-
Trong dòng nước siết ngày một dâng cao, dòng người liều mạng chạy theo nhau về hướng Văn Đạo thư viện. Nơi đó trên núi, cứ điểm khá cao. Lên cao nữa là Diệu Phong Sơn. Nhưng vẫn có không ít người đang thu thập đồ đạc, trang sức,... Có người đang tìm kiếm mấy đồ chịu tải để chở vật phẩm.
Giả Hoàn nhìn mà ngao ngán.
- “Oanh”
- “Ào ào… Rầm rập…”
…
Chỉ vài phút sau đó, đỉnh lũ đã xông tới, mang theo đại lượng sức mạnh không thể cản nổi, đem nhà cửa kiến trúc thô sơ Đông Trang Trấn phá tan tành. Âm thanh nhiều phòng ốc, kiến trúc sụp đổ ầm ầm truyền đến. Còn có đủ loại kêu thảm, kêu khóc.
Trong nháy mắt một mảnh nước mênh mông trắng xóa, chỉ còn thấp thoáng mấy đỉnh mái nhà.
Giả Hoàn, Hàn Tú Tài lăn lộn, chạy thục mạng, một đường đào mệnh đến Văn Đạo thư viện.
.
Thân đầy bùn, mười phần chật vật, Giả Hoàn quay đầu lại nhìn một đầu sóng cực lớn liếm láp qua vùng đất dưới chân núi, ẩn ẩn còn thấy thi thể trong nước, trong lòng một hồi buồn bã. Mọi người chạy toán loạn nhìn xung quanh chỉ có hơn 100 người, e rằng người sống sót không tới hai phần mười.
Bên trong Đỉnh lũ, việc bơi hay bấu vúi vào cánh cửa vật dụng làm phao không có tác dụng. Đáng sợ nhất không phải nước làm người ngạt thở mà là lực trùng kích sức nước không thể chống đỡ.
Xung lượng này, đủ để hủy diệt xé rách bất luận thứ gì trước mặt.
Đây là thiên địa chi uy!
...
...
Văn Đạo thư viện, gần hai trăm tên đệ tử không còn tâm tình đọc sách, tất cả đều chen chúc đến cửa sân xem Hồng Thủy. Mặt nước đang lên cao, rất nhanh tràn đến bậc thang, gần tới cửa chính thư viện.
Một thân ảnh thanh niên áo trắng nhào ra, kêu gào:
- “Muội muội, Thư nhi. Muội muội, Thư nhi. A...” tiếng kêu đau thấu tim gan, thanh niên phù phù quỳ trên tấm đá đầy nước, gào thét, dùng sức đập lên phiến đá, khóc ròng ròng.
.
Chứng kiến cảnh tượng, Giả Hoàn im lặng..
Lâm Tâm Viễn, giờ đây Muội muội của hắn Lâm cô nương cùng thị nữ Thư nhi có thể đã chết. Bạn cùng phòng Tần Hoằng Đồ đi theo ra, muốn đỡ hắn dậy. Giả Hoàn tâm tình đầy thương cảm, mím môi, nói khẽ:
- “Tần huynh, để cho hắn khóc một hồi !”
Gương mặt đen sạm Tần Hoằng Đồ thấy Giả Hoàn một thân bùn đất, biết được hắn vừa chạy về từ Đông Trang trấn, lòng còn sợ hãi:
- “Giả huynh, Giả huynh...” Hắn không biết nên nói thế nào, Giả Hoàn là bằng hữu của hắn, gặp phải tình cảnh chân chính cửu tử nhất sinh.
...
Đồng học Thư viện đi ra ngoài càng ngày càng nhiều. Có vài tên cũng không thấy được người nhà, thất thanh khóc rống, cảnh tượng thương tâm, người gặp rơi lệ.
Công Tôn Lượng từ phía sau chen tới, nhìn thấy Giả Hoàn, mừng rỡ dị thường, đặt nhẹ tay lên vai hắn, giọng nói kích động, lộn xộn:
- “Giả sư đệ, Giả sư đệ, hảo, hắc, hảo. Ngươi không có việc gì. Hảo, ta...” Giả Hoàn mà xảy ra chuyện gì, hắn sẽ áy náy, ân hận suốt đời.
Những người dân may mắn thoát chết, tụ tập tại đại môn thư viện, ánh mắt đỏ hoe nhìn tiểu trấn phía xa xa chìm trong nước, buồn rầu, đau đớn.
Một mảnh tiếng khóc.
...
Mưa lớn không dứt !
