Chương 11: Dị nhân giờ đều nhiều vậy rồi ?

Cuối cùng thì cơ thể Phàm không bị sao cả, thịt cũng được mang đi rửa sạch nên vẫn có thể ăn được, còn phần Phàm thì được giáo sư thiên tài thế giới nghiên cứu. Điều họ bất ngờ chính là thân thể Phàm chỉ như những đứa trẻ bình thường, vẫn có thể bị thương, xét trên máy kiểm duyệt thì không có vẻ gì là dị nhân.

Họ xem qua camera, Phàm đứa trẻ này thông minh kiệt xuất, dù bé nhưng lại không biết làm cách nào có thẻ của một tiến sĩ trông ở đấy, lại dùng để ra ngoài dù cao phải gấp đôi. Điều càng ghê gớm là đứa trẻ lại xuất hiện bên trong cái long khuyển đó đánh xuống, đến con lợn rừng kì lạ kia còn bị đánh nát vậy mà cơ thể nó lại còn nguyên vẹn không vết thương.

Cuối cùng họ cũng không dám dùng để "thí nghiệm" bởi nếu không thành công thì chắc chắn sẽ giết chết một thiên tài, công nghệ bây giờ cũng không thể cứu nổi một đứa trẻ sau khi bị "thí nghiệm" cả.

Họ giao cho một cô gái bậc tiến sĩ đưa Phàm vào khu chăm sóc đặc biệt, phần ngon nhất của con lợn rừng kia đều cho Phàm, phần còn lại trộn với các loại thực phẩm cho lũ trẻ mỗi thuyền, đến họ không ngờ lại chia đủ.

Đến công đoạn nấu nướng, các đầu bếp đều đã mang cho lũ trẻ ăn, Phàm cũng vì mùi đồ ăn mà thức dậy. Mở mắt ra là một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh.

- A nhóc dậy rồi sao, đã thấy đói chưa nào ?

Phàm nhìn đĩa đồ ăn trên bàn, từng miếng thịt phấp phới linh khí bên trên, quay qua cô gái kia hỏi :

- À dì ơi...

- Sao vậy EM...?

Cái câu cuối không biết do Phàm nghe nhầm hay gì, rõ nó nghe có tiếng nghiến răng, chỉ đành hỏi :

- À chị có biết thịt này từ đâu không ?

Cô gái kia thấy Phàm rất biết điều, liền nói cho nó :

- Thịt á, hình như nhóc được chia phần ngon nhất, còn phần còn lại lũ trẻ của các tàu được chia rồi, tính ra cũng lạ, họ bảo con lợn khổng lồ ấy ẩn dưới đất...Ấy ?

Phàm đã biến mất tăm hơi, chỉ thấy đồng loạt sau lưng có tiếng mở cửa, sau đó trên loa có thông báo khẩn :

"Các tiến sĩ giáo sư lưu ý, khi cho các cháu ăn hãy xem các cháu có vấn đề gì không, có biểu hiện lập tức đưa lên phòng chữa trị tổng bộ ! Xin hết"

Nghe vậy cô gái kia cũng định tới xem thế nào, nhưng tấm thẻ trong túi cô đã mất tăm, vội lấy điện thoại vội gọi :

"Tôi Tô Vân Nhiên đã bị mất thẻ, Phàm đứa trẻ này chắc là đã lấy thẻ của tôi, yêu cầu tổng cục tìm đứa trẻ này !"

Chưa tới nửa phút cô nhận được thông báo :

"Đã thấy đứa trẻ Phàm, hiện nó đang ở phòng chữa trị tổng bộ, cô hãy dùng mã trên điện thoại được gửi để ra ngoài"

Mã được gửi tới, đồng thời cô như ngẩn ra, phòng chữa trị tổng bộ cách đây hơn mấy trăm phòng, không đi đường đặc biệt thì cũng phải hơn nửa tiếng đi ? Cô sợ rằng Phàm đứa trẻ này cũng biết cả phòng ẩn mật của tổng trưởng hiệp hội (*) chứ đùa.

(*) Người đứng đầu các thủ tướng chính phủ ở trái đất lập nên hiệp hội liên quốc gia, có quyền hành cao nhất.

Cô vài phút sau tới nơi, thấy được Phàm đang đứng trước những đứa trẻ bị đưa tới, đang nằm trong khoang chữa trị. Các vị giáo sư đều đứng tụ tập xung quanh, nhìn Phàm tay không chạm vào kính, vậy mà cứu được từng đứa trẻ một.

- Quả nhiên thằng nhóc không chỉ là thiên tài, lại có thể hấp thu sự biến dị này ?

- Không biết vì sao nhưng thằng nhóc kì lạ từ danh tính tới sức mạnh rồi.

Cô cũng ngạc nhiên, đứa bé vừa mới gặp đã tạo cho cô một cái gánh nặng vô hình a, nếu về mảng tri thức cô hoàn toàn có thể trở thành thần tượng trong mắt nó, nhưng qua những thứ này, cô như xấu hổ hết mức.

"Rốt cuộc một đứa bé từ đâu lại có cái sức mạnh quái dị thế này ?"

Một vài vị giáo sư tới chỉ dẫn cô cách dạy mới để không bị áp lực, đối với dị nhân như này chính là phải cẩn thận.

Sau đó không lâu, Phàm đã hấp thu xong, các giáo sư tò mò bu quanh hỏi han, Phàm không đáp gì mà trả lời :

- Những đứa trẻ khác sau khi ăn thịt lợn này đều đã trở thành dị nhân, các vị hãy chăm sóc chúng cho tốt, tạm biệt.

Thái độ này cứ như một vị cao nhân đang nói chuyện vậy, đều khiến cho các giáo sư phục sát đất. Phàm thấy cô gái trước, liền chạy tới bám vào đồng phục, mặt nũng nịu nói :

- Chị ~ Em đói ~

Khí chất kia đều đâu cả rồi ? Lúc này mọi sự chú ý đều tập trung về cô gái kia, không biết thế nào nên đành tức tốc bỏ về. Phàm đang bám lấy chân cô, khiến cái cảm giác trước của cô như ùa về.

Em trai cô....

"Không, không nên nhớ về trước kia nữa, phải nỗ lực hơn thôi"

Phàm như nhìn thấy cái gì trong cô vừa lộ ra, ánh mắt lại đầy mưu mô, dường như trở thành một người khác.

"Thời điểm này rất thích hợp, ngược lại có được cái ký ức của vạn vật, dù mơ hồ nhưng cũng thật đáng sợ, cái chiến tranh lại khiến gần như tất cả mọi người ở đây mang tâm ma khó dời. Lần này lợi dụng họ nâng cao sức mạnh, ả kia dù có mạnh đến đâu ta cũng phải trả bằng được, thù diệt cha, thù diệt sư ta phải trả bằng hết"