Chương 52: Huynh đài đi đâu ta theo đó.

Vì Lý Tự Nhiên đã bất tỉnh , Dương Thiên Hạo không nỡ để Hắn nằm một mình trên đất lạnh lẽo nên Y đỡ Hắn dậy , đặt cho Hắn ngồi tựa lưng vào một gốc cây

-Tên này linh lực yếu kém,có lẽ là Linh Đan cấp Hoàng Kim khi vào Ma Vực đã bị tước bỏ hết linh lực,trên người đầy vết thương lớn nhỏ xem ra đã từng bị đánh liên tục...nhưng sao Hắn lại xuất hiện ở đây?Có thể đi qua kết giới Rừng Thiêng?

Khi Lý Tự Nhiên bị giảm hết các chỉ số nhân vật thì thân thể hiện tại chẳng khác gì người bình thường,Thần Khí Hoả Phụng ẩn trong người của Hắn có khả năng bảo vệ Thần Đan che đi khí tức vì vậy Dương Thiên Hạo cũng không thể nhận biết Hắn là Người,Ma hay Thần.

Dương Thiên Hạo suy ngẫm một lúc thì cũng quyết định cứu người đang bị thương kia.

-Dù sao cũng là Tu Nhân Trung Nguyên,cứu Hắn trước đã...

Y lấy thuốc trị thương mà Tước Tích đã cho đắp lên vết thương trên người của Lý Tự Nhiên.Sau một lúc Y để Hắn ở gốc cây ,một mình tiếp tục đi đến khu vực Lăng Mộ,Y cảm nhận những khí tức hỗn độn vẫn chưa tan hết ở khu vực trước Cửa Mộ,Dương Thiên Hạo đoán chừng đã có một trận hỗn chiến tại đây.

-Hừ quả nhiên là có khí tức của Ngạo Thế và một khí tức bí ẩn từng xuất hiện ở Tuyết Đàm Sơn...A Nhiên đã đến đây rồi...dường như vẫn còn một khí tức có linh lực thanh tẩy...lẽ nào là của Người khi nãy lưu lại...Hắn chắc là đã đánh nhau với A Nhiên và Ngạo Thế...ơ...

Dương Thiên Hạo chợt căng thẳng khi phát hiện ra khí tức của Hắc Nguyệt Nương cũng đã xuất hiện ở đây

-Hắc Nguyệt Nương...cô ta cũng đến đây sao?Chuyện gì đã xảy ra ở Lăng Mộ chứ?

Dương Thiên Hạo đi tiếp định sẽ vào Mộ để tìm Mắt Quỷ Thông Tuệ nhưng lúc này Cửa Mộ và Hai Tượng Quỷ Tướng đã khôi phục lại như ban đầu, chúng tấn công vào Dương Thiên Hạo.

-Kẻ đến là ai?

-Uỳnh!

Một trận chiến quyết liệt diễn ra,lúc này Dương Thiên Hạo phát huy linh lực của Tiên Hồ ,bốn chiếc đuôi Bạch Hồ xuất ra quất trả mạnh bạo,sức công phá hơn cả Hắc Nguyệt Nương khi còn bảy chiếc đuôi.Hai Tượng Quỷ Tướng bị đánh tan tành,nhưng khi Dương Thiên Hạo bước đến Cửa Mộ đã bị trận Ma Ấn của dòng tộc Hoàng Gia đánh văng ra xa,may mắn cho Y là Tiên Ký trên trán đã mở kết giới bảo vệ cản được chưởng lực mạnh bạo kia.Dương Thiên Hạo vẻ mặt kinh ngạc đứng cách xa Cửa Mộ một khoảng

-Không ngờ kết giới Lăng Mộ còn đáng sợ hơn Rừng Thiêng...xem ra Ta không thể vào trong rồi.

Khi Dương Thiên Hạo hiện thân là Hồ Tiên cũng là lúc Lý Tự Nhiên tỉnh lại,Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy hình dáng cao lớn của Dương Thiên Hạo.Bộ áo Tiên Vũ trên người của Y phát sáng giữa nơi tăm tối âm u,bốn chiếc đuôi Hồ Ly Trắng bay phấp phới cùng dung mạo tuấn mỹ đã khiến cho Lý Tự Nhiên như bị hút hồn phách,Hắn nhìn Y không chớp mắt

-Người này là Hồ Tiên ư?

