- Cái gì? Cậu đã làm xong 20 nhiệm vụ rồi á?
Korg nhìn bản báo cáo với sắc mặt kinh hãi. Hắn không thể ngờ được thiếu niên trước mặt này thực sự có thể hoàn thành được 20 nhiệm vụ, hơn nữa chỉ trong vòng 1 ngày! Hắn không hề nghi ngờ về bản báo cáo này, bởi vì mỗi một nhiệm vụ hoàn thành, lính đánh thuê sẽ có một tờ xác nhận có chữ ký của khổ chủ, để tránh trường hợp khai man.
Tiếng hô của Korg lớn đến nỗi làm cho lính đánh thuê xung quanh cũng cảm thấy hiếu kỳ. Sau khi hỏi ra thì ai nấy cũng có vẻ kinh ngạc. Nhiệm vụ cấp D tuy rằng dễ dàng, nhưng một người cho dù giỏi tới đâu, cũng không thể trực tiếp trong một ngày hoàn thành được 4 cái nhiệm vụ, huống chi đây là những 20! Việc này đã xác lập một kỷ lục vô tiền khoáng hậu cho hội lính đánh thuê.
- Đúng thế, chẳng phải chỉ có 20 cái thôi sao? - Minato nhíu mày.
Đúng thế? Chỉ có 20 cái thôi sao? Korg không biết phải nói cái gì. Hắn than thở đúng là thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể làm ra được.
- Ài, đây là lần đầu tiên ta thấy có người hoàn thành nhiều nhiệm vụ cùng một lúc như vậy.
- Thế sao?
- Đúng vậy. Kỷ lục của người làm nhiều nhất cùng cấp D cũng chỉ là 5 nhiệm vụ mà thôi. Vậy mà cậu nhiều hơn gấp 4 lần. Từ hồi mới vào đây cho tới giờ, đây là lần đầu tiên ta gặp.
Minato cười thầm. Nếu các ngươi có Ảnh Phân Thân như ta thì dễ rồi. Tuy rằng hắn đang cười thầm nhưng mặt hắn vẫn lạnh như tiền:
- May mắn mà thôi.
- Đây là số tiền thưởng của cậu. 20 nhiệm vụ cấp D, tổng cộng 400 kim tệ.
- Được, tiền đã đủ. Hẹn mai gặp lại. - Nhận đủ tiền, Minato trực tiếp bỏ lại một câu, quay lưng bỏ đi.
--------------------------------
- Bây giờ đi đâu ta. - Minato gãi gãi đầu.
- Bây giờ thì đi tìm một khách sạn dừng chân nghỉ ngơi, chứ không lẽ cậu muốn ngủ ngoài đường trong suốt 7 ngày? - Kurama trợn mắt.
- Ặc! Vậy thì đi tìm khách sạn.
Minato xấu hổ cười trừ. Thật ra hắn đích thực đang có ý nghĩ muốn ra ngoài ngủ, chính xác hơn là chui và trong rừng. Hắn vẫn muốn vào trong đó đánh quái tu luyện. Nhưng nghĩ lại bây giờ cấp độ mình còn thấp, vào trong rừng ngủ chắc chui vào bụng ma thú lúc nào không biết, thôi đành nghỉ ngơi trong thành vậy.
Loanh quanh một hồi, hắn đi tìm một khách sạn để ở, nhưng làm cho hắn phải méo mặt là hầu hết các khách sạn đều trong tình trạng kín phòng. Đây là khách sạn thứ cuối cùng trong thành mà hắn mò tới, liền nhanh chóng hỏi xem còn phòng trọ không, nhưng làm hắn thất vọng là ông chủ khách sạn này cũng lắc đầu. Tuy nhiên ông ta cũng chỉ cho hắn một cách:
- Nhóm 10 người đằng kia vừa mới đặt nốt chỗ phòng còn lại, cậu thử đàm phán xem có nhường được cho 1 phòng không?
Ông chủ khách sạn chỉ tay vào một nhóm người bao gồm 7 nam và 3 nữ đang ngồi dùng bữa cách đó không xa. Minato cảm thấy hơi ngại ngùng khi phải làm chuyện này, nhưng thật sự là bây giờ không còn cách nào khác, hắn đã quá mệt mỏi rồi. Nếu như không có phòng nghỉ thì chắc đêm nay hắn phải ra gầm cầu mà ở mất. Vì vậy hắn đánh bạo đi tới nhóm người kia, chắp tay nói:
- Các vị, có thể cho ta xin phép nói một vài câu được chứ.
Một nhân loại chiến sĩ trong nhóm có vẻ cảnh giác, nhưng vẫn trả lời:
- Có chuyện gì?
Minato gãi đầu:
- Khụ.. khụ.. chuyện này có vẻ hơi khó nói. Nhưng mà hiện tại trong thành tất cả các khách sạn đều đã kín phòng, khách sạn này cũng vậy. Ông chủ khách sạn có nói với ta là hỏi thử xem các vị có thể... một cách nào đó nhường cho ta xin một phòng được không? Xin yên tâm, tiền phòng ta sẽ trả đủ cho mọi người.
