Chương 2: Thợ săn tiền thưởng? Cũng được

Cảng Yeutton, vương quốc Caeba South Blue

Tôi nhảy xuống thuyền của Dan, mỉm cười khi nghe tiếng giày của mình đặt xuống bến tàu bằng gỗ. 8 ngày lênh đênh trên biển ko dài nhưng tôi rất muốn kết thúc sớm. Mắt tôi nhìn quanh bến cảng, huýt sáo trước những gì hiện ra trước mặt. Các thủy thủ, dân bốc vác thuê hối hả chạy tới chạy lui cùng những chiếc bao tải nặng trên vai.Những chiếc cần cẩu gỗ khổng lồ vận chuyển hàng hóa trên cao và những người bán hàng rong chạy qua chạy lại, mời chào hàng hóa của họ, lý do hàng của họ là tốt nhất. " Lâu lắm mình mới thấy đông người thế này."

Ding!

Nhiệm vụ hoàn thành!

Nhiệm vụ: Đi cùng Dan tới vương quốc Caeba. Đây là sự khởi đầu mới của một cuộc phiêu lưu? Cách duy nhất để biết là nói có.

Phần thưởng: +1 vào mọi chỉ số trừ LUK, 440 exp, 15.000 beri

Ding!

Bạn đạt dc lv16

Bạn có 5 điểm để dùng

Nhanh chóng mở bảng [trạng thái] tôi dùng 3 điểm vào STR và 2 điểm vào VIT cho đến khi tôi tìm thấy thay đổi ý định, nếu ko đây là 2 chỉ số trọng tâm. Thêm vào đó, tôi tò mò ko biết có dc thưởng thêm gì ko nếu chỉ số đạt tới 100.

STR (87)->(90)

VIT (59)->(61)

MAX HP (590)-> (610)

" Jack!" Dan gọi từ mũi tàu. " Cậu đứng trố mắt nhìn xung quanh hay bắt đầu giúp tôi dỡ hàng?"

" Đến ngay đây thuyền trưởng," tôi đáp lại. " Lâu lâu mới thấy đông vui như thế này."

Vài giờ sau, màn đêm bắt đầu buông xuống, tôi nhìn thấy bản thân đang đứng cạnh các thuyền viên ướt đẫm mồ hôi và hoàn toàn kiệt quệ. Nhiều người trong số họ đang nằm trên boong thở hổn hển vì vác những chiếc thùng nặng nề cả ngày.

"Tôi..không hiểu..cậu Jack." một người đàn ông vừa nói vừa thở. "Làm thế nào mà cậu...còn... ko đổ...chút mồ hôi?"

" 90 điểm Streng." Tôi nghĩ trong lòng chứ ko điên nói ra, thay vào đó nhún vai. " Chỉ là mấy cái hộp thôi mà, có gì to tát đâu."

" Mỗi thùng nặng hơn 100kg." Một người đàn ông khác, người này tên là Tom, thốt ra. " Mấy người bọn tôi hợp sức mới vác đi dc 1 thùng."

Tôi đã phải cố hết sức để kìm nén tiếng cười của mình, tiếp tục giữ khuôn mặt bình thản. " Tôi thực sự ko hiểu vấn đề ở đây là gì. Mọi người biết tôi khỏe hơn vẻ ngoài của tôi."

Tom thở dài. " Tôi biết... nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó chứ."

Trước khi kịp nói thêm gì thì thuyền trưởng Dan đã thay đổi diện mạo trở nên bảnh bao hơn, thu hút ánh nhìn mọi người, " Làm tốt lắm các chàng trai! Sáng mai chúng ta dựng gian hàng rồi bán bán bán tất! Mọi người có thể ở trên thuyền miễn phí hoặc nếu các cậu muốn tìm nhà trọ để ngủ thoải mái hơn thì quanh đây có vài chỗ. Dù ở đâu, gặp lại mọi người vào 8h sáng mai."

Bất chấp những tiếng càu nhàu rên rỉ, thủy thủ đoàn từ từ đứng dậy và bắt đầu lê bước trở lại tàu. Ko ai trong số họ muốn sử dụng tiền công cho một chiếc giường thoải mái.

