Một dãy hàng rào vây quanh tòa nhà, nhưng chúng co lại qua một kẽ hở băng qua cánh đồng cỏ cao vút và bê tông vỡ.
Chất dính phù phép trên mắt của Annabeth dường như hết tác dụng. Thế giới không còn trông như nhiều lớp và nhiều màu sắc nữa, nhưng điều đó tốt với cô. Cô không cần khả năng nhìn đặc biệt để biết tòa nhà đó đầy rẫy pháp thuật xấu xa.
Lại gần, ánh sáng đỏ từ những cánh cửa sổ thậm chí còn rực rỡ hơn. Gỗ dán kêu lạch cạch. Những bức tường gạch trĩu xuống... Những chữ tượng hình hình chim và gậy tạo thành trong không khí và lơ lửng bên trong. Thậm chí những hình ảnh graffiti có vẻ như rung trên các bức tường, như thể các biểu tượng đang cố gắng sống dậy.
Dù cho thứ gì đang ở trong tòa nhà, sức mạnh của nó cũng lôi kéo Annabeth giống như cái cách mà con quái cua đã làm trên tàu.
Cô nắm chặt con dao găm bằng đồng mới của mình, nhận ra nó quá nhỏ và ngắn để tạo ra nhiều sức mạnh tấn công. Nhưng đó là lý do tại sao Annabeth thích dao găm: chúng giữ cho cô tập trung. Một đứa con của Athena không bao giờ nên dựa vào một lưỡi gươm nếu cô có thể dùng trí thông minh. Sự thông thái chiến thắng các cuộc chiến chứ không phải sức mạnh.
Không may, sự thông thái của Annabeth hoạt động không tốt ngay lúc này.
“Mong là mình biết thứ mình đang giải quyết,” cô lẩm bẩn khi họ lẻn vào tòa nhà. “Chị muốn xem xét tình hình trước - trang bị kiến thức cho bản thân.”
Sadie làu bàu. “Chị giống hệt anh em. Nói cho em nghe, bao nhiêu lần bọn quái vật cho chị thời gian quý báu dùng Google tìm hiểu chúng trước khi chúng tấn công?”
“Chưa bao giờ.” Annabeth thừa nhận.
“Vậy thì, chúng ta ở đây. Carter - anh ấy sẽ thích thú bỏ ra hàng giờ trong thư viện, đọc về từng con quái chúng ta có thể đối mặt, gạch chân những điều quan trọng và làm những thẻ flash để em học. Buồn thay, khi lũ quái tấn công, chúng chẳng bao giờ đưa ra cảnh báo, và chúng hiếm khi chịu khó giới thiệu bản thân.”
“Vậy tiêu chí hành động của em là gì?”
“Tiến về phía trước,” Sadie nói. “Suy nghĩ trên đầu ngón chân. Khi cần thiết, làm nổ tung kẻ thù thành từng mảnh vụn.”
“Tuyệt. Em hoàn toàn hợp với bạn chị.”
“Em sẽ xem đó như một lời khen. Chị có nghĩ là cánh cửa đó không?”
Vài bước nữa là đến cửa tầng hầm. Một thanh chắn hai nhân bốn được treo giữa cửa chính để ngăn cản kẻ xâm phạm, nhưng cánh cửa thì hơi hé.
Annabeth tính đề nghị do thám bên ngoài. Cô không tin có thể dễ dàng vào như vậy, nhưng Sadie không đợi. Cô bé chạy lon ton xuống và trượt vào trong.
Lựa chọn duy nhất của Annabeth là đi theo.
Ở những lần khác, nếu họ bước qua bất kỳ cánh cửa nào, họ có thể sẽ chết.
Toàn bộ bên trong tòa nhà là một hang mai cua, cao ba mươi tầng, lượn quanh là một mớ hỗn độn nào gạch, ống nước, ván và những mảnh vỡ khác, cùng với những ký tự Hy Lạp phát sáng, chữ tượng hình và chùm năng lượng ánh sáng neon. Khung cảnh vừa khủng khiếp vừa đẹp đẽ - như thể một cái vòi rồng bị bắt lại, chiếu sáng từ bên trong và bật chế độ trình diễn tự động.
Do mới vào tầng hầm, Sadie và Annabeth còn được che chắn bởi bóng của cầu thang - một cái rãnh trên nền bê tông. Nếu họ bước vào cơn bão trên mặt đất, họ sẽ bị xé xác.
Như Annabeth quan sát, một cái rầm thép xoắn bay trên đầu họ với tốc độ của một chiếc ô tô. Hàng tá gạch lao như một quầng thể cá. Một chữ tượng hình rực lửa bắn vào một miếng gỗ dán đang bay, và bốc cháy như một tờ giấy lụa.
“Trên đó,” Sadie thì thầm.
