Chương 103: Nhiệm vụ kép.

Trở lại Baltigo

'Một cái bàn khá lớn dành cho bốn chúng ta' "Đây là tất cả?" Tôi lười biếng liếc qua những chiếc ghế trống giữa tôi và hai vị chỉ huy. Giberson cũng có mặt, nhưng… dường như ông ta hơi lơ mơ.Một chai rượu đắt tiền gần như dính chặt vào mồm ông ta. Nếu tôi không biết ông ta là người đứng đầu cả cái thế giới ngầm, có lẽ tôi sẽ dễ dàng coi ông ta là kẻ say xỉn, vô dụng. Thực tế là tôi thực sự không thể phân biệt được bao nhiêu phần của chứng nghiện rượu là thật và bao nhiêu là chỉ là diễn.

Lindbergh, tôi ngạc nhiên khi thấy, thấp hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ ông ta là một người cao lớn, vì bộ truyện manga và những cuộc trò chuyện qua màn hình ti vi đã khiến tôi từ bỏ những suy nghĩ như vậy, nhưng tôi không hình dung ra một người chỉ cao khoảng 1m2.

Cũng đáng chú ý là trong bốn người có mặt trong phòng này, ông ta là người có lv cao nhất. Dù sao củng chỉ nhỉnh hơn tôi 3 level -với sự phân bổ chỉ số lệch hẳn về trí tuệ – nhưng dù sao thì đó cũng là một thành tích ấn tượng. Đặc biệt là vì ông ta là chỉ huy duy nhất của Dragon ngoài Betty mà tôi có thể phân loại vào nhóm 'đơn vị hỗ trợ'

'Mình tự hỏi liệu Lindbergh có công nghệ nào giấu kín có liên quan đến Electro hay hình dáng Sulong không.' Những gì chúng ta đã thấy về ông ta trên anime dường như không phải… ông ta nhiều khả năng là một người chế tạo máy móc hơn là một người nghiên cứu hóa sinh như Chopper… nhưng nếu điều đó là sự thật, thì chắc chắn sẽ có lý giải về cách ông ta trởi thành chỉ huy của quân cách mạngduy nhất không sở hữu Trái Ác Quỷ. Tôi không nghĩ một chiếc balo phản lực cùng vài khẩu súng có thể giúp ông ta lấy được vị trí đó.

'Thật nhẹ nhõm khi thấy lý lịch của Lindbergh không có dấu hiệu nào của ý tưởng 'kẻ phản bội bí mật' đó, một giải thuyết rất phổ biến trên mạng. Thành thật mà nói, tôi không biết mình sẽ nếu phải xoay sở thế nào nếu vụ đó là thật.'

Betty huýt sáo. " Có ai cụ thể mà ngươi hi vọng muốn gặp?" cô hỏi tò mò, nghiêng người về phía trước để tựa cằm lên các ngón tay đan vào nhau.

Nữ chỉ huy này đã ăn mặc kín đáo hơn... một chút, nhưng thực ra tôi nghĩ đó chỉ là một chiêu trò để phân tâm tôi. Hoặc có thể là mồi nhử để tôi lại nhắc đến chuyện đó lần nữa. Dù sao đi nữa, đó không phải là trò chơi tôi muốn tham gia. Đặc biệt là khi ánh mắt vui vẻ rõ ràng của cô ta đang thể hiện rõ ràng.

" Người cá Hack." Tôi đáp lại một cách thản nhiên. " Tôi cảm thấy khó chịu vì chưa kịp cảm ơn ông ta. Nhưng nếu Hack đang bận bịu làm nhiệm vụ thì cũng ko sao. Tôi nghĩ mọi người bận 'tập trung toàn lực' những ngày này."

"Chính xác." Lindbergh lên tiếng, đặt một chồng hồ sơ cao lên bàn khi ông ta ngồi xuống. "Dự án 'Kỳ Tuyển Quân Toàn Cầu' mới được công bố này chắc chắn sẽ làm rung chuyển bản đồ ở nhiều nơi." Ông ta cầm lên một tập tài liệu, có vẻ như là ngẫu nhiên. "Tin tức mới chỉ có 72 giờ, và ngay lập tức chúng ta đã phải đánh giá lại một số Vương quốc nơi mà nỗ lực của chúng ta đã bị đình trệ. Nếu nhiều binh sĩ giỏi nhất của các quốc gia thực sự sắp bị loại bỏ và chuyển hướng để làm nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở Thế Giới Mới…"Con mèo mink ngừng nói, để những khả năng tự nói lên. ""Nhưng đó không phải là chủ đề của hiện tại." Ông ta quay sang chỗ tôi. " Jack. Cậu muốn gì?"

