Chương 103: Lũ lụt

...

Trung tuần tháng bảy, bầu trời u ám, mưa liên miên không dứt đã mười ngày.

Giả Hoàn cuối tháng sáu bởi khí trời nóng bức, tối đọc sách chợt cảm giác cảm nắng, đến nay có chút ho khan. Giữa trưa tại phòng bếp ăn cơm, trùng hợp La Quân Tử mới từ quê nhà trở lại thư viện, một bàn 10 tên đồng học nói chuyện phiếm.

Một chút thời gian không thấy tiểu bàn huynh hơi gầy đi, làn da biến thành đen, hắn mặt lộ vẻ vẻ u sầu, lo lắng nói:

- “Chư huynh tại thư viện đọc sách, có lẽ không phát giác. Mấy ngày mưa to, vùng giang hà lân cận Kinh sư ngập lụt tràn lan. Đồng ruộng, thôn xóm bị dìm ngập. Nông hộ trồng trọt tổn thất nặng nề. Khả năng tới mùa thu thu hoạch lương thực cũng bị ảnh hưởng lớn. Trong nhà ta ruộng đồng đều ngập, toàn bộ mất mùa. Ta tháng tám Thi Viện nếu không thể đậu Tú Tài, trong nhà muốn tiêu đời.”

...

La Quân Tử là Uyển Bình tiểu địa chủ, ruộng tốt rất nhiều, nói tới khả năng phá sản, có thể thấy được tình hình thiên tai khá nghiêm trọng.

Tới lúc đó, dân chúng trôi dạt khắp nơi, tràng cảnh tha hương, bán con bán cái sợ rằng sẽ xuất hiện nhan nhản trong năm nay.

Chúng đồng học mặt mũi ưu tư.

Liễu Dật Trần nói:

- “Trong nhà ta gửi thư, đã nhắc qua chuyện này, Vĩnh Định Hà, bắc kênh đào mực nước lên cao. Đề nứt đã xảy ra mười mấy khu vực. Triều đình phát khoản tiền tu sửa đê điều, bị tham ô gần hết. Năm nay mưa lớn, họa này sẽ tới.”

.

Liễu Dật Trần gia đình làm tiểu lại Đại Hưng huyện, thuộc dạng thâm căn cố đế, với tin tức quan trường có độ tin cậy không thấp.

Ngồi một bên, dung mạo xấu xí, mũi to Bàng Trạch xúc động vỗ bàn, giọng căm hận:

- “Tham quan ô lại hại người. Nếu ta một ngày kia là Hình bộ Thượng thư, sẽ giết hết “đám chuột lớn” trong thiên hạ.”

Hàn Tú Tài nhảy sông tự tử là vì bôn tẩu nâng lên án tham ô ngân quỹ sửa đê, bọn hắn những học sinh nổi bật Nội Xá cũng là biết.

Liễu Dật Trần lúng túng cười một cái, ăn màn thầu.

.

Vệ Dương cười lạnh châm chọc:

- “Bàng đồng học nói suông đại ngôn để làm gì? Ngươi liền cơ cấu triều đình đều không minh bạch. Hình bộ Thượng thư bất quá chỉ là một trong Lục bộ. Hiện nay triều đình sáu vị Đại học sĩ, lấy Quân Cơ xử lĩnh ban Đại thần Tạ đại học sĩ đứng đầu. Lục bộ chỉ là cơ quan làm việc phía dưới.”

Xuất thân gia tộc quan lại, đối với chuyện quan trường hiểu rất rõ. Muốn giết hết “con chuột lớn” trong thiên hạ? Đây quả thực là chuyện tiếu lâm. Bây giờ ngay cả Huyện lệnh chức vị cũng có thể dùng tiền mua, cần gì tham gia khoa khảo.

...

...

Bàng Trạch mặt xấu đỏ lên.

Văn Đạo thư viện nội bộ cấm đàm luận triều chính. Hắn chỉ là một đồng sinh, đối với mấy chuyện này chính xác không hiểu nhiều. Hắn cho là cơ cấu triều đình giống Tiền Minh. Lục bộ mặc dù không thể cùng Nội Các đối kháng, nhưng có quyền tự chủ.

Bàng Trạch xấu hổ làm Hứa Anh Lãng mấy người cười rộ lên. Hứa Anh Lãng cũng có lý giải, kỳ thực, Quân Cơ xử cũng chỉ là một cơ quan làm việc mà thôi.

Thiên hạ đại sự, tất là Thượng ý.

.

