Một trong những lí do mà Ezreal quyết định trở về bây giờ chính là vì vị trí hiện tại của thông đạo Thành phố Bandle. Vị trí cửa thông đạo hiện tại nằm ngay tại chính giữa phía đông của Đại Sa Hải Shurima, là nơi gần Piltover nhất. Hơn nữa, Ezreal cũng quen thuộc Shurima hơn nơi khác, nhân tiện muốn trở về thăm Sivir sau 4 năm. Người đến đưa tiễn cậu rất đông. Sở dĩ lần này Veigar không đi cùng Ezreal vì cậu ta đã tự hứa sẽ không bao giờ rời Thành phố Bandle nữa.
Tuy nhiên, một dị biến xảy ra khi mọi người bước qua cánh cổng thông đạo. 3 người đi cùng nhau nhưng khi tới thế giới thực lại chỉ còn 2. Ezreal và Leblanc ngơ ngác nhìn nhau. Chợt một giả thiết nảy ra trong đầu Ezreal, cậu giục Leblanc:
“Em thử kiểm tra xem những phân thân của mình ở thế giới thực chất vẫn còn chứ, hãy xem thời gian bây giờ là khi nào.”
Một dự cảm không hay nảy lên trong lòng Ezreal, may thay mọi chuyện chuyển biến theo hướng vô cùng tích cực. Từ lâu, hai người đã quen với xưng hô thân mật này, Leblanc cũng không để ý nhiều, vận chuyển ma pháp. Một lát sau, cô liên ngơ ngác nói với Ezreal:
“Thời gian không hề trôi đi. Từ khi chúng ta theo Veigar tới Thành phố Bandle, thời gian mới trôi qua 30 giây, đó là thời gian tính từ khi anh và em vừa bước chân ra khỏi thông đạo.”
Lúc này, rốt cuộc Ezreal cũng hiểu ra sự huyền bí của Thành phố Bandle, tất nhiên kết hợp cùng vô vàn điển tích mà cậu đã đọc nữa. Cậu liền giảng giải cho Leblanc:
“Tại Thành phố Bandle, những gì bình thường với Yordle chính là bất thường với chúng ta. Vì anh và em không hề ăn uống thứ gì ở vùng đất linh hồn hay tiếp nhận thứ gì trừ không khí và tri thức, trên lý thuyết, tức là chúng ta chưa từng xuất hiện ở đó, thời gian tại thế giới thực chất chưa từng trôi đi.”
Nghĩ tới đây, cả 2 đều rùng mình. Thật may mắn cho sự cẩn thận của Ezreal và những bình ma dược còn sót lại đủ để tạo nên Tụ Linh Trận. Cậu lại nói tiếp:
“Anh phỏng chừng, nếu như chúng ta tiếp nhận càng nhiều thứ ở thế giới linh hồn, thời gian tương ứng với thế giới thực chất trôi càng nhanh. 4 năm qua nếu như chúng ta ăn uống bình thường như Yordle, khi trở lại có thể thời gian đã trôi qua vài trăm năm, thậm chí không thể quay trở lại nữa.”
“Vậy người Yordle thì sao, Corki đâu rồi?” – Leblanc vẫn còn nhiều nghi vấn. Cô không gọi Corki là ‘ông’ vì dù cho vẻ ngoài Corki có thể già cỗi, tuổi của cô chưa chắc đã kém.
“Anh đã nói rồi, ngược lại, bất thường với chúng ta lại là bình thường với Yordle. Thời điểm chúng ta bước qua thông đạo tại Thành phố Yordle chính là 4 năm sau, tức là ông Corki đã được đưa đến cổng vào tại Shurima 4 năm sau. Em xem, thời điểm hiện tại cổng vào cũng không phải là nơi chúng ta đang đứng.” – Ezreal từ tốn trả lời.
Lúc này Leblanc mới nhìn xung quanh, quả nhiên là vậy, khắp nơi toàn cát trắng với sỏi đá. Vốn muốn đi thăm Sivir, nhưng hóa ra thời gian không hề trôi, Ezreal và cô bé mới chỉ chia tay nhau được vài ngày. Nghĩ đến việc gặp nhau khó để giải thích ngoại hình của mình, Ezreal đành thôi, chuyển sang viết thư cho Sivir và Kala. Khi này, phỏng chừng họ còn chưa trở lại Nashramae, vẫn đang đồng hành cùng Ryze.
Tiếp đến, Ezreal và Leblanc định sẽ cùng nhau đi tới Bel’zhun và chia ra ở đó, Ezreal trở về Piltover và Leblanc ở lại giám sát nhánh quân Noxus. Tuy nhiên, có vẻ như bất ngờ luôn xảy đến với anh chàng Ezreal. Trước khi lên đường, hai người tìm tới một thành phố nhỏ gần đó, ở ngay phía đông rìa Đại Sa Hải tên là Amakra. Lâu lắm rồi hai người mới ăn uống cho đỡ thèm. Tuy ở giữa sa mạch nhưng ẩm thực cũng khá phong phú, do hào phóng, kết hợp với ngoại hình ấn tượng, họ được mọi người dân chú ý.
Không ngờ ở nơi này cũng có một gánh xiếc biểu diễn đường phố. Gọi là gánh xiếc cũng không đúng, vì chỉ có một cặp vợ chồng đứng tuổi và con gái mới 14 tuổi. Cô con gái nhà gánh xiếc là một người vô cùng nhanh nhẹn và vui vẻ với mái tóc nâu xoăn bồng bềnh búi cao, đôi mắt màu xanh lục cuốn hút cùng làn da ngăm khỏe mạnh của người sa mạc. Nhìn thấy cô bé, Ezreal hứng thú hào phóng tung cho họ một đồng vàng, hơi cúi chào và hỏi:
“Em gái, em tên là gì?”
“Em tên là Samira.” – Cô bé dừng giữa tiết mục của mình, thất thần một lúc nhìn chàng trai cuốn hút nhất mà cô từng thấy. Ở một góc hẻo lánh của sa mạc, rất khó để thấy một người có tố chất phong trần, trắng trẻo như Ezreal, mà thường những chàng trai ở tuổi 16 cũng không quá quan tâm đến ngoại hình.
“Hãy cứ vui vẻ như thế nhé.” – Ezreal gật đầu cười.
Thấy Ezreal hứng thú với một người con gái khác, Leblanc cũng không quá chú ý. Thời đại của cô khác với bây giờ. Hơn nữa, cô cũng thường xuyên chỉ huy hội Hoa Hồng Đen dùng những trò phá hoại hành phúc gia đình để kiểm soát người khác tại Noxus, nên cô cảm thấy ghen tuông trong tình cảm chẳng đi đến đâu cả.
Tuy nói vậy, nhưng bảo không để ý chút nào thì không đúng. Tối đến, khi hai người ôm nhau ngủ, thấy dáng vẻ ngây ngô không tim không phổi của Ezreal làm cô mất bình tĩnh. Thế mà lại thực sự ôm cô nhắm mắt ngủ! Ezreal rồi cũng sớm hối hận về quyết định của mình, vì làn môi căng mọng kia đã chủ động dâng lên cuốn lấy môi cậu.