Trong khi Lý Tự Nhiên sợ hãi bấn loạn thì Thần Quân kia bình tĩnh một cách kỳ lạ,Hắn nói
-Ngươi điên đủ chưa,còn không mau đi tìm nơi hạ chân xuống,Ta nói cho ngươi biết Lửa Địa Ngục này có khả năng tiêu trừ ma lực,một khi ma lực bị rút sạch Ngươi sẽ rơi xuống biển dung nham bên dưới,thần thức của ngươi là bị ép rời đi không có chú bảo hộ thân xác ,nó hoàn toàn rỗng tuếch càng lâu sẽ càng khó nhập về,nhìn đi có hàng triệu hàng triệu Lệ Quỷ bên dưới nếu như ngươi rơi vào sẽ bị bọn chúng kéo xuống tận đáy biển,thịt nát xương tan ,đời đời kiếp kiếp ngoi ngụp như thế.
Lý Tự Nhiên nhìn thấy những cái đầu lâu đỏ hỏn, không biết là máu hay lửa ,chúng há miệng,vươn tay ngoi lên lao nhao như những con cá sắp chết đớp lấy đợt không khí sau cùng,con này kéo con kia để trồi lên,xung quanh dung nham đỏ sôi ùn ục ,tiếng thét gào ai oán vang mãi không dừng ,nghe như rít bên tai ,ong não rát màng nhĩ.Thần Quân nói tiếp
-Đó là những Quỷ Quái Yêu Tinh mang lệ khí oán nghiệp nặng nề một khi chết thì oán hồn của chúng tức khắc sẽ bị kéo về đây gia tăng oán khí cho Không Gian này,chúng có thể từng là Quỷ cấp Tuyệt,cũng có thể là Hoàng Gia Ma Tộc,có thể là Tiên Nhân cũng có thể là con người,Ngươi muốn xuống dưới mãi mãi ở lại đây hả ?.
Lý Tự Nhiên thở dốc nhìn cảnh tượng xung quanh mà khiếp đảm,Hắn không muốn ở lại nơi quỷ quái này hét lên
-Ta không muốn,đưa Ta ra khỏi đây...
-Téng téng...hệ thống kích hoạt nhiệm vụ "Mở Hắc Nhãn Cuồng Long",phần thưởng "Bùa chú vệ thân cấp Tuyệt".Bạn nhận không?
-Ta muốn ra khỏi đây,ta muốn ra khỏi đây...hệ thống ngươi đưa ta đi,đưa ta đi...
-Bạn hoàn thành nhiệm vụ,tự khắc sẽ rời khỏi đây.
Lý Tự Nhiên không suy nghĩ được gì luôn miệng
-Nhận,nhận,nhận...
Tiếng của Thần Quân vang lên kéo tâm trí của Lý Tự Nhiên về hiện thực
-Ngươi đừng có mà gào rống lên như vậy,thật là chẳng ra làm sao cả...Ma Thần này ta luyện sai cách rồi sao chứ?Vô dụng hết mức.
Lý Tự Nhiên bức bối khó thở nói
-Không gian này vô cùng vô tận nhìn nơi nào cũng chỉ thấy toàn là quỷ hồn,lửa cháy Ngươi bảo ta đáp chân xuống đâu hả?
Hắn nuốt khan một cái nói tiếp
-Linh hồn của Ta đã bắt đầu cảm nhận được cái nóng, không lâu nữa chắc sẽ tự bốc cháy mà thôi...
-"Với linh lực yếu thế này sao Ta có thể triệu hồi Xuyên Kiếm chứ...nhiệm vụ này thật khó làm mà..."
Thần Quân nói
-Dùng mắt Ma Thần của ngươi mà dò tìm, ở đây có một toà Điện trôi dạt,toà Điện toạ lưng dựa ngọn núi cao.
Lý Tự Nhiên nghi vấn trong lòng nhưng cũng cố vận linh mở to mắt nhìn xa bốn phương tám hướng
-"Ở cái nơi quỷ quái này mà cũng có Toà Điện sao?"
Quả nhiên sau một lúc truy quét mắt của Hắn thấy được một Toà Điện ẩn trong núi cao như hoà làm một, cả núi và Toà Điện kia đều trôi dạt lơ lửng giữ không gian ngập lửa cháy,vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
-Đó,đó ...đúng là có một Toà Điện...
