Chương 389: Cùng Đi Ngắm Sao

Editor: Quỷ Quỷ

Tiệc tối đều là điểm tâm, vốn ăn không đủ no.

Nhưng An Mộc không muốn đêm không ngủ được vì đói, liền nói, “Về nhà nấu mì ăn vậy.”

Phong Kiêu không phản đối, lái xe đi hướng biệt thự.

An Mộc nhìn Phong Kiêu, rồi tự đập vào đầu mình, “Đúng rồi!”

Nói xong liền lấy tờ giấy mà Ngôn Phi Thần đưa cho cô đưa lại cho Phong Kiêu, “Đây là những vị trí mà Ngôn tiền bối muốn em tìm người đảm nhiệm…”

Còn chưa nói hết Phong Kiêu đã chộp lấy tờ giấy rồi lườm cô một cái, tùy tiện nhét vào trong túi áo, “Ừm, để anh sắp xếp.”

An Mộc nghe vậy liền thở phào.

Chỉ cần là người của Phong Kiêu, chắc chắn không có vấn đề!

Chiếc xe chạy trên đường, đi ra ngoại thành, người càng lúc càng ít.

An Mộc nhìn ra ngooài cửa sốt, đột nhiên nhận ra hôm nay trời đêm ít mây, sao rất sáng, liền hưng phấn quơ quơ cánh tay, “Dừng lại, dừng!”

Phong Kiêu không hiểu, dừng xe rồi nhìn cô.

Gương mặt nhỏ nhắn của An Mộc ửng đỏ, cảm thấy chính mình vừa mới quá khích, xấu hổ nói, “Chỉ là, lâu lắm rồi em không được nhìn thấy bầu trời đầy sao tuyệt đẹp như vậy.”

Nghe lời cô, Phong Kiêu cũng ngẩng đầu lên, Đế đô sương mù mịt mùng, hôm nay ban ngày nổi gió to, đến đêm lại không gió, không khí lại trong lành, ngẩng đầu nhìn thấy ánh sao sáng lấp lánh, hào quang ánh lên màu xanh trong bóng tối, đúng là cảnh đẹp hiếm có.

An Mộc lẩm bẩm, “Ngày đó, em thường xuyên cùng ngắm sao với ba mẹ, ba sẽ ôm mẹ còn em dựa vào bọn họ. Em còn nhớ ba từng nói với em, người sau khi chết rổi sẽ biến thành một ngôi sao, sau đó họ qua đời rồi, em liền cảm thấy, hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia chính là bọn họ, lúc nào buồn lòng, em sẽ ngẩng đầu nói chuyện với bọn họ, nói xong liền cảm thấy nhẹ lòng.”

Nói tới đây cô trề môi, “Đáng tiếc, sau này đi học rồi em mới phát hiện ra mình thật quá ngây thơ.”

Hiểu chuyện rồi thì lại phát hiện ra chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình biến mất.

Từ đó về sau, có tâm sự gì cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

Hốc mắt cô có chút ẩm ướt, “Nhưng hôm nay em rất vui, thật sự rất vui, rất muốn chia sẻ với ba mẹ.”

Bộ dáng cô lúc này giống như một con mèo nhỏ lạc đường, làm người ta tiếc thương.

Phong Kiêu nhìn cô nhăn mày, nắm lấy tay cô, “Về sau, có bất cứ chuyện gì đều có thể nói cho anh biết.”

An Mộc sụt sịt mũi, “Cái này không giống, anh đâu phải ba em!”

“Anh không ngại coi em là con gái một lúc….” Yêu chiều, ý nghĩa đằng sau hai chữ này Phong Kiêu chưa từng nói ra.

An Mộc cười hì hì, đẩy Phong Kiêu một cái, “Nào có chuyện dễ dàng như vậy, không sinh con, tự dưng lại có được một đứa con gái lớn xinh đẹp!”

Phong Kiêu nhếch môi, dịu dàng nhìn cô, đột nhiên nắm chặt tay cô, “Đi với anh đến một chỗ này.”

Phong Kiêu lái xe, đưa An Mộc đến một vùng ngoại thành, địa hình càng lúc càng cao, trước mắt là công viên Bát Đại Xử.

An Mộc sáng mắt lên, Phong Kiêu đưa cô lên núi ngắm sao?

Nếu đã vậy..

An Mộc gọi anh, “Dừng xe!”

Phong Kiêu dừng xe, An Mộc mở cửa xe, nhảy ra ngoài, chạy vào một cửa hàng tạp hóa, mua mấy thùng bia, thêm hai hộp mì ăn liền, rồi mới lên xe cười nói, “Em mời anh ăn mỳ….”

Đi lên núi ngắm sao không thể thiếu mì ăn liền được!

Nếu có gà chiên ở đây thì đúng là hết xẩy!

Công viên Bát Đại Xử đã đóng cửa, nhưng không biết Phong Kiêu gọi điện thoại cho ai mà cổng liền được mở xa, xe chạy lên phía trên, hai người rất nhanh đã đến sườn núi.