Lý Tự Nhiên bước xuống giường,nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra phòng ngoài thì thấy có một nam nhân ngồi ngủ gật nơi bàn trà,Hắn do dự không dám đánh thức người đó.
-"Hắn là ai?là người tốt hay kẻ xấu?"
Lý Tự Nhiên đi lướt qua vị đệ tử đó rồi rời khỏi Gian nhà Chính ,Hắn đi dọc hành lang thấy khắp sân đều phơi đầy thuốc.Hắn né tránh các vị đệ tử của Dược Phòng,lặng lẽ đi khỏi Tiểu Viện Dược Phòng,đi men theo đường núi .Hắn đi một lúc vẫn không biết mình định đi đâu,cũng không dám đến gần ai,mỗi lần nghe động tĩnh là trốn,tinh thần sợ sệt,như một đứa trẻ con đang khám phá không gian kỳ lạ.
-Sao mình không nhớ gì hết, không nghĩ ra gì hết...đầu óc trống rỗng thế này?
Tiếng báo của hệ thống nhiệm vụ réo lên khiến cho Lý Tự Nhiên sợ điếng đứng yên không dám động đậy.
-Téng,téng...hệ thống nhiệm vụ tự động khoá để bảo trì,tạm thời không hoạt động.
-Hước...ai ai nói đấy,là ai đang ở đây...hic...sợ quá...cây biết nói a...
Lý Tự Nhiên chạy loạn một hồi thì ra đến Hậu Sơn Linh Quang Điện,ở đây có một con suối và nổi bật nhất chính là cây hoa bằng lăng tím.Lý Tự Nhiên từ đằng xa đã thấy vẻ đẹp của nó,hiếu kỳ Hắn mon men đi dọc theo bờ suối để đến gần,nhưng bị một đám người ba,bốn tên đệ tử của Linh Quang Điện gọi lại.
-Ê ...tên kia ngươi là ai mà dám đi vào Hậu Sơn Cấm Địa của Linh Quang Điện hả?
-Ô đây không phải là Lý sư huynh Ngũ đệ tử đích truyền của Dương Thiên Hạo Trưởng Lão hay sao a...Hắn lợi hại lắm đấy...đã từng lấy mạng của mình ra để phong ấn Cuồng Long Hắc Đế đấy.
-Ôi dào...đó là chuyện của hơn chín năm trước rồi...bây giờ Hắn là phế vật rồi,linh đan vỡ nát,linh hạch cũng đứt đoạn...Hắn bây giờ còn tệ hơn cả người bình thường nữa đấy...
-Vậy,vậy Hắn không thể Tu Tiên được nữa rồi...
-Ta không tin...ta phải thử Hắn đã...
Tên đệ tử kia tống cho Lý Tự Nhiên một chưởng,tuy chỉ là dùng ba phần công lực của Linh Đan cấp Đồng Kim nhưng cũng đủ đẩy văng Hắn vào một gốc cây,khiến cho cây gãy đổ.
-Yaa...
-Bốp...rắc...
-Aaaa...ặc...ặc...các.. người...ặc...
-Ơ Hắn đúng là yếu như sên a...
-Hừ...Ta không tin,một kẻ có thể khống chế được Yêu Thú Thượng Cổ sao có thể yếu hèn đến như vậy,Ta cũng muốn thử Hắn...yaa...
-Bốp!
-Á...đau quá...hic ..cứu với...aaa...
-Ha...ha ha...có bao đấm thịt này luyện quyền cước cũng thật êm tay a...ha ha ha...
Bọn chúng hết kẻ này đấm,đến kẻ kia đá,bắt nạt Lý Tự Nhiên thương tích đầy mình,mặt mày lắm lem bụi bẩn và máu.
-Híc...ta có thù oán gì với các ngươi chứ...hic...
-Thù oán hả...chỉ là do ngươi quá được Dương Trưởng Lão ưu ái thu làm đệ tử đích truyền,mà chúng Ta đến trước ngươi mấy năm cũng không được Người chú ý đến...chỉ nhiêu đó cũng đủ cho bọn ta muốn đánh ngươi ra bã...
-Ta không biết Dương Trưởng Lão đó là ai hết,tha cho Ta đi hu hu...
-Ha ha ha...Cố Sư Huynh không có ở đây,A Minh,A Hão Sư Huynh thì bận đi tiếp ứng ở Thành Vi Sơn,còn ai ở đây mà cứu ngươi chứ...kêu khóc đến khản giọng cũng chẳng ai nghe đâu ha ha ha...
-Tên phế vật như ngươi Linh Quang Điện không cần đâu...cố mà bò khỏi đây đi,đừng làm bẩn mắt đồng môn...ha ha ha...
-Phế vật,phế vật...
-Véo...
-Sựt...sựt...
-Á ...
Một loạt những phiến lá bay đến chém cho bọn đệ tử kia thương tích đầy người,mà bọn chúng không kịp nhận ra bản thân tại sao bị thương.
-Chuyện gì vậy,chuyện gì vậy?
-Sao ta lại bị kiếm khí đả thương thế này...
Một khí tức áp chế từ trên cao hạ xuống khiến bọn đệ tử kia quỳ rạp cả hai gối ,đầu bị đè dí lên đất lún sâu nửa gang tay.
-Á...tha mạng,xin tha mạng...
Một dáng người nam nhân cao lớn bệ vệ,mặc y phục xanh trời đơn giản,tóc búi nửa phần trên cột dãi lụa xanh đậm,nửa phần dưới buông xoã ,bay đáp xuống phiến đá nơi gốc cây Hoa Bằng Lăng.
-Linh Quang Điện sao lại có đệ tử bắt nạt kẻ yếu thế,các ngươi tự đến Lao Phòng nhận phạt hay để Ta phế linh hạch đuổi khỏi Sư Môn?