Cô chỉ lên đỉnh của tòa nhà, nơi mà phần tầng thứ ba mươi vẫn nguyên vẹn. Một phần rìa vỡ chìa ra giữa khoảng. Thật khó để nhìn xuyên qua đám lốc vụn và màn bụi đỏ, nhưng Annabeth có thể nhìn thấy rõ một hình bóng người khổng lồ đang đứng trên vách đứng, cánh tay của hắn giang ra như chào đón cơn bão.
“Ông ta đang làm gì vậy?” Sadie thì thầm.
Annabeth do dự như thể một loạt ống đồng bay quanh trên đầu cô. Cô nhìn vào đám mảnh vỡ và bắt đầu chú ý những họa tiết giống như cô từng có với Duat: một cơn lốc xoáy ván và đinh bay cùng nhay để tạo thành nền, một đống gạch tập hợp lại như mô hình lego để xây mái.
“Ông ta đang xây cái gì đó,” cô nhận ra.
“Xây cái gì, một thảm họa à?” Sadie hỏi. “Nơi này nhắc em nhớ đến Vương quốc hỗn loạn. Và, tin em đi, đó không phải là nơi nghỉ mát lý tưởng của em.”
Annabeth lướt qua. Cô tự hỏi liệu Hỗn loạn có cùng ý nghĩa với người Ai Cập như đối với người Hy Lạp. Annabeth từng có một thăm viếng với Hỗn loạn, và nếu Sadie cùng từng ở đó… vậy thì, cô bé phải kiên cường hơn cô tưởng.
“Cơn bão này không hoàn toàn ngẫu nhiên,” Annabeth nói. “Thấy không, bên kia và kia nữa. Những phần vật liệu đi cùng nhau, tạo thành một loại cấu trúc nào đó bên trong tòa nhà.”
Sadie cau mày. “Với em nó trông như một đống gạch trong một cái máy xay sinh tố.”
Annabeth không biết phải giải thích như thế nào, nhưng cô đã học về kiến trúc và xây dựng đủ lâu để nhận ra chi tiết. Ống đồng đang liên kết lại với nhau như động mạch và tĩnh mạch trong hệ tuần hoàn. Những phần tường cũ đang ghép lại với nhau để tạo thành một trò chơi ghép hình mới.
Thỉnh thoảng, gạch và cột nhà tách ra từ những bức tường bên ngoài để nhảy vào vòi rồng.
“Ông ta đang dỡ bỏ tòa nhà,” cô nói. “Chị không biết những bức tường bên ngoài sẽ tồn tại được bao lâu nữa.”
Sadie nguyền rủa qua hơi thở. “Làm ơn nói với em là ông ta không đang xây một cái kim tự tháp. Bất cứ thứ gì chỉ đừng là nó.”
Annabeth tự hỏi tại sao một pháp sư Ai Cập lại ghét kim tự tháp, nhưng cô lại lắc đầu. “Chị đoán nó là thứ gì đó đại loại như tháp chóp. Chỉ có một cách để biết chắc.”
“Hỏi người xây nó.” Sadie nhìm chằm phần còn lại của tầng ba mươi.
Người đàn ông trên gờ rìa không hề di chuyển, nhưng Annabeth có thể thề rằng ông ta đang lớn dần lên. Ánh sáng đỏ bay quanh ông. Như một hình bóng, ông ta trông như đang đội một cái nón cao kiểu Abe Lincoln.
Sadie đeo ba lô lên. “Vậy, nếu đó là vị thần của tụi em, ở đâu -”
Ngay lúc đó, một tiếng tru ba hồi cắt ngang tiếng ầm ĩ hỗn loạn. Ở phía đối diện cuối phòng, và cánh cửa kim loại cháy mở ra và con quái vật cua nhảy vào trong.
Không may là giờ đây con quái vật có đủ ba đầu – sói, sư tử và chó. Cái vỏ mai xoắn ốc dài của nó phát sáng những chữ cái Hy Lạp và chữ tượng hình khắc. Hoàn toàn bỏ qua đám mảnh vỡ đang bay, con quái vật leo vào trong trên sáu chân trước, sau đó nhảy lên không trung. Cơn bão mang nó lên phía trên, cái mai xoắn ốc xuyên qua mớ hỗn độn.
“Nó đang đến chỗ chủ nhân,” Annabeth nói. “Chúng ta phải ngăn nó lại.”
“Tuyệt thật,” Sadie càu nhàu. “Điều này sẽ làm em kiệt sức.”
“Cái gì sẽ?”
Sadie giơ cây quyền trượng của mình lên. “N’dah.”
Một chữ tượng hình vàng rực rỡ giữa không trung trên đầu họ:
Và đột nhiên họ được bao quanh trong một quả cầu ánh sáng.
Cột sống của Annabeth kích thích. Cô từng được bọc trong một quả bóng bảo vệ trước đây, khi cô, Percy và Grover dùng những viên ngọc trai ma thuật để thoát khỏi Địa ngục. Kinh nghiệm là… sợ hãi giam giữ.
“Cái này sẽ che chắn cho chúng ta khỏi cơn bão à?” Cô hỏi.