Thần Quân nói như ra lệnh
-Đến đó mau...đấy là thứ duy nhất ở Không Gian này mà không bị tan chảy hay quỷ hồn đeo bám.
Lý Tự Nhiên nghe theo dùng hết sức,hết tốc lực bay về phía xuất hiện Toàn Điện ở xa xa kia.Khi y phục bị cháy xém nhiều chỗ cuối cùng Hắn cũng đặt chân lên nền gạch sân Toà Điện đó.Không khí ở đây dễ chịu không bị nung nóng như phía ngoài ,mấy quỷ hồn bay vờn tuyệt nhiên tránh xa nửa dặm không dám bén mảng đến gần ,cứ như Toà Điện này biết cách tiêu diệt chúng.Một toà cung Điện có hơn chín tầng,nửa trước ở ngoài núi đá nửa sau nằm vùi trong núi ,kiến trúc mái cong,ngói lợp bằng lưu ly,cột nhà ,cột hành lang đều bằng sa thạch,Lý Tự Nhiên ngạc nhiên đọc tấm biển đề danh,treo trên mái tầng một.
-Kim Sơn Vũ Thần Điện...sao nghe quen tai thế này ,ta ta đã nghe qua ở đâu rồi,cái tên này...
Tiếng của Thần Quân nói
-Là Toà Điện của Kim Sơn Vũ Thần ở Thần Quốc...năm xưa bị Huyết Ma Tôn kéo vào Địa Ngục Vô Gián này,đã từng giam cầm Kim Sơn Vũ Thần ở đây.
Lý Tự Nhiên kinh ngạc nói
-Ông ta không phải là Thần hay sao,cớ gì bị Huyết Ma Tôn đánh bại còn bị giam cầm...thật khó tin.
-Hừ...Ta không có thì giờ kể chuyện cho ngươi nghe,mau tìm cách trở về Ma Giới đi,với ma đan hiện tại ngươi có ở đây cũng vô dụng.
-"Tên nhóc này còn quá yếu Thần Cốt chưa vững nếu truy hồi Ma Đan Vĩnh Cửu trở lại,thân thể chịu không nổi nổ tung thì kế hoạch của Ta đi đời."
Lý Tự Nhiên ngồi xuống toạ thiền
-Không cần Ngươi nhắc nhở Ta cũng chẳng muốn ở lại cái nơi khốn kiếp này...về lại thể xác Ta nhất định sẽ băm Lão Bà Nhện thúi kia ra ngàn mảnh.
Lý Tự Nhiên vận công ổn định lại khí tức cố gắng kết nối với Xuyên Kiếm, Xuyên Kiếm tuy luyện bằng Quái Cốt nhờ vào Lá bùa luyện Thần Võ tạo ra nhưng chất dẫn vẫn là máu Ma Thần của Lý Tự Nhiên vì vậy Kiếm cùng tâm hợp nhất,dù có ở Không Gian nào Hắn cũng có thể triệu hồi.
Trong lúc kết nối với Xuyên Kiếm,Lý Tự Nhiên bổng nhận ra có thêm một kết nối khác,nhất thời phân tâm bấn loạn.Thần Quân kia là một mảnh thần thức không biết là trốn vào đâu trong tâm trí của Lý Tự Nhiên mà khi Hắn có chút nguy hiểm lại cất tiếng nói gọi về.
-Chỉ tập trung vào Xuyên Kiếm,đừng để tâm trí bị phân tán, Ngươi không quay lại được thì Hắn cũng sẽ chết theo.
Lý Tự Nhiên gân xanh nổi đầy thái dương,mồ hôi lạnh ướt da đầu ,vẻ mặt đỏ bừng,cố gắng đưa tâm trí kết nối Xuyên Kiếm.
-"Đúng rồi,Ta đã gieo Huyết Chú vào người của Y ,nếu như Ta chết Y cũng sẽ chết..."
Hắn ở đây chính là ám chỉ là Dương Thiên Hạo, không biết tại sao cứ hễ gặp tình huống nguy hiểm là Lý Tự Nhiên lại nhớ đến gương mặt của Dương Thiên Hạo,vừa rồi thân ảnh kia lờ mờ hiện lên trong tâm trí nhờ có sự nhắc nhở của Thần Quân mà Lý Tự Nhiên tập trung trở lại.