Giả Hoàn nhẹ giọng ho khan, che miệng, nói:

- “Người không phải sinh ra đã biết, ai có thể không nhầm lẫn? Bàng huynh mang ý chí thiên hạ, chí tồn cao xa, cần được khuyến khích, mọi người cớ gì cười hắn?”

Bàng Trạch cảm kích nhìn Giả Hoàn.

...

Hứa Anh Lãng đối với Giả Hoàn vẫn là phục tùng, rất nhanh thu lại tiếng cười. Giả Hoàn tại sự kiện Đấu Văn, cứu Hàn Tú Tài biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Hắn không bằng.

Danh vọng lớn có tác dụng, mấy người còn lại cũng thu liễm nụ cười.

Vệ Dương “Hừ” một tiếng khó chịu, đối với Giả Hoàn chắp tay một cái

Giả Hoàn trong kỳ Sóc khảo tháng 7 vừa rồi, tại Nội Xá Giáp Tự, xếp hạng thứ mười lăm (15), cao hơn hắn. Cái loại ngoan nhân này, hắn không phục không được.

...

Một tháng này, Giả Hoàn băng băng một đường tiến lên mạnh mẽ. Cuối tháng sáu cùng Mã đồng học tranh đua, biểu hiện cường nhân, gặp địch mạnh thì càng mạnh. Thân mang bệnh vào phòng thi, thành tích vẫn đứng thứ 38, trực tiếp đánh thẳng mặt Mã đồng học.

Kiều Như Tùng mỉm cười đem tràng diện giảng hòa, cùng thảo luận việc chính “Thiên tai”

.

Tất cả mọi người sầu lo.

Tổ chim bị phá, há còn lại trứng? Vùng ngoại ô Kinh thành gặp tai hoạ, quê hương và thư viện của bọn họ cũng không thoát, làm sao chỉ có thể lo thân mình?

...

...

Thiên tai có thể xảy ra trước mắt,

Giả Hoàn không tránh khỏi lo lắng, tự nhiên muốn hiểu nhiều một chút tin tức, kéo La Hướng Dương hỏi thăm.

La Hướng Dương dạng nhân tài mới nổi của Thư viện, một bước Huyện Án, qua thi Phủ, trong một tháng này bước còn xa hơn Giả Hoàn, sớm vào một trong 10 người Thượng Xá.

Trong phòng riêng, La Hướng Dương cảm khái nói:

- “Giả huynh, ngươi không có tận mắt nhìn thấy, một nhà bảy người Lão thúc thúc ta quen từ hồi nhỏ sống bên Vĩnh Định Hà, đang ngủ bị bị nước trôi đi.... Nương ta nuôi hơn đàn heo hơn một năm, ngập trong nước sinh giòi....Ai”

Giả Hoàn trầm mặc.

Loại tin tức này là để cho người ta khổ sở. Kiếp trước hắn từng chứng kiến Hồng thủy Trường Giang, khắc sâu trong trí nhớ.

Chạng vạng tối, mưa rào rầm rập, nước xối xả đổ xuống, mạnh hơn mấy phần.

Công Tôn Lượng tới giảng đường Nội Xá tìm Giả Hoàn, nói Hàn Tú Tài đến Đông Trang trấn, mời hắn uống rượu nói chuyện.

Giả Hoàn đi theo Công Tôn Lượng ra giảng đường, cười nói:

- “Đại sư huynh, hắn không nói cảm tạ đồng học thư viện chúng ta ân cứu mạng sao?” Đối với việc Công Tôn Lượng thay truyền ngôn, Giả Hoàn không kỳ quái, Hàn Tú Tài và Công Tôn sư huynh đều quen biết Long Giang tiên sinh.

.

Công Tôn Lượng trong khoảng thời gian này vất vả mua sắm lương thực, công việc bận rộn không còn nghĩ tới tình cảm nam nữ, dù sao cảm xúc mới ở giai đoạn ngưỡng mộ, y vỗ vai Giả Hoàn, nói đùa:

- “Giả sư đệ, ngươi không hiểu được. Đối tượng hắn cảm tạ là Ngũ Phượng quán, Thủy Tiên cô nương. Giai nhân cứu danh sĩ, mánh khóe quảng bá tốt cho cả đôi bên. Hàn Tú Tài người này tính tình thực dụng. Ngươi có đi hay không?”

Giả Hoàn nói:

- “Đệ sẽ đi một chuyến. Xem hắn có chuyện gì cần nói.”

.

Mưa như trút nước.

Giả Hoàn mặc một bộ áo tơi, dưới sự trợ giúp của Công Tôn Lượng thuận lợi đi ra Văn Đạo thư viện.