Bọn chúng sau khi được giải áp chế,ngóc đầu lên nhìn Người đó thì há hốc mồm kinh hãi,lạy dập trán rối rít xin tội
-Á là là Dương Trưởng Lão... Người về Trường Bạch Tiên rồi ư?Đệ,
đệ tử biết tội rồi,đệ tử xin nhận phạt...xin Trưởng Lão tha mạng...
-Đệ tử xin lui xuống nhận phạt xin Trưởng Lão bớt giận.
...Dương Thiên Hạo về lại Trung Nguyên đã đi qua kết giới bảo vệ Môn Phái mà đệ tử Vệ Môn không phát hiện ra,Y nhìn thấy trên Đỉnh Trường Bạch phát ra Thần Khí mạnh bạo nên hiếu kỳ đến xem.Khí tức của Sinh Ca không ảnh hưởng gì đến Dương Thiên Hạo nhưng Y cũng không thể tiếp cận được nó
-Từ khi nào Trường Bạch Tiên lại xuất hiện Thần Võ mạnh bạo như vậy chứ?Ký ức của Ta sau khi bị thương đã xáo trộn,có những chuyện không thể nhớ nổi rồi.
Y đứng trên Đỉnh núi nhìn bao quát xung quanh Trường Bạch Tiên thấy có một nơi phát ra khí tức quen thuộc liền dịch chuyển đến xem xét.
-Đó,đó không phải là khí tức của Ta sao?Ta đã hạ kết giới ở đấy bảo vệ gì thế?
Y dịch chuyển đến Hậu Sơn Linh Quang Điện và thấy kết giới bảo vệ cho một cây hoa bằng lăng tím bên bờ suối.Và thấy
một đám người đang ức hiếp một nam nhân yếu ớt nên bất bình ra mặt.
-Ở Linh Quang Điện mà dám bắt nạt đồng môn ư?
...
Dương Thiên Hạo ánh mắt dữ tợn quát
-Cút!
-Dạ,dạ...
Đám đệ tử hoảng hốt dìu dắt nhau bỏ chạy,bọn họ vừa kinh ngạc vừa nghi vấn.
-Dương Trưởng Lão về Sư Môn lần này có chút khác lạ a...là là gì nhỉ...ta ta sợ quá không biết nói gì nữa...
-Là ánh mắt chứa đầy sát khí á...khi xưa nhập Môn được vào Điện Linh Quang làm đệ tử Ta đã biết tính khí Dương Trưởng Lão lạnh lùng,ít nói,và nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sát ý trong mắt của Người với đệ tử trong Điện a...khi nãy cứ như là muốn đánh nát bọn ta vậy... sợ quá...
-Còn không thể nổi sát ý ư,chúng Ta đã gây chuyện với ai hả?Là Đệ Tử Đích Truyền của Dương Trưởng Lão đó...hic...tên Lý Tự Nhiên này thật là may mắn quá đi...
...Gió nhẹ thổi qua làm cho những cánh hoa bằng lăng tím rơi lã chã,tóc và vạt áo của Dương Thiên Hạo cũng lay động,trong ánh nắng buổi sớm chiếu lên người,nhìn Y như đang phát sáng.Dung mạo tuấn lãng pha chút uy nghiêm của Y làm cho người đối diện ngơ ngẩn một lúc.Lý Tự Nhiên cảm thấy vẻ đẹp này rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
-Tiên Sinh à, Người thật là quen thuộc!
Ánh mắt sắc lạnh của Dương Thiên Hạo liếc xéo Lý Tự Nhiên một cái khiến cho Hắn giật bấn người.
-Ngươi làm gì vậy hả?
Lý Tự Nhiên ngơ ngơ ngáo ngáo chớp chớp mắt nói
-Ta đâu có làm gì?
-Ngươi đang bám vào tay của Ta.
Lý Tự Nhiên dời mắt xuống nhìn vào tay của mình thì há hốc mồm, khó hiểu khi mình đã vô thức đến gần Dương Thiên Hạo còn bấu chặt vào tay của Y khiến cho tay áo Y bị máu và đất từ tay của Hắn làm bẩn.Hắn bối rối buông tay Dương Thiên Hạo ra ,cúi đầu xin lỗi ríu rít,khi ngẩn mặt lên thì một vệt máu từ mũi của mình chảy ra,nhìn vừa bẩn vừa đáng sợ.
Dương Thiên Hạo thấy tên nam nhân trước mặt vừa ngốc vừa yếu ớt cảm thấy trong lòng khó chịu, không phải vì ghê tởm Hắn hay chướng mắt Hắn mà có chút đau xót cho Hắn.
-"Cái Tên này là đệ tử của Trường Bạch Tiên ư?Linh Đan không có lại còn bị đứt Linh Hạch hèn chi đám người kia lại dễ dàng bắt nạt Hắn như vậy,nhưng sao Hắn tiếp cận Ta mà Ta lại không cảm giác bực bội nhỉ?Nhìn gương mặt của Hắn lắm lem , thương tích,sao cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, không như những tên khác ,vừa nhìn thấy là muốn vỗ cho một chưởng...Hắn là ai chứ?"
Y đưa cho Hắn một viên Linh Dược trị thương và nói
-Ngươi bị vỡ Linh Đan,Linh Hạch đứt đoạn, không thể Tu Tiên được nữa rồi,cầm lấy Linh Đan này uống đi,nó giúp cho ngươi mau chóng hồi phục,sau đó hãy đến nhà bếp của Điện làm việc,đệ tử ở Thực Phòng sẽ không cần sử dụng đến linh lực.