Qua một thời gian dài cuối cùng Xuyên Kiếm cũng bắt được liên kết,từ trong cuồng phong dữ dội vây kín,nó bay lên lơ lửng,phát sáng.
Dương Thiên Hạo độ linh lực cho kết giới chống chọi cuồng phong lệ quỷ ,đôi mắt nhắm nghiền tập trung cũng bị ánh sáng đỏ chíu lên người gây nóng bức.Giữa sức ép của Mị Huyết Câu Hồn,cộng thêm ma tức của Xuyên Kiếm,khiến cho Dương Thiên Hạo như một chọi hai,Y bị dồn đến mức nội thương thổ huyết,nhưng vẫn không thu lại kết giới,Y ngoan cường tiếp tục phát công đỡ lại Lệ Quỷ Cuồng phong.
"-Có ma tức xuất hiện...ư...càng lúc càng mạnh bạo rồi...A Nhiên...ngươi đang phát ma tức sao?"
Lục Mẫu thấy Xuyên Kiếm kia động đậy đoán rằng thần thức của Lý Tự Nhiên vẫn chưa tan trong biển dung nham,tức giận lẫn sợ hãi
-Không thể nào... ngoài Thần Tộc ...không có ai có thể trụ lại được ở Địa Ngục Vô Gián..., kể cả con cháu Hoàng Gia Ma Tộc cũng không thể,tại sao,tại sao Tiểu Tử này lại không tan biến...aaaaa...
Bà Ta càng điên cuồng hơn chưởng lực mạnh bạo hơn giống như không cần mạng nữa
-Hồ Ly,Tiểu Quỷ...đồng quy vu tận đi...aaaa...
Lệ Quỷ kia trong lốc xoáy chợt tăng trưởng lên một cách khiếp đảm,vừa đông vừa dữ ,kết giới của Dương Thiên Hạo bị chúng cào cấu đến nứt vỡ,đồng lúc nội thương của Y cũng bộc phát mạnh mẽ,Y đau đớn phung ra búng máu ,mở mắt.Khi bọn Lệ Quỷ kia chưa chạm được đến người,Dương Thiên Hạo tung năm chiếc đuôi bao bọc lấy mình và Lý Tự Nhiên,nhìn như một quả cầu lông Hồ Ly trắng ở giữa cơn thịnh nộ hung bạo của đám Quỷ Địa Ngục.
-A Nhiên...tỉnh lại đi...ư...
Dương Thiên Hạo bất tỉnh .
Xuyên Kiếm biến mất.
Lý Tự Nhiên ở Kim Sơn Vũ Điện mở mắt đón nhận Xuyên Kiếm về tay.
Xuyên Kiếm kia vừa vào Địa Ngục đã tăng sức mạnh vô kể ,hai viên Hắc Nhãn Cuồng Long đen tuyền chợt phát ánh kim quang,toàn thân Xuyên Kiếm như có tia điện chớp nháy bao bọc chạy quanh.Lý Tự Nhiên bay ra khỏi Sân Toà Điện ,lơ lửng giữa không trung đỏ rực,hai tay cầm thanh kiếm giơ lên cao,mũi kiếm hút oán khí của Địa Ngục tích tụ nơi đỉnh nhọn, càng lúc càng nhiều,Hắn hét lớn
-Triệu hồi Cuồng Long Hắc Đế...yaa...
Từ trong biển dung nham đỏ rực,một con rồng mang oán khí đen bay lên ,rồng kia nghe lệnh đâm thẳng vào không trung,đột nhiên trước mắt rách toạc một đường kéo dài nửa dặm ,mà nhìn vào đấy thấy được cảnh Ngưu Sơn Tinh bên Ma Giới đang chìm trong lốc xoáy.
Thời Không Môn được mở .
Oán linh Cuồng Long bay xộc từ trên vết rách Thời Không xuống , uốn quanh Mị Huyết Câu Hồn gom thành một cụm,từ Lốc xoáy rộng bằng cả ngọn núi Ngưu Tinh,tan bằng một toà nhà yếu ớt ,Lệ Quỷ cũng teo tóp,co giãn.