Hắn ho lên vài tiếng vì khí huyết dao động làm cho Dương Thiên Hạo thu đuôi quay sang nhìn

-Ặc ặc...

-Ngươi tỉnh rồi à?

Dương Thiên Hạo đi đến gần,càng thu ngắn khoảng cách dung mạo của Y càng hiện rõ ra.Lý Tự Nhiên nói

-Là ngươi đã cứu ta sao?

-Cũng may là Pháp Chú Phật Môn trên người của ngươi đã phát ra linh khí thanh tẩy nên ta đã kịp thời đến truyền linh lực giữ mạng cho ngươi.

Lý Tự Nhiên suy nghĩ

-"Hừ...Phật Ấn muốn nhân lúc ta suy yếu để thanh tẩy Thần Lực của Ta đây mà...ừm nhưng vô tình dẫn dắt Hắn đến kịp thời rót linh lực cho ta..."

-Đa tạ ơn cứu mạng của huynh đài...ặc...

Dương Thiên Hạo vẫn đứng giữ khoảng cách với Lý Tự Nhiên và hỏi

-Huynh đài là người của Tông Phái nào tại sao lại đến Ma Vực?

Lý Tự Nhiên đảo mắt một lượt suy nghĩ

-"Hắn là Tiên Hồ nhưng lại ẩn dưới lớp ngụy trang là Yêu Tinh,xem ra chân thân thật không hề đơn giản...lúc đó Hắn có nói đến Vô Ưu Tự ...vậy có thể Hắn cứu Ta vì tưởng rằng Ta và Vô Ưu Tự có liên quan..."

Hắn giả vờ thăm dò

-Ặc... Ngươi phát hiện ra ta là người của Trung Nguyên à?Quỷ Dân của Ma Vực sao lại cứu ta hả? Ngươi muốn gì?

Dương Thiên Hạo nghe vậy đã buông bỏ phòng bị nói

-Ta là người Trung Nguyên đến từ Tô Hà ...chỉ là đang mang lớp da ngụy trang Yêu Hồ...

Lý Tự Nhiên cười trong bụng vì không ngờ người này lại dễ mắc lừa như vậy

-Ặc...thì ra là vậy...Ta cũng nghi ngờ vì không có Yêu Ma nào có thể bỏ qua con mồi Tu Nhân như ta...ặc tại hạ là đệ tử tục gia của Vô Ưu Tự, một tháng trước đi cùng vài đồng môn đến Ma Vực để giải cứu cho các sư huynh bị Ma Thần bắt đến đây...nhưng không may bị Ngạo Thế Ma Tôn khống chế trở thành Quỷ Thi làm hộ pháp của Hắn ở Hoàng Lăng...ặc ta nhờ kịp khai triển Pháp Chú Phật Môn nên thần trí được bảo vệ dù bị Khống Hồn Kỳ điều khiển nhưng vẫn nhận biết được mọi chuyện...Hắc Giáo Chủ của Hắc Phong Đỉnh đã đến đây...theo lệnh của Ngạo Thế chúng ta đánh nhau với bà ấy...rồi không hiểu chuyện gì đã xảy ra đến khi Huynh đài xuất hiện cứu giúp.

Dương Thiên Hạo suy nghĩ

-"Hắc Nguyệt Nương là Chủ Nhân luyện ra Khống Hồn Kỳ có thể cô ta đã hoá giải chú thuật yểm vào người của Hắn...vậy bọn họ đã đi đâu rồi?"

-Huynh đài ngươi còn nhớ Ma Thần và Hắc Giáo Chủ đã đi đâu không?

Lý Tự Nhiên con ngươi khẽ co rút nhìn thẳng Dương Thiên Hạo

-"Hắn tìm Ma Thần để làm gì?"