Lý Tự Nhiên cầm lấy Linh Dược và nói
-Nhưng Ta không quen biết ai ở đây...Ta ta sợ bọn họ sẽ đánh Ta,Ta có thể,có thể đi theo Người không?
-Ta xưa nay không thích có kẻ đeo bám, ngươi đến Thực Phòng nói với người phụ trách rằng Ta bảo ngươi đến đó,bọn họ sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa.
-Nhưng Ta...
Dương Thiên Hạo không nói thêm đã dịch chuyển đi mất,bỏ lại Lý Tự Nhiên ngơ ngáo nhìn xung quanh như kẻ ngốc.
-Ta...Ta...còn không biết Thực Phòng ở đâu nữa à...hic...
Dương Thiên Hạo về lại Điện Chính Linh Quang,các đệ tử toàn Biệt Viện tập hợp ra sân Chính Điện bái phỏng nghênh đón.A Minh,A Hão đi vắng nên việc cai quản được giao cho một nữ đệ tử tên gọi Hồng Nghi có cấp Linh Đan Bạch Kim tạm thời chấp chưởng.
-Các đệ xin bái kiến Dương Trưởng Lão,nghênh đón Người về lại Linh Quang Điện.
Dương Thiên Hạo nhìn quanh một lượt các đệ tử trong Điện rồi nói.
-Các đệ tử thân truyền của Ta dâu cả rồi?còn A Hão nữa?
Hồng Nghi nói
-Dạ bẩm Trưởng Lão,các vị Sư Huynh Sư Tỷ đều nhận được tin khẩn cấp của Tông Chủ truyền về từ Vi Sơn Trấn nên đã đi chi viện rồi ạ.Hiện tại đệ tử Hồng Nghi tạm thời chấp chưởng cai quản mọi chuyện của Điện Linh Quang.
Dương Thiên Hạo cũng không bận tâm chuyện gì xảy ra ở Vi Sơn Trấn mà hỏi đến Lý Tự Nhiên.
-Vậy tên Lý Tự Nhiên ở đâu?
Hồng Nghi nói
-Dạ ,Ngũ Sư Huynh vào ba tháng trước được Đại Sư Huynh Cố Chánh Phương cứu về từ Yến Thành,Hắn bị trọng thương hôn mê bất tỉnh đang được Đồng Trưởng Lão chữa trị ở Dược Phòng.E là... không qua khỏi...
Dương Thiên Hạo chao mày,ngẫm nghĩ
-"Hừ...một kẻ dám đánh lén Sư Tôn như Hắn,kết cục như thế thì quá nhẹ rồi...Ta phải tìm ra Hắn..."
-Các ngươi giải tán đi làm chuyện của mình đi.
-Dạ,tuân lệnh!
Dương Thiên Hạo lặp tức đi đến Dược Phòng tìm Lý Tự Nhiên,nhưng khi vừa đến cổng Tiểu Viện thì đã thấy đệ tử nơi này nhốn nháo,chạy tới chạy lui như đang tìm kiếm gì đó.Khi thấy Dương Thiên Hạo xuất hiện thì bọn họ sợ điếng người,đứng yên ,vẻ mặt xanh xao.
-Á ...Dương,Dương,Dương Trưởng Lão về Sư Môn rồi a...
-Híc...lần này tiêu tùng thật rồi...Dược Phòng chúng Ta gặp đại nạn rồi...hic...
Dương Thiên Hạo nhíu mày một cái khó hiểu nói
-Lý Tự Nhiên ở đâu?
Cả đám đệ tử của Dược Phòng sợ hãi chỉ tay vào Nhà Chính
-Trưởng Lão,Trưởng Lão...đi xem...đi...xem...
-Hừ...các ngươi có thái độ gì vậy hả...tránh ra...
Đám đệ tử vội dạt ra một bên để Dương Thiên Hạo đi qua,Y đi thẳng vào Nhà Chính.Khi vào trong thì nghe tiếng thở dài ai oán của nam nhân ở phòng trong
-Huơ...hết rồi...tiêu tùng rồi...hic...hic...làm sao Ta đối diện với Cố Chánh Phương đây a...sao Ta lại xui xẻo thế này a...hic...
Dương Thiên Hạo đi vào thì thấy Đồng Trưởng Lão thỉu não ôm đầu ngồi dựa lưng vào gốc giường,bên cạnh có một bát thuốc đã vỡ.
-Đồng Trưởng Lão!
Nghe tiếng nói quen thuộc,Đồng Trưởng Lão ngẩn đầu lên nhìn thì chết điếng ,ngất lịm luôn.
-Hớ!Dương Thiên Hạo?Hơ...
Dương Thiên Hạo ngạc nhiên khó hiểu chớp chớp mắt
-Hừ ...đám người của Dược Phòng này bị gì thế nhỉ?
Qua độ nửa ngày ngồi uống trà chờ đợi Đồng Trưởng Lão tỉnh lại,Dương Thiên Hạo cũng đợi được câu trả lời của ông Ta.
Đồng Trưởng Lão trong lòng run rẩy nghĩ
-"Hic...ai mà không biết Lý Tự Nhiên là đồ đệ yêu quý của Ngươi chứ,vì Hắn Ngươi dám xông vào Ma Vực tìm kiếm tung tích suốt sáu năm mới trở về,bây giờ Ta nói Hắn biến mất ở Dược Phòng của Ta ,khác nào là đâm cho Ngươi một kiếm chí mạng a...hic...không , không được...Ta không thể nói ra sự thật được..."