Giữa thiên địa mờ mịt trắng xóa, dòng nước vẫn cuồn cuộn chảy
Tiếng khóc phảng phất
Hạ Nhật Tiêu Dung, Giang Hà Hoành Dật, Nhân Hoặc Vi Ngư
Ngày hè tiêu tan, Sông lớn tràn bờ, Là Người hay Cá
...
...
Bóng đêm kéo tới, trời tối đen.
Văn Đạo thư viện, Tiểu Xá Hàn Mai, Sơn trưởng Trương An Bác và sáu tên Giảng Lang, Đại sư huynh Công Tôn Lượng, Viện Thủ Giả Hoàn đều tại.
Dưới ngọn đèn dầu, ánh lửa nhảy nhót. Trương An Bác thở dài một tiếng, phân phó:
- “Văn Ước, ngươi an bài chỗ ở, ăn uống cho những người dân trên trấn gặp tai hoạ. Giả Hoàn, ngươi đi theo Văn Ước một chỗ giúp đỡ.”
Giả Hoàn năng lực đã biểu lộ ra ít nhiều, hữu xạ tự nhiên hương, Sơn trưởng rất thưởng thức, cũng hy vọng tôi luyện năng lực của thiếu niên này.
.
Công Tôn Lượng, Giả Hoàn thi lễ đáp ứng
Lạc Giảng Lang nhắc nhở:
- “Sơn trưởng, tăng thêm mấy trăm tấm miệng ăn, lương thực trong thư viện không chống được mấy ngày.”
Trương An Bác thần sắc dần dần kiên nghị, lấy tay sắp xếp trên bàn, xúc động nói:
- “Trường thán tức dĩ yểm thế hề, Ai dân sinh chi đa gian. Dư tuy hảo tu khoa dĩ ky ky hề, Kiển triêu tối nhi tịch thế...”
Bạch thoại ý tứ là: ‘Ta thở dài, che mặt rơi lệ, ta xót thương lấy dân chúng sinh hoạt cỡ nào gian khổ. Ta chỉ là tôn sùng mỹ đức mà ước thúc chính mình, nhưng buổi sáng trình lên khuyên ngăn mà buổi tối liền lọt vào biếm truất…’
Đây là Khuất Nguyên 《 Ly Tao 》.
...
Trương An Bác từng nhận chức Đô Sát Viện Thiêm Đô Ngự Sử, quả thật có chức trách trình lên khuyên ngăn. Tình cảnh này, mấy vị Giảng Lang cho dù trong lòng lo lắng trọng trọng, nhưng không có ai lại có thể cự tuyệt: Dân sinh nhiều gian khó a!
Giả Hoàn bừng tỉnh:
Hắn có thể sai lầm một sự kiện. Sơn trưởng Trương An Bác trí sĩ chỉ sợ không phải bởi vì tránh phong bạo chính trị, mà bởi hắn trình lên khuyên ngăn Thiên Tử, bị biếm truất.
Cho nên trí sĩ, từ quan.
...
...
Thương nghị kết thúc.
Giả Hoàn đi theo Công Tôn Lượng, bốn phía đen như mực. Hành lang bị gió mưa xâm nhập, ướt sũng một mảng.
Giả Hoàn nói:
- “Công Tôn sư huynh, ta có một lời, chúng ta thư viện tuy nói muốn tiếp thu nạn dân, nhưng lương thực có hạn, chúng ta muốn cung ứng đủ cho nạn dân, vậy cần giảm khẩu phần ăn học sinh thư viện.”
Công Tôn Lượng tâm tình còn đắm chìm trong bi ca khẳng khái lúc thương nghị tại Tiểu Xá, ngưỡng mộ phong thái ân sư, nhẹ nhàng gật đầu, “Ân.”
...
Giả Hoàn bất đắc dĩ, cười khổ.
Vừa rồi hội nghị kỳ thực chỉ là thương tiếc, than vãn, làm một cái quyết định. Sơn trưởng đem quyền hạn giao cho Công Tôn Lượng, hắn phụ trợ. Ngoài ra, không có bất kỳ phương sách, kế hoạch từng bước triển khai như thế nào.
- Sắp xếp người, ăn uống, phân công, dự trù, cầu cứu viện, tiếp tế,...hoàn toàn không có.
.
Ban đêm, Nội Xá, sương phòng số mười hai (12)
Giả Hoàn đang múa bút thành văn.
Cứu tế, nói ra là một cái hệ thống công trình đồ sộ, hắn cần đem tất cả mọi thứ đều sắp xếp khoa học, các khâu vận hành hiệu quả nhất có thể.
Gió đêm thổi vào, ánh đèn chập chờn.
Thỉnh thoảng có tiếng ho khan nhè nhẹ vang vọng truyền ra, như có như không.
...
...
Mấy ngày thời gian, đỉnh lũ vài lần dâng lên, sau đó hoà hoãn lại.