"Tôi?" Tôi nói theo cách ko thể tin nổi. "Tôi đâu có yêu cầu cuộc gặp này. Mấy người ko nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta trên tàu à? Tôi đến đây là vì ông ta." " Tôi chỉ tay về phía Giberson, người mặc kệ mọi chuyện xung quanh chỉ tập trung uống. "Các vị mới là những người ko để tôi gặp ông ta ở bờ biển. Sao không nói cho tôi biết mấy người muốn gì?"

Lindbergh và Betty nhìn nhau lặng lẽ, giao tiếp điều gì đó với nhau chỉ qua ánh mắt. "Chúng tôi đã cử một điệp viên ở tới điều tra ở lùm 44 dựa trên lời nói của cậu từ cuộc trò chuyện trước." Con mèo bắt đầu, hai bàn tay đeo găng xếp trước mặt. "Quả thực, cậu nói đúng. Kuma ở đó, đang canh gác một con tàu của băng cướp biển nhất định." Ông ta nhướng mày nhìn tôi. "Cậu ko thấy cần phải nói i với chúng tôi rằng con tàu đó thuộc về băng Mũ Rơm sao? Nếu chúng tôi thực hiện một chiến dịch giải cứu anh ta, , con tàu đó có lẽ sẽ bị bỏ lại và dễ bị chiếm lấy bởi bất kỳ ai, cậu hiểu chứ?"

Tôi kìm nén tiếng cười. 'Đó là vấn đề của Pandaman.' Để hắn tự giải quyết. Tôi không có ác cảm gì với Thousand Sunny, thực tế tôi khá thích con tàu đó, nhưng... nó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát với tôi nếu nó bị đắm, bị tước đoạt, bị tái chế hay bị chiếm dụng gì gì đó. "Đó có phải là yếu tố quyết định của mấy người? Tôi hỏi. " Tôi chắc chắn tổ chức của các vị đã được hưởng lợi rất nhiều từ những gì họ làm ở Enies Lobby, nhưng ko tới mức là mắc nợ họ đấy chứ?"

Hai vị chỉ huy lại liếc nhìn nhau lần nữa. "Có những lý do... mà chúng tôi không muốn đi sâu vào, lý do chúng tôi muốn Monkey D. Luffy tiếp tục hành trình. Ngoài yếu tố gây rối mà băng của cậu dường như mang lại ở bất cứ nơi nào họ đến." Betty trả lời. "Dù vậy, ngươi nói đúng. Bartholomew quan trọng hơn. Ngay khi tập hợp lực lượng đầy đủ, quân cách mạng sẽ đi tìm anh ta ngay."

Người phụ nữ nghiêng người về phía trước trên bàn, đôi mắt lén lút nhìn qua kính râm. " Quân cách mạng muốn mời ngươi tham gia, nhưng trước hết ta có câu hỏi." Đôi mắt tím của cô hơi nheo lại. "Ngươi nói đã nói với Lind rằng, ngươi tiết lộ vị trí của Bartholomew vì một 'lời hứa' với ai đó quan trọng đối với anh ta? Trước khi bắt tay vào việc, ta muốn biết danh tính của người này."

" Được thôi." Tôi trả lời dễ dàng, không thấy có gì bất thường khi chia sẻ thông tin. "Đó là mẹ anh ta. Tôi gặp bà ấy một lúc sau một trận cãi vã nhỏ... tôi có một cuộc xung đột với mấy thợ săn khác ở Sorbet. Cũng là ngày tôi gặp anh chàng to lớn đó lần đầu tiên. Sức mạnh áp đảo của một người cao 7m đột ngột xuất hiện giữa trận chiến, thực sự làm tôi hoảng sợ."

Tôi hy vọng sẽ khiến mọi người bật cười khi kể lại câu chuyện ngắn gọn. Có lẽ một câu đùa đồng cảm về việc 'đúng', Kuma có thể khiến người khác hoảng sợ với khả năng dịch chuyển trong im lặng hoàn toàn của mình. Nhưng thay vào đó… tôi nhận được sự bối rối từ một người và cái nhăn mặt từ một người khác.

"Jack," Lindbergh bắt đầu. "Mẹ của Kuma qua đời trước khi Bartholomew chưa đầy mười tuổi. Cha anh ta chỉ vài năm sau đó. Cả hai đều là nô lệ của Thiên Long Nhân. Cậu đã nói chuyện với ai vậy?"

