" Quân cách mạng"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Korka làm tôi giật nảy mình, toàn thân trở nên căng thẳng. Mắt tôi nhanh chóng liếc về phía 'Bill' người đang cắt lát chanh thành 8 phần, tiếp tục pha chế rượu.
" Có lẽ... có lẽ anh ta ko nghe thấy?"
Mày đang đùa với ai vậy Jack. Anh ta là đặc vụ Cipher PoI. Anh ta chắc chắn nghe.... Khả năng cao... có thể... Fuck. Không có cách nào xác thực.
Korka dường như nhận ra sự khó chịu của tôi- mặc dù hiểu sai nguyên nhân- và chỉ tay về phía chiếc bàn trống ở tít trong góc. " Hay chúng ta ngồi xuống bàn bạc?"
Chân tôi đang theo sau anh ta vài bước nhưng đầu óc tôi vẫn quay cuồng với những câu hỏi. Tại sao một đặc vụ CP5 lại nói chuyện với quân cách mạng? Anh ta có biết ko? Hay anh ta biết mà ko thèm quan tâm? Bill từ đầu ko phải kiểu người sách vở vì thông tin của ai anh ta cũng bán hết ko chừa người nào.
" Urg. Cứ tự suy đoán thế này chả giải quyết vấn đề gì hết. Tôi nhận ra với một cái cau mày nhỏ. "Việc đầu tiên cần làm là." Tôi tập trung vào người đang đi trước tôi.
Tôi cần biết chính xác người đang nói chuyện với mình là ai. Tôi ko muốn phạm sai lần như lần hợp tác cùng Jorgen nữa. Tên thực tế, hãy biến nó thành quy tắc. 'Quy tắc sống còn #1: Luôn [Quan sát] người giao công việc cho tôi.'
Korka, Sĩ quan hậu cần, lv33
Korka là thành viên của Quân Cách Mạng ở South Blue, đồng thời là người sở hữu năng lực trái cây ác quỷ: Đà điểu. Người này gia nhập Quân Cách Mạng cách đây 7 năm với mong muốn chấm dứt sự tàn ác của bọn quý tộc thối nát đang hoành hành ở quê hương. Mặc dù khá mạnh, nhưng Korka ko quan tâm đến việc chiến đấu và đã ổn định với một vai trò khiến anh ta cách xa tiền tuyến.
.Health: 750/750.
.STR: 82.
.VIT: 75.
.DEX: 112.
.INT: 89.
.WIS: 56.
.LUK: 7.
Tôi đọc lại phần mô tả 2 lần và cảm thấy bản thân có thể thư giãn. Được rồi. Không có gì đáng ngờ ngay lập tức nhưng tôi vẫn cần cẩn thận. " Người này tuy có sức mạnh kém hơn tôi nhưng bù lại có tốc độ của đà điểu, đồng nghĩa anh ta có thể cho tôi hít khói."
Con chim lớn này... có thể chạy tối đa 70km/h trên trái đất? Còn ở thế giới này thì?
" Anh bạn..." Tôi bắt đầu thì thầm. " Thường thì ko phải là ý tưởng hay khi tự nhiên công khai nhận bản thân thuộc Quân Cách Mạng cho người ko quen biết. Anh ko sợ tôi la lên sao?"
Korka cố ý mỉm cười đáp lại tôi. "Tôi nghi ngờ bất cứ ai trong thị trấn này đủ khả năng bắt được tôi. Tôi trở nên... khá nhanh... bất cứ lúc nào tôi muốn".
Anh ta có lẽ nghĩ rằng bản thân đang trở nên hài hước ngay bây giờ, khi tung ra lời nói tự tin như vậy. Anh ta ko hề biết rằng năng lực [quan sát] của tôi đã thông báo cho tôi biết toàn bộ về anh ta.
Hai chúng tôi ngồi xuống trong góc tối à Korka đan tay vào nhau, có vẻ như đang đợi tôi bắt đầu trước.
Tôi gõ ngón tay xuống bàn rồi tự hỏi bắt đầu như thế nào là tốt nhất. " Tôi ko hoàn toàn phản đối việc mấy người làm," cuối cùng tôi cũng thốt ra trước khi sự im lặng trở nên khó xử. " Hay tôi cũng ko có bất kỳ vấn đề gì với...người của mấy người...hoặc mục đích của các người. Nhưng trên hết, tôi cần biết thêm thông tin."