Xung quanh phạm vị bốn, năm dặm quanh núi, những thôn dân may mắn còn sống sót, bắt đầu từ từ di chuyển hướng về Thư viện trên núi.
Tại Kinh thành Tây Giao (ngoại ô phía tây), Thái Hành sơn dư mạch, lấy Linh Sơn, Bách Hoa Sơn, Diệu Phong Sơn là lớn nhất. Diệu Phong Sơn dưới chân núi, Văn Đạo thư viện có lương thực, tin tức truyền ra thu hút số lớn nạn dân từ từ tụ tập kéo đến, áp lực đột nhiên tăng mạnh.
Văn Đạo thư viện, nơi từng che chở nạn dân, có thể sẽ đối mặt với tình huống sụp đổ, đứng bên bờ hủy diệt trong vài ngày tới.
…
…
-Thu nhận nạn dân,
-Sắp xếp chỗ cư trú,
-Thiết lập khu cách ly,
-Thiết lập vệ sinh phòng dịch: ‘Nhất định phải uống nước giếng đã đun sôi, cấm đại tiểu tiện tùy ý,
-Đăng ký hương dân hộ tịch, tên, tình huống gia đình, thiết lập bảo giáp biên chế
(quản lý thôn dân theo nhiều tầng, một số gia đình hợp thành một giáp; một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; bảo có một bảo trưởng)
-Khống chế khẩu phần lương thực,
-Thiết lập đẳng cấp trong nạn dân...
…
Công việc vô cùng nhiều, Giả Hoàn từ gần hai trăm đệ tử thư viện, chọn lựa ra hơn tám mươi người, tổ kiến đoàn đội, lấy cường đại năng lực quản lý, bằng vào uy vọng trong đám đồng học, xử lý thỏa đáng đều đâu vào đấy.
Nhưng Văn Đạo thư viện gặp phải một vấn đề khó cần giải quyết: Lương thực.
Bên ngoài trông như yên tĩnh, trật tự, lại ẩn chứa nguy cơ rất lớn.
Phảng phất đang súc thế, dâng lên giống núi lửa sắp phun trào.
…
…
Ngày hai mươi ba tháng bảy,
Trời mưa xối xả.
Các giảng đường, hành lang tại Thanh Vân viện tràn ngập người: nam nhân, nữ nhân, tiểu hài, trong các bộ quần áo lam lũ, ánh mắt vô hồn, sắc mặt trắng bệch. Trên người tản ra đủ loại mùi khó ngửi.
Giả Hoàn mang theo Bàng Trạch, Trương Tứ Thủy, bảy tám người mặc áo tơi xuyên qua giảng đường Thanh Vân viện đến cửa ra vào Văn Đạo thư viện.
...
Trong màn mưa mịt mờ, tầm nhìn rất kém.
Thế núi liên miên, nhìn về hướng đông Kinh thành, đập vào mắt là đại dương mênh mông. Ngoại trừ hồng thủy cuồn cuộn,...
Sáu ngày trước, Giả Hoàn viết xong phương án chẩn tai, các bước thực hiện, người phụ trách, biện pháp quản lý giao cho Công Tôn Lượng, chuyển cáo cho Sơn trưởng, sau khi mọi người đọc xong, cực kỳ tán thưởng, rất nhanh đồng ý áp dụng.
Đến nước này, công tác cứu tế nạn dân của Văn Đạo thư viện, toàn bộ quyền hạn chuyển dời trong tay Giả Hoàn.
Giả Hoàn lập tức tổ kiến đoàn đội, xử lý phân loại, phái, tổ chức nhân thủ, lập đội tuần tra, phân phối khẩu phần lương thực, điều tra nghiên cứu tình huống nạn dân, tuyên truyền ổn định nhân tâm.
...
Nhìn xem mưa to, Giả Hoàn nói:
- “Trương huynh, có nắm chắc không?” Trương Tứ Thủy kỹ năng bơi rất tốt, trước đó đã cứu Hàn Tú Tài.
Trương Tứ Thủy lắc đầu, nói:
- “Mưa quá lớn.” Chần chừ một lúc, nói:
- “Giả huynh, nếu cần, ta vẫn có thể thử nghiệm... vào trong thành cầu viện, mang về lương thực.”
Tình hình lương thực trong thư viện sáu ngày qua ai cũng rõ, còn lại không nhiều lắm...
.
Giả Hoàn lắc đầu, hiển nhiên là không đồng ý, hồng thủy chảy siết, khoảng cách bơi rất xa, nhảy xuống dòng nước cũng chỉ tìm chết, hắn không có khả năng hi sinh sinh mệnh đồng học, kể cả nạn dân. Lúc này, quay đầu hỏi:
- “Bàng huynh, mới tới một nhóm nạn dân có bao nhiêu người?”