Giờ thì đến lượt tôi ngơ ngác nhìn."... mẹ anh ta? Tôi thử lại những từ đó, mặc dù chúng thoát ra một cách lúng túng và với vẻ mặt cau mày. "Connie. Nữ hoàng của Sorbet? ? Bà ấy còn kể cho tôi những câu chuyện về khi Kuma còn là một đứa trẻ. Mặc dù trí óc của bà ấy có hơi...lẫn… nhưng không có vẻ tệ đến mức bà ấy nhầm lẫn…"

Và tôi nhận ra rằng không ai còn nghe tôi nữa.

"Thật sự bà ấy đã bệnh nặng tới mức đó rồi?" Lindbergh thì thầm với đồng đội của ông ta. ""Tôi tưởng chúng ta có một người chăm sóc bà ấy. Valentine? Vasili? Người nào đó tên bắt đầu bằng chữ V?"

"Chúng ta có." Betty đáp lạ nhẹ nhàng. "Anh ta mô tả căn bệnh là 'có thể kiểm soát được'. Những ngày tốt và ngày xấu." Giọng nói của cô ta mang một chút khó chịu, như thể cô ấy muốn gọi người liên quan lên và la hét vào mặt anh ta. "Còn những câu chuyện thời thơ ấu của Kuma? Là sao nhỉ? Dù ở giai đoạn tồi tệ nhất, bà ấy cũng không nên bịa đặt những ký ức sai lệch."

"Chúng có thể không phải là sai sự thật mà chỉ là 'mơ hồ'." Lindbergh phản bác. "Khi trí óc bắt đầu suy yếu... bà ấy có thể đang nhầm lẫn những điều đã xảy ra với con trai của bà ấy, Bulldog. Hoặc có thể là những sự kiện đã xảy ra khi Bonney đang được bà chăm sóc?"

Cái tên quen thuộc khiến tôi chú ý.

Cũng có thể chỉ là trùng hợp... nhưng xét theo cách mà mọi thứ trong "One Piece" đều có liên kết với nhau...

"Đó không phải là 'Jewelry Bonney' mà mấy người đang nói đến, đúng không?" Tôi cắt lời, khiến cả hai ánh mắt đều quay lại nhìn tôi. "Bởi nếu đúng vậy, tôi nghĩ tôi thực sự cần phải nghe câu chuyện của Kuma. Rõ ràng tôi đã hiểu sai rất nhiều thứ và nói thật, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với điều đó."

Một thông điệp im lặng cuối cùng được trao đổi giữa 2 vị chỉ huy trước khi Lindbergh thở dài chậm rãi và từ từ tháo kính bảo hộ, lần đầu tiên để lộ đôi mắt mệt mỏi của mình. "Để hiểu câu chuyện của Bartholomew, chúng ta phải quay lại gần bốn thập kỷ trước. Mười bốn năm trước khi Gold Roger mở ra

'Kỷ nguyên Hải tặc', đã có một vương quốc nhỏ độc lập ở West Blue..." Giọng Lindbergh trở nên trầm buồn.

"...có tên là 'God Valley'."

Lúc sau

Mẹ kiếp, tôi cần điếu thuốc.

Tôi chưa bao giờ thực sự là một người hút thuốc. Đã thử một lần trong kiếp trước và không mấy quan tâm tới việc hút trở lại.

Nhưng ngay lúc này đây, tôi thực sự cảm thấy như mình cần 1 bao. Chúng được cho là giúp giảm căng thẳng đúng không?

Tạm thời tôi sẽ bỏ qua tất cả những tiết lộ mà tôi vừa nhận được liên quan đến tuổi thật/dòng dõi của Jewelry Bonney. Không nghi ngờ gì nữa, quả bom hạt nhân nhỏ đó sẽ gây ra một sự xáo trộn khó chịu trong cộng đồng fanart ở quê nhà khi Oda quyết định tiết lộ nó. Giả sử ông ấy chưa làm điều đó. 'Ai biết được thời gian hoạt động như thế nào giữa các chiều không gian.'

Tôi cũng sẽ gác lại bất kỳ lời tự khen ngợi nào vì cuối cùng đã có một kế hoạch đúng đắn cho nhiệm vụ bất khả thi "Cứu Bartholomew Kuma".

Bởi vì trời ơi.

'God Valley' Thật là mớ hỗn độn.

Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên này, tất nhiên. Một đoạn teaser về nó đã được nhắc đến giữa Wano, ngay lúc Kaido và Big Mom công bố sự hợp tác của họ trên Onigashima với cả thế giới. Theo Sengoku, đây là nơi Phó Đô đốc Garp nhận được danh hiệu cao quý "Anh hùng của Hải quân". Là nơi diễn ra một trận chiến thảm khốc mà dường như có sự tham gia của hầu hết mọi phe phái lớn có thể tưởng tượng được. Hải quân, Hải tặc Roger, một số Thiên Long Nhân không rõ số lượng, và, thú vị nhất là, - ít nhất là để làm tiền đề cho câu chuyện vĩ đại của Oda -, băng hải tặc khét tiếng của kẻ thủ ác trong quá khứ, Rocks D. Xebec.