-À...Dương Trưởng Lão hề hề...Lý Tự Nhiên...Lý Tự Nhiên...Hắn bị khí tức của Thiên Huyết đánh chết rồi...khi Cố Chánh Phương mang Hắn đến đây cho Ta chữa trị thì hồn phách của Hắn cũng tan biến,Ta vì thấy Cố Chánh Phương mất bình tĩnh sợ nói ra sự thật sẽ khiến Hắn phát điên cho nên nói dối Hắn là sẽ cứu được...nhưng chẳng qua Ta chỉ dụng Linh Dược bảo tồn thể xác của Lý Tự Nhiên mà thôi,hôm nay thi thể của Hắn đã vượt sức chịu đựng nên Tan Biến rồi...
-"Hic ...tin giúp ta đi...ta cũng cố hết sức rồi a..."
Dương Thiên Hạo mặt lạnh như băng,nghiến răng,hạ đầu mày,làm cho mặt của Đồng Trưởng Lão biến sắc ,nhợt nhạt ,run rẩy.
-Hừ...tan biến rồi à...cũng tốt ...
Sau đó Y quay đi ,rời khỏi Dược Phòng trước sự ngỡ ngàng đến tột cùng của Đồng Trưởng Lão.
-Bỏ qua,dễ dàng vậy sao a ...thật,thật là khó hiểu.
...Lý Tự Nhiên rụt rè đi lạnh quanh khắp nơi tìm kiếm Thực Phòng,cuối cùng cũng tìm ra nhà bếp của Điện Linh Quang,Hắn thấy có một tên béo ở đây đang bận rộn thái rau, nấu nước.Hắn hỏi
-Vị,vị sư huynh này...Ta,Ta đến đây nhận việc...là là Dương Trưởng Lão bảo ta đến đây...
Tên béo nghe đến Dương Trưởng Lão thì dừng tay quay sang nhìn Lý Tự Nhiên,Hắn soi từ đầu đến chân ,từ kẽ tóc,bàn tay và nói
-Ta nghe tin Dương Trưởng Lão đã về lại Môn Phái,và giúp một tên yếu đuối thoát khỏi đám đệ tử bắt nạt ở sau Hậu Sơn,là Ngươi á?
Lý Tự Nhiên rụt rè gật gật đầu,tên béo nói tiếp
-Hừ...yếu như sên ,lại ốm đói,bẩn thỉu, ngươi đừng tưởng Dương Trưởng Lão cứu ngươi thì ngươi sẽ được làm đệ tử nội môn đâu nhé,muốn vào được Linh Quang Điện này,ít ra cũng phải là Linh Đan cấp Đồng Kim á... xem ngươi kìa ngốc nghếch quá rồi...từ nay ở lại đây làm việc không được lười biếng nếu không Ta sẽ đuổi ngươi đi...
-Dạ,dạ, không dám lười biếng...
-Ta là Phạm Thất ,đã là đệ tử nội môn hơn năm năm rồi đó...gọi Sư Huynh đi...
-Dạ,Phạm Sư Huynh...
-Ngươi tên gì?
Lý Tự Nhiên gãi đầu gãi tai nói
-Ta,ta không biết...ta ,ta quên mất rồi...
-Hả?cả tên của mình mà ngươi cũng quên á...chắc là bị đâm người kia đánh đến ngốc luôn rồi...hay là...à để Sư Huynh đặt tên cho ngươi...hôm nay là ngày mười ba...vậy thì gọi ngươi là Thập Tam đi...
-Thập Tam?ừ...
-Ậy, ngươi bẩn quá,y phục rách nát cả rồi,đi qua phòng bên cạnh,trong cái tủ sát vách có vài bộ y phục đệ tử ngoại môn,lấy một bộ mặc đi...à ra cái giếng sau nhà tắm luôn đi...rồi trở lại đây phụ giúp Ta nấu cơm..
-Dạ,dạ...
Một lúc sau,Lý Tự Nhiên đã tắm sạch sẽ và thay y phục mới vào,Hắn trở lại bếp để làm việc.
-Phạm sư huynh,Ta thay y phục xong rồi...
Phạm Thất quay sang nhìn Lý Tự Nhiên mà trố mắt cá há hốc mồm kinh ngạc.
-Ngươi,ngươi...
-"Ôi a...sao lại có tên nam nhân đẹp thế này,vẻ đẹp tuấn mỹ thu hút,nếu không nói ra Hắn là tên ngốc ăn mày thì ai mà biết chứ,nhìn như là công tử nhà đại hộ á."
Lúc này có một tiểu cô nương đi vào
-Phạm sư huynh...cơm của Dương Trưởng Lão đã làm xong chưa?Hồng Nghi sư tỷ hối thúc rồi...
Phạm Thất bối rối vừa liếc mắt nhìn Lý Tự Nhiên vừa liếc mắt nhìn ra cửa.
-"Hic,nếu Hứa sư muội gặp được Hắn thì sẽ không thích ta nữa... không được, không được phải che giấu cái nhan sắc này của Hắn..."
Phạm Thất điểm chú yểm vào người của Lý Tự Nhiên.
-Biến!
Cũng là lúc tiểu sư muội kia đi vào đến nơi.
-Phạm sư huynh,ơ...bếp có thêm người rồi hả? Ngươi là ...ô...mặt của ngươi...
Lý Tự Nhiên ù ù cạc cạc sờ vào mặt nói
-Mặt của Ta thế nào?
Phạm Thất nói
-Mặt của ngươi xấu xí thì lấy khăn che lại đi,đừng doạ Hứa Linh sư muội chứ...
Hứa Linh nói
-Không sao, không sao...Ta không sợ những vết bớt đỏ đâu mà...Sư Huynh Hắn là...
Thì ra Lý Tự Nhiên đã bị Phạm Thất dụng Thuật Dị Dung làm cho cả mặt đầy vết bớt đỏ,trông rất xấu xí.
-Hắn là đệ tử ngoại môn,từ này làm việc ở Thực Phòng,tên là Thập Tam.
-À...Thập Tam sư đệ à...
-Dạ,Hứa sư tỷ.