“Hy vọng là thế.” Khuôn mặt Sadie giờ lấm tấm mồ hôi. “Đi nào.”
Cô hướng lên các bậc thang.
Ngay lập tức, tấm chắn của họ được thử nghiệm. Một cái quầy bếp bay sẽ chém đầu họ, nhưng nó vỡ tan bởi trường lực của Sadie. Những khối đá cẩm thạch lơ lửng vô hại xung quanh họ.
“Tuyệt,” Sadie nói. “Bây giờ, chị hãy giữ cái quyền trượng này một lát trong khi em biến hình thành một con chim.”
“Khoan đã. Gì cơ?”
Sadie đảo mắt. “Chúng em suy nghĩ trên đôi chân, nhớ chứ? Em sẽ bay lên kia và ngăn con quái vật lại. Chị cố gắng làm phân tâm vị thần đó… dù cho ông ta là ai. Hãy thu hút sự chú ý của hắn.”
“Tốt thôi, nhưng chị không phải là một pháp sư. Chị không thể duy trì câu thần chú.”
“Tấm chắn sẽ giữ trong vài phút, miễn là chị sử dụng cây quyền trượng.”
“Nhưng còn em thì sao? Nếu em không ở trong tấm chắn -”
“Em có một ý tưởng. Nó có thể thành công.”
Sadie lấy gì đó ra khỏi ba lô – một bức tượng thú nhỏ. Cô nắm tay lại giữ nó sau đó biến đổi hình dạng.
Annabeth từng thấy người biến thành động vật trước đây, nhưng chẳng bao giờ dễ dàng hơn để quan sát như vậy. Sadie nhỏ lại khoảng mười lần so với kích thước thật. Mũi cô bé dài ra thành cái mỏ. Tóc, quần áo và ba lô biến đổi dần thành một bộ lông bóng mượt. Cô bé biến thành một con chim săn mồi nhỏ – một con diều hâu, hình như – đôi mắt xanh của cô giờ vàng rực. Với bức tượng nhỏ vẫn được giữ chặt trong móng vuốt của cô bé, Sadie sải cánh và lao vào cơn bão.
Annabeth nhăn mặt như thể cả một khối gạch lao vào bạn cô - nhưng bằng cách nào đó mảng bê tông xuyên thẳng qua mà không biến Sadie thành bộ lông. Hình dáng Sadie vừa mới tỏa sáng như là cô đang di chuyển dưới một tầng nước sâu.
Annabeth nhận ra Sadie ở trong Duat - bay trên một bậc khác của thực tại.
Ý tưởng đó làm đầu óc Annabeth nóng lên với các khả năng. Nếu một á thần có thể học cách vượt tường như vậy, chạy thẳng đến những con quái vật…
Nhưng đó là một câu chuyện dành cho lúc khác. Bây giờ cô cần phải di chuyển. Cô tiến về cầu thang và xông vào cơn lốc xoáy. Những thanh kim loại và ống nước đồng và vào trường lực của cô kêu vang lên. Quả cầu vàng tỏa sáng mờ hơn một chút mỗi lần nó làm lệch hướng những mảnh vỡ.
Cô giơ quyền trượng của Sadie bằng một tay và con dao găm mới bằng tay kia. Trong dòng xiết ma thuật, lưỡi dao đồng Celestial chảy ra như một ngọn đuốc sắp tàn.
“Này!” Cô hét lên với gờ rìa xa phía trên. “Vị thần con người!”
Không có hồi đáp. Giọng cô có lẽ không vượt qua được cơn bão.
Lớp vỏ của tòa nhà bắt đầu trĩu xuống. Vữa từ các bức tường nhỏ giọt xuống và lơ lửng trong mớ hỗn hợp như kẹo búi tơ.
Diều hâu Sadie vẫn còn sống, bay đến trước con quái ba đầu khi nó di chuyển lên theo hướng xoắn ốc. Giờ con quái vật còn nửa đường để lên đến đỉnh, đang đập chân và còn tỏa sáng mạnh hơn như là ngấm năng lượng của vòi rồng.
Annabeth đang sắp hết thời gian.
Cô tìm kiếm trong trí nhớ, chọn lọc những câu chuyện thần thoại cổ, những câu chuyện mơ hồ nhất mà Chiron từng kể cho cô nghe tại trại. Khi cô còn là một cô bé, cô từng như một miếng bọt biển, thấm đẫm từng sự kiện và cái tên.
Quyền trượng ba đầu. Thần của Alexandria, Ai Cập.
Tên của vị thần xuất hiện trong đầu cô. Ít nhất, cô hi vọng rằng mình chính xác.
Một trong những bài học đầu tiên cô học khi là một á thần là : Những cái tên có sức mạnh. Bạn không bao giờ nói ra tên của một vị thần hay một con quái vật trừ khi bạn sẵn sàng để thu hút sự chú ý của họ.
Annabeth hít một hơi thật sâu. Cô hét lớn từ cuống phổi: “SERAPIS!”