Dù vậy, cũng cần phải chỉ ra rằng tất cả những sự thật này, ngoài sự thật đầu tiên, đã bị giữ kín khỏi các tờ báo trên thế giới.

'Và bây giờ mình có một phiên bản khác về những gì đã xảy ra.'

Một cuộc thi săn man rợ. . Một cuộc thi được cho là diễn ra ở một địa điểm khác nhau mỗi ba năm. Những nạn nhân bị săn tới cùng... vì cái gì?

Rõ ràng có một vài điểm tương đồng với Ohara. Đại dương nơi nó diễn ra giống nhau. Hòn đảo bị xóa khỏi tất cả các bản đồ tương lai cũng giống nhau. Nhưng điểm khác biệt chính -ít nhất là theo cách những người Cách mạng kể lại câu chuyện- là… cư dân của God Valley không làm gì sai cả.

Giờ thì, liệu các học giả của Ohara có 'sai' khi phá vỡ điều cấm kỵ trong việc nghiên cứu Poneglyph và Thế Kỷ Trống hay không... đó là một vấn đề mà tôi không muốn đi sâu vào trong lúc này. Chúng ta có thể tranh luận vòng vo về nó suốt cả ngày. Quan trọng là họ đã biết những rủi ro khi tham gia vào công việc đó. Khi sự hủy diệt ập đến với họ, đó không phải là sự ngẫu nhiên. Giáo sư Clover và các đồng nghiệp của ông đã chấp nhận số phận của mình với một sự thờ ơ nhất định. Họ nhận thức được những hậu quả có thể xảy ra và vẫn tiếp tục nghiên cứu bất chấp.

Còn quốc gia God Valley thì sao? Bị tiêu diệt vì... vì giải trí?

Tôi biết người ta nói rằng bạn không nên tin bất cứ câu chuyện nào mà ai đó kể cho bạn ngay lập tức. Bạn không bao giờ biết được người kể chuyện có thể đã thêm vào những thành kiến hay thay đổi nhỏ nào. Và tôi có thể thấy Lindbergh đang giấu đi một vài chi tiết.

Nhưng thật sự, việc này quá tàn nhẫn.

Điều mà tôi không hiểu, điều mà tôi đang cố gắng suy nghĩ... là tại sao Ngũ Lão Tinh lại chấp thuận một việc như vậy?

Tôi biết là tôi chưa thực sự đi sâu vào cảm nhận của mình về những Thiên Long Nhân trong quá khứ. Đây là một chủ đề tôi cố tình tránh vì... à, khác với phần lớn cộng đồng fan One Piece mà tôi đã nói chuyện ở Trái Đất, tôi không... thực sự thấy họ là những kẻ ác.

Tôi coi họ là những đứa trẻ.

Những đứa trẻ bị nuông chiều quá mức. Tâm lý phát triển không đầy đủ. Những cậu ấm, cô chiêu được chiều chuộng, có tam quan lệch lạc bởi môi trường xung quanh. Bạn có thể thấy rõ điều đó qua cách họ nổi cơn thịnh nộ mỗi khi có gì đó không vừa ý.

Họ không xấu xa bẩm sinh. Họ chỉ là... những đứa trẻ. Sản phẩm của môi trường hỗn loạn mà họ phải sống trong đó.

Ngũ Lão Tinh là những người duy nhất mà tôi nhìn nhận khác biệt. Họ là người lớn. Họ là những nhà chính trị. Họ là một giống loài phản diện cao cấp. Gần như là một loài sinh vật khác. Trong khi những series shonen khác có những " kẻ thù lớn" là những kẻ mạnh về thể chất hay phép thuật, thì những người này lại là những kẻ mạnh về trí tuệ chính trị.

Những người đàn ông tàn bạo, xảo quyệt và tàn nhẫn, những người mà họ sẽ không hề chớp mắt khi phải hy sinh mười nghìn người để bảo vệ một triệu người.

Đúng, họ không phải là những người tốt. Tôi không có ý nghĩ ngớ ngẩn như vậy. Nhưng trong suốt thời gian đọc One Piece, tôi chưa bao giờ nghĩ họ làm bất cứ điều gì mà không có lý do.