Phạm Thất nói
-Cơm của Dương Trưởng Lão sắp xong rồi,khi nào có Ta sẽ đem đến cho Trưởng Lão,muội không phải bỏ công đến bếp nữa.
-Vậy muội đi luyện công đây,khi nào xong thì phiền Phạm sư huynh đem đi nhé.
-Ừm...
Sau khi bắt Lý Tự Nhiên chẻ củi,gánh nước,rửa bát,Phạm Thất còn bảo Hắn xách giỏ tre ra sau Hậu Sơn hái nấm,đến tối mịch Lý Tự Nhiên mới được ăn cơm và đi ngủ.Vì quá mệt mỏi cho nên Hắn ngủ rất say,ngủ say đến độ Phạm Thất nửa đêm mò sang giường của Hắn bày trò,Hắn cũng không biết.Phạm Thất lấy ra một lọ sành và một cây bút,Hắn hí hoáy vẽ lên mặt của Lý Tự Nhiên,thầm cười
-"Hừ,Thuật Dị Dung cấp thấp chỉ có thể qua mặt Tu Sĩ có cấp Linh Đan Đồng Kim ,nếu để ngươi gặp những đồng môn có Tu Di cao hơn Ta thì họ sẽ phát hiện ra thì sao,nhưng mực vẽ chế từ cây Chàm nghìn năm này thì ngươi có rửa mặt đến tróc da cũng không phai mờ,hi hi,hi..."
Sáng hôm sau,khi Lý Tự Nhiên ra suối tắm rửa và bắt cá thì trông thấy gương mặt của mình phản chiếu dưới nước.
-Hoá ra Ta có dung mạo thế này,chả trách các đồng môn gặp Ta lại chán ghét như vậy...Ta vừa không có võ công lại vừa xấu xí,nếu rời khỏi Trường Bạch Tiên chỉ có mà chết đói...Ta phải chăm chỉ làm việc để bản thân mình có ích ,thì Phạm sư huynh sẽ không đuổi Ta đi nữa...
Lý Tự Nhiên cứ thế mà sống yên ổn ở Thực Phòng trong Điện Linh Quang qua gần mười ngày,Phạm Thất cũng không còn ác ý với Hắn.
Nói về Dương Thiên Hạo sau khi biết được Yến Thành bị Ma Đao Thiên Huyết hủy hoại,đang được các Tu Sĩ khắp nơi xây dựng lại thì cũng đến xem qua một lần,nhưng không tìm ra được ai là Bảo Liên,nên Y về lại Trường Bạch Tiên ra lệnh cho một số đệ tử của Linh Quang Điện đi tìm tung tích của người này.Vừa hay nhận được tin của Cố Chánh Phương báo về Môn Phái đã cùng với Lâm Ngạn Hữu và các vị Tông Chủ Đại Phái tiêu diệt Yêu Tà ở Thành Vi Sơn,và đang trên đường về Sư Môn.
-Vị Đại đệ tử này của Ta đã không làm Ta thất vọng...Ta cũng nên nán lại đây một thời gian để gặp mặt những đệ tử thân truyền này,xem thử bọn chúng có giống như tên Lý Tự Nhiên,nuôi ác ý với Sư Tôn của mình không.Cũng chờ tin tức về tên Tu Sĩ Bảo Liên đó, không biết Hắn có bản lĩnh gì mà lại được Sư Tôn xem trọng như vậy?
...Một ngày sau ...
Phạm Thất nghe tin tiểu sư muội Hứa Linh một mình luyện kiếm ở rừng thông nên hí hửng làm một giỏ bánh bao đem đi lấy lòng nàng ta.Nhưng lại có đệ tử ở Chánh Điện vào báo rằng chuẩn bị nước cho Dương Trưởng Lão tắm,Hắn đùn đẩy cho Lý Tự Nhiên.
-Thập Tam, ngươi đi mang nước cho Dương Trưởng Lão tắm đi,nhớ là nước phải vừa đủ nóng, rãi chút vụn gỗ Đàn Hương,Tuyết Tùng vào ,Ông ấy rất thích mùi hương này.Ngươi chuẩn bị xong thì rời đi khỏi phòng,đứng chờ ngoài cửa ,đến khi Trưởng Lão tắm xong thì vào mang thùng gỗ đi ,rõ chưa, nhớ đừng để Dương Trưởng Lão nhìn thấy cái mặt xấu xí của ngươi đấy, không chừng Người nổi giận đánh chết ngươi.
Nghe lời hù doạ của Phạm Thất mà Lý Tự Nhiên xanh cả mặt,lắp bắp
-Hả...đánh,đánh chết Ta ư...hic ..Dương Trưởng Lão thật,thật đáng sợ...
Tư Phòng của Dương Thiên Hạo ở phía sau Gian nhà Chánh Điện,một căn nhà độc lập nằm trong khu Biệt Viện Linh Quang,nơi đây không có đệ tử canh gác,đệ tử tuần tra Điện cũng không được phép đi qua đây vì Dương Thiên Hạo tính khí bất thường,nghiêm nghị,lạnh lùng không thích có kẻ quấy rầy nơi mình ở.Lý Tự Nhiên vác thùng gỗ đi vào phòng đặt cách giường ngủ một khoảng,sau khi đổ đầy nước và rãi gỗ thơm ,Hắn kéo tấm bình phong che chắn ngang phân tách căn phòng thành hai khu trước sau.Xong đâu đấy,Hắn định rời đi thì thấy dáng người đứng trước cửa phòng,Hắn sợ hãi không dám bước ra,vội bò xuống dưới gầm giường trốn.
-Á...Dương,Dương Trưởng Lão về rồi...làm sao,làm sao đây...hic,hic...