Tất nhiên trừ tôi.

Tôi sẽ ngủ trên chiếc giường to nhất êm ái nhất tối nay nếu đó là điều cuối cùng tôi làm.

" Jack? Cậu lên ko?" Dan hỏi với nụ cười thân thiện. " "Chúng tôi có món thịt bò hầm trên bếp. Cà rốt không phải là loại ngon nhất nhưng nó sẽ giúp cậu no lâu."

" Nah. Tôi sẽ lượn quanh thị trấn này xem có gì hay ho ko." Tôi trả lời. " Hẹn mai gặp lại, thuyền trưởng."

Dan khẽ nhún vai. "Tuỳ cậu. Hãy nhớ 8h."

"OK! 10h, tôi hiểu rồi."

"8h"

" Tôi nghe thấy rồi sếp, 9h30"

" 8h Jack"

" Ko cần phải hét lên như vậy đâu, thuyền trưởng! Tai tôi vẫn còn nghe tốt. 8h45 ok!" Tôi đùa lại khi chân tôi đi về hướng ngược lại.

Tôi thực sự ko có ý định tới muộn, chỉ là muốn trêu ông ta chút. Dan rất quy củ trong giờ giấc. Mặc dù tôi cân nhắc tới lúc 8h20

Bạn biết đấy, đối với một thành phố từng có sự hối hả, nhộn nhịp đáng kinh ngạc như vậy chỉ vài giờ trước, cuộc sống về đêm yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Thỉnh thoảng có một vài ngọn đèn chiếu qua cửa sổ nhưng bên cạnh đó, nơi này dường như gần như không có bất kỳ sự sống nào. Từ 'kỳ lạ' sẽ không phải là không phù hợp.

Thay vào đó, có lẽ tôi nên gọi nó là 'yên bình' chăng? Âm thanh duy nhất là tiếng giày của tôi trên vỉa hè và tiếng sóng biển ở ngoài kia, tạo ra cảm giác yên bình nho nhỏ.

Khoảng 50 phút sau, khi tôi nhìn con hẻm thứ ba thì tôi thực sự bắt đầu lo lắng rằng mình đã bỏ lỡ một ngã rẽ nào đó.

..Chết tiệt. Lại một ngõ cụt.. "Tôi rủa thầm trong đầu. Tôi đang cảm thấy khó chịu vào thời điểm này. 'Tìm một khách sạn, nhà nghỉ khó đến mức nào? Không phải chúng là những tòa nhà cao tầng đàng hoàng với những bảng hiệu đèn neon sáng trưng phía trước sao? Sao chả thấy cái quái nào?"

"Um... hệ thống [gamer] mày có bản đồ thị trấn này ko vậy?" Tôi nói nửa đùa nửa thật. " Vị trí đánh dấu? Điểm tham chiếu? Bất cứ thứ gì?"

Tiếng đáp lại duy nhất là tiếng con mèo trong hẻm đánh đổ thùng rác.

Tôi cúi thấp đầu xuống thở dài chán nản. "Đó là những gì tôi nghĩ..."

Ding!

Bạn nhận dc kĩ năng mớ

Bloodlust lv(1/50)

-Bạn có thể phát hiện khi ai đó muốn làm hại bạn. Hoạt động trong phạm vi 10 mét.

Mắt tôi nheo lại, xem xét kĩ thông báo bật lên bất ngờ. " Chờ đã... gì đây?" Tôi lẩm bẩm. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và tôi có thể cảm thấy từng sợi lông trên cổ mình dựng đứng hết cả lên.

Tôi xoay người lại thì thấy bóng 4 người xuất hiện bên kia đường. Ánh trăng lấp lánh đầy đe dọa từ những con dao găm mà mỗi người trong số họ cầm trên tay và có thể nhìn thấy nhiều hơn một nụ cười nham hiểm.

" Nghe đây, thằng nhãi. Tao chỉ nói một lần." Tên to con nhất tiến lại gần, liếm con dao. " Mày lấy tiền ra, đặt 10000 beri xuống đất thì tao cho phép mày cút khỏi đây. Thông thường tao muốn lấy hết tiền nhưng may cho mày hôm nay tâm trạng tao vui vẻ."