Cuộc diệt vong của Ohara? Điều đó có lý do. Người Oharan đã đào sâu vào những chủ đề mà Ngũ Lão Tinh muốn ngủ yên.

Việc tấn công St. Charlos dẫn đến một Đô đốc phải đến Sabaody? Điều đó cũng có lý do. Họ cần duy trì niềm tin về sự "không thể chạm tới" mà họ đã cố tình xây dựng xung quanh các Tầng lớp Quý tộc Thế giới.

Nếu những đứa trẻ được nuông chiều đó không đóng vai trò như một lớp đệm xã hội để hấp thụ tất cả sự căm ghét, sợ hãi và oán giận của người dân bình thường... thì những cảm xúc tiêu cực đó, hoặc bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào khác, có thể sẽ được hướng về chính Ngũ Lão Tinh. Và đó chắc chắn là điều mà những lão già này không bao giờ có thể cho phép.

Họ cần nắm quyền tuyệt đối mà không có ai có thể hướng bất kỳ điều gì về phía họ, ngoại trừ sự tôn kính hoàn toàn và tuyệt đối.

Quả thật, đây là một hệ thống tuyệt vời mà họ đã tạo dựng được.

Vì vậy, tôi thực sự bối rối trước những cuộc tàn sát hàng loạt bí mật mà họ được cho là đã để những Thiên Long Nhân thấp kém thực hiện.

Nếu mọi thứ được che giấu hoàn toàn, nếu không có ai để gieo rắc nỗi sợ hãi và sự vâng phục... thì lợi ích chính trị của việc này là gì?

Khi Ohara bị hủy diệt, khi Luffy tấn công St. Charlos ở Sabaody, cả thế giới đều biết. Ngũ Lão Tinh đã đảm bảo điều đó. Họ muốn - và vẫn muốn - mỗi người trong mỗi ngôi nhà của mỗi thị trấn của mỗi quốc gia đều biết hậu quả của việc phá vỡ những điều cấm kỵ mà họ đã công khai đặt ra. Đó là thế giới họ đã xây dựng. Đó là thế giới họ muốn cai trị.

Nhưng God Valley… nuông chiều sự tàn ác của những đứa trẻ hư hỏng đó mà không có lý do gì ngoài mục đích dường như chỉ để thể hiện sự tàn ác? Điều đó... không theo đúng mô hình tôi biết. Nó không khớp với cách tôi nghĩ về những người đàn ông đó.

Nó dường như... ác độc một cách thuần túy.

Mục đích là gì? Lợi ích ở đâu?

Tôi chỉ... không hiểu họ thu được gì khi cho phép điều đó?

"Có chuyện gì trong đầu cậu, người trẻ tuổi?" Giberson bước vào, tay cầm một chai rượu mới, khiến tôi tạm dừng suy nghĩ về Ngũ Lão Tinh trong giây lát.

"Không có gì đáng để nói ra." Tôi thở dài rồi quay lại đối diện với ông ta. Tôi [quan sát] ông ta một lần nữa, tìm kiếm bất kỳ điều gì cần phải lo lắng trước khi đóng cửa sổ và tiếp tục.

Thật kì lạ rằng mặc dù có biệt danh như 'Ông trùm Nhà kho' hay là một trong những 'Hoàng đế của Thế giới Ngầm', người đàn ông này thực sự không có bị truy nã. Tôi đoán, giống như với đồng nghiệp của ông là "Big News Morgans", chắc chắn ông ta đã có sự thỏa thuận nào đó với các quan chức cao cấp. Một kiểu thỏa thuận 'Ta có lợi ích hơn khi còn sống.' "Vậy, cuối cùng thì đã đến lúc chúng ta nói chuyện rồi phải không? Ông muốn gì từ một con Ốc Sên Trắng?"

Không chần chừ, ông trùm liền rút ra một bức ảnh duy nhất từ túi ngực và đặt nó vào tay tôi.

Đây là bức ảnh của... lính hải quân? Được chụp từ một khoảng cách khá xa, tôi nghĩ vậy, vì đối tượng trong ảnh có vẻ không hề nhận ra bị chụp trộm. Bộ đồng phục không có gì đặc biệt. Không có huy hiệu cấp bậc nào. Điều đó cho thấy anh ta có thể chỉ là một hạ sĩ quan, hoặc có thể là một lính bình thường. Phía sau bức ảnh có… một vài con số được viết nguệch ngoạc bằng bút. Giả sử đó là khi nó được chụp, thì ngày này chỉ cách đây vài tháng.