Lý Tự Nhiên bay ra, thần thức nhập thể mở mắt tỉnh lại,cảm nhận đầu tiên của Hắn chính là có một vật nặng đang đè phía trên thân,mà không cần nhìn rõ chỉ ngửi thấy mùi hương của Gỗ Trầm ,Lý Tự Nhiên đã biết chính là Dương Thiên Hạo.Một tay Hắn choàng sang vòng ra sau lưng Y,ôm chặt giữ lấy,bay xộc lên vận lực tống bọn Lệ Quỷ bu bám văng xa .Một tay Lý Tự Nhiên ôm giữ Dương Thiên Hạo đang bất tỉnh ,một tay xiết chặt chuôi kiếm Xuyên Thiên ,giữa lốc xoáy Lệ Quỷ,Hắn bổ một kiếm về phía Lục Mẫu,kiếm quang mang theo sát khí ngút trời tách đôi cả Cuồng phong mà chém tới.Lục Mẫu đặt cả tính mạng vào Mị Huyết Câu Hồn nên không thể dừng tay độ linh lực vào lốc xoáy vì điều đó sẽ làm Chú Thuật phản phệ ,Lệ Quỷ trong cuồng phong sẽ quay ngược cắn xé Bà Ta.Vì vậy kiếm khí bổ tới Bà Ta không kịp né tránh chỉ trợn mắt nhìn ,một kiếm ăn trọn ,thân thể chia đôi.
Đối với một Yêu Tinh sống từ thời Thượng Cổ như Lục Mẫu,bị tách đôi cơ thể vẫn không thể giết được Bà Ta,nhưng vì không còn linh lực độ vào Mị Huyết Câu Hồn cho nên cuồng phong kia tan dần ,Lệ Quỷ hàng ngàn con chuyển sang đu bám kẻ thi chú ,chỉ trong chớp mắt Lục Mẫu bị xé ra trăm mãnh , không thể liên kết lại.Lý Tự Nhiên cũng không phí thời gian ,một lần điều khiển Oán linh Cuồng Long,mang theo Lệ Quỷ rút về vết rách Thời Không,bọn quỷ hồn trôi dạt bên Địa Ngục vừa ngấp nghé nơi Cửa đã bị Cuồng Long đẩy trở vào .Tiếng kêu thét,oán hận cũng theo đám Lệ Quỷ kia trôi qua Thời Không Môn,vết rách đóng lại.
Lý Tự Nhiên thu Xuyên Kiếm vào tay,từ từ hạ chân đáp xuống,Hắn để Dương Thiên Hạo tựa đầu vào vai mình,dùng tay truyền linh khí điều tức nội thương cho Y.
-Sư Tôn...Thiên Hạo tỉnh lại đi...
...Yến Hà Thành...
Nói về nhóm người của Bạch Yến Thư Sinh,khi chui xuống đường hầm bí mật ngoài Thành đi qua Cổng gác đã đi đến một ngôi nhà gỗ trúc đơn sơ nằm lẻ loi heo hút ở một gốc Thành,xung quanh có nhiều khóm trúc che phủ tách biệt hàng xóm nên thoạt nhìn chẳng ai biết ở đó có một căn nhà,ngoài những bô lão sống lâu năm gần đấy nhớ rằng dường như trong rừng trúc nhỏ đó có người ở.Thực chất đấy chỉ là thuật che mắt của Bạch Yến,bên ngoài thấy đó là căn nhà trúc đơn sơ nhưng nó lại là một sơn trang tứ hợp viện.
Về đến nhà Bạch Yến buông bỏ phòng bị,tự do ngồi xuống ghế chủ nhà bày ngay giữa vách Nhà Khách chính viện.
-Mời ngồi ,mời ngồi... ở đây ta có bày kết giới, tuyệt đối an toàn...nghỉ ngơi chút đi rồi tính chuyện sau.
Khấu Nương mệt mỏi buông người ngồi dựa vào ghế dành cho khách ,thở ra hơi dài nói
-Không ngờ tên buôn đồng nát ngươi lại có thể dựng được một trang viện đẹp như vậy...hừ không có trà á...chẳng thấy bộ tách đâu cả?
