Chương 16: Gặp lại "Cổ Nhạc Phong"?.

Trong lúc Nguyệt Trần đang còn nằm thở hổn hển như chó chết, thì trên bầu trời có một quyển trục do hỏa diễm ngưng luyện mà ra, cùng một viên đan dược màu xanh lục nhạt.

Răng rắc

Viên đan dược màu xanh lục, đột nhiên xuất hiện một vết rạn nứt, dược lực cũng từ đó mà tuông trào ra ngoài, chúng chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể Nguyệt Trần, các vết thương trong cơ thể cũng nhanh chóng khép lại.

"Liệu Thương Đan thập phẩm? ". Nguyệt Trần có chút bất ngờ, hắn cũng không ngờ được cái bí cảnh này thế mà lại dùng Liệu Thương Đan để chữa trị cho thí luyện giả, ở hạ giới này một viên Liệu Thương Đan thập phẩm có thể nói là kì trân dị bảo a.

"Dù sao cũng là thần thú Chu Tước a, có một viên Liệu Thương Đan nhỏ nhoi còn không lấy ra được thì khỏi tu luyện luôn cho rồi". Lam Nhi bĩu môi nói, nàng không hề bất ngờ trước việc này, đơn giản vì Chu Tước là một chủng tộc trên tiên giới nếu một viên Liệu Thương Đan thập phẩm cũng không lấy ra nổi thì quá mức mất mặt a.

Nhờ sự trợ giúp của Liệu Thương Đan, Nguyệt Trần nhanh chóng khôi phục lại toàn bộ thực lực. Hắn nhanh chóng đứng dậy, rồi thay một bộ y phục mới.

"Quả nhiên là Chu Tước Quyết phần giữa a". Nguyệt Trần có chút thất vọng với cái phần thưởng này, dù sao hắn cũng đã sỡ hữu toàn vẹn Chu Tước Quyết rồi, nên cuốn công pháp này đối với hắn là hoàn toàn "vô dụng".

"Mà thôi kệ, đằng nào cũng thu được vài môn vũ kỹ không tệ, chưa kể nhờ nó mà ta đã có ý tưởng hoàn thành thứ đó". Nguyệt Trần tuy không thu được hiện vật, nhưng hắn lại thu được không ít lợi từ trận chiến này a, 2 môn vũ kỹ công kích, 1 vũ kỹ phòng ngự, và cũng góp một phần sức trong việc hoàn thành một môn vũ kỹ tự sáng tạo của bản thân.

Ầm ầm

Vốn đang đứng đợi bí cách tự trục xuất hắn ra ngoài, thì trong không gian bí cảnh chợt trấn động, một kiện đại môn hiện ra trước mặt Nguyệt Trần.

"Lần này là thông đạo không gian à? ". Nguyệt Trần nhìn ra được cánh cổng trước mắt kia có giao động không gian, hắn liền nghĩ cánh cổng này là thông đạo quay về Huyền Hỏa Sơn.

Nghĩ là làm, Nguyệt Trần nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa.

Uỳnh!

Vừa bước ra khỏi thông đạo không gian, thứ chào đón Nguyệt Trần là một luồn uy áp phô thiên cái địa lần nữa phủ xuống, uy áp lần này thậm chí đã vượt trội hơn uy áp lần trước một bậc, đã sắp đạt đến Hợp Thể trung kỳ.

Uy áp Hợp Thể trung kỳ tuy mạnh nhưng vẫn chưa đủ để khiến hắn lùi bước.

Nguyệt Trần ngước mắt nhìn lên phía trên Huyền Hỏa Sơn chỉ thấy trên con đường rực lửa này chỉ còn lại một thân ảnh khoác trên mình một chiếc áo choàng đen tuyền, bao phủ từ đầu đến chân.

"Có một người bị loại rồi à? ". Hắn nhớ rất rõ, trước lúc tiến vào Huyền Hỏa Sơn hắn còn nhìn thấy trên con đường rực lửa phía trước có hai thân ảnh, giờ đây chỉ còn lại một người, việc này hiển nhiên là có người đã bị loại.

"Đúng vậy công tử, người bị loại là một nam tử chuyên tu luyện thân thể, đã thành công bước lên bậc 678".

Nguyệt Trần gật đầu công nhận thiên phú của người đó, hắn đã bước lên bậc thứ 678 tương ứng với uy áp của Hợp Thể hậu kỳ cường giả.