-Ma Thần sao?Khi chúng ta đến Ma Vực đã không nhận biết được khí tức của Ma Thần nữa... nhưng Hắn đã bị Ngạo Thế đánh trọng thương, Ta nghĩ Hắn đang tìm một nơi có âm khí thịnh vượng mà tịnh dưỡng,để tránh bị truy sát...có thể Hắn đã đến Trung Ma Vực rồi...còn về Hắc Giáo Chủ ta không biết.

Dương Thiên Hạo có chút hụt hẫng,vẻ mặt âm trầm

-"Lại mất dấu A Nhiên rồi..."

Lý Tự Nhiên hỏi tiếp

-Huynh đài tìm Ma Thần để làm gì?Tiêu diệt Hắn sao?

Dương Thiên Hạo bổng dưng nhìn thẳng mặt của Lý Tự Nhiên,Y nhào đến cúi sát mặt Hắn khiến cho Lý Tự Nhiên bị bất ngờ mà đơ cứng toàn thân.Gương mặt tuấn mỹ,trắng ngần của Dương Thiên Hạo áp sát mặt của Hắn ,hai đầu mũi chỉ còn nửa gang tay là chạm đến.Hắn nuốt khan một cái,mắt không chớp ,nghe tâm tư bấn loạn

-"Khí huyết của ta sao lại,sao lại dâng trào thế này,đôi mắt này, gương mặt này...tim của ta đập mạnh quá...ta đang bị gì thế?"

Dương Thiên Hạo không nhìn thấy rõ nhưng rất nhạy bén với âm thanh,khi đang nói chuyện với Lý Tự Nhiên thì Y nghe ở phía sau đầu Hắn nơi gốc cây có một vật âm tà động đậy liền một tay đánh vào thân cây.Tuy mặt đối mặt với Lý Tự Nhiên nhưng những gì mà Dương Thiên Hạo nhìn thấy cũng chỉ là một gương mặt mơ hồ.

-Huynh đài đừng hiểu lầm,một mảnh Tượng Quỷ đã văng vào thân cây đang cố bắn ra để hồi phục.

Lý Tự Nhiên nghiêng đầu nhìn lại phía tay của Dương Thiên Hạo,quả nhiên tay Y đã kịp định chú dán vào mảnh vỡ từ Tượng Quỷ kia.

Dương Thiên Hạo nói tiếp

-Ở đây nguy hiểm chúng ta nên rời đi...

Lý Tự Nhiên nói

-Kết giới của Rừng Thiêng rất mạnh,ta không thể rời đi được...huynh đài huynh cứ bỏ mặc ta...

-Ta sao có thể bỏ mặc đồng đạo chứ...đi nào.

-Ớ...huynh đài định làm gì?

Dương Thiên Hạo cởi áo choàng Tiên Vũ ra ,bộ y phục trắng biến mất trở thành một bộ thường phục màu đỏ.Y trùm áo choàng lên người của Lý Tự Nhiên và cõng Hắn trên lưng.Y nói

-Ta không biết cách này có dùng được không, nhưng cũng phải thử...

-Hả hả hả ...thử gì chứ?

Dương Thiên Hạo thân hình cao lớn không quá khó để nhấc bổng Lý Tự Nhiên lên lưng cõng đi.Hắn quàng hai tay ôm lấy cổ của Y,cảm nhận có chút ấm áp quen thuộc.

-"Thân người này toả ra mùi Trầm Hương thật dễ chịu,tại sao nhìn một tên kỳ quái như Hắn ta lại không nảy sinh sát khí nhỉ?"

Dương Thiên Hạo cũng có cảm giác kỳ lạ

-"Tên này xét về thể tạng cũng khoảng chừng thiếu niên,giọng nói lại trầm ồn như người trưởng thành ,chắc độ tuổi chừng hai mươi ,giống A Nhiên..."

Dương Thiên Hạo dịch chuyển thật nhanh qua kết giới,quả nhiên chiếc Tiên Vũ có thể che chở cho cả hai đi khỏi Rừng Thiêng.

Ra ngoài Dương Thiên Hạo đặt Lý Tự Nhiên xuống đất nói

-Huynh đài có thể đi được chứ?

Lý Tự Nhiên ậm ừ

-Được,huynh để ta xuống.