Lục Lạc nói ko
-Chủ Nhân keo kiệt lắm,mỗi khi kiếm được tiền đều mang đổi linh lực đan ,muốn uống trà thì sang nhà gần nhất làm khách để người ta mời ,muốn ăn thì ra Thành bắt cá,bắt gà ...chưa bao giờ tiêu tiền ở đây.
Bạch Yến không giận,chỉ duỗi thẳng chân cho thoải mái nói
-Nhờ ta sống tiết kiệm nên mới nuôi nổi con dơi mập béo ngươi đó...Trà không có,chỉ có nước suối ngoại Thành ở cái lu trước nhà , ngươi uống được thì uống đi...
Khấu Nương nghiến răng nói
-Tên Bánh bao xấu xa ngươi,Lão Nương vì ai liên lụy mà đến cái nơi chết tiệt này hả?
-Nếu lúc trước ngươi ở yên cho ta lột da có phải là hai chúng ta đã bình bình an an ai ở nhà người đó rồi không,bỏ trốn làm gì để gặp phải tên gàn dỡ Lý Tự Nhiên kia.
-Ối trời xem giọng điệu điêu ngoa của Hắn đi...muốn lột da người ta còn bảo người ta phải ngoan ngoãn đứng yên cơ...
Nguyệt Y Thần dìu Hắc Nguyệt Nương ngồi xuống ghế,nàng đứng bên cạnh lo lắng,chóc chóc lại lấy khăn lau mồ hôi cho bà ấy.
-Đừng cãi nữa...Tiểu Lục Lạc...ta có ngọc bội bạch ngọc này, ngươi đem ra thị phố đổi chút thức ăn và trà đem về,Sư Tôn của Ta thích uống trà tim sen.Đi đi...
Tiểu Lục Lạc liếc nhìn Bạch Yến như hỏi ý,thấy Y gật đầu,nó liền cầm lấy rồi ra khỏi nhà.
-Vâng!
Khấu Nương ghé lại gần Bạch Yến nói
-Quỷ Thi cũng biết uống trà hả?
Bạch Yến mở quạt che miệng nói
-Lão Yêu Quái nhà ngươi còn uống được trà mà!
-Ngươi!
Bạch Yến dẫn Nguyệt Y Thần và Hắc Nguyệt Nương sang tiểu viện bên cạnh,nơi đây bày rất nhiều kỳ trân dị bảo,là hàng hoá mà Bạch Yến tích cóp để dành buôn bán,Y niệm chú mở ra một mật thất,mật thất này được bao phủ hoàn toàn bằng thảo dược xanh mướt,cả chiếc giường cũng kết bằng liên hoa .Y nói
-Đây là Dược Thất...do ta tạo nên bằng hàng trăm loại Tiên thảo quý hiếm,dùng để tịnh tâm tu dưỡng,đặt Hắc Giáo Chủ lên giường nằm đi.Tuy nơi đây không có khả năng tiêu trừ Khống Hồn Đại Pháp nhưng có thể kéo dài thời gian Thi Hoá của Hắc Giáo Chủ,bình ổn tâm trí Bà ấy.Đợi Tiểu Lục Lạc quay về ta sẽ an bày xe ngựa đưa Nguyệt cô nương và Giáo Chủ về Hắc Phong Đỉnh .
Nguyệt Y Thần ôm quyền thi lễ.
-Đa tạ Tiên Sinh.
Trời tối,Tiểu Lục Lạc xách mớ rau miếng thịt,gói trà chạy hớt ha hớt hải về nhà,tông cửa xộc thẳng vào viện chính kêu gọi Bạch Yến.
-Chủ Nhân,Chủ Nhân, không xong rồi, không xong rồi a...chủ nhân ra đây mau ra mau...có chuyện quan trọng lắm a...
Bạch Yến trong tư phòng đan hấp thụ linh lực đan để bồi bổ thể chất thì nghe tiếng của Tiểu Lục Lạc,Y liền đi ra.
-Cái con dơi béo có tim chuột nhắt kia ,đêm tối mới mò về nhà lại ngươi kêu gào cái gì?
Tiểu Lục Lạc người vả mồ hôi đầm đìa nói
-Các các danh sĩ võ lâm ở trong Thành đã tập hợp liên kết nhau tạo ra một kết giới bao quanh Yến Thành...
