Chương 390: An Mộc Giao Cho Con, Hai Người Hãy Yên Nghỉ Đi

Editor: Quỷ Qủy

Chiếc xe dừng ở một bên, An Mộc và Phong Kiêu tìm một tảng đá lớn chắn gió ngồi xuống, Phong Kiêu vẫn bận âu phục và giày da, ngồi ở đây có chút tương phản, An Mộc tựa đầu vào vai anh, ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời.

An Mộc mở bia ra uống một ngụm, đang muốn uống tiếp thì Phong Kiêu đoạt lấy, anh ngửa đầu một ngụm uống hết nửa chai, sau đó đứng lên, bộ dáng vô cùng đẹp trai quyến rũ.

Chỉ thấy anh ngửa đầu, hai tay đưa lên miệng làm loa, hô ta vào khoảng không, “Hai người có thể yên nghỉ rồi, sau này hãy giao An Mộc cho con, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”

An Môc trợn tròn mất nhìn.

Cái con người trước mặt ngửa đầu nói chuyện với trời, thực sự là cái người mặt dày không ai bì nổi, độc đoán tà mị chú út Phong Kiêu?

Cô đứng phắt lên, vươn tay áp lên trán anh lầm bầm, “Không có sốt mà, chẳng lẽ là người khác trọng sinh vào cơ thể này?”

Nói xong, một tay túm lấy cà vạt Phong Kiêu, hung tợn nói, “Nói, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi giấu Phong Kiêu của ta đi đâu rồi?”

Phong Kiêu thấy cô đùa dai, búng tay lên trán cô, “Nghịch ngợm!”

An Mộc liền buông tay xoa xoa cái trán của mình, “Đau chết đi được, sao anh lại búng mạnh như vậy.”

Phong Kiêu nắm tay cô, “Thật à? để anh xem xem.”

An Mộc ngây ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp của anh, ánh mắt nghiêm túc nhìn cái trán của cô, lập tức tim đập bình bình, ngón tay bị anh nắm chặt..

Một nụ hôn lành lạnh rơi xuống trán cô, sau đó là Phong Kiêu nhỏ giọng hỏi, “Còn đau không?”

An Mộc:……………..

Hai má đỏ bừng, An Mộc quay đầu lại nhìn sao trên trời, biết rõ rồi còn cố hỏi, “Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?”

“Ba mẹ.” Phong Kiêu nói ra hai chữ mặt không biến sắc.

An Mộc trắng mắt liếc anh một cái, “Ngày đó khi ba em qua đời, em mới có 10 tuổi, còn ông 30 tuổi, vậy là lớn hơn anh 10 tuổi! Hơn nữa….mẹ em lớn hơn em mười mấy tuổi, chắc chỉ lớn hơn anh có vài tuổi!”

“Cho nên giờ em chê anh già sao?”

An Mộc lắc đầu, “Không mà.”

Phong Kiêu nhíu mày.

An Mộc cười phá lên, chạy chạy ra xa, “Anh không già, tuổi của anh có thể xưng anh chị với ba mẹ em, bọn họ nếu còn sống chắc chắn sẽ không đồng ý gả em cho anh!”

An Mộc vừa nói vừa cười khanh khách, tiền cười của cô lảnh lót vang lên giữa không gian phiêu đãng.

Phong Kiêu nhin cô vui vẻ, khóe môi cũng bất giác nhếch lên.

Cho nên…anh đang bị chê đó sao?

An Mộc chạy chạy quay đầu nhìn Phong Kiêu vẫn đứng tại chỗ không đuổi theo, trong lòng có chút hoảng sợ.

Chẳng lẽ vì mình chê anh già nên anh mất hứng sao?

An Mộc vội vàng quay lại, “Này, em chỉ nói đùa thôi mà, em…”

Nói đến đây, Phong Kiêu lập tức xông tới, chụp lấy cánh tay cô, muốn chạy cũng không nổi, sau đó, anh ra sức cù cô, “Em dám chê anh già?”

“Đừng……Aaaa! Phong Kiêu…..hahahah!.......anh tha cho em đi…………….”

Tiếng cười vang thật xa, làm người ta cảm thấy sao trên trời cũng sáng hơn một chút.

Phong Kiêu nhìn cô gái trong lòng, lại nhìn lên trời, tuy biết những ngôi sao kia không phải là những người đã khuất, trong lòng vẫn vang lên một câu nói, “An Mộc đã có con, hai người hãy yên nghỉ đi.”