" Boss quả thật là người tốt," một tên nói còn 2 tên còn lại cười.

Tôi biết chắc khuôn mặt tôi ko hề thích thú với cái trò trấn lột này. " [Quan sát]" tôi thì thầm.

Thomas Poliver, trùm băng cướp lv8

Là người em trai út của anh em nhà Poliver. Thomas là một tên khốn xấu tính, cùng với anh trai Reggie, 2 tên này đã quấy rối người dân thị trấn cảng Caeba trong nhiều năm. Chúng thoát khỏi giam giữ của hải quân nhờ khả năng tạo ra chứng cứ ngoại phạm từ trước và may mắn tuyệt đối. Cả 2 anh em bọn chúng đang xuống dốc gần đây do chính quyền địa phương hiện đang treo thưởng nhỏ cho 2 cái đầu của 2 anh em.

Hp: 130/130

STR: 19

VIT: 13

DEX: 10

INT: 7

WIS: 3

LUK: 11

Tôi xem xét qua chỉ số một lượt, ko có chút ấn tượng nào luôn. Streng hơi cao xíu và Luck cũng ổn, còn lại thì ngang với dân thường.

" Lũ chúng mày nghe cho rõ đây, tao đéo biết tại sao mày lại nghĩ tao là con mồi dễ dàng của mày. Tao cho mày cùng những thằng đần kia một cơ hội chui xuống cái cống bẩn thỉu mà chúng mày vừa chui lên?"

Đó hoàn toàn ko phải cách tốt nhất giải quyết xung đột trong hòa bình. Chắc chắn ko. Nhưng đôi khi bạn không thể kiểm soát được những lời nói ra khỏi miệng.

" Thằng chó này!" một tên nổi điên cầm dao lao tới tôi.

Tôi tránh dc nhát chém thảm hại sau đó xoay người dùng chân đá vào bên đầu của gã.

Những lúc như thế này, người ta thực sự đánh giá cao việc sống trong một vũ trụ manga/anime bởi vì không đời nào tôi có thể đá như vậy nếu như vẫn còn ở trái đất.

Cơ thể hắn bị đánh bay đi đâm sầm vào bức tường tòa nhà gần nhất. Vết nứt nhỏ xuất hiện trên tường do bị cái xác đập mạnh vào, còn hắn bất tỉnh ngay lập tức.

+15 exp

" Tao đéo nói tử tế nữa," tôi cảnh cáo. Bên trong khuôn mặt điềm tĩnh là sự phấn kích tuyệt đối. " Lại đây, mang tới cho tao đống exp dễ dàng."

" Giết hắn!" tên trùm phẫn nộ.

" Ây dà, chọc giận hắn rồi."

Bạn biết đấy, nếu đây là cuộc đời đầu tiên của tôi thì tôi chắc sợ vãi cả shit ra quần khi nhìn thấy đám ăn cướp cầm hung khí đi giết người. Thật ko may, đây ko phải cuộc đờiTôi có thể đang thiếu những kỹ năng mang tính biểu tượng về tâm trí hay cơ thể của The Gamer như Han Jee-Han nhưng tôi ko lo lắng tẹo nào. Đám rẻ rách này ko đủ tuổi. Tôi có thể đập chết chúng.

" Dễ vãi hàng," tôi nghĩ khi né những nhát dao đâm tới. " Những tên này quá chậm... chắc nhờ vào DEX trên 40? Hmm chắc tôi sẽ tập trung vào nó khi STR đạt mức 100"

Đủ rồi. Hai tay tôi vươn ra, nắm chặt vào cổ tay của hai tay sai cầm dao găm. Bây chỉ chỉ cần vặn chút là dc. Cả 2 tên đều thét lên vì đau đớn khi cánh tay của chúng bị gãy còn dao thì rơi xuống mặt đất. Tôi tiếp tục dùng đầu 2 tên cho chúng đập mạnh vào nhau nhằm giữ im lặng.

Và đúng như những gì tôi mong đợi từ thế giới này, đôi mắt của chúng trắng dã, ngã bụp xuống vỉa hè.

