Chương 15: Hành trình trên biển

Sáng hôm sau, tôi đi tới bến tàu vào lúc 9:03 gặp sếp mới của mình. " Chào buổi sáng, tôi tới rồi đây. Như đã hứa."

" Cảm ơn anh đã chấp nhận công việc này," Korka đưa ra 1 phong bì dày. "Đây là 20% thù lao trả trước. "

+500,000 Beri!

Tôi nhét tiền vào áo rồi lặng lẽ đi theo nhà cách mạng này tới nơi con thuyền đang đậu.

" Tôi cần hỏi trước một câu," tôi bắt đầu. " Nếu chúng ta gặp phải những tên bị truy nã trong cuộc phiêu lưu nhỏ này thì chia tiền thế nào?"

Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta nhưng tôi gần như có thể cảm nhận rõ ràng người chủ mới của tôi đang trợn mắt nhìn tôi. "Cái gì? Tôi trả chưa đủ sao?"

" À ko, anh trả tôi nhiều, rất nhiều là đằng khác." Tôi cười toe toét khi tôi vỗ nhẹ vào chiếc phong bì trong áo khoác. " Chỉ tò mò chút thôi."

" Giả sử chúng ta bị hải tặc tấn công-điều mà tôi hy vọng chúng ta tránh được- sau đó giả sử chúng ta bắt được một tên có giá rồi có thể giao nộp ở đâu đó. Tôi nói luôn là sẽ ko có con số cụ thể nào. Chi phí sữa chữa tàu là ưu tiên hàng đầu, tiếp đến mới tính đến công lao của từng người sau đó chia %. Đủ công bằng với anh chưa?"

Tôi gật đầu hài lòng. Thành thật, tôi hỏi câu này nửa đùa nửa thật. Tôi ko mong đợi thêm tiền từ anh ta.

" Chuyến đi này có bao nhiêu thành viên?" Tôi hỏi tiếp.

" 27 người làm thuê cộng với 11 thành viên Quân Cách Mạng. Tôi, anh và 2 thợ săn tiền thưởng khác, tổng cộng 42 người. Tôi hi vọng như vậy là đủ."

" Những người làm thuê đó có biết đây ko phải là thuyền buôn bình thường?"

Đôi mắt anh ta nhanh chóng quay lại nhìn tôi trước khi quay về phía trước. " Một vài người biết. Còn lại chả quan tâm. Với họ có việc là có tiền ko cần biết là tiền từ đâu, của ai."

Thêm vài phút đi bộ nữa, con tàu mà tôi sẽ ở trên đó 4 tháng hiện ra trước mắt. " Ồ, ko tệ đâu thưa quý ngài chiến đấu vì tự do." Tôi nghĩ khi huýt sáo vì ấn tượng. " Ko hề tệ chút nào."

Thiết kế của con tàu rất giống với thiết kế của 'Dutch Fluyt' trên Trái đất, mặc dù có lẽ con tàu này đã được nâng cấp kích thước lên một chút. Với ba cột buồm cùng nâng cấp hết vào khả năng chở hàng, nó dễ dàng trở thành con tàu lớn nhất tôi từng bước lên.

Mũi tàu của con tàu được chạm khắc rất đẹp, mặc dù thay vì nàng tiên cá hay người cá thì ở đây là cá cần câu gớm ghiếc. Thích nổi bật theo cách riêng hả Korka?

"Đây là The Marjhan." Korka tuyên bố, giọng đầy tự hào.

Bất cứ điều gì tôi định nói đều trở nên khô hạn trong cổ họng tôi khi thấy một nhóm gồm 12 người tới. Họ mặc trang phục màu trắng quen thuộc.

Nhà cách mạng hỏi với nụ cười. " Tôi có thể giúp gì các ngài?"

" Đây là tàu của ngươi?" Người đứng đầu hỏi bằng giọng trịnh thượng. Nhìn vào bộ độ thì tên này thì hắn là sĩ quan cấp phó. Cấp bậc cao nhất có thể đạt được trong khi vẫn nằm trong sự bảo trợ của ‘người nhập ngũ’.

" Cóóóóó lẽ nhận công việc này là một ý tưởng tồi," Tôi nghĩ khi tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên.