Nhà cách mạng gật đầu thân thiện. " Tất nhiên. Anh có theo dõi tin tức về cuộc chiến đang diễn ra ở Centaurea không?"
Tôi ngước mắt lên suy nghĩ. Tôi từng nhìn thấy quốc gia này trên bản đồ South Blue nhưng hoàn toàn ko biết về bất kỳ sự cố lớn nào đang diễn ra. Tôi nghĩ tôi đã thấy nó trên một tiêu đề bài báo nào nó. " Mấy vụ này tôi hơi tối cổ, làm ơn giải thích."
Bất kể Korka nghĩ gì về câu trả lời của tôi, nó cũng ko hiện lên mặt anh ta. " Tôi bỏ qua chi tiết cụ thể. Tóm lại, chúng tôi đang giành phần thắng. Chỉ là... không nhanh như chúng tôi muốn. Chiến tranh rất tốn kém và công tác hậu cần phải được duy trì. Nếu cướp biển cướp lấy những con tàu trở hàng thì tiền tuyến sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Đó là lý do chúng tôi cần thuê thêm người trợ giúp."
" Ko có ý xúc phạm nhưng... tôi sẽ gọi là 'tổ chức'... của mấy người ko thiếu người mạnh đúng ko?" Tôi hỏi. " Anh cần thợ săn tiền thưởng như tôi làm gì?"
Kroka thở dài mệt mỏi một tiếng. " "Tổ chức của chúng tôi hoạt động khắp mọi nơi dẫn tới nhân sự bị dàn ra quá mỏng. Những người giỏi nhất tại South Blue hoặc đang bận ngăn chặn hải quân tìm thấy căn cứ của chúng tôi hoặc là đang ở tại tiền tuyến Centaurea. Ngoài ra, đã có một... thất bại...ở West Blue làm chúng tôi chuyển một phần nhân lực sang vùng biển đó. Chúng tôi có tiền, chỉ thiếu nhân lực."
Tôi ngả người ra sau ghế và nhướng mày hoài nghi. "Nếu nhân lực là tất cả những gì anh cần, cầm lấy 2 triệu rưỡi thuê được hơn chục người. Có lẽ nhiều hơn. Tôi ko hiểu tại sao anh lại dùng số tiền này trả cho mỗi mình tôi."
Korka khịt mũi như thể tôi vừa nói điều gì đó đặc biệt ngớ ngẩn và ngả người ra sau, bắt chước tôi. " "Chắc chắn rồi, với số tiền này tôi có thể thuê 10 người, 20 người, có thể 25 người. Ngay tại đây" Anh ta chỉ tay về phía những tên bất lương ở quán rượu. " Nhưng chỉ có số lượng, vô dụng trước bất kì mối đe dọa nào. Hãy giả dụ anh là tôi và anh cần thuê người. Lựa chọn của anh là mấy chục tên làm bao cát hay 3 đến 5 người chất lượng? Anh chọn sao?"
Bây giờ đến lượt tôi gật đầu. " Tôi hiểu quan điểm của anh. Mặc dù vậy, anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao lại là tôi? Tôi không nổi tiếng. Tôi bình thường. Tôi mới chỉ bắt được 1 tên thực sự đáng nói."
Korka ranh mãnh nhìn tôi. " Cả cái thị trận này đồn anh hạ gục 1 tên sĩ quan hải quân cấp cao thối nát."
" Tin đồn chỉ là tin đồn mà thôi." Tôi phản bác. " Tuy trong trường hợp này là đúng. Nhưng anh biết đấy. Ko phải lúc nào cũng vậy. Thôi, nói ra lý do thực sự đi."
Korka thở dài vì bực tức và nhìn tôi một cách thẳng thắn. “Được. Anh muốn nghe sự thật? Tôi đang cố gắng tìm một người thay thế vào phút chót và anh là người duy nhất đạt đủ yêu cầu ở quanh đây. Nếu anh từ chối, tôi đành phải chấp nhận chọn những kẻ kém cỏi làm bia đỡ đạn hơn dù tôi có muốn hay ko. Con tàu cuối cùng của tôi buộc phải ra khơi vào sáng mai, ko thể thay đổi lịch trình."
