Chương 50: Xin Em

....muộn rồi ư? Quá muộn để quay lại rồi ư? Có phải chăng số phận đang trêu ngươi anh....

Đôi mắt anh khẩn khoản chứa đựng đầy sự khốn khổ. Nó sợ lắm... sợ nhìn thấy anh như vậy

Đau khổ vì nó?

Vẫn ánh mắt đó.... vẫn con người đó...

Vẫn làm trái tim nó đập loạn lên như thế

Vẫn làm tâm nó loạn xì ngậu

Rốt cuộc thì tình yêu là gì? Tại sao nó không thể thoát ra khỏi sự ràng buộc tình ái

Nó và anh....

-Anh xin lỗi vì chuyện 3 năm trước...hôm đó ba anh mất...

-Lãnh Nhân, 3 năm rồi. Anh nên sống với thân phận và địa vị hiện tại của mình.... em và anh đã có những con đường riêng, cuộc sống riêng ... chuyện 3 năm về trước đã là quá khứ em không muốn nhắc lại ,chẳng phải cuộc sống của chúng ta không có nhau vẫn rất tốt sao?

Nó ngắt lời anh đôi mắt thoáng chút buồn...

Nhưng chỉ là thoáng qua

-anh chưa bao giờ hạnh phúc. Hi, cuộc sống của anh không hề hạnh phúc. Không có em... anh không thể sống tốt . Không thể cười thật tươi, không thể là chính con người thật của mình...

Vương Lãnh Nhân hôn lên đôi mắt đang khóc kia đáy lòng anh da diết gọi tên nó... gọi tên người con gái duy nhất anh yêu hơn chính bản thân mình

Người con gái duy nhất anh yêu đến si dại đến điên cuồng...

Trái tim nhỏ bé của Phạm Băng Hi gần như vỡ vụn... cảm động????

Nhưng lý trí nấn áp trái tim... bởi vì....3 năm qua nó đã học cách chai lỳ với con tim yếu đuối của mình. Học cách biết giấu đi những thứ yếu mềm không nên tồn tại... để mạnh mẽ sống một cuộc đời mới...không cần tình yêu, không cần anh

Nó đẩy mạnh anh ra... khuôn mặt lạnh lùng sắt đá

-Đó là con đường anh đã chọn. Khi tôi đau đớn tột cùng anh ở đâu???? Quan tâm tôi hay đâm thêm một nhát vào tim tôi... cho nên anh. Đừng xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa

Vương Lãnh Nhân như bị dội một gáo nước lạnh vào người

Lúc nó đau lòng nhất anh ở nơi đâu????

Lúc nó mất hết tất cả chỉ còn lại anh vậy mà có người cũng rũ áo ra đi bỏ nó lại một mình

Vương Lãnh Nhân trượt dài ngoài cửa gỗ....hai hàng nước mắt chảy dài.

-Anh xin lỗi... Xin lỗi em

-....

-Anh là thằng tồi... anh là thằng khốn nạn... nhưng tình yêu anh dành cho em luôn chân thành

-....

-Chưa bao giờ đổi thay, chưa bao giờ anh thôi nghĩ về em

-....

-Xin em...

-....

-Cho anh thêm một cơ hội nữa ... một cơ hội được ở bên em

-Làm thế này anh được gì? Ủy mị thì nó sẽ quay lại với anh sao?

Giọng nữ ấy vang lên đầy mỉa mai khinh thường

Sun nhếch môi hững hờ quay lưng

-Nhu không được , thì cương.... chỉ cần đúng thời điểm

.... .....

......

......

Dương Ái Mỹ sau khi dọn xong đống xì cang đang liền lập kế hoạch trả thù

Phạm Băng Hi.... Vương Lãnh Nhân

Ả sẽ không tha cho bất kỳ một ai....

....trong căn phòng sa hoa người đàn bà thân hình bốc lửa đang quấn lấy người đàn ông bụng phệ béo múp đầu phát ra những âm thanh nóng mặt

-Mỹ Mỹ, em đúng là tuyệt vời

-Thiết gia, bây giờ người ta đã là của ngài ngài phải giúp người ta xả giận mới được

Dương Ái Mỹ vẽ vòng tròn trên ngực người đàn ông rồi dùng cái giọng ngọt như mật ong rót vào tai ông ta

Thiết Thành Đạt vỗ vỗ cái mông căng tròn của người đẹp cười dâm dục... một tay béo múp xoa nắn nơi đầy đặn của Dương Ái Mỹ nói

-Chỉ cần em phục vụ Thiết Gia thật tốt em muốn gì ta cũng chiều

-Đáng ghét...

Trong căn phòng ấy tràn ngập mùi hoan ái