"Cháu trai ta." Giberson trả lời câu hỏi tôi chưa kịp nói ra. "Chưa bao giờ được gặp, nhưng các báo cáo nói nó rất thông minh. Có tương lai sáng lạng phía trước." Ông ta dừng lại ngả đầu ra sau và uống vài ngụm. "Tất nhiên, định mệnh của thằng bé đã thay đổi khá đột ngột gần đây. Thằng bé bằng cách nào đó đã có trong tay một trái ác quỷ vừa tái sinh." Giberson dừng lại, nấc cụt vì say xỉn. "Bình thường điều đó sẽ là một lợi thế cho một chàng trai trẻ khi bắt đầu sự nghiệp của mình, nhưng trong trường hợp này, đó là một lời nguyền. Đáng chết, đó là một Paramecia. Một loại trái cây cho phép thằng bé tạo ra gelatin." Giọng ông trầm xuống. "Nói cách khác, đó là một Trái Ác Quỷ liên quan đến thực phẩm."

'Má nó. Mình có thể thấy rõ điều này sẽ đi đến đâu.' Tôi nghĩ lại về mấy tên tay sai của của Hornigold — không phải người gây ấn tượng với tôi, mà là người kia — tôi nghĩ tên là Cornelia. Ả ta là người đã bất ngờ bị chết đuối chỉ hai phút sau khi tôi gặp ả.

Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi có chút ngạc nhiên khi một Trái Ác Quái liên quan đến thực phẩm lại có thể thoát khỏi sự chú ý của Big Mom. Mụ già này gần như độc quyền cái thứ đó.

' Vụ này khoai'

"Mah," Giberson ngâm nga, rút thêm một vài món đồ từ bên trong áo khoác của mình. "Ta thấy từ khuôn mặt của cậu là cậu đã đoán ra ta sắp nói gì rồi. Ta sẽ nói thẳng. Đây là Vivre Card của thằng bé. Ta đã làm nó một cách bí mật vài năm trước. Dựa trên hướng đi của nó, ta có thể nói người đã bắt cóc thằng bé đang ở Grand Line, dù dựa vào thời gian đã qua, kẻ bắt cóc chưa vào Tân thế giới, chứ chưa nói tới vào lãnh thổ của Linlin."

Tôi huýt sáo, nhét Vivre Card vào túi. ""Ông có biết ai đã bắt cậu ta ko?"

"Không." Giberson thông báo trước khi uống thêm một ngụm nhẹ. "Nhưng ta biết người nào sẽ tiếp nhận thằng bé."

Một bức ảnh thứ hai được thêm vào tay tôi. Một bức ảnh cưới với một vòng tròn đỏ tươi vẽ lên đầu của một trong những khách mời. Một người đàn ông to béo một cách ngớ ngẩn, với băng che mắt phải và tóc dài, xoăn màu xanh lá kéo dài đến tận lưng.

"Charlotte Kanten, con trai thứ 27 của Linlin. Hắn cai quản đảo Jelly và giữ danh hiệu 'Bộ trưởng Agar'. Hắn và một trong những anh chị em ruột của hắn, Charlotte Kato, sẽ là người thực hiện cuộc trao đổi. Về thời gian và địa điểm của việc đó, ta e rằng có có ít thông tin để cung cấp. Chúng ta có thể có một tuần, có thể có ba tuần. Vậy nên ta rất biết ơn nếu cậu giải quyết nhanh chóng. Cứ cứu cháu trai ta khỏi bất kì rắc rối nào nó gặp phải, và con Ốc Sên Trắng là của cậu."

" Vậy còn những kẻ bắt cóc cậu ta?" Tôi hỏi.

"Tùy cậu quyết định." Giberson trả lời. " Giết chúng, hoặc ta sẽ tự tay giết chúng sau khi cậu nói cho ta biết bọn chúng là ai." Một vật cuối cùng được đưa về phía tôi. "Đây là một mảnh nhỏ từ Vivre card của ta. Đừng nhầm lẫn hai cái. Ta đợi nó được trả lại sau. Dùng nó để tìm ta khi công việc hoàn tất và ta sẽ chuẩn bị phần thưởng như đã hứa cho cậu."

Tôi nhìn lại vào bức ảnh. ' Hmm. Hi vọng mọi chuyện thuận lơi.' "Một câu hỏi cuối cùng trước khi tôi đồng ý," tôi nói. "Ông có mối quan hệ tốt với Big Mom và gia đình Charlotte nói chung. Không phải tôi phàn nàn về việc mình có được điều mình muốn, nhưng chẳng phải ông có thể dùng cách ngoại giao để làm việc này thay vì thuê một người như tôi sao?"