Không tới ngày nghỉ hàng tháng, học sinh không được ra ngoài, nhưng Công Tôn sư huynh là tồn tại đặc biệt, gần đây bận việc mua sắm lương thực, thường xuyên để đồng học hỗ trợ, đưa Giả Hoàn ra ngoài không khó.

Hứa Ký tửu lâu,

Tửu lầu lầu một, lác đác một hai bàn có khách ngồi.

Một bàn trong góc Hàn Tú Tài nhìn thấy Giả Hoàn đi vào, lên tiếng đầu tiên:

- “Giả Tiểu Hữu, Quý phủ dòng dõi cao thâm, ngươi có muốn giúp ta, dẹp an lê dân?”

Giả Hoàn nghe câu đầu tiên Hàn Tú Tài, nhíu nhíu lông mày, vẫn đứng đáp lời:

- “Hàn tướng công nếu là tìm tại hạ nói sự kiện, bữa nhậu này cũng không cần ăn.

...

Hàn Tú Tài thở dài bất đắc dĩ một hơi, làm một cái mời thủ thế:

- “Giả Tiểu Hữu, thỉnh!”

Giả Hoàn ngồi xuống, thầm nghĩ “Hàn Tú Tài nhân tính ngay thẳng, không hiểu nhân tình thế sự”.

Trong lòng hắn cố nhiên tán thưởng, nhưng sẽ không ủy khuất mình chiều theo mong muốn của Hàn Tú Tài.

.

Trên bàn gỗ, bày hai đạo thức nhắm, một bình rượu đục. Hàn Tú Tài nâng chén mời Giả Hoàn cùng uống một chén, Giả Hoàn từ chối nói:

- “Tạ Hàn tướng công hảo ý. Tại hạ sinh bệnh trong người còn chưa hoàn toàn khôi phục, hôm nay lấy trà thay rượu.”

Hàn Tú Tài cảm giác bầu không khí có chút cương nhưng hắn tập mãi thành thói quen. Thần sắc buồn buồn, tự rót rượu uống hai chén, mới nói:

- “Ta từ chỗ Long Giang tiên sinh thăm dò được tin tức Giả Tiểu Hữu. Hôm nay cố ý tới gặp ngươi.”

.

Bây giờ Quốc Tử Giám đồn đại hắn cảm kích Ngũ Phượng quán Thủy Tiên cô nương cứu hắn. Sau đó, hắn đúng là trong khuê phòng Thủy Tiên cô nương ngủ lại một đêm. Danh hoa và Danh lưỡng tương hoan.

Nhưng, trong lòng hắn biết chân chính người đã cứu hắn là ai.

Hắn sẽ không mở miệng hướng Giả Hoàn nói lời cảm tạ, ân tình cứu mạng nói một câu “Cảm tạ”, quá nhẹ nhàng, “Quân tử mẫn vu hành, nạp vu ngôn”

Quân tử phải thể hiện bằng hành động.

...

Giả Hoàn gật đầu. hắn đoán được việc này có liên quan tới Long Giang tiên sinh, nghe ngóng tin tức của hắn rất bình thường, nghĩ nghĩ “Hàn Tú Tài ý nghĩ hão huyền, một con thứ như hắn làm sao có thể điều đến động sức mạnh của Giả gia? Cho dù có thể điều động, hắn sẽ không tùy tiện tham dự đánh cờ chính trị.”

Hàn Tú Tài nói:

- “Giả Tiểu Hữu, ngươi thân là người đọc sách, vì cái gì không có ý chí kiêm tể thiên hạ? Bây giờ Kinh sư xung quanh hồng thủy ngập lụt khắp nơi. Ta một đường đi tới, thấy cảnh sinh linh đồ thán, trong lòng nóng như lửa đốt.”

Giả Hoàn nghiêm túc nói:

- “Bất Tại Kỳ Vị, Bất Mưu Kỳ Chính. Hàn tướng công quan tâm quốc gia đại sự, đáng giá đề xướng, có câu ‘Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách’ nhưng phải biết mình có thể ăn ‘mấy bát cơm khô’, lượng sức mà đi. Tỉ như đứa bé cầm trọng chùy mà vung, lực không đủ, thì hại mình.”

Hàn Tú Tài lại thở dài:

- “Lệnh sư Trương Bá Ngọc là đại nho, trị Xuân Thu, danh khắp thiên hạ. Mười năm trước, từ Đô Sát Viện Tả Thiêm Đô Ngự Sử trí sĩ, tại ngoại ô phía Tây Kinh thành mở ra Văn Đạo thư viện, nghiên cứu học vấn. Trương tiền bối trong triều có nhân mạch. Nếu chịu lên tiếng, muốn trừng trị tên tham quan Lục Tân Hàn (Phủ doãn) không khó. Dùng công lao này, tất nhiên có thể lần nữa ra làm quan. Giả Tiểu Hữu nếu có ý định, có thể thúc đẩy chuyện này.”

