Sáng hôm sau....
- Lại là cậu à?
Korg trố mắt ra nhìn. Thằng nhãi này làm bằng sắt hay sao vậy? Mới hôm qua hoàn thành xong 20 cái nhiệm vụ, hôm nay lại thấy hắn mò đến.
- Đúng thế! Mau đưa sổ cho tôi! - Minato thúc giục.
Lắc lắc đầu đưa sổ cho hắn, Korg thầm nghĩ: đúng là tên điên. Chưa thấy ai làm nhiệm vụ đến phát cuồng như tên này. Mà cũng chẳng hiểu hắn làm vậy có ý gì nữa. Nếu như vì tiền? Chắc không phải. Nhiệm vụ cấp D nào có cái nào thưởng nhiều đâu? Mà hắn ta chọn bừa nhiệm vụ đó chứ, có phải suy tính kỹ càng đâu ta. Hay vì kinh nghiệm? Không đúng. Hắn ta đánh xoẹt một phát đã xong rồi thì còn kinh nghiệm gì nữa? Không hiểu... Thực sự khó hiểu...
Không thèm để ý tới biểu hiện của Korg, Minato nhanh chóng chọn cho mình chỉ tiêu 20 nhiệm vụ, rồi nhanh chóng bỏ mất dạng.
- Ài... Thế gian này, loại người nào cũng có... - Korg than thở.
Như đã có hẹn trước, đúng chập tối Korg thấy Minato mò đến. Không có ý kiến gì, đưa tay nhận giấy chứng minh hoàn thành nhiệm vụ.
- Lần này tiền thưởng là....
- Đếm đủ rồi! Hẹn mai gặp lại! - Xua xua tay, Minato cắt lời Korg rồi bỏ đi.
- Thật là khó hiểu.... - Korg lại lắc đầu.
Về tới khách sạn, nhìn vào chỗ dựng mấy cái bàn ăn, lại thấy nhóm người kia đang ăn uống.
- Bọn họ đến đây làm cái gì ta? Rảnh dữ. - Minato thầm nhủ.
Gật đầu coi như chào hỏi, hắn nhanh chóng bỏ lên phòng.
Vivian nói thầm:
- Hứ! Lại giả vờ lạnh lùng. Để xem mấy hôm nữa...
- Vivian, thôi đừng để ý đến hắn. - Marc cắt lời. Minato không làm phiền bọn hắn thì đúng là cầu còn không được.
- Nhưng mà...
- Đủ rồi Vivian! Marc nói đúng đó. Chẳng qua cũng chỉ là người qua đường. Chúng ta chỉ là giúp hắn một lần thôi mà, có chút quan hệ gì đâu?
Kate lên tiếng. Tuy rằng thái độ của Minato đối với bản thân cô khá lạnh nhạt, khiến cô tò mò, nhưng cũng không để tâm. Trái lại thấy Vivian lúc nào cũng soi mói, cô cũng chỉ còn cách nhắc nhở mà thôi.
- Vâng, thưa tiểu thư. - Vivian cúi đầu.
----------------------------------
- Được rồi, chuẩn bị chút rồi chúng ta luyện tập! - Kurama lên tiếng.
- Đã sẵn sàng rồi! - Minato ứng tiếng.
Sharingan!!
2 mắt Minato lại biến thành màu đỏ, tròng mắt đen thu nhỏ lại, có 1 dấu phẩy liên tục xoay tròn.
- Thế nào? - Kurama hỏi.
- Có vẻ như đỡ hơn chút ít. Hiện tại thì cảm giác chóng mặt đã ít đi, và tớ chỉ cần mất 5 giây để làm quen.
- Ừm! Có vẻ tốt. Lần trước là 15 giây, giảm xuống có nghĩa là có tiến bộ. - Kurama gật gù.
- Hắc hắc! Tập luyện thì phải có kết quả chứ! - Minato cười.
- Đừng vội mừng. Hiện tại cậu chỉ mới dùng được chút da lông của Sharingan thôi. Uy lực của nó hiện tại cậu chưa thi triển được tí nào đâu.
Minato tò mò hỏi:
- Vậy uy lực của nó nằm ở chỗ nào?
