Long Hoàng từ trên mặt đất lật đứng lên, đi theo Hứa Dương vào trong bụi cây.
Nữ tử mi dài lạnh lùng cười, "Tuy là cự ly cũng cực xa, nhưng có thể tránh thoát khỏi một kích này của ta, con súc sinh này phản ứng ngược lại cũng coi như là cực nhanh."
Nàng nhìn khu rừng rậm tối tăm, nhưng không có đuổi theo vào, mà là nhảy lên bên cạnh tảng núi đá, lại cúi thân xuống, cả người đã bật nhảy bay lên cao hơn mười trượng, toàn bộ khu rừng đều có thể nhìn thấy được toàn cảnh.
Trong khu rừng rậm, có thể thấy rõ một dấu vết mơ hồ uốn lượn về phía nam, nàng hơi nheo mắt lại, cánh tay phải giơ lên đã hội tụ ra một mảnh ô quang cao chừng bằng hai người.
Nữ tử mi dài thấp giọng nói "Tiểu tử, vốn tưởng rằng chỉ là một việc đơn giản, lại bị ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, trở về vị đại nhân kia nhất định sẽ trách cứ ta... Thôi bỏ đi, coi như là ta đen đủi, vậy thì liền tiễn ngươi lên đường nhé."
Theo nàng vừa dứt lời, một chùm ô quang kia đã nổ bắn mà ra, hóa thành vô số cương châm, đem phạm vi mấy trăm trượng trong khu rừng rậm kia bao trùm lấy.
Hứa Dương đang cõng theo Dao Trì chạy như điên, chợt thấy sắc trời trở lên tối đen lại, không cần ngẩng đầu, liền cảm nhận thấy được linh lực dao động khủng bố khiến lòng run sợ ở trên bầu trời kia.
Nữ nhân kia là như thế nào nhìn thấy được mình xuyên thấu qua cây cối chứ? Hắn khóe mắt kinh hoàng, liều mạng đem quầng sáng màu vàng của Đại Nhật Thiên Sứ Y chống đỡ đến hạn độ lớn nhất, trong lòng lại căn bản không còn hi vọng gì. Nói thật, lúc này hắn chưa từng gặp phải linh lực cường đại như vậy trên đầu, rất có thể căn bản không ngăn cản được.
Đột nhiên, Dao Trì trên vai hắn bỗng nhiên mở to hai mắt ra, đầu tiên là cực kỳ cảnh giác liếc nhìn lên trên bầu trời, sau đó lập tức lật người nhấc Hứa Dương lên, thuật Ngự Phong dưới chân lập tức thôi phát tới cực hạn.
Nàng đang định thả người phóng về phía trước, dư quang lại thoáng nhìn thấy Sa Hoàng Giao bị thương, lập tức vung lên một chưởng, chậm rãi vỗ ở trên lưng yêu xà.
Long Hoàng nhất thời bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài, dọc đường đụng gãy đứt hơn mười cây đại thụ, lúc này mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Dao Trì liều mạng lướt ra hơn trăm trượng về phía trước, nhíu mi thầm nghĩ một tiếng, "Không tốt!" Lập tức lật tay lấy ra một cái bình ngọc, đem "Thanh thủy" bên trong vẩy ra ngoài lên giữa không trung, đồng thời trầm giọng quát khẽ, "Thiên Vu Chi Nộ!"
Trong phút chốc, xuất hiện một tầng thủy mạc cực dày ở trên đỉnh đầu nàng cùng với Hứa Dương, cương châm màu xám từ trên trời giáng xuống thâm nhập vào trong nước, tốc độ phi hành lập tức giảm xuống hơn gấp đôi.
Ngay sau đó linh lực hội tụ ở xung quanh Dao Trì trong phạm vi vài dặm, trong nháy mắt bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, "Oành ——"
Trong vụ nổ dữ dội, những cương châm đang bay xuống kia đều hóa thành bột mịn, hoặc là bị dòng khí mãnh liệt cuốn lên giữa không trung, nhưng vẫn có trên vạn cái không bị ảnh hưởng, "Phập phập phập" hung hăng cắm sâu vào bên trong bùn đất, cái nông nhất cũng chưa cắm sâu mấy trăm trượng vào trong lòng đất.
Chỉ có một khu vực nhỏ nơi Dao Trì đang đứng là không có cương châm rơi xuống.
Dao Trì cực kỳ khẩn trương quét mắt liếc nhìn người nọ đang phiêu ở giữa không trung từ phía xa xa, rồi lại nhìn về phía Sa Hoàng Giao ở cách đó không xa —— may mà nàng vừa rồi đã đem nó đẩy dời khỏi phạm vi bao trùm của cương châm, lúc này mới tránh được một kiếp —— cao giọng nói "Yêu xà, ngươi có thể biến hình được không?"
Long Hoàng nhịn đau gật đầu, quanh thân yêu lực hướng vào phía trong thu liễm lại, trong giây lát liền hóa thành một hài nhi béo mập thân cao hơn mười thước, cả người đầy kín vảy, tay chân đều không có ngón, chỉ có một cục thịt nhọn như đuôi xà vậy.
Dao Trì cũng bất chấp diện mạo của nó, xẹt nhanh qua đem nó xách lên, đặt ở phía trên vai trái, vai phải khiêng Hứa Dương, thi triển Thiên Ba Vũ Trì Thuật, dán sát đỉnh của rừng rậm, lấy tốc độ nhanh nhất phóng về hướng nam.
Hải Yến thì dùng móng vuốt sống chết túm chặt lấy quần áo của Hứa Dương, lông chim khắp người đều bị thổi dựng ngược về phía sau, cùng nhau bỏ chạy.