Bạch Yến mở quạt ung dung ngồi xuống ghế nói
-Thế thì sao...kết giới có lợi hại đến đâu thì Bổn công tử đây vẫn có cách phá giải ,Ta còn đào hầm ở cả Quỷ Cung thì sợ gì chứ...
-Lục Lạc không nói đến chuyện bọn danh nhân Tu Sĩ kia dựng kết giới bắt chúng ta,mà là nhốt một bầy sói lớn đứng bằng hai chân,cao to như con bò mộng đang chạy khắp phố giết hại dân lành,mấy vị Tu Nhân đang chống đỡ ngoài kia...Lục Lạc khó khăn lắm mới bảo vệ được thức ăn mang về nhà.
Bạch Yến gấp quạt lại ,mặt có chút căng thẳng
-Ma Sói ư?Dạ Vương Tăng Vỹ sao? Không phải Hắn mất tích hơn tám năm rồi sao ,sao sao lại xuất hiện ở đây,vào ngay lúc này chứ?Thật kỳ quái...phải có gì đó ở Yến Thành này thu hút Tăng Vỹ kia đến đây...
Tiểu Lục Lạc nói
-Chủ Nhân bây giờ chúng ta phải làm sao...nấu cơm trước hay pha trà cho Nguyệt cô nương...?
Bạch Yến:"..."(-_-)!
-Giờ là lúc nào còn ăn... Ngươi ở lại đừng ra ngoài,Ta đi xem đây là cái tình hình gì.?
-Dạ.
Đại Phái duy nhất còn lại của Yến Hà là Vô Ưu Tự nhưng Tông Môn thành lập ở ngoại vi xa Yến Thành,trong thành chỉ có một ngôi chùa nhỏ với vài đệ tử phụ trách liên lạc về Bổn Phái ,chuyện Ma Sói bất ngờ tấn công đã khiến cho ngôi chùa bị tàn phá Tăng Lữ nơi này bị giết hại khi chưa kịp truyền tin.Hiện tại chỉ có các môn phái nhỏ liên kết với Hoàng Phụng Phủ đang chống lại Yêu Tà.
Duệ Hải Tứ là truyền nhân của Hoàng Phụng Môn ,linh đan cấp Hoàng Kim ,đánh hạ Ma Sói không khó,nhưng số lượng bọn Ma Sói rất nhiều,cả trăm con lại là Quái Bật cao nên kiệt sức thọ thương là đều không thể tránh,bọn Tu Sĩ đi theo tầm bốn chục người,linh đan đa phần là Bạch Kim rút vào Hoàng Phụng Phủ phòng ngự trị thương.
Một tên đồng đạo vừa băng vết thương vừa hậm hực nói:
-Mấy ngày trước ta gặp tên Viên Ý đệ tử của Tăng Viễn Kim Sa Môn lảng vảng ở Yến Thành đã sinh nghi ngờ,bây giờ là lúc thời gian quý giá của Đại Phái cho các đệ ở lại Bổn Môn tu luyện để tham Dự Đấu Linh Đại Phái cớ gì Hắn không tu luyện lại xuất hiện ở đây...Quả nhiên ...là bị Tăng Vỹ truy sát chạy đến đây liên lụy cho Yến Thành.
Một người khác nói
-Ậy sao có thể đổ hết tội lỗi lên người của Hắn,Hắn cũng vì nhận lệnh đi làm ủy thác cho Môn Phái giữa đường gặp Tội Đồ Tăng Vỹ truy sát mới chạy đến đây...dù sao tên Tiểu tử đó cũng đã liều mình cản bọn Ma Sói cho chúng ta có thì giờ bỏ chạy...bây giờ không biết Hắn thế nào rồi...
-Còn thế nào nữa ...chắc lành ít dữ nhiều rồi...các ngươi xem Dạ Vương Tăng Vỹ kia chỉ đứng trên nóc toà tháp Bình Sơn thổi sáo điều khiển Ma Sói là đã có thể giết hại Tu Sĩ chúng ta ,nếu Hắn đích thân giao đấu ,bọn ta khó toàn thây a...
Một tên hoảng loạn ,sắc mặt nhợt nhạt run run nói
-Duệ Công Tử,công tử đã truyền tin xin cứu viện chưa?
