Xung quanh lại vang lên tiếng chuông cổ, thì ra là đã dâng xong toàn bộ tế phẩm, đám thôn dân dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn bắt đầu dập đầu bái lạy pho tượng của Ma thần đại năng.
Hứa Dương chỉ đành phải bất đắc dĩ đình chỉ hỏi, cũng theo đoàn người cúi người xuống bái, ánh mắt cũng không khỏi nhìn về phía căn phòng mà Ngũ Ngưu đã chỉ kia, thầm nghĩ trong lòng: nếu suy luận trước đây của mình rằng Ma thần chính là Ma tộc là chính xác, như vậy thì Hàn Nguyệt này là công chúa Ma tộc, Lang Thủy của Tiên tộc lại vội vã tìm nàng, mà nàng còn từng ảnh hưởng tới hướng đi của định thế chi chiến, nhận phải sự tranh luận rất nhiều.
Xem ra về sau phải tìm hiểu thêm một số tin tức của người này mới được, chỉ là không biết trưởng thôn có nói ra tin tức của nàng với chính mình hay không.
Đợi sau khi lễ bái chấm dứt, đội ngũ cúng tế di chuyển vào hướng trung tâm từ đường.
Bên trong từ đường là linh vị của các triều đại tổ tiên Thảo Thành thôn, Hứa Dương đối với những người này không hề có hứng thú, thẳng một mạch cho tới buổi chiều, cúng tế tóm lại cũng là kết thúc.
Hứa Dương vốn là tính xoay người rời đi, lại nhìn thấy quản sự trong thôn đang gọi thôn dân quét dọn từ đường, dù sao sau một hồi cúng tế quy mô lớn, trong từ đường đã cực kỳ hỗn độn.
Hắn hơi làm suy tư, cất bước đi vào trước mặt quản sự kia, xung phong nhận việc muốn quét dọn từ đường.
Người sau dĩ nhiên là cầu còn không được, đem hắn khích lệ một phen, đưa cho hắn một cái chổi, đang định phân phó nhiệm vụ, lại thấy hắn đã tự mình chạy sang phía căn phòng ở bên cạnh.
Dù sao thì chỗ nào cũng đều phải quét dọn cả, quản sự cũng không để ý tới nữa, liền đi chỉ huy những người khác.
Hứa Dương đi vào trong phòng kia, quả nhiên nhìn thấy một tấm vải dày che đậy một thứ gì đó ở trong góc tường, ước chừng cao hơn một người, có kích thước rất giống với bức tượng bên ngoài.
Hắn trước tiên giả vờ giả vịt làm động tác quét dọn một trận, thấy hai thôn dân khác ở trong nhà cũng không có tới gần cái thứ đang bị vải thô che lại kia, lập tức cười với hai người nói "Hai vị đại thúc, chút việc vặt ở trong phòng này cứ để một mình ta làm là được. Sắc trời cũng không còn sớm nữa rồi, các ngươi cứ trở về trước đi, bằng không cơm chiều cũng đều sắp không kịp mất."
Hai người kia mừng rỡ, hơi chút khách khí một cái, liền vui sướng hài lòng mà rời đi.
Hứa Dương phản thân đóng chặt cửa phòng lại, đi vào trong góc tường, cẩn thận vén tấm vải thô trên pho tượng ra, quả nhiên nhìn thấy một pho tượng bằng đá được chạm khắc tinh xảo.
Bức tượng đá ban đầu quay mặt vào tường, hắn dùng cánh tay nắm lấy chân tượng song chưởng hơi dùng một chút lực, lấy tu vi của hắn trước mắt, ngược lại cũng có thể dễ dàng di chuyển những thứ nặng hai ba nghìn cân.
Đợi khi tượng đá quay về phía trước, Hứa Dương ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy tượng đá khắc chính là một nữ tử trẻ tuổi, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, bộ dạng đoan trang, mặc một thân nhung trang.
Hắn đột nhiên sững sờ ở ngay tại chỗ, khuôn mặt của tượng đá kia làm hắn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, dường như là đã gặp qua ở nơi nào đó.
"Là ai nhỉ?" Hứa Dương nhanh chóng đem những người có giới tính là nữ ở trong trí nhớ của chính mình vuốt qua một lần, cũng không khỏi nhíu mày, hình như cũng không có ai có thể khớp được cùng với pho tượng này.
Hắn cúi mắt xuống tự lẩm bẩm "Lang Thủy tại sao lại cho rằng là nàng dạy cho mình Thiên Vận Triền Tâm Công nhỉ? Nói cách khác, nàng hẳn là có quan hệ cùng với Vĩnh Trấn..."
"Vĩnh Trấn?" Thời điểm khi nói tới hai chữ này, Hứa Dương chợt ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn vào pho tượng, không khỏi trừng lớn hai mắt, "Đây, đây không phải là Vĩnh Trấn sao? !"
Gương mặt của tượng đá tuy rằng là bộ dáng tầm hai mươi tuổi, nhưng là ngũ quan kia, đường nét thậm chí thần thái, đều có tám chín phần tương tự cùng với Vĩnh Trấn, nếu tượng đá có thể già đi trên bốn năm mươi tuổi, tất nhiên sẽ giống nhau như đúc cùng với Vĩnh Trấn!
Không bao lâu, trong ngoài từ đường đã quét dọn xong, Hứa Dương theo mọi người rời đi, một mình phản hồi chỗ ở, ven đường lại ở nhíu mày trầm tư, "Chẳng lẽ Hàn Nguyệt này là hậu nhân của Vĩnh Trấn sao?
"Chỉ là, theo như lời Ngũ Ngưu nói, Hàn Nguyệt mấy ngàn năm trước đã dẫn quân tác chiến cùng với dị tộc, như vậy thì tính ra, nếu là nàng có thể sống được cho tới bây giờ, hẳn cũng là cực kỳ già nua rồi.
"Đương nhiên, nàng không có khả năng còn sống... Nhưng nếu là như vậy, Lang Thủy tại sao lại muốn tìm một người đã chết từ mấy ngàn năm trước chứ?"
Hắn đột nhiên dừng bước, trong đầu toát ra một cái ý niệm làm chính bản thân hắn cũng đều cảm thấy hoang đường ở trong đầu, "Chẳng lẽ nào, cái gọi là Hàn Nguyệt chính là Vĩnh Trấn, Vĩnh Trấn chính là Hàn Nguyệt? !
"Nói cách khác, Hàn Nguyệt tuy rằng đã chết, nhưng tàn hồn của nàng vẫn còn đang lang thang ở thế gian... Lang Thủy muốn tìm cũng không phải là một người còn sống, mà là vong hồn mà thôi!"
Hắn lại dùng sức lắc đầu, "Không đúng, Vĩnh Trấn khi trước nói rằng mình là Tiên tộc, còn là 'Thiên tôn'. Nhưng Hàn Nguyệt cũng thật sự là Ma tộc, như vậy thì bất luận nàng chính là Vĩnh Trấn, hay chỉ là đời sau của nàng, cũng đều chứng minh được rằng Vĩnh Trấn có thể là đang nói dối rồi..."