+ 15 exp

+15 exp

Thomas Poliver dừng lại, hắn cảm thấy hoảng sợ. Đôi mắt hắn mở to do ko tin vào những gì hắn vừa trông thấy, rằng đám tay chân của hắn đã bị hạ trong vài giây.

Hắn bỏ vũ khí xuống và giơ tay đầu hàng khi bắt đầu lùi bước. " Tao hiểu rồi, mày ko phải con mồi, tao hiểu. Hãy để tao đi và mày ko bao giờ thấy mặt tao nữa!"

Bây giờ đến lượt tôi nở một nụ cười của động vật săn mồi. " No no bạn ơi... mày mất đi cơ hội đó từ lúc ra lệnh cho 3 thằng kia giết tao. Ăn đòn như một thằng rác rưởi đi... tao hứa sẽ nhanh thôi."

Mắt Poliver mở to hơn, tay thì rờ rờ vào túi áo. 2 giây sau, chính bàn tay đang run rẩy đó lấy ra khẩu súng chĩa vào người tôi. " Mày tránh xa tao ra!" tên côn đồ hét lên.

Trên thực tế, tôi đã dừng tiếp cận hắn vì vừa sợ lẫn tò mò. "Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi bị khẩu súng dí vào người, ...hmmm...vâng, đây là lần đầu tiên. Tôi tự hỏi rằng với 44 DEX nó có đủ giúp tôi né đạn ko? Chắc là không. DEX của tôi chỉ nhanh gấp 4 lần so với người thường còn đạn nhanh nhanh gấp nhiều lần thế. Tôi chưa đủ nhanh, kể cả đó là khẩu súng hoa mai củ kĩ"

Tôi thấy ngón tay của Poliver chuẩn bị bóp cò, tôi liền né qua bên trái. Tiếng nổ của một phát súng vang lên trong không khí và một cơn đau rát bỏng bùng lên bên hông tôi khi viên đạn sượt qua người tôi rồi găm vào một bức tường ở đâu đó phía sau.

-36 hp!

Lv up kĩ năng. Sức chịu đựng Lv(3/30) -> (4/30)

-Sức chịu đựng của cơ thể bạn trước các tổn thương vật lí tăng lên từ 9% -> 12%

Kích hoạt kỹ năng phục hồi HP!

-Tốc độ hiện tại: 0,1% máu tối đa mỗi phút.

"Gah-! Mẹ kiếp!" Tôi gần như hét lên khi tay ấn chặt vào vết thương. " Má nó, đau thiệt chớ! Được rồi, ko đủ nhanh để né đạn. Bài học đắt giá!"

Tôi lườm thẳng vào tên khốn bắn tôi. Mặc dù nhờ có kĩ năng hồi máu, vết thương này sẽ biến mất sau mấy tiếng nữa, nhưng đau thì vẫn cứ đau

Thomas Poliver thút thít đáng thương rồi khuỵu gối. Hắn ném khẩu súng đang bốc khói sang một bên rồi cố gắng chạy bằng 2 tay với đầu gối.

" Thằng chó, mày nghĩ mày chạy dc sao? Ở lại chơi vơi tao, chúng ta còn chưa xong việc." Tôi lẩm bẩm trong khi kéo hắn trở lại.

Sáu phút sau, một đội nhỏ gồm năm lính hải quân, có lẽ từ chi nhánh địa phương của thị trấn, phong tỏa lối vào đường phố. Nhìn xuống con hẻm, họ thấy cảnh ba tên bất tỉnh cùng tên thứ tư bị tôi đánh cho tơi tả.

Không cần phải nói, ấn tượng đầu tiên của họ về tôi không phải là tốt nhất.

"Đây là Hạm trưởng Mori của Phân đội hải quân 4-6-8!" Sếp sòng của hải quân hét qua ốc sên truyền tin khi 4 người còn lại chĩa súng vào người tôi. " Chúng ta nhận dc báo cáo của người dân nghe thấy tiếng nổ súng. Thả người đàn ông kia xuống rồi đặt tay lên đầu ngay lập tức!"