Giberson khịt mũi, để ria mép của ông ta phẩy qua môi. "Không ai biết về mối quan hệ của ta với thằng bé." ông ta giải thích. "Cậu nghĩ nó sẽ trở thành lính hải quân nếu cấp cao biết ông nội nó là ai sao? Chưa kể, dù có mối quan hệ tốt hay không, Linlin sẽ không bao giờ cho phép một trái ác quỷ như vậy rời khỏi lãnh thổ của bà ta một cách tự nguyện. Nó sẽ bị trói chặt và buộc phải kết hôn với một trong các con gái của bà ta trong vòng hai tuần. Tất nhiên, giả sử Kanten ko có kế hoạch nào tồi tệ hơn."

"Chuyện gì tồi tệ hơn là đứng ở lễ đường trong khi bị bịt miệng và bị xiềng xích?" tôi cố gắng đùa cợt. 'Chưa kể, khá nhiều đứa con của Linlin trông…ugh… thôi xin. Nói thật là chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình.'

Giberson nhìn tôi một cách dửng dưng trước câu đùa của tôi.

'Hôm nay ko ai biết đùa hay sao ý nhỉ?'

" Cậu biết ai là thành viên phục vụ lâu nhất trong băng Big Mom không?" Ông ta hỏi, giọng ko còn lè nhè nữa.

Lông mày tôi nhướng lên vì câu hỏi không liên quan đột ngột. "Tôi không nghĩ tôi được phép trả lời là chính Linlin đấy chứ?"

"Là Bếp trưởng của bà ta. Streusen."Ông ta trả lời đơn giản. ""Ông ta đã hơn 90 tuổi và đã ở bên Linlin suốt 60 năm." Hai tay ông ta nằm lấy vai tôi. "Những gì ta sắp nói với cậu, cậu phải giữ bí mật." Giọng ông ta hạ xuống và thì thầm. "Ta ko biết cấp cao của hải quân biết vụ này hay ko. 5 năm trước ta nghĩ Streusen có thể là người duy nhất trên thế giới biết… cho tới khi ông ta say bí tỉ trong buổi tiệc cưới lần thứ 39 của Linlin và sau đó buột miệng kể cho ta."

Điều tiếp theo sau đó là thông tin mà mọi độc giả của One Piece đều biết nhưng đáng chú ý là không nói về. Không tự nói với bản thân và không nói với người khác trong cộng đồng.

Nó khiến mọi người hơi khó chịu.

Chủ đề nhạy cảm... .. về vụ việc của Mẹ Carmel và chính xác cách mà Charlotte Linlin có được năng lực trái ác quỷ Soru Soru no Mi

Hay nói cách khác, một người có thể ăn cắp Trái Ác Quỷ chỉ bằng cách ăn thịt người kia một cách trọn vẹn.

Mắt tôi hơi mở to khi nhận ra tại sao Giberson lại kể cho tôi điều này khi trong mọi tình huống khác ông ta sẽ giữ nó cho đến khi xuống mồ. Chưa kể đến việc kể nó cho một Thất Vũ Hải mà ông ta không quen biết.

Nếu Streusen từng say xỉn tiết lộ bí mật này cho Giberson... thì cũng có một khả năng không nhỏ là Kanten cũng biết được bí mật này. Và vì tên này là 'Bộ trưởng Agar' cai quản 'Đảo Jelly'

Giberson thấy tôi đã nối được các manh mối. " Đó là trái ác quỷ hắn đã chờ đợi cả đời."

Không phải khả năng mà ông ta nghĩ sẽ xảy ra. Có thể chỉ có 1% khả năng xảy ra, nhưng ông ta ko dám đánh cược mạng sống của cháu trai.

Tôi lặng lẽ đưa tay ra và với một cái bắt tay chắc chắn, thỏa thuận được ký kết. Giberson củng cố nó bằng một cái gật đầu cứng rắn và sau đó trở lại với hình ảnh của kẻ say xỉn. Uống rượu như-

Cảnh báo!

[Den-Den-Mushi] của bạn đang reo!

Thông báo này khiến tôi liếc nhìn nhanh sang. Thực sự chỉ là một cái liếc mắt, nhưng người giao nhiệm vụ cho tôi ngay lập tức nhận thấy. "Có chuyện gì?" ông ta hỏi, kéo chai rượu ra khỏi môi.

Một tiếng khụ nhỏ phát ra từ cổ họng tôi như câu trả lời. "Có người đang cố gọi tôi. Tôi có thể cảm nhận được khi con sên của tôi đang reo. Chờ một chút," Tay tôi chìm vào trong [inventory] để lấy con sên ra khỏi chỗ cất giữ. " Quân cách mạng sẽ ko tấn công tôi nếu tôi nhận cuộc gọi trên đảo này chứ?"

