Chương 411: Truy Sát

Trên khán đài, một nữ tử trung niên lông mi kẻ mảnh dài vốn dĩ đang thích thú xem Hứa Dương đọ sức cùng với "Tuân Gia", lại kinh ngạc thấy một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đột nhiên ra tay, suýt nữa đem "Tuân Gia" —— cũng chính là Hình Mật thủ hạ của nàng —— bắn cho chết.

Lập tức, Hình Mật vì bảo mệnh, chỉ đành phải phóng tu vi áp chế ra, tuy là đánh cho bị thương tiểu cô nương kia, nhưng cũng bại lộ thân phận của chính mình.

Quả nhiên, cao thấp Thái Đức tông đều bị kinh động, bắt đầu vây công Hình Mật.

"Tên ngu xuẩn này!" Nữ tử mi dài thấp giọng trách một tiếng, rồi đứng dậy, bắt đầu ở trong đám người hỗn loạn tìm kiếm là mục tiêu quan trọng nhất.

Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy thân ảnh Hứa Dương đang ở chỗ bên cạnh tiểu cô nương gây rối kia, lập tức cúi đầu hơi làm suy nghĩ, nhíu mày hít một tiếng, "Haizz, xem ra chỉ có thể đối phó với tình huống xấu nhất như dự tính ban đầu rồi..."

Nàng thân hình nhoáng lên một cái, liền biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu, có điều lúc này phụ cận đã loạn thành một đoàn, ngược lại cũng không ai chú ý.

Hứa Dương khẽ lay Dao Trì, hô ở bên tai nàng "Công chúa điện hạ, ngươi sao rồi, tỉnh lại a!"

Dao Trì lại là hai mắt nhắm nghiền, không có phản ứng gì.

Hứa Dương chỉ nghe thấy tiếng hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết rung trời ở bốn phía của đệ tử Thái Đức tông, trong lòng lo lắng vạn phần, cái tên "Tuân Gia" kia ngay cả tông chủ cộng thêm mấy vị trưởng lão Thái Đức tông cũng đều không có cách nào lấy xuống được nàng, quỷ biết nàng khi nào thì sẽ lại đến tập kích chính mình.

Hắn nhìn xung quanh một chút, lột xuống quần áo từ trên người của hai tên đệ tử Thái Đức tông ngã xuống đất không dậy nổi, mặc lên cho chính mình cùng Dao Trì, rồi sau đó đem Dao Trì khiêng lên trên vai, đi kiểu mèo eo chui vào bên trong đám người ở bốn phía rồi bỏ chạy.

Thân ảnh của nữ tử mi dài kia xuất hiện ở trên lôi đài, cũng không thấy bóng dáng của Hứa Dương cùng tiểu cô nương kia đâu, lập tức híp mắt nhìn về hướng xung quanh, đám người phụ cận khắp nơi nơi đều là đang chạy như điên, nào còn có thể tìm thấy được tung tích của cái tên tiểu tử kia nữa chứ?

Hàn quang trong mắt nàng hiện lên, hai tay hội tụ linh lực, liền muốn chuẩn bị đem người ở bốn phía lôi đài đều đồ diệt —— dù sao thì mọi rắc rối gây ra đều do Hình Mật gánh vác, trước mắt phải giết cái tên họ Hứa kia trước mới là trọng điểm!

Hứa Dương ở trong đám người rẽ trái quành phải, khi quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Long Hoàng đang trốn ở phía sau núi đá, vội phất tay hô với nó "Đi mau! Nơi này rất nguy hiểm!"

Hắn lại nhìn về hướng khán đài, sớm đã không nhìn thấy thân ảnh của đám người Kỉ Lâm Oanh, Hoàng Phủ Bá Hàn, chỉ đành phải thầm than một tiếng, "Hy vọng tất cả mọi người có thể cát nhân thiên tướng đi." Rồi sau đó quay đầu bỏ chạy về phương hướng sơn môn của Thái Đức tông.