...

Giả Hoàn lần đầu tiên nghe người khác nhắc tên chữ ‘Bá Ngọc” của Sơn trưởng Trương An Bác, thêm một chút chuyện xưa. Lắng tai nghe Hàn Tú Tài nói chuyện.

Sau khi nghe xong, hơi hơi trầm ngâm.

Đương Kim Thiên Tử, Ung Trị Đế thông qua chính biến để thượng vị, tương tự biến cố Huyền Vũ Môn. Năm nay là năm Ung Trị thứ 9. Sơn trưởng hơn mười năm trước là Tả Thiêm Đô Ngự Sử trí sĩ, chỉ sợ có chỗ cảnh giác, thông qua trí sĩ tránh đi phong bạo chính trị thảm thiết.

.

Đô Sát Viện, chức trách kiểm tra, đàn hạch bách quan, thanh minh giải oan, Ti Đô đốc các đạo, là tai mắt thiên tử giám sát tác phong và kỷ luật. Thiết lập Tả, Hữu Đô Ngự Sử, phía dưới còn Tả, Hữu Thiêm Đô Ngự Sử, quan hàm Chính Tứ phẩm.

Hàn Tú Tài cho rằng Giả Hoàn là đệ tử Sơn trưởng Trương An Bác, kỳ thực không phải. Giả Hoàn không biết Sơn trưởng có ý đồ xuất sĩ nữa hay không. Loại sự tình này, hắn không có khả năng dính dáng vào, rất rắc rối.

Giả Hoàn không nói chuyện trong giây lát, Hàn Tú Tài không thúc giục, chậm rãi uống rượu.

...

...

Đúng lúc này, Đông Trang trấn đột nhiên truyền đến một hồi hô hoán đầy hoảng sợ, khung cảnh toán loạn, ồn ào, huyên náo. Tửu lâu giống như vỡ tổ. Hàn Tú Tài ném chút bạc vụn trên bàn rượu, chạy ra đường nhìn tình huống.

Sau lưng, Giả Hoàn đã đuổi kịp

Ngước lên nhìn bầu trời, trời mưa như thác đổ, mưa như trút nước…

Cả đám người đông nghịt đâm quàng đâm xiên, lộn xộn vô cùng, người nói, người hét tựa hồ tình huống vô cùng nguy cấp. Mặt đường nước chảy ngày một siết, mắt trần có thể cảm thấy mực nước đang từ từ dâng lên.

...

Một lát sau, tin tức xác thực truyền đến: Vĩnh Định Hà vỡ đê, Long Tuyền Trấn Lưu Gia Loan bị nhấn chìm trong nước.

Cách mười dặm đường, Hồng thủy đang tràn tới.

Đông Trang Trấn chỉ có hai con đường xuyên qua ngang dọc, dân cư thường trú không đủ ngàn người. Lúc này, toàn bộ tiểu trấn đều loạn thành một bầy. Tất cả mọi người đang gọi nhau. Thời khắc này sinh mệnh cảm thụ được sự nguy hiểm đang tới gần.

- “Đi. Đi mau.”

- “Mau chạy thôi!”

- “Mẹ lũ nhỏ, đừng thu thập. Đi mau. bằng không thì không còn kịp đâui.”

- “Nương, lũ lụt. Con cõng ngài đi.”

Hàn Tú Tài nhìn thấy tình huống nguy cấp, lập tức nhiệt huyết dâng lên, đang muốn đứng ra đăng cao nhất hô, Giả Hoàn một tay giữ chặt lấy hắn, nói:

- “Hàn tướng công, chớ dại, chạy mau.” Vừa chạy vừa nói thêm:

- “Đám người đã hỗn loạn, căn bản là không có thời gian chỉnh đốn trật tự”.

.

Giờ mà để Hàn Tú Tài đăng cao nhất hô, ứng giả cùng theo, mộng đẹp đại xuất danh tiếng. Quả thực nói nhảm. Cho dù là quân đội chính quy, nghiêm chỉnh huấn luyện nhiều năm, lúc hoảng loạn, tạc doanh, sinh mệnh mong manh cũng không cách nào khống chế. Huống chi người bình thường.

- “Chạy a!”

- “Chạy mau.”

- “Hướng về phương hướng thư viện chạy.”

.......