"Mah," Giberson búng môi cùng cái khịt mũi. "Ta không mong đợi gì về sự riêng tư. Den-Den-Mushi đen sẽ nghe lén mọi cuộc gọi đến trong phạm vi hàng dặm quanh đây. Nhưng nếu cậu lo lắng về việc nó sẽ báo động gì đó, thì khỏi lo."

' Hmm, mình cho rằng đó là điều tốt nhất mà mình có thể mong đợi.' Để âm thanh đặc trưng 'Puru-puru-puru-puru' vang lên một lần trong không khí, tôi trả lời. "Dù là ai đi nữa, tôi hy vọng là có chuyện quan trọng." Tôi nói thay cho lời chào thông thường 'Alo'. "Tôi đang hơi bận một chút."

"Jack Sparrow," Giọng của một bà lão vang lên, giọng nói già nua mà tôi ko nhận ra. Ít nhất thì tôi không nghĩ mình biết ai có giọng khàn đến vậy. "Sengoku đã nói với ta rằng cậu là tên láo xược. Cậu có thể đến Jesteria nhanh như thế nào? Đó là một quốc gia nhỏ chỉ có một thị trấn ở nửa sau của Grand Line."

Lông mày tôi nhíu lại trước câu hỏi có dấu vết của 'yêu cầu' trong giọng điệu, ngay cả khi tâm trí tôi bắt đầu tính toán câu trả lời.

Bản đồ và la bàn gần như vô dụng khi đi từ đảo này sang đảo khác trên Grand Line, chúng ta đều biết điều đó, nhưng đừng để nói rằng chúng không có ích cho một cái nhìn 'mở rộng' hơn. Vẫn có bản đồ để cho bạn biết mọi thứ ở đâu một cách tương đối so với các vị trí khác. Và dựa trên một ước tính sơ bộ về nơi tôi đang ở ngay lúc này từ chuyến đi tàu đã đưa tôi đến đây...

"Có lẽ một ngày. Sẽ nhanh hơn một chút nếu tôi muốn." Tôi trả lời, nhớ lại những bản đồ tôi đã thấy. "Tại sao? Tôi đang nói chuyện với ai vậy?"

Một tiếng thở dài khó chịu vang lên qua đường dây. Có phần tương tự với âm thanh tôi thường nghe bà của tôi sử dụng trong kiếp trước. " Phó đô đốc Tsuru."

Nếu bất kỳ phản ứng nào từ cái tên đó xuất hiện trên mặt tôi, thì may mắn thay Giberson vẫn im lặng. Dù ở vị trí mới, không phải ngày nào bạn cũng giao tiếp với một trong " bộ ba huyền thoại của hải quân" . Giờ chỉ cần tôi nói chuyện với Garp là hoàn thành bộ sưu tập.

"Khoảng hai giờ trước, sau khi theo dõi từ CP7, Hải Quân đã xác nhận sự hiện diện của kẻ vượt ngục tầng 4 Daz Bonez, trước đây là 'Mr.One' của Baroque Works, đang có mặt trên đảo." Bà ta tiếp tục. "Hải quân tin tưởng mạnh mẽ rằng người tiền nhiệm của cậu, , Sir Crocodile, đang ẩn nấp ở cùng địa điểm."

Tiếng giấy được nhấc lên. "Phó Đô Đốc Lonz hiện đã bắt đầu phong tỏa đảo và một trong các trợ lý của ta, Phó Đô Đốc Hototogisu, cũng đang trên đường đến. Theo quy định trong thỏa thuận của cậu với Chính Phủ Thế Giới, cậu được yêu cầu phối hợp với họ và làm việc cùng nhau để bắt giữ bất kỳ tội phạm nào trên đảo. Nếu ko thể bắt, giết cũng có thể chấp nhận."

Tôi dành một chút thời gian để liếc nhìn Giberson - nghĩ về thỏa thuận khá quan trọng mà chúng tôi vừa ký kết - và thở dài khó chịu, trong khi âm thanh 'Ding!' của [Nhiệm vụ] mới vang lên ở góc màn hình. "Tôi không nghĩ tôi có thể hoãn việc này đúng không?"

"Không."

Tôi cười khẩy. "Ừ, tôi cũng không nghĩ vậy."

Thú thực, tôi chưa từng có kế hoạch đối đầu với Crocodile hậu Marineford. Và chắc chắn là không phải ngay khi tôi mới trở thành Thất Vũ Hải.

Nhưng mà đành phải tuân theo thỏa thuận đã kí kết thôi, đúng chứ?

Chà, bạn biết đấy.

Nỗ lực tối đa.