng mới có thể gắng gượng qua thời kỳ đầu thiên tai, đến Văn Đạo thư viện xin một chút lương thực…
Hiện giờ đây đã là một cái “đảo hoang” không thể đi đâu được.
Học sinh thư viện đại bộ phận là thư sinh. Nếu như cạn lương, 300 thanh niên này bị cái bụng đói điều khiển sẽ mang đến kết quả cực kỳ thảm thiết, gánh nặng này không thể chịu đựng nổi.
Giả Hoàn, Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng, Bàng Trạch, Hứa Anh Lãng, Tần Hoằng Đồ, Trương Tứ Thủy, Vệ Dương, cùng với một đám người được triệu tập chạy đến nghị sự.
Minh Luân Đường bạo cãi vã kịch liệt.
Nhưng cuối cùng phương án vẫn được quyết định.
…
…
Trời đêm lờ mờ, cũng không rõ mấy giờ.
Quả thực một đêm không yên giấc. Mọi người đều lộ ra thần sắc mệt mỏi.
Có người đã nằm ở trên chăn ngủ. Có người tựa trên cột trụ hành lang ngủ gà ngủ gật, có người đi cạnh đống lửa hong quần áo trở về.
Yên lặng, không một người nói chuyện.
Bọn họ đang dẫn lĩnh tương lại của sáu, bảy trăm người trong thư viện. Sinh hay Tử, Thành hay Bại, máu và lửa. Ngày mai đến Đàm Chá Tự liền thấy rõ ràng.
Tối nay, một màn này sẽ khắc sâu tại trong lòng của mọi người.
…
Công Tôn Lượng ung dung thở dài. Thiên địa chi uy, nhân tính phức tạp. Hắn cảm thấy vô cùng vô tận mệt mỏi. Duy nhất có thể tin cậy chính là ý chí Giả sư đệ. Trong mọi tình huống Giả sư đệ đều có cách giải quyết.
Giả Hoàn suy tư, đối với Dịch Tuấn Kiệt đang nằm bên cạnh, nói:
- “Buổi sáng ngày mai trước khi ăn cơm, đem Hàn Tú Tài đến gặp ta.”.
- “Giả huynh, ngươi yên tâm, ta sáng mai nhất định đem Hàn Tú Tài tìm đến.” Dịch Tuấn Kiệt mắt mũi lờ mờ gật đầu đáp ứng, rồi lại lăn ra ngủ...
Tám mươi đệ tử thư viện xem như nồng cốt, cộng thêm những đệ tử khác, mỗi thời mỗi khắc đều có người trong nạn dân tuần tra, giảng giải quy củ, nói chuyện phiếm, nói tiền đồ, hỗ trợ, đốc tra, nắm chắc cục diện. Dịch Tuấn Kiệt là chủ quản thu thập tình báo, nhiệm vụ rất quan trọng, thường xuyên lăn lộn tuần tra bên ngoài.
...
...
Trời tờ mờ sáng, trên không phiêu đãng mưa bụi.
Minh Luân nội đường, một tràng cảnh rộn rịp.
Tất cả mọi người đã rời giường, mỗi người giữ đúng vị trí của mình. Giả Hoàn chỉ ngủ có hai canh giờ, dậy từ rất sớm, tại trước bàn viết văn thư, an bài sự tình:
Đem kết quả “cầu lương” thông tri Sơn trưởng, Giảng Lang.
Kế hoạch “cướp lương” thì không thông tri, tiền trảm hậu tấu.
Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng giúp Giả Hoàn bổ lậu, chuẩn bị công cụ, vật dụng để lên đường, nước uống, đồ che mưa, ít đồ ăn mang theo.
Công tác chuẩn bị nhất nhất an bài xong xuôi..
…
Giả Hoàn lần này muốn đem theo toàn bộ đám thanh niên trai tráng nạn dân, tất nhiên không thể cưỡng bách họ, trừ khi đến thời khắc sống chết, chẳng có ai sẽ nguyện ý đối mặt nguy hiểm.