Hứa Dương thẳng đến lúc này mới phản ứng lại, kinh hỉ nói "Công chúa điện hạ, ngươi tỉnh rồi? Ngươi không sao đấy chứ?"
Dao Trì sắc mặt ngưng trọng gật đầu, "Lúc vừa nãy ở trên lôi đài, bản cung trúng phải linh thuật hồn phách của người nọ, chắc là bị hôn mê bất tỉnh."
Hứa Dương nói "Hồn phách của ngươi vốn dĩ còn có trọng thương, lại trúng phải công kích hồn phách, khẳng định là không chống cự được. Vậy ngươi bây giờ cảm giác như thế nào rồi?"
Dao Trì hơi cảm thụ một chút trạng thái hồn phách, hỏi "Ngươi đã cho ta ăn cái đan dược gì rồi phải không?"
"Đúng, là 'Lục Dương Đồng Tâm Đan' trị liệu hồn phách."
Dao Trì gật đầu, "Cũng may trên người ngươi có loại đan dược này, nếu lại muộn thêm một lát nữa, ta sợ là phải băng toái hồn phách... Có điều trước mắt hồn phách ta tạm thời không có việc gì rồi, nhưng nếu là không vứt bỏ được người nọ ở phía sau, sợ là chúng ta đều khó sống!"
Hứa Dương cuống quít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử mi dài kia cũng đang bay ở giữa không trung, tốc độ chỉ nhanh không chậm so với Dao Trì, khoảng cách của song phương không ngừng rút ngắn lại.
"Nàng rốt cuộc là ai, vì sao phải giết chúng ta? !"
Dao Trì nói "Là người của Tiên Ẩn Phong, cái tên Trầm Tỉ Lam lần trước kia cũng là do bọn họ phái tới. Có điều phía sau người này ít nhất phải mạnh hơn mười lần trở lên so với nàng."
Hứa Dương trong lòng kịch chấn, Trầm Tỉ Lam đã là cường giả Lưỡng Cực cảnh rồi, tên gia hỏa lông mi dài này vậy mà lại còn mạnh hơn gấp mười lần so với nàng, chẳng lẽ nào...
Hắn bỗng nhiên nhớ tới từng nghe người ta nói qua, sau khi đạt tới Huyền Vực cảnh, liền có thể lấy thuật Ngự Phong bay lượn ở trên không trung.
Hắn trợn to mắt nhìn nữ nhân mi dài đang bay ở giữa không trung phía sau, cả kinh nói "Chẳng, chẳng lẽ nào nàng là Huyền Vực cảnh? !"
Dao Trì sắc mặt không tốt, gật đầu nói "Từ một kích của nàng lúc vừa rồi kia xem ra, rất có thể chính là Huyền Vực cảnh."
Hứa Dương nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, vừa rồi nếu không phải Dao Trì đúng lúc chuyển tỉnh, thì bản thân mình chỉ sợ đã bị bắn thành cái sàng rồi...
"Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"
"Không biết." Sự kiêu ngạo của Dao Trì trước đây lúc này đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, ngữ khí có vẻ cực không kiên định, nói, "Cứ đi từng bước một rồi tính vậy. Có điều nếu là có thể tìm được một cơ hội, bản cung ngược lại có thể sử dụng tàn phiến của Luyện Thiên Lô đánh cho nàng bị thương, nếu như vậy, thì chúng ta có lẽ còn có thể trốn thoát được."
"Tàn phiến của Luyện Thiên Lô á? Tổ khí của Hứa gia á?" Hứa Dương giật mình nói, "Cái thứ đó có thể sử dụng để tấn công địch được à?"
"Nơi sâu thẳm trong ký ức của bản cung có pháp quyết kích phát Luyện Thiên Lô." Dao Trì ngược lại cũng không giấu diếm, "Ngày ấy bản cung nhìn thấy tàn phiến ngươi đang cầm, liền lập nhớ lại được. Mấy ngày trước đây bản cung cũng chính là dùng vật ấy cứu được Trầm Tỉ Lam."
"Cứu Trầm Tỉ Lam?" Hứa Dương nghi hoặc nói, "Đây là vì sao?"
"Về sau có cơ hội lại nói tỉ mỉ đi." Dao Trì nhíu mày nói, "Hiện tại phải nghĩ biện pháp tìm ra được sơ hở của người ở phía đằng sau kia, nếu là trực tiếp ra tay, lấy thực lực của bản cung, thế tất sẽ bị nàng né tránh được."
Hứa Dương suy nghĩ nói "Ta ngược lại có thể sử dụng 'Cuồng nhiệt', à, chính là cái loại bí thuật đã dùng qua khi trước kia, giúp ngươi tăng cường thực lực."
Dao Trì nhớ tới tình hình đêm đó khi chém giết cùng Vu Phiên, gật đầu nói "Bí thuật kia của ngươi có thể đề cao thực lực của bản cung năm sáu thành..."
"Hẳn là không chỉ thế," Hứa Dương nói, "Kể từ sau đó tu vi của ta đã đề cao lên không hề ít, phỏng chừng ít nhất tăng lên trên dưới bảy tám thành."
Dao Trì lại vẫn là thần sắc ngưng trọng, "Còn lâu mới đủ, trước mắt bản cung kém nàng chừng một cái đại cảnh giới, ít nhất phải tăng lên gấp mười lần thực lực, mới có thể miễn cưỡng thử một lần."
Hứa Dương lại liếc mắt nhìn truy binh ở phía sau, nói "Có điều tốc độ của ngươi cũng không chậm hơn quá nhiều so với nàng, nếu có thể khiến cho thực lực của ngươi tăng lên bảy tám thành, nói không chừng có thể bay nhanh hơn một chút so với nàng."