Long Hoàng dùng cái đuôi đem Dao Trì cuốn lên, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, vậy mà lại chạy trốn còn nhanh hơn so với Hứa Dương.

Hứa Dương không khỏi trước mắt sáng ngời, đúng vậy a, Long Hoàng vừa rồi lâm trận đột phá, trước mắt chính là chân yêu cường đại Tam Hải cảnh, khẳng định là mạnh hơn nhiều so với tiểu tu sĩ Thất Mạch cảnh mình đây rồi.

Vì thế hắn chỉ đơn giản là leo lên lưng của Long Hoàng và chỉ về hướng dưới núi, "Đúng! Chính là bên này, tiếp tục tăng tốc!"

Nữ tử mi dài nhướng lên cao ba bốn trượng ở ngay tại chỗ, linh lực quanh thân phát ra, giống như một vòng ánh mặt trời thiêu đốt trực tiếp treo trên võ đài, đang định thi triển linh thuật không khác biệt để công kích, khóe mắt lại bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một con yêu xà cực lớn màu hồng hoàng giao nhau, đang trườn về phương hướng sơn môn của Thái Đức tông.

Ở trên lưng yêu xà, còn có hai người quần áo nghiêng lệch, một người trong đó dường như còn đang bị hôn mê bất tỉnh.

"Là tên tiểu tử kia!" Nàng lập tức thu hồi tư thế, hạ xuống từ giữa không trung, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc xung quanh đang nhìn, hóa thành một đạo hư ảnh, lao thẳng về phương hướng chỗ Sa Hoàng Giao.

Chỉ là xung quanh khắp nơi nơi đều là đám người đang chạy như điên, thỉnh thoảng ngăn trở đường đi của nàng, khiến tốc độ của nàng căn bản không nhanh được nổi.

Dưới sự lo lắng, nàng liên tiếp đánh chết hơn mười người chặn đường, xung quanh lập tức bộc phát ra một mảng tiếng kinh hô, "Thái Đức tông muốn tàn sát chúng ta!"

"Chạy mau a!"

Các đệ tử của các tông phái khác nhau đang kinh hoảng chạy trốn thấy một người mặc phục sức Thái Đức tông, xông thẳng tới sơn môn, giết chóc vô số trên đường đi.

Lập tức có đệ tử Thái Đức tông phản bác nói "Đó không phải là người của tông môn chúng ta, khẳng định là Thương Nhật môn giả mạo!"

Mọi người khó phân biệt thật giả, chỉ đành phải đều tự tụ tập lại cùng với người của mình, tự đề phòng bảo vệ chính mình, nữ tử mi dài bên kia áp lực chợt giảm, lập tức thân hình mơ hồ, chạy nhanh như bay lao về hướng bóng dáng của Sa Hoàng Giao ở phía xa xa.

Trên lưng Long Hoàng, Hứa Dương đem một viên thượng phẩm đan dược chữa thương nhét vào trong miệng Dao Trì, lại kêu gọi một trận, nhưng vẫn không thấy nàng tỉnh lại, trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần, "Ngươi ngàn vạn lần chớ xảy ra chuyện a! Ngươi nếu vì cứu ta mà chết, ta đây sẽ phải áy náy suốt cả đời mất!"

Hắn duỗi tay đi thử hơi thở ở dưới mũi công chúa, hơi thở vẫn còn, trong lòng hơi buông lỏng, lúc này mới chú ý tới, trên người Dao Trì cũng không có cái vết thương gì, chỉ là lông mày nhăn lại, biểu tình thống khổ nhắm chặt mắt lại.

"Chẳng lẽ vừa rồi 'Tuân Gia' sở dụng chính là linh thuật hồn phách sao?" Hứa Dương một niệm điểm, lập tức lại là một trận khẩn trương.