Dương Thiên Hạo bước vào phòng đã cảm nhận được có người trốn dưới giường của mình,nhưng Y không biểu hiện gì ,vẫn tiếp tục đi vào bên trong,ngồi lên giường,cởi giày,cởi y phục vắt lên tấm bình phong và bước vào bồn tắm,khoé miệng nhếch nhẹ lên cười thầm.
-"Là Hắn!."
Dương Thiên Hạo ngồi xuống bồn gỗ, nước dâng lên đến ngang ngực,Y dựa lưng vào thành bồn ,hai tay gác lên hai bên ,thư thả nói
-Ngươi còn không mau chui ra đây,muốn Ta một chưởng đánh nát ngươi à?Tên đệ tử bị bắt nạt sau con suối.
Lý Tự Nhiên há hốc mồm kinh ngạc vì không ngờ mình đã bị Dương Thiên Hạo phát hiện,còn biết chính xác mình là ai,Hắn run rẩy bò ra khỏi giường.
-Dương,Dương Trưởng Lão...Ta,Ta không cố ý làm phiền Người tắm,Ta ,Ta...vì Người về Tư Phòng nhanh quá,Ta,Ta không kịp rời khỏi...Ta,Ta...đành trốn dưới gầm giường,Ta,Ta...xin đừng giết Ta ...
Dương Thiên Hạo cười lạnh một cái nói
-Tại sao Ta lại giết ngươi chứ?
Lý Tự Nhiên rụt rè đứng khép nép sát cạnh giường nói
-Vì Ta xấu xí,linh hạch đứt đoạn,là một phế vật...
Dương Thiên Hạo quay mặt sang nhìn vào Lý Tự Nhiên,ngỡ ngàng vì dung mạo của Hắn.Trên khuôn mặt da trắng ngần lại đầy những vết chàm nâu,mỗi vết to như hạt đậu phụng ,trông rất xấu xí.Nhưng Dương Thiên Hạo nhận ra đó là mực chiết từ cây Chàm nghìn năm,lại nhìn thấy ngũ quan của Lý Tự Nhiên dù có bị vết chàm vẫn rất hài hòa,Y nói
-Đó chỉ là vết mực Chàm,có thể rửa sạch bằng Tuyết Lộ ở Đỉnh Trường Bạch Sơn, ngươi đừng tự hạ thấp mình, ngươi bây giờ vẫn là đệ tử của Trường Bạch Tiên học việc ở Điện Linh Quang, không phải phế vật.
Lý Tự Nhiên nghe xong những lời nói của Dương Thiên Hạo ,cảm thấy trong lòng bình yên kỳ lạ,như vừa được an ủi vừa được động viên,tinh thần cũng phấn chấn,Hắn nói
-Đa tạ Người,Dương Trưởng Lão...ai cũng bảo rằng Người lạnh lùng,quyết toán,rất khó gần , nhưng Ta cảm thấy Người rất ấm áp,tốt bụng.
Dương Thiên Hạo nghe xong cười khẩy một cái,liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Tự Nhiên.
-Vậy sao?Tuyết Lộ là dòng chảy ngầm ẩn dưới lớp băng trong Đầm Ngọc Tâm, muốn lấy được nó ngươi phải đi đến đỉnh núi nơi có rừng Tùng ,dù ngươi may mắn tránh được Thần Khí của Sinh Ca áp chế thì khi vào được Đầm Ngọc Tâm,tâm thức ngươi phải thật tĩnh không tạp niệm mới có thể xuống đáy nước mà lấy Tuyết Lộ.Ta nhớ không nhầm thì đã có hơn trăm đệ tử không biết tự lượng sức mình,đi vào Đầm Ngọc Tâm và chết cứng trong đấy.
Lý Tự Nhiên sợ hãi bậm môi,nhăn nhó mặt mày
-Hả?Vậy Ta,Ta không đi nữa...
Dương Thiên Hạo nhếch mép khinh thường nói
-Đúng, người không có căn cơ như ngươi nên an phận ở Linh Quang Điện,đừng chạy loạn.
-Dạ!
Dương Thiên Hạo ném cho Lý Tự Nhiên chiếc khăn ,nói
-Qua đây,chà lưng cho Ta...
Lý Tự Nhiên rụt rè bước lên vài bước để đến gần bồn gỗ, không biết đi thế nào mà chân nọ đạp chân kia vấp ngã chúi mũi,húc trán vào cằm của Dương Thiên Hạo một cái,Hắn khụy một gối xuống,hai tay vịn vào thành bồn.
-Ối yaa...
Cái khăn chà lưng vừa ném cho Hắn cũng vuột khỏi tay đắp thẳng vào mặt của Y.
Trong lúc Lý Tự Nhiên lúng túng tìm cách đứng lên,dù đầu gối đang đau thì Dương Thiên Hạo đã lấy tay kéo chiếc khăn ra khỏi mặt mình.Khoảnh khắc đó Lý Tự Nhiên đã nhìn cận mặt của Y,một gương mặt tuấn mỹ pha chút phong trần,lại nghiêm nghị,đôi mắt phượng sáng như ánh sao, khuôn ngực đầy đặn,cơ thịt săn chắc đẫm nước đang phập phồng theo nhịp thở,như mời gọi,khiến cho Lý Tự Nhiên cảm thấy nóng ran cả người,Hắn nuốt khan,dè dặt,môi run lên bần bật.
-Xin,xin lỗi Dương Trưởng Lão,Ta,ta,vụn về quá...
Dương Thiên Hạo không nổi giận,Y đưa chiếc khăn cho Hắn nói
-Ngươi đi đứng cho vững vào...
-Dạ,dạ...
Lý Tự Nhiên chà lưng cho Dương Thiên Hạo,nhìn thấy làn da trắng mịn màng của Y không giống một người từng trãi qua những trận đại chiến ,có chút khó hiểu,bất giác đưa tay sờ sờ.