Dương Thiên Hạo lại khoác chiếc áo Tiên Vũ lên người,dung mạo trong y phục trắng càng đẹp hơn.Cơn gió nhẹ thổi qua làm cả tóc và vạt áo của Dương Thiên Hạo tung bay phấp phới,hình ảnh này chợt gợi lên ký ức mơ hồ trong đầu của Lý Tự Nhiên

-"Giống quá..."

-Á...

Hắn chợt ôm đầu kêu đau khiến cho Dương Thiên Hạo cũng bối rối

-Huynh đài ngươi sao thế?

-Đầu của ta đau nhức quá!

-"Hừ có thứ gì đó ngăn cản ta nhớ lại hình ảnh của người đó..."

Dương Thiên Hạo độ linh lực làm dịu cơn đau cho Hắn

-Có thể Khống Hồn Đại Pháp trên người của huynh bẫn còn chưa giải trừ hết...ngồi xuống tịnh tâm một lúc,ta truyền linh khí cho ngươi điều hoà khí huyết...

Qua một lúc Lý Tự Nhiên cũng lấy lại thần sắc,Hắn nhìn Dương Thiên Hạo suy nghĩ

-"Ta hiện giờ không thể dụng linh lực,tốc độ hồi phục của Thần Thể cũng phải chờ thời gian ít nhất cũng năm ngày,năm ngày này nếu có Hắn bên cạnh hộ pháp sẽ giúp cho ta tránh vận công bừa bãi..."

Dương Thiên Hạo nói

-Huynh đài,Ta cần bảo toàn linh lực để đề phòng bất trắc trên đường, không thể giúp ngươi hồi phục được,nhưng ta có một bằng hữu là Quỷ Y Tước Tích,Hắn sẽ có cách chữa trị cho ngươi.

Lý Tự Nhiên như mở cờ trong bụng nói

-Nhưng ta sợ Hắn không chịu chữa thương cho Tu Nhân...

-Đừng lo,nếu ta nhờ cậy Hắn sẽ đồng ý.

-Vậy thì làm phiền huynh đài đưa ta đến đó.

-Đoạn đường đến Bích Hoa Hồ khá dài, nhưng chúng ta phải đi bộ ngươi chịu đựng được không ?

-Không sao,ta đi được ...

-"Cứ cố kéo dài thời gian chờ thương thế lành lặn...đến chỗ Quỷ Y kia cũng không sợ bị phát hiện chân thân..."

Dương Thiên Hạo đi trước nói

-Vậy chúng ta đi tiếp nhé...

-"Đưa Hắn về nhờ Tước Tích huynh chăm sóc,đồng thời trả cho Y áo Tiên Vũ,Ta sẽ đi Trung Ma Vực tìm A Nhiên."

Lý Tự Nhiên cố tình làm chậm tiến độ cho nên đi chưa được bao xa đã than thở đau đầu ,chóng mặt, không thì mỏi chân đi chẳng được nữa,cứ thế cả hai đi đến trăng lên cao vẫn chưa đi đến đâu,đành phải đốt lửa trong rừng rậm nghỉ ngơi.Ở Ma Vực khắp nơi đều là quỷ quái,cây cỏ cũng thuộc loại tà độc, không có thứ gì có thể ăn được ngoài những bụi chuối hoang.Cơ thể của Lý Tự Nhiên đã biến đổi,Hắn không ăn cả năm cũng chẳng sao nhưng Dương Thiên Hạo thì không như vậy Thân Cốt bán Tiên vẫn còn chưa hoàn thiện nửa yêu vẫn phải ăn uống,mà khi Y đi đến Hoàng Lăng quá vội không đem theo lương khô nên hiện tại đành hái hoa chuối mà ăn tạm.

Cả hai ngồi cạnh đống lửa bên bờ một hồ nước,Dương Thiên Hạo vừa ăn vừa hỏi

-Huynh đài tên gọi là gì?sau khi trị thương ngươi có dự tính gì?

Lý Tự Nhiên đã nói dối mình là tục gia đệ tử của Vô Ưu Tự nên không thể bảo rằng mình đi tìm nơi trú ẩn luyện công ,Hắn nói

-Ta...tên là ...