Hồn phách của Dao Trì vốn còn có trọng thương, nếu lại bị linh thuật hồn phách công kích, rất có thể sẽ làm cho hồn phách tứ phân ngũ liệt, cho dù có tỉnh lại thì cũng phải biến thành ngốc tử!

Hắn bỗng nhiên nhớ tới "Lục Dương Đồng Tâm Đan" vừa mới lấy được về tay, đây không phải vừa vặn chính là thuốc tốt để trị liệu thương thế hồn phách hay sao?

Hắn luống cuống tay chân lấy ra một cái hộp ngọc từ bên trong Càn Nguyên Đại, đem đan dược có ánh sáng màu vàng cam bên trong đút cho Dao Trì, lại lấy chút nước cấp cho nàng uống vào, khẽ vuốt phía sau lưng nàng, nói "Đây là địa giai đan dược, ngươi nhất định đừng xảy ra chuyện gì a!"

Cổ họng của Dao Trì khẽ nhúc nhích, dường như đã nuốt xuống "Lục Dương Đồng Tâm Đan", cũng không ngờ thân thể đột nhiên run lên, biểu tình càng thêm thống khổ vài phần.

"Nguy rồi! Chớ là hư không thể bổ, ngược lại làm bị thương hồn phách đấy chứ..."

Hứa Dương đang tâm loạn như tê dại, chợt nghe thấy Hải Yến dắt cuống họng kêu lên ở trên đỉnh đầu "Cẩn thận! Có người, đuổi theo!"

Hắn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên đệ tử Thái Đức tông lông mi dài kẻ mảnh từ phía sau bay nhanh mà đến, tốc độ vậy mà lại còn muốn nhanh hơn vài phần so với Long Hoàng đã đạt đến Tam Hải cảnh.

Người nọ sắc mặt âm trầm, trong mắt sát ý tất hiện, Hứa Dương trong lòng thất kinh, từng tên từng tên một đều muốn tìm mình gây phiền toái thế nhỉ? Hắn vội vỗ vỗ Long Hoàng một chút, thúc giục nói "Nhanh! Nhanh hơn một chút nữa!"

Không bao lâu, Hứa Dương từ sơn môn Thái Đức tông một lướt chạy qua, mà nữ nhân mi dài kia rõ ràng đã đuổi tới cự ly chỉ còn sót lại hơn một dặm xa so với hắn.

Hứa Dương không chút do dự kích phát Đại Nhật Thiên Sứ Y, dùng kim quang đem chính mình cùng Dao Trì đều bao phủ trong đó, đồng thời nhanh chóng nắm chặt Thiên Tiêu Châm trong tay, tùy thời chuẩn bị liều mạng cùng với truy binh ở phía sau.

Lại chạy trốn ra được hơn trăm dặm xa, nữ nhân mi dài kia khoảng cách càng ngày càng gần, bỗng nhiên trong tay diệu ra một mảnh ô quang, hình dạng như cương châm, híp mắt liếc về hướng Hứa Dương, đoàn ô quang kia trong nháy mắt bắn nhanh mà ra.

Long Hoàng theo bản năng cảm nhận được phía sau có nguy hiểm cực lớn, cuống quít né tránh sang bên cạnh sườn, gần như là cùng một lúc, mảng lớn ô quang dán sát nó gào thét bay qua, chỉ có mấy cái cọ vào lớp vảy của nó, lại lập tức mang ra một mảng lớn máu tươi.

Vảy xà cứng rắn ở trước mặt ô quang kia lại giống như một mảnh giấy vậy, tất cả đều vỡ thành hơn mười mảnh, nhuốm đầy huyết nhục rồi rơi xuống đất.

Hứa Dương nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Long Hoàng, tốc độ cũng chậm xuống, trong lòng biết không ổn, lập tức khiêng Dao Trì lên từ trên lưng xà nhảy xuống, chạy như điên về hướng một mảnh rừng rậm bên cạnh.