Dẹp bỏ mọi suy nghĩ qua một bên, Nguyệt Trần tiếp tục tiến lên đỉnh Huyền Hỏa Sơn, hắn cần phải vượt qua một lần khảo nghiệm nữa.

Nguyệt Trần chậm rãi bước qua từng bậc một, thoáng chốc đã đến bậc thứ 830 nơi mà người khoác áo choàng đen đang run rẫy.

Nguyệt Trần lúc này cũng không khá hơn là bao, Huyền Linh Khải được hắn trong lúc leo thang giờ đây cũng đã phá toái, bước chân cũng trở nên nặng nề như thái sơn áp đỉnh, bởi vì uy áp đè ép trên người Nguyệt Trần và người khoác áo choàng đen đã sắp đạt đến Độ Kiếp trung kỳ uy áp, cấp bậc gần như mạnh nhất ở hạ giới này chỉ sau Bán Tiên.

"Hự". Huyền Linh Khải khải vừa phá toái thì cơ thể của Nguyệt Trần phải trực tiếp gánh chịu uy áp của Độ Kiếp kỳ cường giả. Khi chính thức đón nhận uy áp một cách trực tiếp thì Nguyệt Trần mới hiểu sự khủng bố của Độ Kiếp kỳ mạnh tới mức nào, với thực lực hiện tại của Nguyệt Trần còn không đủ để người ta giết.

Khi Nguyệt Trần còn đang chật vật trước uy áp ở bậc 830 này thì người khoác áo choàng đen liền hướng mắt lên xem người có thể đi đến bước này sẽ có diện mạo ra sao, cùng lúc đó, Nguyệt Trần cũng hướng mắt nhìn lại.

Khi song phương chứng kiến dung mạo của đối phương đều kiến hai bên bất ngờ.

"Nàng chẳng phải là người đã tranh giành miếng sắt đen với ta à?, sao nàng lại ở đây? ". Nguyệt Trần ngơ ngác, theo như suy nghĩ của hắn thì cô nàng trước mặt này hẳn phải là con cháu một gia đình nhà giàu a, thậm chí lúc đầu hắn còn nghĩ người có dung mạo bậc này phải là nữ nhi của Chu Tước viện trưởng Hỏa Vân Nam, nổi danh cả Việt Thánh Quốc mới đúng a.

"Sao cậu cũng ở đây?". Nhìn thấy Nguyệt Trần, nàng cũng cực kì bất ngờ.

Dù sao, người bình thường ai lại nghĩ một kẻ tùy ý lấy ra gần trăm cực phẩm linh thạch lại là tán tu chứ.

"Không biết đạo hữu có thể giúp ta đi đến bậc 900 không?, nếu được thì ta sẽ có hậu tạ xứng đáng với công sức đạo hữu đã bỏ ra". Khi nhìn lấy tình trạng của Nguyệt Trần, trong đáy mắt của nàng hiện lên một tia hi vọng, nàng liền mở miệng nói, tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng khuôn mặt lại không hoảng hốt, sợ hãi, cơ thể cũng chả có dấu hiệu mệt mỏi nào, nhìn giống như đang...luyện thể.

"Sao nàng tin rằng ta có thể đưa nàng đến bậc 900? ". Nguyệt Trần hiếu kì hỏi, hắn thầm nghĩ "không lẽ Huyền Hỏa Sơn còn cho phép hỗ trợ lẫn nhau để leo thang à", nhưng theo hắn nghĩ thì việc hỗ trợ leo bậc thang, kiểu gì cũng sẽ tăng độ khó cho thí luyện.

"Ta cũng không biết, khi nhìn thấy đạo hữu thì linh tính trong người ta mách bảo rằng, đạo hữu có thể giúp được ta đến bậc 900...ta luôn tinh vào linh tính của bản thân, mong đạo hữu có thể giúp ta".

Nhìn thấy cô nương trước mặt này cúi đầu thành kính trong khi luồn uy áp đang còn bạo phát xin để thể hiện sự quyết tâm của nàng, khiến Nguyệt Trần cũng có chút động lòng.

"Nếu ta giúp nàng, thì độ khó của thí luyện cố tăng lên không? ". Tuy động lòng muốn giúp đỡ, nhưng Nguyệt Trần cũng không ngu đến mức chưa rõ sự tình đã đồng ý giúp người ta.