Hắn chưa nghĩ ra cái tên gì thì trong tâm trí lại hiện ra một cái tên ,thuận miệng Hắn thốt ra luôn

- Lý Hàn Quân ...Ta sẽ quay về Sư Môn báo lại cho Chủ Trì về chuyện đã xảy ra ở đây.Còn huynh đài?

Dương Thiên Hạo không mảy may nói

-Ta tên là Hạo Dương là một Tán Tu ở Tô Hà ,ta sẽ đi Trung Ma Vực tìm tung tích của Ma Thần.

Lý Tự Nhiên nhếch mép cười khẩy một cái nhẹ

-"Ngươi tìm ta là gì chứ?"

-Hạo Dương huynh tìm Ma Thần để làm gì?nhân lúc hắn bị thương tiêu diệt Hắn à?

Dương Thiên Hạo thở hắt ra một cái ,vẻ mặt ưu tư nói

-Ta có một vị bằng hữu bị Hắn bắt đi,ta muốn biết tung tích của người đó xem hiện trạng ra sao?

Lý Tự Nhiên nhướn đầu mài suy nghĩ

-"Hắn nói đến Bạch Yến ư?hừ cái tên tham tiền kỳ quái đó cũng có bằng hữu đẹp thế này sao?"

-Ma Thần không phải thiện nam tín nữ gì đâu,ta nghĩ vị bằng hữu kia của huynh lành ít dữ nhiều rồi...

-Hắn sẽ không sao!

Câu nói với giọng điệu chắc chắn của Dương Thiên Hạo làm cho Lý Tự Nhiên kinh ngạc,Hắn lắp bắp nói

-Ta ,ta xin lỗi...ta chỉ suy đoán bừa bãi...

-À... không sao...ta thất lễ rồi...

Trăng lúc này đã lên cao trên đỉnh đầu , soi thẳng xuống mặt hồ,làm phát tán ánh sáng hắt lên trên bờ,một đạo ánh sáng chiếu vào mặt của Lý Tự Nhiên khiến cho Hắn chói mắt,bất chợt nghiêng đầu tránh đi.Vừa đúng lúc Hắn nhìn thấy Dương Thiên Hạo vẫn ngồi ăn bình thản mặc dù ánh sáng lấp lánh từ hồ nước soi lên rất chói.

Hắn nghi ngờ

-"Mắt của Hắn không có tiêu điểm sao?hừ..."

Lý Tự Nhiên bổng dưng trầm mặc,Hắn lấy một nhánh cây nhọn đầu ,cầm áp vào cánh tay sau đó nói

-Hạo Dương huynh có thể chia cho ta thêm một ít hoa chuối không,ta vẫn còn đói lắm...

Dương Thiên Hạo mỉm cười không nghi ngờ gì,Y nhìn thẳng đến Lý Tự Nhiên mà đưa cho Hắn một ít hoa chuối.Trong tầm quan sát của Dương Thiên Hạo thì Y nhìn thấy một bóng mờ ảo từ phía Lý Tự Nhiên đang từ từ vươn ra,theo tiếng dao động của không khí thì tốc độ không nhanh,nên Y nghĩ rằng đó là cánh tay của Lý Tự Nhiên.Lý Tự Nhiên dùng các ngón tay từ từ đẩy mũi nhọn cành cây về hướng của Dương Thiên Hạo,nếu như Y đưa tay ra thì mũi nhọn sẽ đâm vào bàn tay của Y.Dương Thiên Hạo mỉm cười nói

-Hoa chuối có thể thoả cơn đói nhưng không thể ăn nhiều,nó sẽ gây chướng bụng...Hàn Quân huynh nên ăn vừa đủ thôi.

Nụ cười dịu dàng của Dương Thiên Hạo như xua tan ý định độc ác vừa nhen nhóm trong đầu của Lý Tự Nhiên,Hắn dùng ngón tay đẩy nhánh cây ra sau,rồi chụp lấy hoa chuối trên tay của Dương Thiên Hạo.

-Ừm...ta hiểu rồi...