" Vâng. Cô ấy rât đẹp đúng ko?" Korka hồn nhiên trả lời.

"Ngẫu nhiên kiểm tra." Lính hải quân trả lời. "Tôi cần xem giấy tờ sở hữu, cảng xuất xứ và điểm đến, cũng như hồ sơ mua hàng đối với tất cả các hàng hóa chính trong kho."

"À. Vâng tất nhiên ." Ông chủ của tôi trả lời bằng một giọng điệu quá đỗi vui vẻ, móc trong túi ra một vài giấy tờ. "Của sếp đây."

Người lính hải quân lướt qua đống giấy tờ với khuôn mặt chán nản, cứ như đây là việc vặt. Tên này nhanh chóng trả lại giấy tờ Korka cùng một tiếng càu nhàu. " Được rồi, mọi thứ đều ổn thỏa. Chúc may mắn ở Briss."

"Cảm ơn sếp. Chúc ngài có một ngày vui vẻ."

Đám người hải quân rời đi, những cảnh báo trong đầu tôi tắt ngấm nhưng lại thay thế bằng những câu hỏi. " Liệu đây có thực sự là cuộc kiểm tra ngẫu nhiên? Bill có bắn tin cho hải quân ko? Nếu có, thì tại sao họ lại không. ..ugh đừng nghĩ về nó Jack. Chỉ tổ nhức đầu." Khi hải quân rời xa khỏi tầm mắt, tôi quay sang Korka với một cái nhíu mày dò hỏi. "Briss?"

"Vương quốc Briss. Nơi xinh đẹp. Có nhiều thác nước. Anh nên ghé qua nếu có cơ hội. Thật không may, đó không phải nơi chúng ta hiện tại hướng tới."

"Anh suốt ngày mang theo giấy tờ giả à? Tại sao?"

Nhà cách mạng từ từ quay đầu về phía tôi và nhướng một bên lông mày. Thầm lặng hỏi tôi có phải thằng ngốc không.

'À. ' tôi nghĩ, cố gắng kìm lại thôi thúc úp mặt vào lòng bàn tay. ' Khoảnh khắc ngớ ngẩn của tôi trong ngày.'

Rất may Korka chỉ cười phá lên sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi. "Đi thôi. Tới giới thiệu anh với các thủy thủ đoàn."

Sau khi lên tàu Marjhan, rõ ràng mọi người chỉ đợi thuyền trưởng quay lại trước khi ra khơi. Khoảnh khắc Korka và tôi lên tàu, những cánh buồm căng ra và một nhóm người trên boong bắt đầu kéo dây neo.

Theo dõi sự hối hả nhộn nhịp, tôi dành chút thời gian [quan sát] mọi người. 'Hừm. Hầu hết là lv7 hoặc thấp hơn, có cả vài lv 12 lẫn vào. Cô gái đằng kia lv14, chắc là đồng nghiệp của Korka.

Tôi hướng mắt về phía mũi tàu và phát hiện ra hai người đàn ông cực kỳ khác biệt đang ở giữa một cuộc tranh cãi gay gắt hoặc một cuộc thảo luận rất sôi nổi.

Waldstein, Thợ săn chuyên nghiệp Lv. 37

Guilford, Kẻ báo thù Lv. 26

'Ah. Có vẻ như tôi đã tìm thấy đồng nghiệp của mình. '

Waldstein thực sự cao, , nước da màu ô liu ở độ tuổi 50 cùng cơ bắp rắn chắc khiến rất nhiều người ghen tị. Những vết sẹo chằng chịt trên bộ ngực trần của ông ta và một vết bỏng hiểm ác đã khiến một bên mắt của ông ta vô dụng. Một chiếc búa lớn bằng bạc đeo sau lưng ông ta, và tôi chỉ cần mất chưa tới 1 giây để quyết định ko nên chọc tức ông chú này.

