Chương 14: Điên cuồng cày nhiệm vụ

- Xin chào, tôi tới đây để nhận nhiệm vụ.

Tới trước quầy nhiệm vụ, Minato lên tiếng.

Thịch thịch thịch....

Một loạt tiếng bước chân nặng nề chậm rãi vang lên. Hiện lên trước mắt hắn bây giờ là một bóng dáng cao gấp đôi hắn, làn da màu cổ đồng mạnh mẽ, cơ bắp tráng kiện, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, nó to tới mức nếu như đứng trước mặt Minato, nó sẽ che đi quá nửa người hắn mất. Người phụ trách quầy này là một Enkidu.

- Xin chào, cậu muốn tiếp nhận nhiệm vụ? - Người Enkidu lên tiếng, dù vẻ ngoài có thể dọa sợ trẻ con, nhưng không ngờ giọng nói của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng lịch sự.

- Đúng thế!

- Vậy tôi cần xem huy chương của cậu. - Người Enkidu giơ bàn tay to bằng cả khuôn mặt Minato ra.

Minato thấy vậy thì lấy tay cầm huy chương đặt vào lòng bàn tay gã. Sau khi xem xét một chút, gã Enkidu lên tiếng:

- Hmmm... Cậu là huy chương loại Đồng, chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp D.

Gã Enkidu từ tốn nói, đưa trả Minato huy chương, rồi sau đó lấy ra một quyển sách.

- Đây là tất cả nhiệm vụ cấp D tuần này, hãy chọn lấy một hoặc một vài nhiệm vụ cậu thấy vừa khả năng, sau đó tiến hành đăng ký với tôi.

Minato xem xét kỹ từ đầu tới cuối. Cả trang sách có kích cỡ khổ giấy A3, trên đó ghi một hàng dài những nhiệm vụ cấp D có thể nhận trong tuần này.

- Cái khỉ gì thế này? Giúp đưa thư từ chỗ công tử Tatsuo của nhà Nagomi tới chỗ tiểu thư Đường Tiếu Tiếu của Đường gia? Hơn nữa trong lúc đưa thư không được để bản thân bị phát hiện? Phắc, mình có phải người đưa thư đâu?

- Còn gì nữa? Con mèo của phu nhân Beatrice Wood bị thất lạc, đi tìm nó, không được làm nó bị thương?

- Gì đây? Đến viện dưỡng lão giúp các mục sư chăm sóc người già trong vòng 1 ngày?

- Còn nữa... đến nhà của phú ông Tiến Đạt điều tra xem vợ ông - bà Won có phải đang có tư tình với một người khác?

..........

Một hàng dài dằng dặc những nhiệm vụ khiến hắn cảm thấy thật là... ba chấm... Trên đầu Minato xuất hiện một vài vạch đen. Ở bên trong người hắn, Kurama than thở, ra vẻ nhớ nhung:

- Ài.... Nhớ năm xưa, thằng nhóc Naruto cùng với đội 7 của hắn còn là hạ nhẫn cũng phải làm vô số những nhiệm vụ như thế này. Đúng là ký ức tràn về a....

Minato cười khổ nói:

- Không có nhiệm vụ nào đi đánh ma thú hả? Sao toàn nhiệm vụ củ chuối thế này?

- Cậu chấp nhận đi. Lính đánh thuê cấp Đồng cũng tương tự với đám Gennin làng Lá mà thôi, kỹ năng chiến đấu cùng kinh nghiệm sống không có là bao, luôn phải có một Jounin đi cùng nữa đó. Hơn nữa bọn họ không được phép từ chối nhiệm vụ được giao. Còn cậu thì lại có cái quyền đó, đừng có than thở nữa, tiếp tục tìm đi, biết đâu tìm được nhiệm vụ ưng ý.

Minato im lặng, hắn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Bỗng dưng trong đầu vang lên tiếng của hệ thống:

- Phát động nhiệm vụ phụ "Con đường lính đánh thuê giai đoạn I": Trong 7 ngày phải hoàn thành đủ 100 nhiệm vụ lính đánh thuê, sau đó thuận lợi tiến đến cấp Bạc. Phần thưởng: 20000 kinh nghiệm, bí kíp Thế thân thuật.

Đôi mắt của hắn sáng lên: 20000 kinh nghiệm! Cũng đủ để lên một vài cấp à nha. Hơn nữa lại còn được Nhẫn Thuật nữa. Nhận! Ta nhận!