Cho nên, Giả Hoàn muốn phối hợp với Hàn Tú Tài sử dụng phương pháp “cổ động nhân tâm”.
Hàn Tú Tài trong thư viện đang nắm vai trò tuyên truyền, đối với phần công tác này hắn cực kỳ nhiệt huyết. Làm việc không biết mệt mỏi. Mấy ngày qua cũng không có nghỉ ngơi nhiều. Hắn thích nhất cho hương dân giảng giải ước pháp tam chương, giảng thiên hạ đại sự, giảng hồng thủy từ đâu tới, mắng to tham quan ô lại, dẫn tới hương dân một hồi tiếng khen.
Hiện nay trong đám hương dân, rất có danh vọng.
...
...
Buổi sáng,
Trời quang đãng, muốn báo hiệu một ngày đẹp trời,
Hàn tú tài mặc một bộ sĩ tử lam xám, đi tới Minh Luân Đường gặp Giả Hoàn. Vừa vặn, mọi người ăn điểm tâm.
Giả Hoàn ngồi đọc sách, uống một chén cháo loãng, gặm màn thầu.
Vệ Dương đang nói chuyện, gặp Hàn Tú Tài lại gần, lập tức che cái mũi, cầm bát rời đi. Vị Kinh thành Cuồng sĩ Hàn Tú Tài này, trên người có một cỗ “hương vị” cực kỳ khó ngửi. Hắn chịu không được.
Hàn Tú Tài thở dài hành lễ:
- “Hàn mỗ gặp qua Giả Viện Thủ”
…
Tú tài không cùng bối phận với Đồng sinh, đây là quy củ khoa trường, kém cấp bậc công danh, mở miệng hô ‘tiền bối’, ngậm miệng xưng ‘vãn bối’. Nhưng bây giờ, Tú tài Hàn Cẩn, tâm duyệt thành phục hướng Đồng sinh 9 tuổi Giả Hoàn, kêu một tiếng: Viện Thủ
Vì sao lại thế?
Hàn Cẩn vốn tới cổ động Giả Hoàn trừng phạt Phủ Doãn Lục Tân Hàn, đột nhiên xuất hiện Hồng Thủy, thân mắc kẹt ở Văn Đạo thư viện. Trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, hắn chứng kiến một kỳ tích.
.
Nghĩ rằng mưa to, đói khát sẽ chết hơn phân nửa hương dân. Cho đến tận lúc này, không có một người nào tử vong. Mặc dù sống rất kham khổ. Hàn Cẩn tận mắt thấy Giả Hoàn triển lộ tài hoa không có ai sánh bằng, tổ chức, phân công, sắp xếp,... tất cả mọi thứ đều nhịp nhàng, thông suốt, hiệu quả rất cao, ai cũng an phận, đồng lòng, hướng về tương lai tốt hơn. Điều này làm hắn nhìn mà than thở.
Tâm phục khẩu phục!
Nếu là Đảng Đông Lâm tổ chức nghiêm mật như thế, trên dưới một lòng, như thế nào không thể 'trên báo quân vương, dưới an lê dân'?
Hắn mỗi ngày đều quan sát, học tập và tiến bộ.
…
Giả Hoàn có chút kinh ngạc lễ tiết, cách xưng hô của Hàn Tú Tài, chỉ cười cười, nói:
- “Hàn tướng công khách khí. Ta tìm ngươi tới, là có chuyện muốn cùng ngươi nói. Mời ngồi!” nói xong, cũng mời Hàn Tú Tài ăn chung điểm tâm.
Hàn Tú Tài ngồi xuống, nói:
- “Giả Viện Thủ, kêu ta một tiếng Hàn huynh là được.” rồi tiếp nhận một bát cháo cùng một cái bánh bao, ăn uống rất tục tằn.