Nàng ta có ngượng gạo nói.

"Quả thật có tăng độ khó của thí luyện lên, nếu đạo hữu giúp ta thì uy áp sẽ mạnh hơn...gấp 3 lần".

Nghe đến đây Nguyệt Trần bắt đầu do dự, nếu uy áp tăng lên gấp 3 lần thì cho dù có là hắn cũng rất khó để đến được đỉnh Huyền Hỏa Sơn a.

Như nghĩ đến điều gì đó, Nguyệt Trần liền nhanh chóng hỏi cô nương trước mặt này.

"Nàng muốn lên bậc 900, có phải là muốn có phần cuối cùng của Chu Tước Quyết? ". Nguyệt Trần suy đi nghĩ lại, người muốn lên bậc 900 hẳn là muốn lấy phần cuối của Chu Tước Quyết, nếu thật sự là vậy thì hắn sẽ đem nó ra giao dịch, kết một phần thiện duyên với cô nương này cũng không tệ.

"Đúng vậy, ta quả thật muốn lấy phần cuối của Chu Tước Quyết". Nàng cũng thật thà trả lời câu hỏi của Nguyệt Trần, nàng biết người trước mặt này đã đi đến đây thì chắc cũng nhận ra Chu Tước Quyết bị chia làm ba phần, nên cũng thoải mái nói cho hắn mục đích của mình, vì cho dù muốn giấu cũng không giấu được a.

Nghe ngược câu trả lời của nàng Nguyệt Trần liền cười phá lên.

"Nếu là phần cuối của Chu Tước Quyết thì dễ rồi"

"Vừa vặn ta đang có phần cuối của Chu Tước Quyết, nếu nàng muốn thì có thể cùng ta giao dịch, chỉ cần nàng nợ ta một ân tình, lúc ta cần nàng đứng ra giúp đỡ là được".

"Thế nào? ".

"Phần cuối Chu Tước Quyết? ". Nàng rất sốc khi nghe lời của Nguyệt Trần vừa thốt ra. "Phần cuối Chu Tước Quyết rõ ràng nằm ở bậc thang thứ 900 mà, thế quái nào người trước mặt này lại có được?. Có khi nào cậu ta lừa mình không?. Mà cũng không đúng, mình với cậu ta không thù không oán tại sao phải hại mình?. Hay là thử tin cậu ta một lần?". Một loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng lâm vào suy tư.

"Đạo hữu không lừa ta chứ? ". Nàng ta nghi vấn hỏi.

"Tất nhiên là không rồi". Nguyệt Trần thản nhiên đáp, hắn vốn dĩ chả có bất kì lý do gì để hãm hại nàng ta cả, nên không có gì phải ngại cả.

"Được ta chấp nhận giao dịch, nhưng ta chỉ làm những việt không trái với luân thường đạo lí và bản tâm của mình". Nàng ấy lâm vào suy tư hồi lâu, rồi cũng gật đầu đồng ý, đây là một quyết định táo bạo nhưng nếu có thể nhận được phần cuối Chu Tước Quyết ở đây thì ai mà chả muốn, đồng thời nàng cũng đang đặt cược người nam nhân trước mặt sẽ không lừa mình.

Nhận thấy nàng đồng ý Nguyệt Trần cũng không nhiều lời, lập tức truyền pháp quyết phần cuối của Chu Tước Quyết qua cho cô nàng này.

Tuy nói là đặt cược nhưng nàng vẫn mang tâm lý đề phòng vì có câu "không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn". Nhận được Chu Tước Quyết, sau một hồi kiểm tra nàng nhận ra Chu Tước Quyết này không vấn đề, liền thở phù một hơi nhẹ nhõm.

"Đa tạ đạo hữu, ta là Hỏa Vân Nhi khi đạo hữu cần giúp đỡ có thể dùng nó liên hệ với ta"

"Cáo từ".

Nhận được phần cuối Chu Tước Quyết nàng liền cáo biệt hắn rời khỏi Huyền Hỏa Sơn, nàng đang rất gấp gáp muốn tham ngộ quyển Chu Tước Quyết này.

"Vậy mà thật sự là Hỏa Vân Nhi? ". Nguyệt Trần rất bất ngờ trước câu noid cuối cùng kia của nàng, vốn lúc đầu hắn đã nghĩ có thể nàng là Hỏa Vân Nhi, nhưng khi gặp trên đây thì suy nghĩ kia liền bị gạt bỏ, rồi giờ đây nàng lại nói mình là Hỏa Vân Nhi thật là 'thế sự vô thường' mà.

