Chương 12: Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch)

Nhưng mà Lý Phàm cứ đứng yên tại chỗ không động đậy.

Mai Lệ gấp gáp vừa muốn mở miệng gọi bảo vệ thì Từ Thiên Hải lại đột nhiên đưa tay ra rồi nói: “Thôi bỏ đi, anh ta đã muốn nhìn rồi thì cứ để anh ta nhìn một chút đi, một tên nghèo rớt mồng tơi chắc có lẽ là một đời này cũng không nhìn nổi đâu.”

Cũng được thôi, để anh xem dây chuyền kim cương Bách Hoa Tiên đắc đỏ biết bao nhiêu, như vậy thì Lý Phàm anh mới biết được sự chênh lệch với Từ Thiên Hải tôi, sau đó biết khó mà lui.

Cứ như vậy, đợi mấy phút nữa Từ Thiên Hải đã hơi không kiên nhẫn mà nói: “Làm sao vẫn còn chưa đưa tới vậy hả, thời gian của tôi không nhiều đâu, một lát nữa tôi còn có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia.”

“Cậu chủ Từ, cậu chờ một lát nha, đang trên đường tới.” Mai Lệ cũng rất gấp gáp.

Ngược lại là Lý Phàm tuyệt đối không hề sốt ruột, dù sao thì chiều ngày hôm nay anh cũng đã xin nghỉ rồi.

Lại đợi thêm mười phút nữa, Từ Thiên Hải ngồi không yên, điện thoại di động ở trong túi cũng vang lên: “A lô, ba, được rồi, con đã biết rồi, con lập tức đến đó ngay.”

Cúp điện thoại, sắc mặt của Từ Thiên Hải rất là khó coi, nói với Mai Lệ: “Ngày mai tôi lại đến.”

Dứt lời, anh ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm rồi quay người liền đi khỏi.

Mai Lệ cũng rất sốt ruột, đuổi theo đi ra ngoài: “Cậu chủ Từ, cậu đợi thêm năm phút nữa đi.”

Nhưng mà Từ Thiên Hải trực tiếp bước ra xe.

Công ty có một cuộc họp khẩn cấp, anh ta nhất định phải chạy trở về.

Ở phía bên này Mai Lệ thất vọng mất mát, quay trở lại vào trong cửa hàng, một trận nhục nhã và quát lớn đổ ụp lên trên đầu của Lý Phàm.

Mà cảnh tượng này cũng đã được quay lại bởi Từ Thiên Hải trong chiếc xe ở trước cửa.

Trì hoãn khoảng một phút quay video thú vị như thế này.

Haha, Lý Phàm, xem bộ dạng hèn nhát vô dụng của anh đi, thật sự mất mặt của đàn ông mà.

Nghĩ đến đây, anh ta lại lợi dụng mối quan hệ của mình ở công ty nhà họ Cố, nhờ bọn họ gửi đoạn video này vào trong nhóm trong công ty của bọn họ.

Mà ở phía bên này, Lý Phàm bị Mai Lệ mắng một trận, gương mặt mang theo nụ cười.

Không tức giận với người khác, phải tu tâm dưỡng tính.

Cùng lúc đó ở cửa có một người đàn ông nhanh chóng bước tới, trong tay mang theo một cái hộp trông có vẻ rất xa hoa quý báu, sau lưng còn có bốn người vệ sĩ đi cùng.

Vừa mới bước vào cửa, anh ta liền kêu lên: “Trên đường bị kẹt xe, cho nên đến chậm mấy phút, khách hàng đâu rồi?”

Mai Lệ lạnh lùng lầu bầu nói: “Đi rồi.”

Người đàn ông đưa hàng tới khẽ giật mình, ôm cái hộp ở trong tay rồi hỏi: “Phải làm sao bây giờ đây, tôi lại đem trở về hả?”

“Không phải thì sao hả, thứ quý giá như thế này nếu như có bất cứ sơ xuất gì xảy ra ở trong tiệm của chúng ta thì chúng ta không đủ sức bồi thường đâu.” Mai Lệ nói.

Nhưng mà đúng lúc này có một âm thanh không hợp thời truyền đến: “Tôi mua.”

Hả!

Đám người đồng loạt nhìn lại theo nơi phát ra âm thanh, ánh mắt dừng ở trên người Lý Phàm không đánh được chú ý đến.

