Chương 12: Trận tàn sát

Trở về phòng, liền bị cô gái kia lột sạch, tìm ra tấm thẻ của cô. Sau đó cô cũng bỏ qua, mang tới một đĩa cơm thịt đút cho nó ăn. Được một lúc thì cô hỏi :

- Nhóc ăn thứ này không bị như mấy đứa trẻ kia ư ?

Phàm vui vẻ đáp lại :

- Tâm thức không vững, bị chút linh khí như vậy quậy tung bên trong cơ thể, sợ là nếu không tiêu thì sẽ nổ tung ! Chị ăn thử đi.

Nghe Phàm nói khó hiểu vô cùng, suy ra càng không muốn ăn, không bản thân nổ tung sẽ đi tong sự cố gắng cả đời. Liền Phàm lại đẩy một phát cái thìa thịt vào miệng cô, mà vị nó ngon ngọt khiến miệng cô vô thức nhai một cái.

Linh khí từ trong miệng tỏa ra, nuốt xuống bụng liền khiến linh khí tỏa ra toàn cơ thể, khiến cô cảm thấy nóng nực tột độ. Rốt cuộc cảm giác này là sao, mà khiến cơ thể cô co thắt, biến cô như thành con người khác, bề ngoài như tiên nữ giáng lâm, lấp lánh hào quang.

"Lại còn có thể khoa trương đến vậy ?"

Phàm đứa trẻ này cũng không ngờ cô lại có thiên phú như vậy, miếng thịt có ít linh khí thế mà tự cơ thể vô thức thu thập linh khí xung quanh để đột phá.

- Chị thấy cơ thể như nào ?

Phàm thắc mắc, lúc đó bên trong cô tỏa ra một loại lực lượng cháy rực, là Phượng Hoàng Huyết Mạch !? Trong ký ức của Phàm thì tộc này đã tuyệt chủng từ thời thế chiến thứ 3 rồi, vậy mà đến giờ vẫn còn dòng dõi ? Lại là huyết mạch thuần túy trong dòng tộc.

Hóa ra nhờ cái huyết mạch lại có công dụng tới vậy, thảo nào trước đây nó lại khiến Phàm như chết đi sống lại. Cũng không biết đã có đủ các mảnh ký ức chưa, vì có một phần đã bị khuyết do ảnh hưởng từ ả ma nữ trước đây.

- Đây, đây mình đã trở thành dị nhân ?

Cô vẫn bất ngờ trước kết quả, không ngờ có ngày cô lại sở hữu thứ sức mạnh bá đạo như vậy. Ngọn lửa này đối với cô không hề nóng, nhưng ra khỏi phạm vi cơ thể lại thiêu đốt mọi thứ.

- Phàm, em nói xem cần làm cách nào để ngọn lửa này tắt đi đây ?

- Chị chỉ cần nghĩ rằng ngọn lửa phải tắt đi là được.

Sau đó ngọn lửa tắt thật, nếu là dị năng giả bình thường phải mất mấy tiếng kiên trì, cô mới làm cái ngọn lửa liền tắt chứng tỏ huyết mạnh cô vô cùng bá đạo a.

- Chị thấy như nào ? Rất hay phải khôn... Ưm.

Phàm liền bị cô gái đó đút thẳng cái thìa cơm vào miệng, liền bị nhắc nhở :

- Cái này là bí mật giữa hai ta thôi nghe chưa !

- Vâng ạ.

Lúc này Phàm đã nhìn thấy bên trong cô, sự ích kỷ, sự lo sợ, cô chắc chắn sẽ là một con cờ tốt trong tay...

"Bí mật sao ? Phư phư, mọi truyện hay rồi đây"

Bên ngoài cũng có một số người cố chế biến phần nội tạng của con lợn rừng đó, hiếm có thì được vài người thức tỉnh, may mắn thì có thể trở thành trưởng một bộ phận nào đó.

Nhưng mà ai bảo muốn cho đám người này phát triển, Phàm dùng một tia linh khí bắn lên trời, tạo thành sự hỗn độn trong dòng chảy linh khí, vừa đẹp khiến nó hỗn loạn mà tụ tập lại. Những con thú xung quanh khu rừng thấy dòng linh khí hỗn loạn muốn thu về nó, xông tới không ngại xông thẳng vào, khiến cho vài bộ phận của đoàn thuyền bị hỏng hóc nặng.

Bây giờ họ không thể ra ngoài sửa chữa, đơn giản có thể khiến cho họ chết mất xác. Ngược lại cái hỗn loạn linh khí kia quá nhanh tan đi, mà trước mặt Phàm cô gái kia không thể cho biết được ý định.

- Chị ơi, chị tên gì ấy nhỉ ?

Phàm kéo lấy tay áo cô, khuôn mặt lấp la lấp lánh, khiến cô khó lòng mà không trả lời.

- Chị là Tô Vân Nhiên, em có gì muốn nói sao ?

- Chị...chị lấy hộ em một cốc nước mát được không ? Cổ em rát quá.

Vì Phàm đang sống trong một khu tách biệt với đãi ngộ tốt nhất, không đời nào cô lại từ chối cả, cô gái vội mở cửa đi lấy.

Ở trong phòng một mình Phàm lấy hơn ba phần tư linh lực chuyển hóa, tạo thành một cái linh khí cực nồng và hỗn độn nguyên tố, lần này thú đổ tới xuất hiện cả những con quái gần bá đạo bằng con lợn rừng trước, cho thấy linh khí ở thế giới này quan trong đến tầm nào.

Quái thú con nào con nấy cũng hung tàn, trong phút chốc đã phá gần một nửa khu gần phòng thằng nhóc Phàm. Vân Nhiên thấy động đất hỗn loạn, liền tìm chỗ kín để trốn đã biết rằng có gì không đúng, cô còn lấy thêm khẩu súng trong tủ ẩn ở đó.

Trong chưa đầy tiếng, số người dân thường đều đã bị giết trên một nửa, đều hi sinh cho lũ trẻ kia di cư, mà bọn họ cũng chỉ giết được có vài con quái thú là nhiều, không còn cách nào ngoài tự xịt cho bản thân một lọ thuốc ẩn mùi hương rồi chạy trốn trong rừng.

Sau khi cơn cuồng loạn kết thúc, mùi máu nồng nàn khiến những loài thú ăn xác thối tập trung đến. Vân Nhiên ra ngoài thấy cảnh tượng này không chịu được mà nôn ra một bãi. Chạy vội về phòng tìm lấy Phàm.

Phàm thằng nhóc vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, căn phòng nhìn không thấy là bị tổn hại gì cả. Dù yên tâm nhưng lúc này mới thực sự khó khăn, giờ họ chỉ còn cách tìm thêm người còn sống quanh những phi thuyền này với hi vọng thêm đồng đội rời khỏi nơi này, hai người quá là nguy hiểm.