Duệ Hải Tứ bị thương nghiêm trọng,vai bị Ma Sói cào rách ba đường dữ tợn ,huyết nhục mơ hồ,đang được gia nhân băng bó,giọng Hắn yếu ớt thều thào
-Ta đã gửi tin cho Chủ Trì Vô Ưu Tự...bây giờ chỉ có thể chờ họ đến cứu...
-Sao đã qua nửa ngày chẳng ai đến cả vậy?Lẽ nào lẽ nào Vô Ưu Tự không muốn nhúng tay vào chuyện này.
-Ngươi nói điên cái gì thế...Vô Ưu Tự có phân đàn ở đây...các vị tăng sư đã bị Dạ Vương kia giết hại sao họ lại không đến trả thù chứ...đường đi khá xa...có thể phải mất một ngày tin mới truyền đến Vô Ưu Sơn.
Một tên vẻ mặt trắng bệch nói
-Ta chỉ sợ...chúng ta không cầm cự đến khi họ đến ...nếu biết tai họa này ập đến ta đã không phí linh lực tạo bẫy bắt Hắc Nguyệt Nương...
-Hừ ngươi câm đi...nhờ phòng bị trước vậy nên mới cứu được một số dân chúng trong Thành đó...
-Nhưng kết giới của chúng ta không thể vây hết Thành ,chỉ có một khu vực phía Đông thành này là tạm thời an toàn,dân ở ba phía Tây ,Nam ,Bắc thành kia...hừ...thật không dám nghĩ đến...
Trong đêm thanh vắng ,tiếng Sói tru liên tục theo gió rít gào lạnh đến rợn người, mấy cái bóng to lớn lướt nhanh qua từng ngõ ngách trong Thành,như đang lùng sục tìm kiếm thứ gì.Khắp nơi giăng một màu u ám, không có ánh đèn chỉ có những đám lửa cháy trên xác nhà đổ nát.Các môn phái nhỏ,thế gia Tu Tiên trong Thành đều bị tàn sát ,san bằng ,dân thường một số chạy khỏi tìm đường sống,một số bị giết ,xác nằm rải rác trên đường,trong nhà.Chỉ có Thành Đông hơn hai trăm hộ được kết giới che chở là vẫn còn người sống sót,trong đó có Hoàng Phụng Gia Trang .Dân chúng nghe theo lời của Duệ Hải Tứ ở yên trong nhà, không chạy loạn rời khỏi kết giới,chờ Tiên hữu đến giải cứu ,nhưng cũng có người không nghe lời muốn trốn ra Cửa Thành nhưng bị Ma Sói bao vây ở đó giết chết.
Dạ Vương Tăng Vỹ vẫn đứng chôn chân trên mái nhà toà tháp bảy tầng kia,im lặng ,áo choàng đen cùng Y phục xám như ẩn nhẫn khó nhìn ra,nhưng đôi mắt đỏ ánh lên sát khí sáng bừng trong màn đêm tựa như Sói hùng hãn rình mồi.Sáo vẫn đặt trên môi,nhưng không thổi,Hắn là đang để cho bọn Ma Sói kia tự do hoạt động trong Thành.
Bạch Yến ra khỏi rừng trúc cũng là rời khỏi kết giới,Y đi trên ngõ nhỏ một đoạn khá xa mới có nhà lân cận.Đi hết mấy căn nhà nữa là ra lộ lớn của thị phố náo nhiệt phồn hoa.Nhưng hiện tại không gian yên tĩnh đến lạ thường,thoảng trong gió thổi qua mang theo mùi máu tanh,mùi cháy khét,sắc mặt của Bạch Yến cũng chuyển đổi từ trắng sang một màu hắc tuyến,ánh mắt kinh hãi lẫn phẫn uất,càng bước đi lại càng giận dữ không thể giần xuống mà buông câu chửi
-Khốn kiếp,Dạ Vương Tăng Vỹ ngươi lạm sát người vô tội...
Cảnh tượng hoang tàn đổ nát thi thể ngổn ngang khắp đường phố,đa phần không còn nguyên vẹn khiến cho Bạch Yến như bị đưa về quá khứ mà Y từng kinh qua,khiến cả người run rẩy.
-Đồ Thành!