Giả Hoàn trực tiếp nói:
- “Trong thư viện không có lương thực. Đám hòa thượng trên Diệu Phong Sơn, Đàm Chá Tự không muốn cho chúng ta mượn lương. Ta muốn dẫn người đi Đàm Chá Tự cướp lương. Hàn huynh với nạn dân rất có danh vọng, ta muốn Hàn huynh trong hương dân cổ động. Đem thanh niên trai tráng đều mang ra ngoài một chuyện. Một là, đảm bảo an toàn của mọi người. Hai là, muốn tăng thêm thanh thế.”
Giả Hoàn lời nói vô cùng ngay thẳng.
Hàn Tú Tài biết chuyện này tất có nguyên nhân, liền đứng dậy, hành lễ nói:
- “Giả Viện Thủ yên tâm, Hàn mỗ nhất định tận lực.”
Bản thân hắn là “bạo lực” Tú Tài, có gan nhảy sông tự tử, đừng nói ‘cướp lương’ ăn hôi, trước kia khi hắn còn chưa vào Quốc Tử Giám, ở quê hương đã từng đối kháng Thuế giám Triều đình.
- “Hảo.” Giả Hoàn vừa ăn cơm vừa cùng Hàn Tú Tài thảo luận chi tiết.
...
...
Một canh giờ sau,
Hơn 300 người gồm phần đông là thanh niên trai tráng, vài thư viện đệ tử, mang theo ít lương khô, chuẩn bị từ Văn Đạo thư viện, leo lên Đàm Chá Tự, ở độ cao so với mặt biển chừng 800~900 mét.
Trước Minh Luân Đường, tiếng người huyên náo.
La Hướng Dương cùng Kiều Như Tùng trước bậc thang cho chư vị đồng học tiễn đưa:
- “Giả huynh, lần này đi vạn sự cẩn thận. Chúng ta tại thư viện chờ tin tốt lành.”
Giả Hoàn gật đầu, cười cười gật đầu tỏ ý cảm tạ, mang lên mũ rộng vành, vẫy tay cùng mọi người xuất phát.
…
Sáng nay trời không mưa, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống sơn đạo quanh co, bốc lên mùi ẩm ướt trong không khí, đám người trầm mặc tiến lên.
Trầm mặc là biểu hiện ẩn giấu phía dưới khát vọng sinh tồn, Loại khát vọng này đơn giản là hung lệ, dã man, đám người giống như dầu sôi chỉ chờ có đám lửa là bùng lên nổ tung… Bọn họ ai cũng biết Thư viện sau 6,7 ngày cấp dưỡng đồ ăn cho họ đã hết lương thực,...và Đàm Chá Tự có
Sau hai canh giờ, đám người đã đứng trước sơn môn Kim Vân Phong, Đàm Chá Tự.
...
...
Đại điện Đàm Chá Tự
mấy chục danh tăng người dựa theo bối phận, địa vị đứng liệt mấy hàng. Bầu không khí cực kỳ khẩn trương. Ti Tin tức đại lượng dân đói kéo đến đã truyền khắp cả chùa.
Ngoài cổng sơn môn, văng vẳng tiếng người.
Đàm Chá Tự chủ trì Trí Trần Đại Sư, bên trái là tăng nhân áo bào xám Trí Không đại sư hướng đám người thuận lại tình huống trước mắt:
- “Ngoài sơn môn đã bị dân đói chiếm lĩnh. Bây giờ Tuệ Lai lĩnh suất võ tăng canh chừng đại môn, tình huống bên ngoài không rõ.”
.
Lão hòa thượng Trí Trần khoác lên cà sa, buông thõng mi mắt, thần sắc bình tĩnh.
Một tăng nhân già nua áo bào xám lên tiếng trấn an chúng tăng:
- “Ba mươi năm trước, Kinh sư lũ lụt, Tệ Tự nơi thâm sơn cũng không chịu đến xung kích. Dân đói thể lực không đủ, không đến được Kim Vân Phong. Số ít vài người, Tuệ Lai đủ để hộ vệ bản Tự chu toàn, không cần kinh hoảng.”