Ngay lập tức hắn tính toán. 100 nhiệm vụ, chia cho 7 ngày, nghĩa là mỗi ngày mình phải hoàn thành ít nhất là 14 cái nhiệm vụ. Hmm, không thể nhận bừa được, phải tính toán một con đường có thể tiến hành nhiệm vụ một cách thuận lợi nhất. Xem nào....

- Cho ta chọn nhiệm vụ.... này... cái này... cái này.... cái này nữa!

Gã Enkidu hơi ngạc nhiên. Làm một lúc 20 cái nhiệm vụ? Hắn còn là con người sao?

- Cậu.... cậu chắc muốn làm những nhiệm vụ này chứ?

- Chắc chắn! Tôi còn đang e rằng mình đang chọn ít đây!.

- Chuyện này.... thôi được rồi. Ký tên mình vào tờ giấy này để xác nhận cậu đã nhận nhiệm vụ. Khi nào hoàn thành hãy về báo cáo cho tôi. Quên mất, tôi tên là Korg.

- Cảm ơn Korg, tôi đã nhớ rồi, cảm ơn anh.

Bước ra khỏi công hội, bẻ bẻ cổ vài cái, Minato vươn vai, nói:

- Nào, bây giờ bắt đầu công cuộc cày cuốc nhiệm vụ!

Kurama hỏi:

- Cậu có chắc mình làm được nhiều nhiệm vụ như thế này không? Nhóc Naruto ngày trước một ngày cũng chỉ làm được nhiều nhất 3 cái.

Minato cười cười:

- Đó là cậu ta không biết cách làm giống tớ. Kagebunshin No Jutsu!!

2 ngón tay trỏ và giữa ở mỗi tay Minato chắp vào nhau theo hình chữ thập, thi triển Ảnh Phân Thân Chi Thuật

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!!!!

Từng làn khói lớn bốc lên mù mịt. Khói tan đi, hiện ra 20 Minato giống nhau như đúc!

Thỏa mãn nhìn thành quả của mình, Minato lớn tiếng:

- Được rồi các anh em! Chúng ta chia nhau ra mỗi người một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành thì tập trung lại ngay chỗ này!

- Được!

- Rõ!

.......

- Xuất phát!

Nương theo tiếng hô, cả 20 người đều phi thân biến mất, không gian trở lại vẻ yên tĩnh.

------------------------------------

Xế chiều ngày hôm đó....

- Kết quả của cậu thế nào?

- Tên Tatsuo kia số thực may mắn, Tiếu Tiếu cô nương kia trông cũng thực xinh đẹp. Mà tên đó viết thư mùi mẫn chết đi được!

- Còn cậu thì sao?

- Ặc! Con mèo của bà Beatrice kia dữ dằn quá! Nó cào vào mặt tớ mấy phát liền. May là tớ không đến nỗi bị biến mất.

- Ài, Phú ông Tiến Đạt kia thật đen đủi, trên đầu hắn giờ cặp sừng đã dài tới nửa mét rồi! Ha ha ha! Không ngờ vợ lão lại có tư tình với cả một tên thương nhân tên là Thành ở khu phố bên cạnh. Mà phú ông kia cũng hiền, chỉ biết thở dài buồn bã thôi....

Ở trước cửa công hội, một đám gồm 19 tên thiếu niên giống nhau như đúc đang ồn ào nói chuyện phiếm, rất nhiều người qua đường tò mò nhìn, trong đầu thầm bội phục người mẹ nào "cường hãn" tới mức đẻ tới 19 thằng con trai giống nhau như đúc!

19 tên thiếu niên kia không phải ai khác, chính là Minato cùng đám phân thân của hắn!

- Ế! Đúng rồi, số 20 đâu? Sao giờ này chưa tới?

- Cậu ta đi tới viện dưỡng lão, may ra giờ mới xong.

1 phân thân vừa dứt lời...

- Hế lô các cậu, tớ đã quay lại!

Phân thân số 20 vừa vặn tiến tới. Bản thể Minato hô lớn:

- Rất tốt! Các cậu hôm nay làm việc chăm chỉ! Xin cám ơn!

Bùm! Bùm! Bùm!!!!

Lại một làn khói mù mịt xuất hiện, đám phân thân biến mất, chỉ còn lại một mình Minato ở lại với hàng loạt tin tức hắn thu được từ phân thân của mình. Kurama giơ ngón cái lên:

- Xuất sắc! Hiệu suất làm việc rất cao!

- Hắc hắc! Quá khen quá khen!