Chương 520: Hàn Nguyệt Công Chúa

Người trẻ tuổi gọi là Ngũ Ngưu lộ ra biểu tình thoải mái, nói "Mấy vạn năm trước, Ma thần tổ tiên để bảo hộ quê hương, dẫn mấy triệu Phó Dân huyết chiến cùng với ngoại tộc."

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu về phía những pho tượng kia, "Mà những vị đại năng này, đều đã lập hạ đại công đáng nhớ trong kịch chiến cùng với dị tộc. Có thể nói, nếu là không có bọn họ, Ma thần rất khó lấy được ưu thế trong cuộc đại chiến."

Hứa Dương gật đầu, "Thì ra là thế. Vì sao trong thôn phải dâng tế những Ma thần đại năng này?"

Ngũ Ngưu giật mình nhìn hắn một cái, "Lão đệ sao lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Nếu không có sự che chở của Ma thần, Phó Dân chúng ta chỉ sợ đã sớm bị dị tộc tiêu diệt rồi."

Hứa Dương vội hỏi "Đúng đúng, là ta nói sai rồi."

Hắn lại thuận theo những lời của Ngũ Ngưu nói bóng nói gió, rất nhanh liền đã làm rõ ràng ngọn nguồn —— ở trong Trường Minh Giới, tất cả nhân loại đều đem những Ma thần đại năng này tế bái như là Thần minh vậy, cho nên trong từ đường của mỗi một thôn trại, đều là cung phụng Ma thần đại năng trước, hậu đường mới bày linh vị tổ tiên của nhà mình.

Đội ngũ cúng tế ở phía trước nhất, trưởng thôn kéo dài giọng ra nói "Dâng tế phẩm ——"

Ngư Thiềm dẫn đầu đem một cái đầu trâu cung kính bày ra ở trước mặt tượng đá Ma thần, di chuyển mấy bước về phía bên cạnh một cách quy củ, hai người tiếp theo ở bên cạnh bày lên đầu dê cùng đầu heo, tiếp theo cũng di chuyển vị trí, để cho người ở phía sau dâng tế phẩm lên.

Rất nhanh liền đến phiên Hứa Dương. Hắn cẩn thận tiến lên, đem bánh mỳ ở trong tay đặt ở trên bàn thờ, khi quay đầu lại phát hiện ra giữa những pho tượng của Ma thần đại năng uy phong lẫm liệt dường như có một vị trí trống, còn có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái dấu vết được khắc trên đá hình dấu chân, hiển nhiên nơi đó khi trước hẳn là cũng có một pho tượng bằng đá.

Chờ khi hắn bày xong tế phẩm, thối lui về phía sau đội ngũ, liếc về hướng chỗ vị trí trống kia hỏi Ngũ Ngưu nói "Ngũ Ngưu đại ca, nơi đó sao lại thiếu mất một pho tượng đá vậy?"

Người sau không cho là đúng nói "Haizz, đó là vị trí của Hàn Nguyệt công chúa. Lúc trước nàng cực kỳ được người sùng kính, chỉ là sau đó... phạm phải sự hồ đồ, cứ thế toàn tộc Ma thần tan tác cả quê hương.

"Những đại năng này đều được người cung phụng mấy ngàn năm đến trên vạn năm, đều có vị trí cố định. Chỉ là từ ngàn năm trước, Hàn Nguyệt công chúa đã gây nhiều tranh cãi hơn. Ma thần đại nhân đôi khi thì yêu cầu bày tượng đá của nàng ra, và đôi khi thì lại hạ lệnh dỡ bỏ nó đi. Hơn mười năm trước, Vương tân nhậm của Ma thần lệnh tất cả Phó Dân không được tế bái Hàn Nguyệt nữa, chúng ta liền chỉ có thể loại bỏ tượng của Hàn Nguyệt công chúa đi."

Hứa Dương nghe thấy vậy trong lòng không khỏi khẽ động, Hàn Nguyệt? Đây không phải là cái tên mà lúc trước Lang Thủy đã ép hỏi chính mình kia đó sao? Thì ra nàng vậy mà lại là một công chúa của Ma thần!

Lang Thủy là Tiên tộc, chẳng lẽ là muốn ám sát Hàn Nguyệt sao? Nhưng vì sao hắn biết là Hàn Nguyệt đã dạy mình Thiên Vận Triền Tâm Công chứ, chẳng lẽ công chúa này cùng Vĩnh Trấn Thiên tôn cũng có quan hệ gì sao?

Hắn trăm lời không thể giải được, lại giả vờ làm bộ kiểu tò mò, hỏi thăm nghe ngóng về chuyện tình của Hàn Nguyệt với Ngũ Ngưu.

Ngũ Ngưu nói "Kỳ thật ta cũng không phải phi thường rõ ràng đối với sự tích về Hàn Nguyệt công chúa, chỉ biết nàng mấy ngàn năm trước tự mình dẫn đại quân chém giết cùng với dị tộc, chính là một nhánh lực lượng mạnh nhất của Ma thần, ngay cả Vương thượng lúc đó cũng đều cực kỳ nể trọng đối với nàng.

"Nhưng sau đó nàng lại khốn đốn vì tình, phạm phải một sai lầm tày trời, khiến chiến cuộc chuyển biến bất ngờ..."

Hứa Dương vội hỏi "Rốt cuộc là phạm phải cái sai lầm tày trời gì lớn, mà có thể chi phối thế cục của cả hai đại cường tộc?"

"Chuyện này, ta cũng không biết chi tiết." Ngũ Ngưu bị hắn hỏi đến có chút không kiên nhẫn, nhíu mày bĩu môi hất về hướng một gian phòng ở bên cạnh, "Đó, tượng đá của Hàn Nguyệt công chúa ở ngay trong phòng kia kìa. Nếu ngươi có hứng thú, chờ khi cúng tế xong có thể tự mình đi xem. Về chuyện của nàng, trưởng thôn khẳng định biết được nhiều hơn một chút."