Guilford thì hoàn toàn ngược lại. Dáng vẻ mảnh khảnh mái tóc đuôi ngựa vuốt ngược ra sau và bộ vest đỏ tím rực rỡ, tất cả đều khiến tôi nhớ đến đây là 1 nhân vật màu mè hình trong anime. Một cặp kiếm được thiết kế trang nhã phù hợp đang nằm trong thắt lưng. Tôi khá chắc rằng liễu kiếm ko phù hợp cho phong cách nhị kiếm phái nhưng tôi sẽ không đến đó và nói như vậy trước mặt anh ta.

Đến lượt tôi giới thiệu bản thân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên tàu Marjhan

48 giờ đầu tiên của tôi trên con tàu chẳng có gì đáng để kể. Phần lớn thời gian dành cho việc đọc sạch, ngắm sóng hoặc trò chuyện với một số người cùng tôi trên hành trình 4 tháng này.

Có thể kể tên một số người, có Ernest và Satori, hai đầu bếp điều hành nhà bếp. Claire, một phụ nữ trẻ với mái tóc màu lanh làm học trò cho bác sĩ của con tàuMaken và Iraak, một bộ đôi vệ sinh boong tàu thân thiện. Và Cassian thành viên quân cách mạng người ko bao giờ nói quá 10 từ với tôi.

Ấn tượng ban đầu của tôi về Waldstein là hoàn toàn sai lầm. Mặc dù có vẻ ngoài ghê gớm nhưng ông ta lại là người hết sức hòa đồng. Nó gần giống như một ông già Noel ở trung tâm mua sắm quyết định tập thể hình và trở thành một lính đánh thuê chuyên nghiệp. Có vẻ như mỗi lần tôi bước vào phòng có ông ta trong đó, thì ông chú này lại huyên náo kể chuyện làm mọi người xung quanh chết cười.

Guilford, là 1 tên hợm hĩnh, anh ta ko đi đâu lại còn khệnh khạng. Bất cứ nơi nào anh ta tới, bầu không khí trịnh thượng theo sau. Điều khó chịu là ... anh ta thậm chí không cố ý làm điều đó. Không có ý định xấu. Đơn giản bản thân anh ta nó như thế. Tôi sẽ ko bao giờ nói thẳng vào mặt anh ta điều đó, mà may mắn anh ta là người yếu nhất trong số các 'chiến binh' trên tàu. Nếu ko chẳng ai chịu nổi sự có mặt của anh ta hết.

Tóm lại, tôi rất thoải mái ở đây.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cũng có những ngày lười biếng

"Jack! Jack! Jack! Jack!" Mọi người đồng thanh hô vang

"BWAHAHA! Vô ích thôi con trai!" Waldstein cười phá lên. "16 năm nay chưa ai thắng được ta trong trò vật tay này."

" Vậy thì đây là lần đầu tiên," Mặt tôi đỏ bừng lên vì cố hết sức. ' Cố lên. Cố lên. Chỉ cần mạnh hơn. Cho tao thứ gì đi hệ thống.'

[Adrenalin Rush] Đã kích hoạt!

STR (125 + 70%)=> (212,5)

Cánh tay của ông chú săn tiền thưởng từ từ ngửa ra sau trước sự ngạc nhiên của ông ta. " Haahaha! Bây giờ mới tung ra hết sức sao chàng trai! Vậy thì chúng ta sẽ nâng trận đấu này lên tầng cao mới!"

Thùng gỗ mà chúng tôi dùng làm bàn bị vỡ thành mảnh vụn khi cánh tay của Waldstein giật mạnh về phía trước và tôi bất ngờ thấy mình bị ném thẳng xuống sàn.

Ding!

Nhiệm vụ thất bại!

Nhiệm vụ: Đánh bại Waldstein trong một trận vật tay.

Phần thưởng: 3 STR và 250 Exp.

'Tao biết hệ thống. Mày ko cần dí nó vào mặt tao như thế.'

"BWAHAHA! Ta không ném cạu quá mạnh phải không con trai?"

" Mơ đi ông chú," tôi bật cười giơ tay lên. "Giúp tôi đứng dậy cái."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một số ngày ít lười biếng hơn ...

"Ôi chúa ơi! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi có thể giải thích! ĐỪNG KÊU GÀO!"

Bạn biết không ? Nói thế càng làm cô ta hét to hơn.