Tôi liếc mắt nhìn nhanh 4 tên lính hải quân rồi sang Thomas. Hắn còn 22/130 máu, nếu ko có hải quân tới thì chắc tôi giết hắn thật. Lần này hắn may mắn sống sót.

Tôi thả Thomas tội nghiệp xuống đất rồi làm theo yêu cầu của hải quân

+75 exp

" Geez, ko phải bây giờ," tôi lẩm bẩm khi thấy thông báo

Bốn lính hải quân thôi ko chĩa súng vào tôi nữa mà tiếp cận một cách chậm rãi. " Cậu là ai? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Hạm trưởng tra hỏi.

" Để xem mình có thể nói tốt như thế nào nhằm tránh rắc rối, tệ nhất thì tấn công hải quân ở đây ko thảm như ở trái đất." Tôi bắt đầu. " Thưa sếp, tôi là Jack Parker. Tôi là thành viên thuyền buôn tới từ đảo Kivuruk. Tôi bị lạc trong lúc đi tìm nhà nghỉ, khách sạn. Những tên này cố gắng cướp của tôi nhưng ko thành. Súng là của chúng. Tôi chỉ tự vệ chứ ko phạm pháp gì cả."

" Hạm trưởng, tên này là Thomas Poliver." Một hải quân lên tiếng. " Chúng ta đang truy nã hắn, tôi nhớ ko nhầm thì khoảng 70.000 Beri."

Hạm trưởng Mori gật đầu ứt khoát trong khi nhìn vào các loại hung khí rơi vãi ở hiện trường. " Mình cậu xử tất cả bọn chúng?" Ông ta đặt câu hỏi trong sự hoài nghi.

" Vâng, thưa sếp."

Toàn bộ thái độ của Mori đột nhiên chuyển từ nghiêm túc sang thích thú khi ông ta bật cười "Ha! Đó là những gì tôi muốn nghe! Luôn luôn tốt khi những con chuột cống này bị ăn đòn. Cậu có cân nhắc trở thành hải quân ko? Chúng tôi luôn tìm kiếm những tài năng mới. Tôi có thể viết giấy giới thiệu để cậu trở thành thủy quân hạng nhất, bỏ qua cấp bậc tân binh với học việc."

Nhiệm vụ mới!

Nhiệm vụ: Bạn có cơ hội gia nhập Hải-

Tôi nhanh chóng bấm [từ chối] trước khi nhiệm vụ xuất hiện hoàn chỉnh. Ở thế giới khác, vũ trụ khác thì có thể đấy, nhưng ở One Piece thì ko. Thừa khuyết điểm, thiếu ưu điểm khi trở thành lính hải quân.

" Xin lỗi sếp. Cuộc đời hải quân ko dành cho thôi," tôi nhẹ nhàng từ chối.

Mori lại bật cười thêm lần nữa. " Ha! Ko thể trách cậu dc. Nhiều lúc ta cũng tự hỏi tại sao hồi trước ta gia nhập hải quân. Nào cùng tôi về trụ sở, chúng tôi cần lấy lời khai của cậu."

Hơn một giờ sau, tôi thấy mình đang ngồi trước bàn làm việc của hạm trưởng Mori khi 1 người lính hải quân ghi chép lại toàn bộ sự việc. "Đó có phải là tất cả những gì sếp cần từ tôi?" tôi hỏi.

Mori nói. " Gần như vậy. Còn một mục phải giải quyết. Cậu có muốn lấy tiền thưởng cho việc bắt sống tên Thomas Poliver? 70k beri ko phải là nhiều nhưng cũng ko hẳn là ít."

Tôi cảm thấy hơi bối rối nhẹ. " Tôi dc nhận thưởng sao? Tôi ko giao nộp hắn. Các sếp xuất hiện và giải hắn đi."

Mori thản nhiên. " Đúng thế. Nhưng nhờ cậu mà hắn bị giam giữ. Thế là đủ đối với tôi. Những người khác có thể khắt khe trong vụ này còn tôi thì ko keo kiệt đến mức đó."

" Vậy... thì tôi xin nhận." Tôi cố gắng biểu lộ ko quá phấn khích. " Ai đi từ chối tiền?"