-"Ông ấy không phải là người đã trãi qua hơn trăm trận ác chiến với Tà Ma ngoại đạo hay sao,sao chẳng có một vết sẹo nào thế ,da lại mịn thế này ...là giả sao nhỉ?"
Tiếng của Dương Thiên Hạo cất lên làm cho Hắn giật bấn người
-Ngươi sờ đủ chưa?
-Hước...Ta,ta... không có ý mạo phạm Người,ta ta,chỉ là... không hiểu,tại sao Người vừa bước vào phòng đã nhận ra được Ta đang nấp dưới giường, ở Linh Quang Điện có rất nhiều đệ tử mà...
-Muốn trở thành Đệ tử Trường Bạch Tiên phải có Linh Căn,kết linh hạch,và qua nhiều lần khảo sát Linh Lực mới được nhận vào Sư Môn.Ngươi là người duy nhất ở Trường Bạch Tiên hiện nay không có khí tức... huống hồ đám đệ tử của Linh Quang Điện ai cũng biết Tư Phòng của Ta là Cấm Địa, không ai được đến làm phiền,nếu bọn họ nghe động tĩnh đã dịch chuyển hoặc ngự kiếm chạy mất rồi, không ai dại mà ở lại đây,không phải là Ngươi thì là ai trốn dưới giường hả?
Lý Tự Nhiên thộn mặt ra
-Ờ...
-"Hoá ra là Ta vô dụng đến nổi bật như vậy luôn."
Tắm xong Dương Thiên Hạo đứng lên , bước ra khỏi bồn gỗ đứng đối diện với Lý Tự Nhiên.Thân thể cao lớn ,săn chắc,đẹp như tạc tượng của Y đã làm cho Hắn ngớ ngẩn ra , trong lòng dâng trào cảm xúc dữ dội.
-"Cái,cái côn thịt...hức...thấy,thấy cả rồi...to,to như vậy sao?"
-Ực,ực ...
-Ngươi chưa từng nhìn thấy cơ thể nam nhân à?
Lý Tự Nhiên ngơ ngáo
-Hả?
Dương Thiên Hạo có chút cợt nhả nói
-Mặt của ngươi đỏ lên cả rồi...
-Ta,ta,ta...
Dương Thiên Hạo cười nhạt nghĩ thầm
-"Tâm thức của Hắn trống rỗng,giờ bị trêu chọc còn đỏ mặt như cô nương,thật buồn cười."
Thì ra Dương Thiên Hạo đã đi vào tâm thức của Lý Tự Nhiên từ lâu,để kiểm chứng chuyện bắt nạt ở Hậu Sơn có phải là giả hay không,khi Y thấy tâm thức của Hắn trống rỗng mới tin là Lý Tự Nhiên hoàn toàn không có võ công.
Dương Thiên Hạo chòm người,ép sát Lý Tự Nhiên vào tấm bình phong,Y từ từ đưa tay lên hướng về mặt của Hắn,khiến cho Lý Tự Nhiên như nổ tung cảm xúc,tim đập nhanh ,cả người nóng hầm hập,mồ hôi từ thái dương chảy xuống cằm,mắt Hắn nhắm nghiền như cam chịu lại như chờ đợi thứ gì đó.
-Ơ...
Tay của Dương Thiên Hạo chòm qua cổ của Lý Tự Nhiên cằm lấy cái áo trung y trắng đang vắt trên tấm bình phong,khoác lên người.
-Ngươi đang nghĩ gì thế?
Lý Tự Nhiên xấu hổ,đưa tay che mặt,Dương Thiên Hạo được dịp lại cười phá lên
-Ha,ha,ha...
Lý Tự Nhiên vừa ngượng vừa giận không giữ được bình tĩnh ,hai tay nắm chặt quyền,nói
-Trưởng Lão Quản Điện gì chứ,nghiêm nghị gì chứ...lưu manh...
Dương Thiên Hạo vừa buộc dây áo một bên ,vẫn chưa che hết người,khuông ngực vạm vỡ lộ ra một bên ,phần dưới eo nửa kín nửa hở ,quay lại đưa tay bóp cằm của Lý Tự Nhiên kéo Hắn sát vào người của mình,ánh mắt của Y sáng quắc chứa một chút ranh mãnh,chút bạo liệt,nói
-Đệ tử ngoại môn mà dám bất kính với Trưởng Lão cái quản Điện à?Có muốn Ta trừng phạt ngươi không?
Lý Tự Nhiên sợ điếng,mắt đỏ lên khoé mắt ướt lệ.
-Hức,hức...
Dương Thiên Hạo nhìn vào đôi mắt phượng,con ngươi tròn đen láy của Lý Tự Nhiên ngấn lệ,Y cảm thấy quen thuộc,bất giác ngẩn ra một lúc.
Ngay khi đó có truyền âm của đệ tử gác Chính Điện truyền vào.
-Bẩm,Trưởng Lão,Cố Sư Huynh và Tông Chủ đã về Sư Môn,hai vị Trưởng Lão Tiền Bối mời người đến Linh Ngọc Điện.
Dương Thiên Hạo buông tay đi ra phòng ngoài,điểm cho mình một bộ y phục mới, không quên nói
-Ngươi dọn dẹp tư phòng của Ta cho sạch sẽ, giặt luôn bộ y phục đó...tối nay đến gác ngoài cửa .
Y dịch chuyển đi mất.
Lý Tự Nhiên chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe mệnh lệnh từ Dương Thiên Hạo,Hắn bối rối
-Hả....nhưng Ta,Ta...Ta là đệ tử của Thực Phòng mà...hic...ỷ lớn bắt nạt người dưới...Ông và đám đồng môn kia có khác gì nhau chứ...uổng công Ta kính nể Ông...đồ đáng ghét...