'Tôi lại phải thiết lập một quy tắc mới cho cuộc sống của mình. Lần tới mỗi khi tôi sử dụng [inventory] bắt buộc cánh cửa phòng đã khóa.'

Bạn có biết khi cánh tay của tôi ở trong không gian lưu trữ của thì nó trông như thế nào với người khác không? Nó trông như là chiếc cánh tay đang biến mất vào một tấm màn không khí rì rào.

Còn tôi thì không

Tôi chỉ nhìn thấy màn hình chứa tất cả những thứ tuyệt vời của tôi.

Tiếng bước chân dồn dập đang đến gần vang vọng và chẳng mấy chốc Korka cũng như ba người khác xuất hiện. "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây!"

"Cánh tay của anh ta." Claire hét lên với giọng sợ hãi, ngón tay buộc tội chỉ về phía tôi. "Cánh tay của anh ta biến mất..sau đó anh ta...anh ta lấy nó ra từ hư không.."

Korka nhìn tôi đầy tò mò. " Jack. Cô ấy nói về cái gì vậy?"

'Chết tiệt. Mẹ kiếp. Cái ý tưởng gì mà hồi trước tôi định nói là gì ý nhỉ?' " Người lưu trữ!" Tôi đáp lại một cách ngớ ngẩn.

".... Cậu nói lại xem?"

"Tôi đã ăn một trái Paramecia và trở thành một người lưu trữ." Tôi nhanh chóng nói dối. "Tôi có thể truy cập vào một chiều không gian riêng biệt và đặt tất cả đồ đạc của mình vào đó."

Korka ừm một tiếng xong gật đầu. " Hay đấy, nó thật tiện lợi. Ước gì anh nhắc tới nó lúc ở quán rượu. Chúng tôi có thêm lấy thêm hàng vào phút cuối. Lần cập cảng tới chúng ta sẽ tận dụng năng lực này."

"Tôi không phải là một con la thồ..." Tôi cố gắng từ chối mặc dù nhận định của anh ta là đúng.

Nhà cách mạng chọn cách phớt lờ sự phản đối của tôi và quay sang cô gái nói lời an ủi. " "Không sao đâu Claire. Không có gì phải sợ cả. Đây có phải là lần đầu tiên em nhìn thấy trái ác quỷ?"

Cô gái trẻ nhẹ nhàng lắc đầu vâng. "Em nghĩ. .Em nghĩ rằng đó là truyền thuyết?" cô ấy nói trong sợ hãi.

"Không không không. Nó có rất nhiều." Korka nói một cách nhẹ nhàng trước khi thể hiện bằng cách chu mỏ ra khỏi mặt "Thấy chưa?"

Hai tay tôi giơ lên, bịt tai khi cô gái trẻ hét lên thậm chí còn to hơn trước rồi nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng.

Với vẻ bối rối thực sự trên khuôn mặt, sếp tôi quay sang tôi hỏi. " Tôi có nói gì sai à?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Và một số ngày không lười biếng chút nào ...

Tôi đánh ngòi nổ và khẩu pháo lại gầm lên với một tiếng sấm sét, lấp đầy không khí bằng lửa cùng cột khói trắng.

" Tất cả đại bác! Tiếp tục khai hỏa! Korka gào lên từ tay lái khi một mảnh lan can bên cạnh anh ta bị nổ tung thành mảnh vụn. “Tôi không để mất con tàu này cho một tên cướp biển vô danh chỉ có giá năm triệu rưỡi!”

"Thuyền trưởng! Chúng sắp tràn sang rồi" Một trong những thủy thủ được thuê hét lên.

"Chuẩn bị dây móc! Chúng ta sẽ chiến ở trên tàu chúng! Các thợ săn, hãy chứng tỏ giá trị của mấy người!"

Tôi tóm lấy người đàn ông gần nhất và đẩy anh ta trước khẩu đại bác mà tôi đang sử dụng. " Cầm lấy nó! Tôi đã ra lệnh. "Và thề với trời, nếu anh bắn trúng tôi, tôi sẽ-" Một quả đạn đại bác phát nổ vào vị trí của chúng tôi, phá hỏng hoàn toàn giá đỡ mà đại bác được đặt lên. "Tsk, đừng bận tâm."