Chiến sĩ kia nhíu mày, liền lập tức từ chối:
- Thực xin lỗi, Nhóm của ta đã thuê đủ phòng cho đủ người, không thể nhường lại cho ngươi được nữa, nếu như ngươi không phiền, xin phép tiễn khách.
Minato hơi khẩn trương:
- Chuyện này.. còn có cách nào đàm phán không? Bây giờ cũng đã tối rồi, mà trong thành không có chỗ nào khác. Xin các vị chỉ cần nhường cho ta một đêm thôi, ngày mai ta sẽ lập tức rời đi!
- Chuyện này.... Ta nghĩ là không được. Hay là ngươi....
Chiến sĩ kia chưa nói hết câu, một nữ tử tộc Tiên trong nhóm lên tiếng:
- Thôi được rồi Marc. Cũng không cần làm khó hắn, đêm nay tạm thời Lisa sẽ sang ở cùng với Vivian, không được sao?
Nữ tử này có khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, đôi mắt xanh biếc như ngọc. Trên thân đang mặc một chiếc áo bào màu xanh cùng với ma pháp trượng. Đây chính là trang phục thường thấy của ma pháp sư.
- Nhưng mà, tiểu thư... - Một nữ tử nhân loại trong đó bĩu môi lên tiếng. Nàng ta không muốn nhường phòng cho thiếu niên trước mặt này chút nào cả.
Nữ tử tộc Tiên kia cười nhẹ nhàng:
- Cứ quyết định như vậy đi, nghe lời ta, không được cãi.
- Nhưng mà... vâng. - Nữ tử nhân loại kia đành chấp nhận.
Chiến sĩ tên là Marc kia tuy rằng cũng không muốn nhường phòng, nhưng tiểu thư đã nói vậy, hắn cũng phải nghe theo.
- Được rồi, tiểu thư chúng ta đã quyết định như vậy thì đêm nay chúng ta sẽ nhường lại cho ngươi 1 phòng, ngày mai xin đúng hẹn trả lại cho chúng ta!
Minato thở dài một hơi. Với việc mọi người trong nhóm đề phòng hắn thì cũng hết cách. Ai kêu vị tiểu thư kia thực xinh đẹp. Hắn tiến tới liền bị bọn họ hiểu nhầm là muốn tiếp cận nàng.
- Cảm ơn! Ngày mai ông chủ khách sạn nói sẽ có phòng khác nên đúng hẹn trưa mai ta sẽ trả lại phòng cho các vị.
Hắn cảm kích hướng về vị tiểu thư kia gật đầu một cái, sau đó báo lại cho ông chủ khách sạn để nhận phòng. Mọi người thấy hắn bỏ đi dứt khoát như vậy cũng bớt đề phòng hơn, nhưng cũng chỉ là bớt đi một chút mà thôi.
- Tiểu thư Kate! Sao người lại dễ dàng đồng ý cho hắn phòng như vậy? Ta nghi hắn có ý đồ muốn tiếp cận tiểu thư! - Marc lên tiếng.
- Chỉ cần quan sát một chút, ta thấy hắn bộ dạng có vẻ mệt mỏi, hơn nữa trên mắt hiện lên quầng thâm, biểu hiện cho việc thiếu ngủ nên đồng ý như vậy. Hơn nữa, hắn cũng chỉ là Đấu giả cấp 10, chúng ta có 2 Ma Pháp Sư, còn lại đều là Đấu Sư, trong đó ngươi lại là Đại Đấu Sư, còn lo lắng gì nữa?
Marc thấy Kate nói như vậy cũng không nói gì nữa, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn không cho là đúng.
--------------------------------
- Aiza! Làm sao mà họ đề phòng tớ như gà mẹ bảo vệ gà con vậy? Có phải tớ muốn cưa tiểu thư của họ đâu? - Minato khó hiểu gãi đầu.
Kurama lắc lắc đầu:
- Chuyện này đúng là không thể trách họ được. Bé con kia trông cũng khá xinh đẹp, không tránh được có trường hợp muốn đến tiếp cận. Hiển nhiên bọn họ cũng coi cậu là một trong số những người đó, nên đề phòng thôi.
- Tớ tiếp cận cô ta để làm gì? Xinh đẹp thì làm sao? Tớ cũng đâu biết cô ta mà tiếp cận? - Minato không cho là đúng.
- Ai biết đâu được? Thường những nữ tử có nhiều hộ vệ theo sau nếu không phú tất quý. Nhiều kẻ muốn tiếp cận để có thể chui vào gầm cái chạn này mà. - Kurama lười biếng nói.
- Ặc! Cậu trực tiếp so sánh những kẻ theo đuổi nàng là cẩu hả? - Minato trên đầu xuất hiện vài vạch đen.
- Còn không phải? Cái chạn này trông có vẻ khá cao. Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà ngoại. - Kurama phun ra một câu khiến cho Minato tắt tiếng.