" Con tàu cuối cùng?" Tôi thắc mắc. " Anh có nhiều tàu?"
"Ba con tàu. Ba đội. Hai chiếc đầu tiên đã rời đi vào tối hôm qua nhưng chiếc cuối cùng, The Marjhan tôi có cảm giác... quá dễ bị tấn công. Ngay cả khi tôi ở trên đó." Korka tạm dừng một lát khi vẻ nhăn nhó giận dữ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta. " Tôi đã hẹn được bộ đôi- anh em- tại Yeutton để đàm phán với họ để trở thành thành viên cuối cùng."
Korka rót cho mình một ly rượu rồi nhìn chằm chằm vào nó. " Hai người họ ko quá ấn tượng nhưng họ kiếm được số tiền thưởng từ một đến năm triệu khá ổn định trong vài năm qua và sự ổn định đã được tính đến. Tôi thực sự nghĩ rằng họ sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho đội cuối cùng, nhưng không may họ quyết định từ chối tôi vào phút chót.”
" Tại sao?"
Korka nhún vai và uống cạn ly rượu trong một hơi. “Chuyện kì lạ xảy ra. Hai ngày trước họ gọi cho tôi, nói rằng họ đã nhận được một đề nghị tốt hơn, rằng từ giờ tên của họ là 'Mr. 12 và Miss Saturday' và rằng tôi không nên liên lạc với họ nữa. Sau đó lũ khốn dập máy." Korka tạm dừng một lát để rót rượu cho cả bản thân lẫn tôi. "Anh nghĩ sao?"
" Chịu..." Tôi nói dối, đưa ly của mình lên chỉ để nhấp một ngụm. “Vậy…quay lại một chút, anh nói từ 3 đến 5 người ? Không tính bản thân anh, vậy đồng nghiệp của tôi là những ai?"
“Anh biết ko.” Korka tuyên bố khi anh ta đứng dậy. “Tại sao anh không gặp tôi ở bến tàu số 6 lúc chín giờ sáng mai để tự bản thân gặp họ? Tôi thậm chí sẽ trả trước cho anh 20% số tiền."
Nhà cách mạng đưa tay về phía tôi và nở nụ cười giống như anh ta sử dụng khi bắt đầu cuộc trò chuyện. "Thỏa thuận?"
Một vài giây trôi qua khi tôi đợi tiếng 'Ding!' quen thuộc. Nhưng thật kì lạ là chả có gì xảy ra. Tôi không dám chắc đó là điềm tốt hay điềm gở.
Bất chấp mọi thứ, tôi vẫn thấy tay mình vươn lên để nắm lấy tay anh ta.
" Thỏa thuận."
Tôi nhìn Korka rời đi và sau một hoặc hai phút, tôi đi về phía quầy bar lần cuối nơi Bill dường như đang bận rộn sắp xếp lại các chai rượu. Tôi gõ vào thanh gỗ hai lần để thu hút sự chú ý của anh ấy rồi đặt xuống 15000 beri. " Tất cả đồ uống của mọi người đều do tôi trả tiền tối nay. Cảm ơn tất cả mọi người trong mấy tuần vừa qua. Chúc may mắn Bill"
Tôi đi được 3 bước thì-
" Jack."
Chỉ là tên của tôi. Không có gì đáng lo hết. Nhưng mà người gọi lại là 'Bill' khiến tôi đứng đơ tại chỗ, một cơn ớn lạnh lo lắng chạy dọc sống lưng.
" Vâng? Tôi quay đầu lại.
Đôi mắt của Bill lộ rõ vẻ ko hài lòng. " Tôi từng nói với cậu rằng tôi ko về phe nào cả. Miễn là trả tiền, dịch vụ của tôi mở cửa cho tất cả mọi người. Bất kể họ là ai, đến từ đâu, hay mục đích là gì. Người chủ quán trở nên sâu sắc hơn. " Coi như đây là món quà tạm biệt... Khi cậu hoàn thành công việc, đừng dây dưa với tên đó nữa. Những điều tồi tệ sẽ xảy ra với những người liên quan đến... nhóm của hắn." Bill nói, thốt ra từ cuối cùng với giọng cay nghiệt khác thường.
Tôi không thể ngừng nuốt nước miếng lo lắng trong cổ họng. “Ừm. Vâng. Đã nhận món quà từ anh."