Tôi rút một trong những khẩu súng lục ổ quay của mình khi lao tới trung tâm Marjhan rồi chạy thật nhanh tới chỗ đường nối hai con tàu. Một kì thức giữ thăng bằng sẽ ko thể thực hiện nếu DEX của tôi thấp.

Sáu phát súng vang lên khi ngón tay tôi bóp cò liên tiếp, nhưng tôi hầu như không thể nghe thấy chúng vì tiếng ồn ào chói tai đang phát ra từ cả hai con tàu.

2 phát đầu bắt trúng ngực tên cướp biển khiến hắn gục xuống. Phát thứ 3 trúng đầu gối một tên xui xẻo nào đó. Phát thứ 4 lướt qua đầu tên khốn may mắn, hắn ko biết suýt chút nữa não hắn văng khắp nơi. Phát thứ 5 trượt hoàn toàn, phát thứ 6 bắn nát tay 1 tên cướp biển khiến hắn ko thể cầm súng lên được nữa.

+ 55 exp

Tôi loại bỏ thông báo trong đầu khi tiếp cận tàu địch. Một điều mà tôi đã học được từ lâu là Exp chỉ đc cộng nếu đối thủ bị loại bỏ hoàn toàn bằng khỏi cuộc chiến, bằng cách vô hiệu hóa họ, khiến họ bất tỉnh... hoặc cho ngủ ngàn thu.

Nhìn cái cách tôi cho tên cướp biển vô danh kia 2 phát vào ngực thì chắc là cái cuối cùng.

'Chà, tôi không nên nói là vô danh ... ' Rốt cuộc tên tuổi, biệt danh, chức vụ của tất cả mọi người đều treo trên đầu họ. Tôi chỉ ko đọc mà thôi. Nếu tôi đọc tên của họ, tôi sẽ coi họ là người, mà coi họ là người thì sẽ khó xuống tay.

Ví dụ, tên vừa tạch là Raul, hắn lv 5, tên này còn xanh hơn cả quả chuối xanh. Hắn ta làm cái mẹ gì ở đây? Tại sao hắn lại chọn-

Tôi lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ mất tập trung đó khi chân tôi chạm xuống những tấm ván gỗ của con tàu cướp biển và nhanh chóng liếc nhìn xung quanh để xác định phương hướng của mình.

Ở vị trí cầm lái, Guilford từ lúc nào đã solo với tên thuyền trưởng ở phía mũi tàu. Waldstein đang đánh bay ba hoặc bốn tên cướp biển bằng cái búa của ông ta.

" Tôi ko tham dự bữa tiệc muộn đấy chứ?" Tôi đặt câu hỏi rồi thông báo sự hiện diện của bản thân bằng cách đá văng một trong nhiều tên lâu la đập mặt vào đại bác.

' OOO sáng mai sẽ đau đấy'

" Ko hề!" Waldstein hét lên, nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt. " Cậu muốn chia như thế nào? Cậu xử 10 tên bên trái? Còn ta 30 tên bên phải?"

" Tôi nghĩ toán học ko phải sở trường của ông chú rồi," tôi đáp lại bằng nụ cười tươi rồi lấy ra 1 thanh kiếm cùng 1 khẩu súng khác từ [inventory] . " 30 tên của tôi ông chú ạ."

"Thuyền trưởng Pellora!" một trong những tên cướp biển kêu lên.

Một cái liếc nhìn nhẹ và tôi thấy tên thuyền trường ngã xuống khi Guilford rút thanh kiếm của anh ta ra khỏi người hắn. 1 cái từ ngực 1 cái từ cổ họng hắn.

"Báo thù cho thuyền trưởng!" Một tên gầm lên, giơ cao kiếm

"RROOOAAA!" Khoảng 40 tên cướp biển còn lại hò hét đồng ý.

" Vậy coi đây là một cuộc thi! Xem ai săn được nhiều hơn!" Waldstein hét lên rồi lao vào đám cướp biển.

Một tràng cười điên cuồng phát ra từ cổ họng tôi khi tôi vượt lên phía trước ông chú. " Chơi!"