...
Chúng tăng nhân cảm xúc hơi trì hoãn. Suy nghĩ một chút cũng phải, núi cao đường xa, no một bữa đói một bữa dân đói nào có thể lực đi tới Đàm Chá Tự?
Nhưng vào lúc này, bên ngoài chùa đột nhiên vang lên một hồi tiếng hô to, tiếng gầm ồn ào náo động, làm cho người người sợ hãi.
Dân đói kéo tới, thường thường đại biểu cho hủy diệt!
Rất nhanh, một võ tăng thật nhanh chạy vào, báo cáo:
- “Phương trượng, Viện Thủ năm nay Văn Đạo thư viện Giả Hoàn gõ cửa muốn cùng Phương trượng gặp mặt nói chuyện sự tình mượn lương.”
Trí Không nghe tin tức, nổi trận lôi đình, tức giận mắng to:
- “Văn Đạo thư viện nhiều thư sinh vậy mà đem dân đói gắp lửa bỏ tay người. Tâm tư ác độc như thế! Uổng là người đọc sách!”
Nhưng Trí Không hòa thượng đại khái quên mất sự kiện Văn Đạo thư viện đã cho người mang tin tức tới, Sơn trưởng Trương An Bác đích thân viết thư tay, cầu mượn lương mà bị Đàm Chá Tự cự tuyệt.
…
Trong đại điện rối loạn tưng bừng.
Các hòa thượng nhao nhao châu đầu ghé tai. Trên Diệu Phong Sơn, Văn Đạo thư viện cùng Đàm Chá Tự ngày xưa có qua lại giao hảo. Không nghĩ tới bọn họ vậy mà làm ra hành động vô tình vô nghĩa như vậy.
Chủ trì Trí Trần Đại Sư trầm ngâm chốc lát, gật đầu một cái. Bên ngoài ồn ào náo động để cho y cảm nhận được mức độ trầm trọng, áp lực cực lớn.
Không thể, cứng rắn cự tuyệt, kéo dài thời gian tốt nhất.
...
...
Đàm Chá Tự chiếm diện tích hơn trăm mẫu. Sau sơn môn là một quảng trường rộng rãi lát đá xanh. Lui về sau là các khu kiến trúc Điện, Đài, Các, Tự,...mà chủ thể chính điện sâu phía trong, xây dựng lưng tựa núi, liên miên chập trùng.
Trước cổng đại môn đóng chặt.
Dân đói tụ tập lại, dưới sự dẫn đầu của Văn Đạo thư viện đệ tử liên tiếp hò hét:
- “Muốn ăn cơm!”,
- “Phải sống!”,
- “Ăn mẹ hắn!”,
- “Uống mẹ hắn!”.
Đám người cảm xúc đã giống như nồi dầu sôi sục, tiếng la hét mấy trăm người cộng hưởng đến độ đinh tai nhức óc.
…
Chờ thời gian một chén trà,
Phương Trượng Trí trần đại sư của Đàm Chá Tự đồng ý cùng Giả Hoàn gặp mặt nói chuyện.
Giả Hoàn chắp tay, biểu lộ ngưng trọng hướng đồng học tạm biệt, mang theo Bàng Trạch tiến vào đại điện, sở dĩ lựa chọn Bàng Trạch là bởi hắn cần một trợ thủ “già mồm”.
Mang theo mấy trăm dân đói tới Đàm Chá Tự, nói dễ nghe là “Mượn lương”, nói trực tiếp là “Cướp lương”. Điều này coi như xé rách mặt mũi, cùng Đàm Chá Tự xung đột. Cái gọi là Sinh hay Tử, Thành hay Bại, máu và lửa, hiện tại ký thác trên đôi vai Giả Hoàn.
Trọng trách có thiên quân chi trọng!
…...