Có tiếng của Dương Thiên Hạo truyền đến từ xa làm Lý Tự Nhiên nhảy dựng,gật đầu liên tục.
-Còn càu nhàu ,Ta đuổi khỏi Trường Bạch Tiên...
-Á... không dám, không dám,đệ tử tuân lệnh...
...
Vài ngày trước ,khi Dương Thiên Hạo đến bái phỏng Bàng Tông Chủ, được hai vị Trưởng Lão Tiền Bối thuật lại mọi chuyện từ sáu năm trước khi mà Y rời khỏi Trung Nguyên đi Ma Vực.Một vị Trưởng Lão nói
-Kẻ bí ẩn đột nhập vào Linh Ngọc Điện lúc Lâm Ngạn Hữu thấy thế chúng ta để duy trì kết giới hồi phục cho Bàng Huy,khiến cho Lâm Ngạn Hữu bị đánh trọng thương,kết giới gián đoạn, mọi sự cố gắng của Bàng Huy bị hủy hoại.Mặc dầu chúng ta đã kịp xuất hiện cứu chữa nhưng thể trạng của Hắn ngày một suy yếu,bây giờ có truyền linh lực cũng vô ích,Hắn không còn hấp thụ được nữa,e là...
-Nói như vậy thì Kẻ Bí Ẩn đứng sau Hàn Bá Hoàng sẽ không thể điều tra ra được sao?
Dương Thiên Hạo dùng Thuật Chữa Thương độ vào cho Bàng Tông Chủ giúp ông ấy tái tạo lại những khiếm khuyết của Tim,cố gắng giúp cho Ông ấy một lúc hồi dương phản chiếu.Quả nhiên Bàng Tông Chủ có phản ứng, xuất nguyên thần ra nói chuyện .
-Hoán Linh Đổi Cốt...hước...
Nguyên Thần của Bàng Huy bị một đạo bùa tiềm ẩn khống chế, trong chớp mắt đã biến thành Oán Linh Quỷ Dữ ,tấn công những kẻ xung quanh.Hai vị Trưởng Lão Tiền Bối nhanh dụng linh lực phát công áp chế.
-Ma Chú Thượng Cổ... không thể siêu độ Oán Linh,không tiêu diệt sẽ lôi kéo Oán Linh khắp nơi về đây ...
-Khốn kiếp là Ma Tộc giở trò...
-Uỳnh!
Bất đắc dĩ họ phải đánh nát linh hồn của Bàng Huy khiến cho thể xác ông Ta cũng tan rã.Dương Thiên Hạo từng lên túi càn khôn thu lại một số bụi tàn hồn của Bàng Huy.
-Kẻ yểm chú vào Bàng Tông Chủ,Tu Di không thể dưới hai mươi ngàn năm, Trường Bạch Tiên chúng Ta sao lại có kẻ thù mạnh đến như vậy chứ?
Vị Trưởng Lão kia nói
-Ngoài Huyết Ma Tôn,Dị Thần Diệt Thế thì chẳng có Quỷ Vương nào ở Ma Vực có Tu Di cao như vậy,lẽ nào Ma Đan Vĩnh Cửu đã có truyền thừa?Còn Thuật Hoán Linh Đổi Cốt chỉ là con đường tạm bợ của Phàm Nhân muốn đổi Cốt Phàm sang Quỷ Cốt,Quỷ Cốt của Hoàng Gia Ma Tộc có cơ hội Thăng Cấp Dị Thần.
-Khi nãy Bàng Tông Chủ có nhắc đến Chú Thuật này,lẽ nào có Tu Sĩ Trung Nguyên sử dụng để Tu Quỷ Đạo? Mục đích lớn nhất là Biến Dị Thần?
-Kẻ này đúng là tham vọng ngông cuồng.
Dương Thiên Hạo nhăn ấn đường nói
-Như vậy là kẻ dụng Chú Thuật Thượng Cổ yểm vào Oán Hồn của Bàng Tông Chủ là truyền nhân của Ma Đan Vĩnh Cửu,còn kẻ Hoán Linh Đổi Cốt là tay sai của Hắn?
-Chỉ có đáp án này là giải thích được những dị tượng và chuyện Tu Sĩ bị tàn sát khắp nơi trong thời gian qua...
-Vậy ,chúng Ta nhất định phải truy ra tên tay sai này để tìm ra Kẻ Truyền Thừa kia.
...Đại Sảnh Linh Ngọc Điện...
Nghe tin Dương Thiên Hạo đã trở về Sư Môn,Cố Chánh Phương vui mừng khôn xiết,chân bồn chồn muốn đi thật nhanh đến Linh Quang Điện để bái phỏng Sư Tôn mình,nhưng Hai Vị Trưởng Lão Tiền Bối ngăn lại,nói rằng đã mời Y đến Điện Linh Ngọc.Nguyệt Y Thần là Giáo Chủ một Giáo Phái Trung Nguyên,dù có chút không hài lòng khi Tà Phái đến bái phỏng,nhưng Hai Vị Tiền Bối Trưởng Lão vẫn giữ đạo tiếp khách nên nàng vẫn được tiếp như khách viếng thăm.
Vị Trưởng Lão Tiền Bối nói
- Sáu năm trước từ biệt, không biết hiện tại Chân Nhân đã tìm ra được Kẻ truyền thừa của Ma Đan Vĩnh Cửu chưa?
Bảo Liên cười hề hề,nhai một trái nho rồi nói
-Vẫn chưa...nhưng Thiên Huyết đã tự đi tìm Hắn rồi,thiết nghĩ Dị Thần sắp xuất thế rồi đấy.