Kurama kiên nhẫn giảng giải:
- Sharingan được mệnh danh là một trong 3 đồng thuật uy lực bậc nhất của Nhẫn Giới đương nhiên không phải chỉ có cái danh hão đâu. Hiện tại cậu mới chỉ thực hiện được thao tác nhìn thấu chuyển động của đối phương mà thôi. Trong khi sức mạnh chính thức của Sharingan lại nằm ở.. ảo thuật.
- Ảo thuật?
- Đúng thế! Sharingan cho phép người dùng có thể nhìn thấu Nhẫn Thuật, Thể Thuật và Ảo Thuật của đối phương, tuy nhiên về đấu khí hay ma pháp ở thế giới này thì tớ không rõ.
- Bíp! Tôi có thể đính chính lời của Kurama. Sharingan có thể nhìn thấu đấu khí và ma pháp của đối phương - Hệ thống lên tiếng.
- Ừm, vậy là tốt. Với khả năng nhìn thấu này, cậu có thể đoán trước hành động tiếp theo, sao chép khả năng vận dụng kỹ năng của đối phương và thi triển lại nó đó một cách dễ dàng. Điều này sẽ làm cho đối phương cảm tưởng rằng cậu cũng biết đấu pháp của họ. Có biết Kakashi đấu với Zabuza Momochi như thế nào chứ?
- Có! Trận đấy tớ có biết. Kakashi đã nhanh chóng sao chép nhẫn thuật rồi thi triển trước cả Zabuza khiến cho hắn bị sao nhãng mà thất bại.
- Chính xác! Đó là thứ nhất. Thứ hai, đối với một người sở hữu Sharingan, ưu thế lớn nhất của anh ta chính là... thi triển ảo thuật lên đối phương! Chỉ cần kẻ thù nhìn vào đôi mắt của cậu thì ngay lập tức hắn sẽ bị rơi vào Ảo thuật do cậu tạo ra! Nếu như một nhẫn giả bình thường muốn thi triển Ảo thuật thì phải kết ấn, nhưng đối với tộc Uchiha thì chỉ cần một cái liếc mắt. Đó mới chính là chỗ đáng sợ của nó. Ngay cả tớ ngày trước chỉ nhìn vào mắt của tên Obito thì ngay lập tức tớ đã bị rơi vào ảo thuật và bị hắn chi phối. - Kurama nhớ lại cảnh tưởng đó, thân thể nó lập tức hơi run rẩy một chút.
Minato yên lặng thụ giáo những điều Kurama nói. Sharingan thật bá đạo, tuy nhiên nó phải nằm trong tay người biết sử dụng. Trong khi hắn chỉ là một tay mơ, lại không có danh sư chỉ điểm, chỉ có thể mò đến đâu được đến đó. Bất cứ kinh nghiệm nào được truyền ra đều là quý giá cả.
- Sharingan bình thường đã như vậy, đến khi cậu có được Mangekyou Sharingan thì uy lực nó sẽ tăng lên gấp bội, nhưng nói tới đó còn quá xa, Hiện tại cậu phải làm chủ được Sharingan đã! - Kurama nhắc nhở.
- Được, tớ rõ rồi.
----------------------------
Cứ như vậy, trong những ngày tiếp theo, Minato hoạt động theo lịch trình: Từ sáng tới chiều thì tiến hành nhận 20 nhiệm vụ tại công hội, đến chiều tối thì luyện tập Sharingan tới mức cực hạn. Tuy việc này làm cho hắn mệt đứt hơi, nhưng đến ngày thứ 4, hắn đã có kết quả:
- Tốt quá! Lần này thi triển Sharingan thì không còn bị hoa mắt nữa rồi, hơn nữa hình như hôm nay tớ vô ý thi triển ảo thuật lên lũ cừu lông vàng nhà lão Poppy thì phải.
- Đúng thế! Tuy chỉ là vô ý nhưng như thế có nghĩa là cậu đã dần dần nắm được căn bản của đôi mắt này. Luyện tập thêm nữa thì chỉ cần một cái liếc mắt, cậu ngay lập tức có thể hãm đối thủ vào trong ảo thuật rồi.
- Được lắm! Hôm nay quyết định nghỉ sớm, ngày mai làm nốt 20 nhiệm vụ cuối cùng thôi!