Bàng Trạch, tên chữ Sĩ Nguyên, danh hào Phượng Sồ, tài hoa hơn người, đảm nhiệm trợ thủ cho Giả Hoàn, quản lý sự tình chung.
Trí nhớ của Bàng Trạch khá tốt, nói:
- “Mới tiếp nhận nạn dân hết thảy 23 người. Từ ba ngày trước bắt đầu có nạn dân hướng thư viện chúng ta di chuyển tới, đây là nhóm thứ 14. Tới nay, Thư viện tổng cộng đã thu dụng 446 người.”
Giả Hoàn nhẹ nhàng gật đầu.
...
Tăng thêm đệ tử thư viện, Giảng Lang, trai phu hơn hai trăm người. Muốn duy trì sinh tồn sáu, bảy trăm người rất khó khăn, trong bối cảnh khẩu phần lương thực có hạn, dự trữ lương thực đã đến mức báo động..
Hắn nhất định phải mau sớm tìm được lương thực cho những ngày tiếp theo. Bằng không, nhiều nhất hai ngày, thế cục tan vỡ, sẽ xảy ra bạo động, cướp đoạt
Bàng Trạch, Trương Tứ Thủy mấy người cũng nặng trĩu.
Nạn dân tới vẫn chưa dừng lại, nhân số còn tăng thêm theo thời gian.
Thế cục đã vạn phần nguy cấp. Đói khát, sẽ phá huỷ trật tự bọn hắn đã thiết lập.
...
...
Đúng lúc này, một sĩ tử đội mưa chạy đến, toàn thân ướt nhẹp, lo lắng nói:
- “Giả Viện Thủ, xảy ra chuyện. Nội Xá đệ tử Trần Gia Vận dẫn người đem Minh Luân Đường vây lại, muốn đòi một lời giải thích. Công Tôn sư huynh ép không được bọn hắn. Để cho ta tới tìm ngươi.”
Bàng Trạch gấp gáp mắng to:
- “Trần Gia Vận cái con rùa rùa đen, thời điểm này còn gây thêm phiền toái.”
Giả Hoàn trên mặt không biểu tình, trầm ổn nói:
- “Lần sau đi ra nhớ kỹ mang đồ che mưa. Gặp mưa dễ dàng sinh bệnh... Đi. Chúng ta trên đường vừa đi vừa nói.”
...
...
Giả Hoàn, Bàng Trạch, Trương Tứ Thủy chín người đuổi tới Minh Luân Đường, tạm thời sung làm văn phòng, trong phòng nghị sự đang xảy ra bạo cãi vã kịch liệt.
Trần Gia Vận dẫn đầu hơn mười sĩ tử, đem Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng vây lại, khiếu nại yêu cầu của bọn hắn. Nội dung ồn ào có thể nghe thấy như: ngừng tiếp tục tiếp thu nạn dân, tăng thêm khẩu phần lương thực cho bọn họ.
.
Công Tôn Lượng tất nhiên là không đồng ý, khàn cả giọng giải thích nói:
- “Chư vị đồng học, trong thư viện đã không có dư nhiều lương thực. Tăng thêm đãi ngộ cho các ngươi, nhất định không khả năng.”
Một bên Mã đồng học bất mãn nói:
- “Công Tôn sư huynh, chúng ta kính trọng cách làm người của ngươi, nhưng bằng cái gì Tần Hoằng Đồ, Dịch Tuấn Kiệt những người kia có thể ăn ba bữa. Chúng ta chỉ có thể ăn một bữa.”
...
Ngưu đồng học giọng mỉa mai nói:
- “Hẳn là bởi vì bọn hắn cùng Giả Viện Thủ có quan hệ tốt? Ta còn nghe nói Giả Viện Thủ trong phòng ngủ của hắn chứa chấp hai nũng nịu mỹ nữ.”
Câu nói này không quá đáng tin, cũng không gây bao nhiêu sóng gió, dù sao Giả Hoàn niên kỷ còn tại đó, nhưng lại để cho tiếng ồn ào, huyên náo lớn hơn mấy phần.
.
Trần Gia Vận mặt ngựa cười lạnh.
Dựa theo quy củ: Sĩ tử làm việc, một ngày ăn hai bữa, một bữa một cái bánh bao. Bọn hắn những đệ tử không được tuyển làm việc, một ngày ăn một bát cháo, còn phải đi theo Sơn trưởng, Giảng Lang tại tây sương Minh Luân Đường đọc sách.
Dựa vào cái gì? Sách vở có thể chống đói sao?
......