-"Hoá ra là một tên Hồ Ly mù,Hắn dựa vào khí tức chuyển động mà xác định vị trí ,dùng khứu giác để phân biệt vật xung quanh...nhưng lại để lộ sơ hở vì ánh sáng...giảo hoạt."

Hôm sau hai người bọn họ tiếp tục lên đường,lúc này Lý Tự Nhiên lại giả vờ đau ngồi xuống không muốn đi tiếp, những tưởng Dương Thiên Hạo sẽ nổi giận vì cả hai đi chưa được nửa dặm,Y vẫn rất từ tốn dừng lại bên đồng cỏ cho Hắn nghỉ ngơi.

Y lấy ra lọ thuốc nói

-Hàn Quân huynh , những vết thương của huynh không phải nhẹ ,cầm lấy lọ kim sáng dược này thoả lên đi.

Lý Tự Nhiên nhận lấy lọ thuốc nhưng vẻ mặt khinh khỉnh

-"Ta mà cần cái thứ vô dụng này ư?Bổn Toạ đây không cần thuốc trị ngoại thương thì các vết thương cũng sẽ tự lành thôi."

-Vâng...

Hắn cởi áo,phanh ra buông tuột khỏi vai, để lộ phần thân trên trắng ngần ,săn chắc đầy những vết thương chồng chéo,miệng các vết thương quá một đêm đã có thể khép lại,Hắn khó khăn khi rắc thuốc lên lưng.Dương Thiên Hạo quan sát Lý Tự Nhiên thấy Hắn cứ loay hoay nên Y nói

-Những vết thương ở lưng khó bôi thuốc hay để Ta giúp huynh.

Lý Tự Nhiên có chút do dự, nhưng mỗi khi Hắn nhìn vào đôi mắt của Dương Thiên Hạo là y như rằng hồn phách trôi dạt,tâm trí như bị thôi miên,Hắn nói

-Ừm...làm phiền huynh...

-"Grr...sao lại cho Hắn tiếp cận thân thể của mình chứ...cái dung mạo này...Hắn đang dùng Mị Thuật của Hồ Ly Tinh ư?"

Những ngón tay mềm mại chạm vào lưng của Lý Tự Nhiên khiến cho Hắn có cảm giác thích thú vừa bình thản vừa ấm áp,Hắn cứ để mặc cho Dương Thiên Hạo bôi thuốc lên da thịt mà chẳng phòng bị gì.

Dương Thiên Hạo khi sờ lên vết thương ở lưng của Lý Tự Nhiên cũng cảm nhận điều bất thường

-"Không ngờ thuốc trị thương của Tước Tích lại công hiệu đến vậy,chỉ qua một đêm mà vết thương của Hắn đã khép miệng."

Chợt có tiếng vun vút trong gió,Dương Thiên Hạo kéo áo khoác lên cho Lý Tự Nhiên,kế đó vòng tay câu lấy ẹo của Hắn bay lui về sau .

-Nguy hiểm!

-Chíu chíu...

Một loạt chưởng lực,ám khí bay đến vèo vèo tấn công vào hai người nhưng Dương Thiên Hạo đã kịp tung chưởng cản lại.

-Uỳnh!

Đám Quỷ Binh của Lục Mị phái đi Hoàng Lăng thám thính đã đến ,dẫn đầu là tên Tướng Rết Yêu Quái cấp Đại.

-Hừ...các ngươi là kẻ đang gây rối ở Cấm Địa Hoàng Gia sao chưa biết chết là gì hả?Làm cho bổn Thống Lĩnh phải cất công đến đây . Ố...là là ngươi...cái cái tên ...trộm...

Dương Thiên Hạo không để cho Tướng Rết nói tròn câu đã tung đuôi quất trả tới tấp

-Hàn Quân huynh đứng yên ở đây,để ta đối chúng...

-Ừm...

-"Hừ,là tên quỷ binh canh gác Đại Điện Quỷ Cung...Hắn nhận ra Ta rồi..."

Đúng như lời của Lý Tự Nhiên nói Tướng Rết nhận ra Lý Tự Nhiên là kẻ đột nhập Quỷ Cung cùng với Bạch Yến và Khấu Nương nhưng Dương Thiên Hạo lại tưởng rằng Hắn nhận ra mình là người đi cùng Tước Tích nên Y ra tay đánh phủ đầu.