“Anh mua? Anh đang nói đùa cái gì vậy hả? Anh có biết là điều kiện để mua sợi dây chuyền này là cái gì không hả? Nhất định phải có thẻ hội viên bạc của Swarovski, mà là thẻ hội viên bạc tiêu chuẩn tức là phải bỏ ra hơn mười lăm tỷ đồng.” Mai Lệ hét to lên, rất tức giận.

Sao ngày hôm nay lại gặp phải một tên ngu ngốc như thế này chứ.

“Quý khách này muốn mua thật à?” Người đàn ông đưa hàng tới cười ha hả nói.

Mai Lệ lập tức tức giận: “Mua cái gì mà mua! Anh ta chính là một tên nghèo hèn, mau mang trở về nhanh đi.”

Người đàn ông kia gật gật đầu không nói cái gì nữa, quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà đúng vào lúc này ở cửa có một người mặc đồ tây màu đen nhanh chóng bước tới, dáng người khôi ngô tuấn tú.

Anh ta vừa mới bước vào cửa, hai tay có mang theo bao tay trắng, vô cùng cung kính đứng ở trước mặt của Lý Phàm, đưa hai tay ra cầm một tấm thẻ màu đen được viền vàng.

“Tiểu thiếu chủ, đây chính là thứ mà cậu cần.” Người đàn ông kia vẫn luôn rất cung kính.

Tiểu thiếu chủ?

Cảnh tượng trước mắt như thế này, cộng với xưng hô làm cho những nhân viên tư vấn trong cửa hàng phải hốt hoảng.

Người đàn ông đưa hàng đến cuối cùng bỗng nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức bị dọa thiếu chút nữa đã không đứng vững rồi.

“Thẻ... thẻ đen tối cao!”

Người đàn ông đó hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn đầy vẽ kinh hãi.

Mà lúc anh ta kêu lên thì bọn người Mai Lệ cũng sợ đến ngây người.

Bởi vì cái thẻ mà Lý Phàm nhận lấy ở trong tay, đó chính là thẻ đen tối cao của Swarovski.

Toàn thế giới này giới hạn có mười cái.

Là tượng trưng cho thân phận hội viên đẳng cấp của Swarovski.

Người có được tấm thẻ đen tối cao này ở Swarovski có thể tùy ý chọn mua hàng.

Thậm chí là sản phẩm dưới mười lăm tỷ cũng có thể không cần trả tiền mà trực tiếp mang đi.

Không sai, trên toàn thế giới này chỉ có giới hạn mười cái.

Chuyện này làm sao có thể được chứ?

Mai Lệ mất hồn.

Mà Lý Phàm thì lại hờ hững phất phất tay ra hiệu cho cấp dưới đi, sau đó đưa thẻ đen của mình cho Mai Lệ, hỏi: “Xin hỏi là hiện tại tôi có tư cách để mua nó chưa?”

Mai Lệ lập tức run rẩy, lại cung kính khom lưng trả lời: “Có... có."

Tiêu rồi.

Mình đã đắc tội với khách hàng có thẻ đen tối cao.

Cứu vãn, nhất định phải cứu vãn.

Ngay lập tức, cô ta liền đổi thành một gương mặt tươi cười chào đón lấy lòng nói: “Quý khách, xin anh..."

Kết quả là Lý Phàm trực tiếp lắc đầu đánh gãy lời của cô ta, giơ tay lên chỉ vào Chu Hân Di vẫn còn đang giật mình trong đám người, nói: “Cô làm đi.”

“Hả? Dạ..."

Chu Hân Di rụt rè đi đến gần, sau đó làm thủ tục cho Lý Phàm.

Có được tắm thẻ đen này, dường như là không cần bất cứ thủ tục rườm rà gì.

Năm phút sau.

“Chúc mừng anh Lý đã mua dây chuyền kim cương Bách Hoa Tiên đầu tiên.”

Trong toàn cửa hàng đều đang nhiệt liệt chúc mừng.

Lý Phàm nói thẳng: “Đưa đến công ty công ty thuốc Vân Sinh của nhà họ Cố dùm cho tôi.”

Chu Hân Di gật gật đầu, sau đó hỏi: “Để tên là anh Lý ạ?”