" Vậy xong," Mori viết gì đó lên trên tờ giấy. " Hãy mang tờ giấy này tới hạ sĩ Abrella tại văn phòng tiền thưởng vào ngày mai vào khoảng từ 08:00 đến 19:30 và cô ấy sẽ trả tiền cho cậu."

"Văn phòng tiền thưởng?" Tôi tò mò hỏi. Bây giờ nghĩ về nó, nơi thanh toán tiền thưởng là một khía cạnh bị bỏ qua nghiêm trọng trong vũ trụ One Piece.

" Cậu ko biết? Đi theo ta." Mori ra lệnh

Đi bộ một đoạn ngắn qua vài hành lang, tôi thấy thứ gì đó giống như một quầy giao dịch ngân hàng. Những ngọn đèn nhiều màu nhấp nháy sáng nhấp nháy khiến người ta chú ý đến tấm biển " Bounty" to đùng treo trên cao.

Toàn bộ điều này quá phô trương đối với trụ sở hải quân buồn tẻ.

'Nhưng một lần nữa, đây là One Piece...'

Bên cạnh quầy thanh toán là bảng hai bảng thông báo lớn phủ kín các áp phích truy nã. Cái bên trái có các thuyền trưởng cùng các thành viên của những băng cướp biển lớn đe dọa đến an toàn của South Blue. Còn bên phải thuộc về những kẻ gây rối cấp địa phương.

"Đây là văn phòng tiền thưởng." Mori giải thích. " Nếu cậu xem bên trái, cậu sẽ thấy những tên nguy hiểm đang lượn lờ tại South Blue."

Tôi gật đầu nghiên cứu danh sách. " 17 triệu... .23 triệu... 45 triệu... vãi beep 72.5 triệu! Chưa phải Grand Line luôn! Dám cá tên này có trái cây ác quỷ siêu khủng."

" Và ở bên phải, chúng ta có những tên tội phạm nhỏ hơn. Những tên côn đồ, kẻ cướp, kẻ giết người, và tất cả những kẻ gây rối đang bị chính phủ Caeba hoặc một trong những hòn đảo lân cận truy nã. Những khoản tiền thưởng nhỏ hơn như thế này không được đưa lên báo là huyết mạch của ngành săn tiền thưởng."

" Hợp lý," tôi lẩm bẩm. " Hầu hết những thợ săn tiền thưởng ko dám liều mạng thử vận may trước mấy tên nổi tiếng, thế nên họ phải kiếm ăn từ những tên cấp thấp."

Mori ầm ừ đồng ý. " Cảnh báo dành cho cậu, Jack. Cậu nên cảnh giác với tên này." Ông ta nhấn mạnh vào 1 áp phích truy nã. " "Reggie Poliver, anh trai của Thomas Poliver. Tiền truy nã: 115.000 Beri. Hắn đang lẩn trốn nên hải quân ko có manh mối nào về hắn ở đâu. Phải thừa nhận rằng chúng tôi không cố gắng hết sức tìm kiếm. Hải quân tập trung vào những kẻ truy nã cao hơn. Tuy nhiên, tin tức em trai hắn bị bắt chắc chắn sẽ khiến hắn rời bỏ chỗ trốn, đi tìm bất cứ ai liên quan."

" Tôi ko lo lắng," tôi dễ dàng trả lời. " Mấy tên này so với mấy tên cướp biển cộm cán thì có khác gì con mèo cảnh vô hại."

Mori bật ra tiếng cười đặc trưng của ông ta. Tôi có cảm giác rằng đó có thể là tính cách của Mori. " Ta thích người tự tin như cậu. Xem nào, ca trực của ta đã kết thúc, ta cần về nhà với vợ. Giờ cậu biết khác sạn ở đâu rồi chứ?"

" Vâng, chắc chắn rồi. Cảm ơn sếp." Tôi nói mà ko chú ý. Mắt tôi dán vào áp phích truy nã Reggie Poliver.

Tiền thưởng: 115.000 beri

Tóm gọn 2 anh em này, coi như gần gấp đôi số tiền tiết kiệm của mình luôn.

" Huh. Trở thành thợ săn tiền thưởng.... ý tưởng ko tồi."