Tướng Rết nổi điên đánh trả rất quyết liệt

-Yaa...cái tên Hồ Ly chết tiệt này...ông sẽ lột da ngươi...

Dương Thiên Hạo tuy tung được bốn chiếc đuôi nhưng linh lực đã tiêu hao trong trận đánh với hai tượng Quỷ Tướng và độ linh lực cứu Lý Tự Nhiên hôm qua nên có phần đuối sức với Tướng Rết.Lý Tự Nhiên đứng quan sát cũng hiểu ra chuyện này

-"Hắn hôm qua đã tiêu hao nhiều linh lực,chưa kịp bồi dưỡng lại nên đối phó với một Yêu Quái cấp Đại yếu kém như thế có chút chật vật...linh lực của ta chỉ vừa khôi phục lại được ba phần nếu dụng chú sẽ phải dưỡng lại từ đầu..."

Vì có áo Tiên Vũ che chở nên Dương Thiên Hạo yên tâm triệu ra Xích Long Kiếm,Kiếm vừa xuất hiện thì đám quỷ binh thấp kém đã bị khí tức của nó đánh văng.

-Choang!

-Á...

Tướng Rết cũng trố mắt cá hoảng hốt

-Xích Xích Long Kiếm... ngươi ngươi là...

-Uỳnh!

Một đòn quét tạo ra luồng lửa mạnh bạo nhắm thẳng Tướng Rết mà lao đến ,nhanh như chớp đã khiến cho Hắn tan tành.Oán hồn thoát ra rú lên một tràng,rồi bị kéo về Địa Ngục tan biến.

-Aaaaaa....

Sau trận đấu Dương Thiên Hạo kiệt sức thu lại Xích Long Kiếm,Lý Tự Nhiên kinh ngạc nhìn Y

-Hạo Dương huynh, không ngờ huynh lại có Thần Võ lợi hại như vậy!

-"Thanh kiếm này có thể sánh ngang với Xuyên Kiếm của ta...nhưng sao có vẻ quen thuộc nhỉ?"

Dương Thiên Hạo nói

-Chúng ta đi khỏi đây mau,khí tức của Xích Long Kiếm sẽ dẫn Quỷ Tướng của Quỷ Cung đến ...

-Vâng.

Cả hai dìu nhau đi được một khoảng thì Lục Mị xuất hiện,thả ra cả trăm con Nhện Quỷ đầu người tấn công họ.

-Ha ha ha...Yêu Hồ thì ra ngươi là người xâm nhập vào Hoàng Lăng...to gan thật dám giết chết thuộc hạ của ta...

-"Xem chừng Hắn đã giảm sút linh lực rồi cho nên đã ẩn Xích Long Kiếm vào tay...mỹ nam này hôm nay Nô Gia sẽ thu phục ngươi."

Dương Thiên Hạo vẻ mặt căng thẳng ,nắm lấy tay của Lý Tự Nhiên,chợt có cảm giác kỳ lạ gợi lên trong tâm trí của Y.

-"Bàn tay của Hắn không giống người luyện võ...mềm mại...nhưng lạnh lẽo..."

-Cẩn thận Ả Nhện Quỷ này rất thâm độc là Hộ Pháp của Quỷ Vương Bá Dực Thanh Chi,ta cản chân Ả,huynh chạy đi ,còn cách tám dặm nữa đã là Bích Hoa Hồ,đến đó nói tên của ta Quỷ Y Tước Tích sẽ giúp đỡ huynh.

Lý Tự Nhiên bị nắm tay cũng ngỡ ngàng,Hắn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Dương Thiên Hạo,ý chí bảo Hắn chạy đi mặc kệ tên Hồ Ly kỳ quái này ,dù sao Y cũng chỉ là một công cụ để Hắn lợi dụng cản nguy hiểm trên đường, nhưng hành động của Hắn thì ngược lại.Hắn nắm chặt lại tay của Dương Thiên Hạo nói.