Khi Hỏa Vân Nhi rời đi, Nguyệt Trần cũng nhìn đi nhìn lại xung quanh thì chỉ còn lại một mình hắn ở lại tiếp tục bước đi trên con đường thí luyện này, khiến Nguyệt Trần có chút tâm tình của sự 'cô độc'.

... Sau một lúc vất vả leo thang Nguyệt Trần cũng thành công bước đến bậc thứ 899.

OANH

"Phụt, khụ khụ... ".

Uy áp Bán Tiên cấp bậc cường thế phủ xuống, khiến Nguyệt Trần phun ra một ngụm máu tươi, uy áp này mạnh tới mức khiến hai chân Nguyệt Trần lúng xuống mặt đất, xương cốt ở hai chân như muốn vỡ ra.

"MUỐN NGĂN CẢN TA? ".

Nguyệt Trần gào thét, cường thế thi triển ra Cự Thạch Quyền bản cường hóa, lớp đá được hỏa diễm bao phủ hóa thành nham thạch nhưng thay vì bao phủ lấy cánh tay như bình thường, thì giờ đây lại được Nguyệt Trần dùng để bao phủ hai chân tăng cường sức lực.

ẦM ẦM

Nguyệt Trần cường thế bước đi như một con quái thú với hình thể khổng lồ đang bước đi. Cuối cùng hắn đã thành công bước lên bậc thứ 900.

...

"Tỉnh lại đi nào tiểu thiên tài của Cổ Tộc, Cổ Nguyệt Trần"

Không biết tại sao Nguyệt Trần lại lâm vào hôn mê, nhưng khi nghe được một thanh âm quen thuộc khiến người ta vừa câm phẫn vừa sợ hãi.

Nguyệt Trần chậm rãi mở mắt, chứng kiến một thân ảnh mặc áo choàng đen quen thuộc.

"CỔ!... NHẠC!... PHONG!!! ".

Nhìn thấy thân ảnh kia, Nguyệt Trần liền như lệ quỷ gào thét đầy câm phẫn. Cổ Nhạc Phong kẻ đã lấy đi Thống Ngự Tổ Văn cùng Vĩnh Hằng Chi Tâm khiến hắn đau đớn suốt vô số năm tháng, khiến phụ mẫu tiêu hao gần hết thọ mệnh để cứu hắn, có thể nói Cổ Nhạc Phong chính là kẻ thù mà hắn muốn giết nhất, nhưng hắn đã bị phụ thân chính tay chém giết nên mối thù này cũng từ đó mà biến mất.

Dù thừa biết tất cả những thứ này chỉ có thể là 'ảo cảnh' nhưng Nguyệt Trần vẫn không thể kiềm chế được sự câm phẫn của bản thân khi nghĩ về những hành vi mà hắn đã gây ra khi gặp lại Cổ Nhạc Phong.

Nguyệt Trần muốn lao lên dùng Huyết Nguyệt chém chết hắn, nhưng lại phát hiện bản thân bị hàng trăm sợi xích sắt trói buộc lại, cơ thể đầy rẫy vết thương, quan trọng nhất là hắn không có 'mắt phải'...và... 'tim'.

"Ồ, sau khi tỉnh lại gan cũng lớn hơn không ít nhỉ". Nhìn thấy Nguyệt Trần như lệ quỷ muốn lao lên giết mình, Cổ Nhạc Phong có chút ngoài ý muốn.

"Có vẻ ngươi sau khi ngủ một giất đã quên đi vài thứ nhỉ? ".

"Để ta giúp ngươi nhớ lại". Cổ Nhạc Phong nở một nụ cười man rợ, như quỷ dữ.

"Không...không...ngươi tránh xa ta ra". Nguyệt Trần đột nhiên cảm nhận được một cảm giác sợ hãi lan tràn phắp toàn thân.

"KHÔNG... KHÔNG... KHÔNGGGGGGG". Mặc kệ Nguyệt Trần có gào thét như thế nào, Cổ Nhạc Phong vẫn cường thế truyền một phần ký ức vào não hãi của hắn.

...

Chúc mọi người có một ngày Giổ Tổ Hùng Vương vui vẻ nhé ^_^.

*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.