-Sao ta có thể bỏ mặc ân nhân của mình chứ,đừng xem thường ta như vậy...có chạy thì cùng chạy...

Dương Thiên Hạo không ngờ cái xiết tay của Lý Tự Nhiên lại khiến cho tâm tư của Y bấn loạn

-"Cảm giác gì thế này...Ta ta sao thế này..."

Dương Thiên Hạo dùng linh lực dụng chiêu thức Bạo Vũ Phi Diệp đánh trả đám Nhện Quỷ đầu người.

-Vậy thì theo sát ta...ta mở đường,huynh chạy theo ta...

-Vâng!

Mưa lá linh khí trút xuống tiêu diệt đám nhện khiến cho Lục Mị cũng kinh ngạc

-Hừ...chiêu thức của Tu Nhân Trung Nguyên... ngươi thực chất là ai hả...yaaa...

Ả tung ra năm mạng nhện khổng lồ cản năm hướng,vây Dương Thiên Hạo và Lý Tự Nhiên vào một chỗ như cái lồng nhốt thú.Dương Thiên Hạo không đủ linh lực triệu ra Xích Long Kiếm,càng không đủ sức công phá lưới tơ nhện vừa chắc vừa có độc .

-Chúng ta bị vây rồi,đừng chạm vào tơ nhện, có độc.

Lục Mị đắc ý nói

-Lần đầu gặp nhau ngươi dám dùng lời lẽ huyễn hoặc qua mặt ta ...lần thứ hai gặp nhau ngươi dùng uy danh của Hỗn Lịch để tránh lộ thân phận...lần này để xem ngươi còn cách nào thoát khỏi tay ta...nói ngươi thực sự là ai,đến Hoàng Lăng để làm gì?

Lý Tự Nhiên thì không thể triệu ra Xuyên Kiếm làm lộ thân phận,để tránh bị Ả Lục Mị giết hại,Hắn dùng linh lực hiện có vẽ ra bùa chú phá trận,Hắn nói với Dương Thiên Hạo

-Hạo Dương huynh,ta dụng chú thuật độc môn để phá kết giới này ,khi ta thi triển huynh hãy kết hợp dịch chuyển đưa chúng ta rời đi.

-Nhưng huynh vẫn chưa hồi phục nội thương sao có thể dụng linh lực tạo chú được?rất nguy hiểm...

-Chạy khỏi Ả Nhện Quỷ này trước đã rồi tính tiếp... không lẽ huynh muốn làm mồi ngon cho Ả nhắm nháp à?

-Ta...

Lý Tự Nhiên hét lên

-Con Nhện gớm ghiếc kia ngươi nói nhiều quá rồi...yaaa...phá!

-Uỳnh!

Một quầng linh quang đỏ phát ra tám hướng phá nát lưới tơ nhện của Lục Mị,khí tức dội ra làm cho Ả phải che tay áo né tránh.

-Khụ khụ...ặc ặc...

Khói bụi tan đi cả Lý Tự Nhiên và Dương Thiên Hạo đều biến mất trước sự ngỡ ngàng của Ả.

-Khốn kiếp sao có thể chạy khỏi Tơ nhện của ta chứ...dụng được chú thuật lợi hại như vậy tên tiểu tử thúi kia là ai hả?

...Cách đồng cỏ khoảng năm dặm ...

Trong không trung tăm tối vang lên tiếng hét của hai người

-Aaaa....

-Trời ơi huynh dịch chuyển đi đâu thế hả?

-Ta không biết...ta không xác định được phương hướng...

Vì Dương Thiên Hạo không hiểu rõ địa hình của Ma Vực nên Y chỉ biết dịch chuyển sao cho rời khỏi vị trí ban đầu càng xa càng tốt,ai ngờ dịch chuyển ngay vào vực thẳm bên cạnh Rừng Thiêng,khiến cả hai rơi tự do trong không trung.Lúc này cả hai chỉ biết ôm chặt lấy nhau vì một người thì không thấy rõ cảnh vật xung quanh,một kẻ thì không còn linh lực để dò tìm chỗ bám víu,chỉ có thể ôm nhau cho rơi xuống trong bất lực.